Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, khuôn mặt khóc lóc của Phác Trí Mân tại lễ trao giải xuất hiện trên khắp các trang web lớn.

Mà đoạn Điền Chính Quốc cầu hôn công khai, cũng được bầu chọn là "phút có rating cao nhất trong lịch sử" của lễ trao giải này.

Tóm lại là rầm rầm rộ rộ, sau khi xong chuyện Điền Chính Quốc cảm thấy rất mất mặt, bởi vì tính cách anh vốn dĩ không thích làm những việc quá phô trương này.

Phác Trí Mân cũng cảm thấy rất mất mặt, bởi vì cậu không ngờ cậu khóc xấu như vậy, còn bị phóng to lên rất nhiều lần, treo trên trang đầu của các trang web.

Mọi người mù tịt không biết gì, ví dụ như Kim Thạc Trân, Kim Thái Hanh há miệng kinh ngạc ở hiện trường này, ví dụ như cậu Trịnh hôm sau lướt tin tức mới nhìn thấy này, ví dụ như Kim Nam Tuấn xem livestream tối hôm đó này, đều nhao nhao tỏ vẻ muốn Điền Chính Quốc mời cơm để dính chút ý vị song hỉ lâm môn.

Điền Chính Quốc mời hết bữa này đến bữa khác, ví tiền cũng trống rỗng rồi, mượn danh nghĩa phải quay phim kéo Phác Trí Mân về đoàn làm phim lánh nạn.

Mấy người này vẫn không từ bỏ, một đường đuổi theo đoàn làm phim, cách mấy ngày lại đến thăm phim trường ăn chực... Phần sau đổi địa điểm quay phim, bọn họ ngại đường sá xa xôi, mới miễn cưỡng buông tha cho Điền Chính Quốc.

Quay phim mãi cho đến cuối năm, Lê Tấn An vung tay lên cho bọn họ nghỉ bảy ngày.

Nhận được kỳ nghỉ không dễ gì có được, Điền Chính Quốc xách túi lớn túi nhỏ, về nhà ăn Tết với Phác Trí Mân.

Hương vị Tết trong nhà rất đậm, ông ngoại và bà ngoại đăng ký khóa học đại học cho người lớn tuổi, tan học về nhà còn phải thành thành thật thật làm bài tập, còn trọng trách gói sủi cảo liền rơi vào trên người mẹ Phác Trí Mân.

Tay nghề nấu ăn của bà Phác rất tốt, chưa được hai ngày đã nuôi mấy đứa con mập lên vài cân, làm cho Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân bước lên cân đều trầm mặc.

Cảm giác năm sau quay về đoàn làm phim, chắc chắn sẽ bị đạo diễn túm tai mắng một trận.

Chuyện thú vị chính là ekip của chương trình《Chúng Tôi Đã Ly Hôn》đã gửi cho bọn họ một lời mời, vẫn là công thức và phong cách như lúc trước.

Bọn họ bày tỏ nếu Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân đã cầu hôn một lần nữa, vậy hai người có suy nghĩ đến việc quay chương trình mới không, vẫn là cùng một nhóm ekip sản xuất, tên là 《Nhật Ký Tân Hôn》.

"Chúng ta nên gọi là nhật ký kết hôn lần hai chứ?" Phác Trí Mân khó hiểu hỏi.

"Thế em có muốn tham gia không." Điền Chính Quốc giao quyền lựa chọn cho Phác Trí Mân, chi phí yêu đương không tệ, chỉ là không biết bọn họ có thời gian hay không.

"Kệ đi, từ từ suy nghĩ thôi." Phác Trí Mân ném thư mời sang một bên, tiếp tục nói chuyện phiếm với Kim Thạc Trân trên app.

"Nghe nói năm nay Kim Nam Tuấn về nhà gặp phụ huynh với anh ấy à?" Điền Chính Quốc nhìn như lơ đãng nói một câu.

"Đúng vậy!" Phác Trí Mân vui vẻ nói, "Bọn họ phải tu thành chính quả."

"Vậy sao." Điền Chính Quốc nhìn cậu một cái, trong lòng cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy, có điều không nói ra ngoài miệng, miễn cho đả kích tâm trạng tốt của Phác Trí Mân.

Đêm giao thừa, WeChat nhận được rất nhiều tin nhắn chúc Tết. Điền Miểu Miểu còn gửi video chúc Tết của cháu trai nhỏ, giọng sữa nói chúc mừng năm mới, còn chắp tay thi lễ rất ra gì và này nọ.

Khóe miệng Điền Chính Quốc cong lên, ấn mở bao lì xì không chút do dự, tùy tiện gửi mấy nghìn tệ tiền mừng tuổi.

Tết còn phải chia hoa hồng, phát tiền thưởng cho nhân viên, hai người lần lượt xử lý xong một số việc, được bà Phác gọi ra ăn cơm tất niên.

Trên bàn có cá có thịt có tôm, còn có cả sủi cảo và cơm thơm phức.

Bọn họ dường như đã dung hợp thành người một nhà thật sự, vừa ăn cơm vừa vui vẻ nói chuyện, ông bà ngoại đều là người có khuôn mặt hiền từ, nói chuyện lịch sự hòa nhã, Điền Chính Quốc rất thoải mái.

Hoàn cảnh gia đình ấm áp hòa thuận như vậy, chẳng trách có thể nuôi ra một đứa trẻ như Phác Trí Mân.

Ăn cơm xong, ông bà ngoại muốn đi bắn pháo hoa ở bên bờ sông, bà Phác còn phải ở nhà dọn dẹp đồ đạc cho nên sẽ đi sau. Phác Trí Mân xung phong vào bếp rửa bát, bà Phác đi từ tầng hai xuống, thấy Điền Chính Quốc đang lật xem album ảnh gia đình bọn họ.

Hay nói cách khác là album ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của Phác Trí Mân.

"Người này là ba của Trí Mân." Bà Phác chỉ vào người đàn ông trong ảnh mà không hề e dè, giới thiệu cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chưa từng hỏi đến hoàn cảnh gia đình bọn họ, cũng mặc định trong nhà thiếu đi một thành viên.

"Trí Mân chưa từng nói với con hả?" Bà Phác nhìn ra nghi hoặc của Điền Chính Quốc, chủ động giải thích cho anh, "Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, mẹ cũng không muốn giấu con cái gì."

"Trí Mân nó lúc còn bé từng mắc một căn bệnh..."

Là loại bệnh rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức tất cả mọi người đều khuyên hai vợ chồng thừa dịp còn trẻ sinh thêm một đứa nữa, dứt khoát bỏ Phác Trí Mân là được rồi.

Ông Phác đã bỏ cuộc, ông không muốn phí phạm cuộc đời của mình trên người Phác Trí Mân. Bà Phác kiên trì muốn chữa trị, cho dù có khuynh gia bại sản hay đập nồi bán sắt cũng phải chữa bệnh cho con.

Cho nên bọn họ đã ly hôn, hai vợ chồng bọn họ mỗi người đi một ngả kể từ đó.

Ngoài việc phải chịu một số chi phí nuôi dưỡng và chữa bệnh nhất định, ông Phác cũng chưa từng xuất hiện một lần nào. Sau đó Phác Trí Mân rất may mắn khi gặp được một bác sĩ rất giỏi, sau ca phẫu thuật nguy hiểm, cơ thể dần dần khỏi bệnh, không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.

Bà Phác cảm thấy đó là một phép màu mà ông trời đã ban cho, và bà biết ơn vì điều đó.

Cũng chính vì vậy, trong quá trình trưởng thành của Phác Trí Mân, bà Phác chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu gì đối với cậu, cũng không quá khắt khe cậu phải trở thành một người tai to mặt lớn nào.

Đối với bà Phác, chỉ cần con mình khỏe mạnh hạnh phúc là bà đã vừa lòng thỏa dạ rồi.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro