Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người bọn họ đến nhà hàng hải sản để ăn khuya, vừa mới giải quyết hiểu lầm, Điền Chính Quốc không muốn thả Phác Trí Mân rời đi nhanh như vậy, cho nên đã mượn danh nghĩa ăn khuya để giữ cậu lại, ít nhất hai người có thể ở chung với nhau một lúc nữa, ăn chút đồ ăn và nói chuyện phiếm.

Nhà hàng hải sản này rất có tiếng trong giới, hậu đài phía sau ông chủ rất cứng, biện pháp bảo mật cũng rất tốt, Điền Chính Quốc và Mẫn Doãn Kỳ có thể hút thuốc ở hành lang mà không cần kiêng dè, không cần sợ nhân viên phục vụ đi qua sẽ đến xin chữ ký, chung quy bọn họ đều là những người có trình độ chuyên môn.

"Phía đạo diễn đã báo cho anh, vẫn mong em có thể đến tham gia buổi roadshow* của bộ phim, bảo là phải có lòng khoan dung người khác."

*Roadshow: Là một kỹ thuật marketing nhằm trình diễn và quảng bá sản phẩm trước số đông công chúng.

"Cho nên ý của đạo diễn là, muốn em giả vờ như không có chuyện gì chạy tuyên truyền cùng Bạch Dĩ Diêu?" Điền Chính Quốc cắn điếu thuốc cười cười, "...Đang nằm mơ đấy à."

"Làm lớn chuyện có thể sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé của bộ phim, đạo diễn cũng không muốn em thế này, ngoài mặt giả vờ hài hòa một chút, đừng để truyền thông bắt được đầu đề đàm tiếu là được."

Mẫn Doãn Kỳ cũng chán ghét chuyện này, nhưng hắn cần phải suy xét tình hình chung, nói rõ ràng lợi và hại của chuyện này với nghệ sĩ, "Trước kia em cũng không phải chưa từng bị ràng buộc với đoàn làm phim, anh thấy em cũng không để ý lắm, lần này tại sao lại tức đến như vậy?"

"Lần này em muốn ỷ thế hiếp người, không được?" Trên mặt Điền Chính Quốc có ý cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười, "Bạch Dĩ Diêu muốn lăng xê cũng không vấn đề gì, nhưng cậu ta không nên liên lụy đến người khác."

"Em tức cậu ta bôi nhọ Phác Trí Mân?"

Chuyện lần này không chỉ mỗi Điền Chính Quốc bị liên lụy, trên mạng còn có cả phốt của Phác Trí Mân bay đầy trời, vừa nhìn đã biết là marketing của ai mua. Mẫn Doãn Kỳ im lặng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Điền Chính Quốc lại nổi giận, thậm chí còn nói có Bạch Dĩ Diêu thì không có mình, có mình thì không cho phép Bạch Dĩ Diêu xuất hiện.

"Cậu ấy ngốc thì ngốc." Điền Chính Quốc dụi đầu thuốc lá, ném vào thùng rác, thản nhiên nói, "Nhưng chỉ có em mới có thể bắt nạt em ấy."

Bạch Dĩ Diêu nếu đã dám làm như vậy, cũng đừng nhắc đến cái lòng khoan dung người khác gì gì đó. Đối với Điền Chính Quốc mà nói thì không hề có ý nghĩa gì.

"Được rồi." Nhận thấy Điền Chính Quốc không có ý định thay đổi chủ kiến, Mẫn Doãn Kỳ cũng không khuyên anh nữa, dứt khoát chuyển chủ đề, "Chương trình thực tế kia của hai đứa, vẫn quay à?"

"Vẫn quay." Điền Chính Quốc trả lời dĩ nhiên, "Tại sao lại không quay chứ?"

"Chi phí yêu đương của em chứ gì ." Mẫn Doãn Kỳ trêu chọc.

"Đúng vậy. Yêu đương còn có thể kiếm được tiền." Nói đến đây, tâm trạng của Điền Chính Quốc cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nói đùa, "Cớ sao lại không làm?"

Kim Thái Hanh và Phác Trí Mân ngồi trong phòng riêng. Phòng riêng và hành lang cách nhau một tầng, có một phần là kính trong suốt, Điền Chính Quốc vừa khéo đứng hút thuốc ở đó.

Ánh mắt Phác Trí Mân chấm mút anh từ trên xuống dưới, cực kỳ thích mắt, dáng người của Điền Chính Quốc quá đẹp, hôm nay còn mặc một chiếc quần jeans đen bó sát, ngồi xuống còn đỡ, lúc đứng lên nhìn quả là lồi lõm thích thú (?), mặc quần áo thì gầy cởi ra thì lại có da có thịt.

Chép chép miệng một cái, tầm nhìn của Phác Trí Mân đi xuống, cảm giác chỗ đũng quần của Điền Chính Quốc cộm lên rất lớn, cậu thầm niệm phải kiềm chế, kiềm chế, nhưng thực tế cả người đã nhộn nhạo đến mức muốn bay lên.

Hì hì. Hiểu lầm đã được giải quyết rồi, cậu không phải là người thứ ba.

Cuối cùng cũng có thể hợp pháp yy* dáng người đẹp đẽ của Điền Chính Quốc một chút, phấn khích ghê.

*意淫 (phát âm là "yìyín" nên có viết tắt là yy): Là từ diễn tả hành động bộc phát ý đồ dâm đãng nhưng chỉ có thể bộc phát từ xa không thể thực hiện được.

"Trí Mân." Đúng lúc này Điền Chính Quốc đẩy cửa đi vào, Phác Trí Mân nhanh chóng dời mắt, nhìn trời. Điền Chính Quốc sững sờ, cho là cậu xấu hổ, cười cười hỏi, "Gọi đồ ăn xong chưa?"

"Xong rồi."

Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu một cách đầy tự nhiên, ngồi quá gần trái lại không tiện để nghĩ cái khác. Thế là Phác Trí Mân buồn bực mở bát đũa dùng một lần, mở cho mình xong thì quay sang mở cho Điền Chính Quốc, hỏi anh, "Tối mai chúng ta phải quay chương trình đúng không?"

"Đúng vậy." Điền Chính Quốc cảm thấy cậu siêu ngoan siêu hiền, một tay để trên mặt bàn chống đầu, nghiêng đầu nhìn Phác Trí Mân, "Thực ra, tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi."

"Vấn đề gì vậy?"

"Tại sao em đột nhiên lại đề nghị ly hôn? Rõ ràng cuộc sống của chúng ta đang rất tốt, cách thời gian quy định của hợp đồng cũng vẫn còn nửa năm." Điền Chính Quốc nghĩ, luôn luôn có một dây dẫn, là cái gì đã khiến Phác Trí Mân đột nhiên kiên quyết đề nghị ly hôn, nhanh chóng chuyển ra ngoài sống, để cho anh ngay cả một chút cơ hội giữ cậu lại cũng không có.

Tâm lý của Phác Trí Mân đấu tranh thật lâu, nhìn hai người còn lại kia, sau đó, đến gần bên tai Điền Chính Quốc nói ra chân tướng.

"Bởi vì thấy bọn tôi nằm ngủ với nhau, cho nên em muốn ly hôn?"

Hóa ra giữa chừng Kim Thái Hanh từng về nước một lần, tụ tập với mấy người bạn tốt trong giới ở một căn biệt thự nào đó, uống quá nhiều, mơ mơ màng màng nằm ngủ trên một tấm tatami, Phác Trí Mân vừa hay nhận được tin nhắn của Điền Chính Quốc, nửa đêm chạy tới đón anh về nhà thì trông thấy.

"Ừm."

"Tôi chỉ nhắm mắt nằm ở đó một lát, để đợi em đó." Điền Chính Quốc vuốt trán, Kim Thái Hanh ơi là Kim Thái Hanh, thật sự làm khổ anh rồi, "Hơn nữa cái tatami kia có thể rộng ba mét đó, sao em nhìn ra hai bọn tôi có gian tình được chứ?"

Đúng vậy, lúc đấy bọn họ mặc quần áo, cực kỳ quy củ, thậm chí còn nằm một người một bên đầu đối chân, khoảng giữa cũng rất rộng rãi, đối với bạn tốt mà nói thì là không thể bình thường hơn. Vấn đề ở đây là, hình như trong mắt Phác Trí Mân lúc đó, bọn họ vốn dĩ không phải là bạn bè.

"Em tưởng là hai người đã nối lại tình xưa." Phác Trí Mân biết mình hiểu lầm, cho nên cố ý không nhắc đến chuyện này, đến khi Điền Chính Quốc hỏi thì cậu mới không thể không nói thật.

Thấy thế, Phác Trí Mân xấu hổ ngụy biện, "Hơn nữa, hơn nữa chúng ta cũng chưa từng ngủ cùng nhau..."

"Em muốn thì tôi không phản đối." Điền Chính Quốc buông tay.

"Không, không cần đâu."

Phác Trí Mân đỏ mặt, không biết cậu đã tưởng tưởng thành cảnh tượng gì, ngượng ngùng trả lời, thái độ cực kỳ cẩn thận, "Chúng ta vẫn nên làm xong hết thủ tục pháp lý trước đã, sau đó..."

Điền Chính Quốc hối hận rồi, nếu sớm biết Phác Trí Mân là người có nguyên tắc như vậy, lúc trước sẽ không trêu cậu nữa.

Cái mà em thể hiện tốt, tôi sẽ xem xét đến việc tái hôn chứ? Cần thể hiện cái gì, quần áo của Phác Trí Mân vừa cởi ra là anh có thể nhào tới ngay lập tức có được không. Trai tân chưa bao giờ khai trai đau khổ trong lòng, không ai có thể biết được.

"Thật sự không ngủ với tôi?" Điền Chính Quốc có chút tiếc nuối truy hỏi cậu.

"Anh, anh..." Phác Trí Mân đang nghĩ quá tam ba bận, mẹ cậu đã dạy, cho dù chơi tình thú lạt mềm buộc chặt một chút, cũng không thể đi quá xa, vì thế bất chấp tất cả nói, "Anh hỏi lại một lần nữa, em sẽ đồng ý ngủ với anh!"

Điền Chính Quốc quyết định xóa bỏ đánh giá vừa rồi của anh. Phác Trí Mân cái người này, căn bản không có nguyên tắc để nói.

Làm sao bây giờ đây, anh cực kỳ thích vậy.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro