Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không nghe."

Đối mặt với chiếc điện thoại mà Trịnh Hiệu Tích đưa tới, Phác Trí Mân lắc đầu, quả quyết từ chối.

Cậu vẫn đang giận đó -- Lúc trước rất nể mặt nghe điện thoại của anh là vì sợ bên phía Điền Chính Quốc có việc gấp gì, vả lại cũng không nói được mấy câu cậu đã vội vàng cúp máy rồi.

Tưởng mua chút đồ ăn vặt là có thể dỗ dành người ta sao? Hừ.

Phác Trí Mân nghĩ thầm, hôm nay sẽ cho anh thấy, em là một người có khí phách cỡ nào.

"Cậu không nghe?"

Trịnh Hiệu Tích nhíu mày, dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn cậu.

"..." Phác Trí Mân sợ rồi, ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại, "Tôi nghe."

Điền Chính Quốc không biết bên kia đã xảy ra khúc nhạc đệm gì, chỉ nghe thấy micro truyền đến giọng nói của Phác Trí Mân, khóe miệng anh cong lên, dịu dàng hỏi, "Trí Mân, vừa nãy tại sao đột nhiên lại tắt điện thoại thế em?"

"Không phải việc của anh."

Phác Trí Mân hung dữ hét lên với anh, duy trì hình tượng giận dỗi.

"Hửm?"

Trịnh Hiệu Tích lại liếc cậu một cái, không hiểu lắm, đang nghĩ chẳng lẽ hôm nay hai người này cãi nhau sao?

Thật không may, Phác Trí Mân lại xuyên tạc ý của Trịnh Hiệu Tích một lần nữa. Chỉ thấy người cậu run lên, run rẩy sửa miệng, "Cái đó, không phải... việc của ngài."

Điền Chính Quốc: "???"

Nói hai câu nhạt nhẽo, trả điện thoại lại cho Trịnh Hiệu Tích, Phác Trí Mân lặng yên không tiếng động chuồn đi.

"Chuyện gì thế này?"

Thấy Điền Chính Quốc khuất phục Trịnh Hiệu Tích liền vui vẻ, hắn cười trên nỗi đau của người khác rồi nói vào micro, "Tình cảm của các cậu không tốt như trong tưởng tượng của tôi nhỉ."

"Ồ, cô bạn gái kia của anh Doãn Kỳ..."

Tiếc là Điền Chính Quốc không phải quả hồng mềm, chưa bao giờ để cho bất kì ai nắm bắt.

"Im miệng."

Sắc mặt của Trịnh Hiệu Tích biến thành màu đen trong nháy mắt, tâm trạng trêu chọc anh cũng không còn nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ khốn nạn Mẫn Doãn Kỳ kia.

"Được rồi, tôi đến mật báo tin tức này."

"Mật báo cái gì, tin tức cái gì?"

"Anh nói xem."

Vui đùa thì vui đùa, đạo lý thà phá hủy mười toà tháp còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân thì ai cũng hiểu, Điền Chính Quốc đương nhiên sẽ không đi làm người xấu.

Thế nên anh ra vẻ hắng giọng, giải thích, "Chính là tối qua đó, cô gái mà anh bắt gặp ở nhà hàng ấy... Thật ra là đối tượng xem mắt mà dì giới thiệu cho anh Doãn Kỳ."

"Mẫn Doãn Kỳ sắp kết hôn rồi?"

"Không có, bị ép đi xem mắt." Điền Chính Quốc nói, "Những việc khác dựa vào anh tự cố gắng."

Trịnh Hiệu Tích trầm mặc rất lâu, trầm ngâm nói một câu cảm ơn với micro, liền cúp điện thoại.

"Em nói vậy đã đủ rõ rồi chứ?"

Điền Chính Quốc quay đầu, nhìn về phía người đại diện Mẫn Doãn Kỳ của anh, nhún vai hỏi.

"Ừm."

Mẫn Doãn Kỳ gật đầu chẳng nói đúng sai, cũng không xuất hiện cảm xúc gì.

Một lát sau, đợi đến khi điện thoại đặt trên bàn bắt đầu rung, trong ánh mắt hắn mơ hồ hiện lên một chút ý cười.

"Có chuyện gì?"

Chậm rãi nhận điện thoại, Mẫn Doãn Kỳ tâm sáng như gương, nhưng hắn sẽ không để Trịnh Hiệu Tích nhận ra chút xíu nào cả.

"Cái người hẹn hò với anh tối hôm qua, rốt cuộc có phải bạn gái anh hay không?"

Trịnh Hiệu Tích không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng vào vấn.

"Không phải." Mẫn Doãn Kỳ trả lời vô cùng nhanh gọn.

"Vậy anh..." Trịnh Hiệu Tích do dự.

"Tại sao không giải thích với cậu? Bởi vì cậu căn bản không nghe giải thích chứ sao."

Còn cực kì nhỏ mọn, cố ý hất rượu vang vào cô gái nhỏ nhà người ta, hại hắn phải giúp bồi thường tiền váy.

Nhớ tới tối hôm qua, Trịnh Hiệu Tích trông thấy cảnh hẹn hò giận đến mức không thể kiềm chế được, nhưng lại phải cố gắng áp chế nó... Không thể không nói, điều này làm thỏa mãn niềm vui hung ác ẩn sâu trong nội tâm Mẫn Doãn Kỳ.

Cậu Trịnh qua ngàn bụi hoa không dính lá, cuối cùng cũng có một ngày sẽ ngoan ngoãn ngã vào trong rừng cây nhỏ của hắn.

Hơn nữa, có vẻ như ngày đó cũng không còn xa nữa.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro