Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy trong thùng rác tại sao lại có ảnh của Kim Thái Hanh?"

Vừa nhìn đã biết không phải là ảnh công khai mà là ảnh riêng tư của Kim Thái Hanh. Một tấm ảnh như vậy, lẳng lặng nằm trong thùng rác ở thư phòng, sau khi Phác Trí Mân nhìn thấy sao có thể không suy diễn được, sao có thể không hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn họ được.

"Ồ, tấm ảnh đó sao."

Điền Chính Quốc nghĩ thật lâu mới nhớ lại, cười khẩy một tiếng, "Kim Thái Hanh tặng nó cho tất cả những người mà cậu ấy quen, nói là cảm thấy cậu ấy chụp rất đẹp, ngay cả dì dọn vệ sinh trong công ty cũng nhận được một tấm."

"Cậu, cậu thế mà lại vứt nó vào thùng rác sao?" Kim Thái Hanh đang đứng xem kịch giống như bị sét đánh trúng.

"..." Sớm biết vậy thì đã vứt ở chỗ khác rồi, còn hại anh bị Phác Trí Mân hiểu lầm lâu như vậy. Điền Chính Quốc suy nghĩ phũ phàng.

"Cho nên tôi không phải là người thứ ba? Cũng không có chen chân vào tình cảm của hai người?"

Phác Trí Mân cuối cùng cũng buông bỏ gánh nặng đạo đức mơ hồ, niềm vui bộc lộ hết trong lời nói, giọng nói của cậu cũng cao hơn mấy độ.

"Người thứ ba cái con khỉ." Điền Chính Quốc cười mắng một câu, "Chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, được pháp luật bảo vệ."

"Nhưng, nhưng... nhưng mà chúng ta cũng đã ly hôn rồi." Lúc này Phác Trí Mân biết hối hận cũng không kịp, mặt cậu giống như đưa đám, cúi đầu vô cùng thảm thương.

"Cậu thể hiện tốt một chút." Điền Chính Quốc cố ý trịnh trọng nói, "Nói không chừng tôi sẽ xem xét đến việc tái hôn."

"Thật sao!" Phác Trí Mân hồi sinh đầy máu.

"Tôi đã từng lừa cậu chưa?"

"Chưa từng, cậu siêu siêu tuyệt vời!" Nghe vậy Phác Trí Mân cười híp cả mắt, giống như một viên bánh gạo nếp bị nứt ra, vui mừng hớn hở, "Tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt, sau đó khôi phục quan hệ pháp lý với cậu!"

"Được." Ánh mắt của Điền Chính Quốc chăm chú nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhẹ, "Tôi chờ cậu."

"Gặp gỡ tức là duyên phận."

Lúc đứng ở cửa nhà đợi thang máy, thiên vương Kim Thái Hanh cực kỳ thần bí, lấy một tấm ảnh riêng tư của hắn ở trong túi ra, nhét cho Phác Trí Mân, "Một chút quà gặp mặt. Tấm lòng nho nhỏ thôi, anh dâu không cần khách sao với tôi đâu."

Điền Chính Quốc và Mẫn Doãn Kỳ khóa cửa xong đi tới, thoáng thấy vẻ mặt bối rối không biết làm gì của Phác Trí Mân, anh lập tức hiểu được chuyện gì, giơ tay phải ra, "Đưa cho tôi."

"..." Phác Trí Mân ngượng ngùng nhìn anh, một lúc lâu sau, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Điền Chính Quốc.

"Ý tôi là tấm ảnh cơ."

Điền Chính Quốc bật cười, thế nhưng cho dù nói như vậy, cho dù Phác Trí Mân bởi vì hiểu lầm mà xấu hổ đến đỏ mặt, thì anh cũng không buông tay ra, trái lại làm một động tác khéo léo, chuyển thành trạng thái thân mật mười ngón tay đan xen vào nhau.

"A."

Phác Trí Mân ngơ ngơ ngác ngác, không quan tâm đến ánh mắt tuyệt vọng của Kim Thái Hanh, đưa tấm ảnh cho Điền Chính Quốc.

Thế là, trong một thùng rác nào đó, lại nhiều thêm một tấm ảnh của oan hồn.

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân nắm tay nhau đi vào thang máy, Kim Thái Hanh dựa vào bên cạnh với vẻ mặt trống rỗng cô đơn lạnh lẽo, Mẫn Doãn Kỳ thì ho hai tiếng, thực hiện trách nhiệm làm người đại diện của mình, "Khiêm tốn chút, có camera."

Điền Chính Quốc ung dung nhìn về phía người đại diện: ...Nếu không phải có camera, anh cho rằng em chỉ biết kéo tay nhỏ thôi sao?

Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên cảm thấy sự nghiệp tương lai của hắn sẽ tăng thêm rất nhiều trở ngại có thể dự tính được -- lạnh lùng nhìn chằm chằm vào số tầng đang thay đổi, Mẫn Doãn Kỳ đang suy nghĩ nghiêm túc, lúc này gậy đánh uyên ương có còn kịp hay không.

"Bây giờ hai đứa chưa thích hợp để công khai."

Mẫn Doãn Kỳ chuyển chủ ý lên người Phác Trí Mân, nói trúng tim đen, "Em có thể tùy hứng. Nhưng tốt nhất nên nghĩ đến hoàn cảnh của cậu ấy."

Điền Chính Quốc dừng lại, trầm mặc trong chốc lát, vẫn buông tay Phác Trí Mân ra.

Bọn họ đã từng bí mật nói chuyện này, nếu như thật sự ở bên nhau, chắc chắn không thể luôn luôn giấu diếm, nhưng phải có một quá trình tuần tự mà tiến, để khán giả và các fan đều có thể từ từ chấp nhận. Giống như Mẫn Doãn Kỳ nói, Điền Chính Quốc có thể tùy hứng, Phác Trí Mân thì không.

Nếu tùy tiện công khai, người bị thương sẽ chỉ có Phác Trí Mân.

"Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa." Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ bả vai của Điền Chính Quốc, không quen với ánh mắt mơ hồ ẩn giấu mất mát của nghệ sĩ nhà hắn, cho dù biết thằng nhóc này thật ra là đang giả vờ đáng thương.

Dẫn dắt dư luận, xử lý tốt bên phía truyền thông, nếu bất ngờ bị lộ ra tin tức, ít nhất còn có thể có cơ hội xoa dịu. Đây đều là công việc của Mẫn Doãn Kỳ trong vài tháng tới, may mà nội tâm hắn cũng là người thích khiêu chiến và mạo hiểm.

"Vâng."

Điền Chính Quốc gật đầu vô cùng đáng thương, kéo Phác Trí Mân ở bên cạnh một chút, Phác Trí Mân đột nhiên trở nên thông minh, nhận được thông điệp, cậu cũng nhìn về phía Mẫn Doãn Kỳ vô cùng đáng thương.

"Được rồi được rồi." Mẫn Doãn Kỳ sắp nổi cả da gà luôn rồi, "Nắm đi, hai đứa thích nắm thì nắm. Cùng lắm thì anh tìm người xóa camera, được rồi chứ?

"Cám ơn anh Doãn Kỳ." Điền Chính Quốc chân thành cảm ơn, thuận tay lại kéo góc áo Phác Trí Mân một chút.

"Cám ơn anh Doãn Kỳ." Phác Trí Mân hiểu ngầm trong lòng, nói cảm ơn đầy ngọt ngào.

Mẫn Doãn Kỳ: ...Tiêu rồi. Cảm giác lại gặp thêm một vị tổ tông nữa.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro