Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được đeo khăn choàng cổ." Điền Chính Quốc chơi xấu, "Đây là ký hiệu anh lưu lại cho em, tại sao phải che đi?"

"Lúc trước anh nói phải mặc áo len cao cổ..." Phác Trí Mân bối rối phản bác lại.

"Anh nuốt lời rồi. Thế nào?" Điền Chính Quốc giờ phút này ở trên giường lại lộ ra một chút cố tình gây sự.

"Ò, vậy em không đeo nữa."

Phác Trí Mân không cáu kỉnh chút nào, chỉ dùng giọng điệu đơn thuần thương lượng với anh.

Nếu Điền Chính Quốc không đồng ý, vậy Phác Trí Mân cũng không có ý kiến gì, không đeo thì không đeo thôi.

"Sao lại nghe lời như vậy cơ chứ?"

Thấy thái độ như vậy của cậu, Điền Chính Quốc cố tình gây sự có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình giống như đã trở thành một bạn nhỏ mầm non, liền vội vàng giải thích, "Anh nói đùa thôi."

"Hì hì." Phác Trí Mân cười ngây ngô, hiển nhiên không coi đây một vấn đề, bắt đầu tự mình tỏ tình, "Em rất thích anh."

"?" Điền Chính Quốc tỏ ý chủ đề chuyển hướng có hơi nhanh.

"Làm chuyện này với anh, em cảm thấy rất rất vui."

Phác Trí Mân không có kinh nghiệm gì, từ nhỏ đến lớn cậu đã thích Điền Chính Quốc, tất cả mối tình chớm nở, tất cả những tưởng tượng về tình yêu đều hy vọng có thể được thực hiện trên người này.

Tuy rằng Điền Chính Quốc chưa từng yêu con trai, nhưng bạn gái cũ lại có rất nhiều. Sở dĩ cho đến bây giờ vẫn chưa khai trai, là bởi vì bọn họ thường vẫn chưa đi tới bước đó thì đã chia tay rồi.

Bị đá nhiều lần, Điền Chính Quốc chợt phát hiện anh không am hiểu chuyện yêu đương.

Những cô bạn gái cũ kia lúc đầu theo đuổi anh, cuối cùng lại không chịu nổi tính cách chậm nhiệt, lạnh nhạt của Điền Chính Quốc, nói là không có chút cảm giác tồn tại nào ở trước mặt anh, công việc lớn hơn hết thảy. Điền Chính Quốc từng bối rối, từng phiền não, thậm chí trong lòng còn có chút hổ thẹn, dường như anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.

Tuổi tác ngày càng tăng lên, kinh nghiệm cũng dần dần sâu thêm, Điền Chính Quốc tự nhận mình đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng mỗi lần khi đối mặt với Phác Trí Mân, những phép tắc và quy định cứng nhắc đều quên sạch, anh luôn không kiềm chế được mà hành động theo trực giác, lỗ mãng lại non trẻ.

Giống như cảm nhận được, cảm xúc của mối tình đầu sẽ không bao giờ quay trở lại trong cuộc sống.

"Anh cũng rất vui."

Hai người không mặc quần áo ôm nhau, bên hông đắp một chiếc chăn mỏng, bầu không khí trong phòng ngủ có chút ôn hòa. Điền Chính Quốc nghiêng đầu hôn lên khóe miệng cậu một cái, nhẹ giọng gọi tên cậu, "...Trí Mân."

"Dạ?" Phác Trí Mân bị bầu không khí này làm cho choáng váng, đang lơ lửng trên mây.

"Chúng ta dọn dẹp một chút đi."

Lời nói của Điền Chính Quốc ngay lập tức kéo cậu quay về hiện thực, bởi vì là lần đầu tiên, bọn họ bắn trong mà không có bao, đến bây giờ tinh dịch vẫn còn ở trong cơ thể Phác Trí Mân, "Làm lâu rồi, sợ ngày mai em sẽ bị đau bụng. Nhân tiện để anh nhìn xem có bị thương hay không."

"Không bị thương." Phác Trí Mân trả treo.

"Anh phải nhìn mới biết được." Thái độ của Điền Chính Quốc rất cứng rắn, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy kéo Phác Trí Mân xuống giường. Không còn cách nào khác, vấn đề liên quan đến cơ thể không cho phép càn quấy.

Phác Trí Mân thực sự không muốn bị người ta nhìn mông.

Làm tình là một chuyện. Xong việc lại vểnh mông cho Điền Chính Quốc nhìn là một chuyện khác.

Đó là chuyện cực kỳ cực kỳ xấu hổ.

"Nghe lời."

Như thể đọc hiểu được lời thoại ngầm trong lòng Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc khuyên cậu, "Ở trước mặt anh không cần phải xấu hổ. Chỉ kiểm tra một chút xem em có bị thương hay không thôi, rất nhanh, được không em?"

Nói hết lời mới lừa được Phác Trí Mân vào nhà vệ sinh.

Ngoan ngoãn để anh kiểm tra mông, Phác Trí Mân nhắm mắt lại, vẻ mặt xem cái chết như không, hoàn toàn không dám nhìn Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cảm thấy cảnh tượng này rất nghiêm túc, nhưng lại không nhịn được muốn cười, vẻ mặt kìm nèn đến méo mó quá thống khổ, liền đánh nhanh thắng nhanh kiểm tra xong chỗ cần kiểm tra, xác nhận không có việc gì rồi sau đó mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Phác Trí Mân khăng khăng phải tự mình tắm rửa, dọn dẹp, Điền Chính Quốc tạm thời không có quyền làm thay.

Thay ga trải giường và vỏ gối xong, sau đó đi đến một phòng tắm khác trong nhà để tắm, anh cố ý câu giờ. Chờ Điền Chính Quốc quay về phòng ngủ, Phác Trí Mân đã thoải mái nằm trong ổ chăn, cảm giác thần kinh cả người đều được thả lỏng.

"Đi ngủ thôi?" Điền Chính Quốc chuẩn bị tắt đèn.

"Ừm." Phác Trí Mân chủ động ôm eo anh, chui vào trong ngực Điền Chính Quốc, mệt mỏi không thôi lẩm bẩm nói, "Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro