Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc ngoan ngoãn xin nghỉ, ngoan ngoãn đến bệnh viện kiểm tra đổi thuốc, toàn bộ hành trình đều có người đại diện và trợ lý đi cùng.

Mà Phác Trí Mân - người thành công khuyên Điền Chính Quốc đến bệnh viện, bởi vì ngủ quên, cho nên chỉ có thể đau lòng ngồi ở sảnh khách sạn, một bên hối hận tối qua không nên thức khuya, một bên đợi bọn họ quay về.

"Chỉ biết đứt dây đàn* vào thời khắc mấu chốt." Người đại diện Lý Nam đang gặm bánh bao dạy bảo cậu, "Không có tiền đồ."

*掉链子 (Đứt mắt dây xích): Là tục ngữ phía Đông Bắc TQ, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.

"Rõ ràng là em đã đặt bốn cái báo thức mà." Phác Trí Mân buồn rầu ủ rũ.

"Vâng, ngài đánh thức cả hai bên trái phải luôn." Lý Nam trêu chọc, "Còn ngài thì không có việc gì cả, tiếp tục nằm ngủ. Anh cũng thực sự chịu thua em rồi."

"Em cũng không muốn vậy mà."

"Không muốn cái gì?" Giọng của Điền Chính Quốc vang lên từ trên đỉnh đầu cậu, Phác Trí Mân sững sờ, nhảy lên theo phản xạ, vô cùng quan tâm vồn vã bảo anh ngồi xuống.

Điền Chính Quốc bị ấn ngồi xuống, hoang mang nói, "Tôi bị thương ở tay, không phải ở chân."

"Cậu ngồi, cậu ngồi đi." Phác Trí Mân đứng ở bên cạnh chờ anh sai bảo, dáng vẻ muốn lập công chuộc tội, "Cậu có đói không? Có muốn uống nước không? Hay là tôi đi mua cho cậu một ít đồ uống có vitamin nhé."

"Không đói, không muốn uống nước, không cần đồ uống." Điền Chính Quốc trả lời từng vấn đề một, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, "Cậu cũng ngồi đi."

"Ò." Phác Trí Mân ngồi xuống theo lời anh.

"Sao lại có vẻ mặt như nợ tôi tám trăm vạn thế." Điền Chính Quốc quan sát Phác Trí Mân hồi lâu, vui vẻ nói, "Lẽ nào là bởi vì buổi sáng ngủ quên, không đi bệnh viện cùng tôi được nên cảm thấy xấu hổ sao?"

Đoán phát trúng luôn.

"Tôi đã nghe thấy tiếng báo thức của cậu kêu."

"...Tôi xin lỗi." Nghĩ đến Điền Chính Quốc đứng ở trước cửa phòng cậu, cuối cùng thất vọng rời đi, Phác Trí Mân hận không thể xuyên không trở về, cho người đang ngủ say trên giường là mình vài cái tát: Bảo mày ngủ, mày lại ngủ giống như một con heo, không có tiền đồ!

"Thật sự không sao đâu mà."

Điền Chính Quốc giơ bàn tay không bị thương lên, xoa xoa đầu Phác Trí Mân, làm rối tóc của cậu, "Cậu đến thăm tôi là tôi đã rất vui rồi."

"Vậy tay cậu thế nào rồi?" Một nhúm tóc của Phác Trí Mân dựng lên, cũng không phản kháng.

"Bị thương ngoài da, không có vấn đề lớn gì cả." Điền Chính Quốc trả lời, "Mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được rồi."

"Ừm, cậu đừng làm rối tóc tôi nữa mà."

Đến tận lúc này Phác Trí Mân mới biết giãy giụa, giải cứu mái tóc từ trong tay Điền Chính Quốc, một giây sau nhìn thấy sắc mặt anh dường như mất hứng, lại sợ chết nhét mái tóc của mình về chỗ cũ, bó tay nói, "Nghịch đi nghịch đi..."

Lý Nam ở bên cạnh vừa gặm bánh bao xong thì nhìn thấy một màn này, che mặt thở dài.

Kiểm tra mất cả một buổi sáng, buổi chiều Điền Chính Quốc bị Mẫn Doãn Kỳ đuổi về phòng ngủ, khó khăn lắm anh mới có thời gian để ngủ bù một giấc, sau khi tỉnh dậy cảm thấy tinh thần rạng rỡ hơn gấp trăm lần, anh thay quần áo rồi đi xuống phòng khách sạn ở dưới lầu tìm Phác Trí Mân.

"Thầy Điền."

Tầng này vừa khéo là tầng mà nhân viên trong đoàn làm phim ở, Điền Chính Quốc tình cờ đụng phải một trợ lý sản xuất quen thuộc, anh dừng lại gật đầu chào hỏi cô, tán gẫu hai câu, "Đúng rồi. Tối nay có tiệc đóng máy của chị Trình Trình, đạo diễn nói tất cả mọi người đều phải đến, buổi tiệc tổ chức ở quán rượu Khải Nhạc bên cạnh trường quay."

"Người bị thương cũng phải đi hả?" Điền Chính Quốc thực sự không thích mấy nơi tiệc tùng này, muốn lâm trận bỏ chạy.

"Đạo diễn nói rồi, chân không gãy thì đều phải đi." Cô gái che miệng cười cười, lời này của đạo diễn rõ ràng là nhằm vào Điền Chính Quốc.

"Được, tôi biết rồi."

Lần này Phác Trí mân mở cửa rất nhanh, cậu đeo băng đô, trên mặt còn đang đắp mặt nạ rong biển xanh mướt.

"..." Điền Chính Quốc giật mình.

"..." Phác Trí Mân tưởng là giao hàng.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro