Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mọi người cơm no rượu say, Phác Trí Mân ợ một cái đầy mùi tôm hùm, chờ những người khác đều bỏ đũa xuống rồi, cậu vẫn đang quét sạch mấy đĩa rau trộn, thịt luộc tỏi băm, nộm trứng vịt bắc thảo... đang bày trên bàn

Lệnh cấm ăn uống của Điền Chính Quốc tạm thời được hủy bỏ, lúc ăn cuối cùng cũng không cần băn khoăn nhiều như vậy nữa. Kim Thái Hanh ở bên cạnh đang ngậm một cây tăm trong miệng, nhìn dáng vẻ ăn rất ngon miệng của Phác Trí Mân, hắn đột nhiên mở miệng, "Cậu có hứng thú làm mukbang không?"

"Mukbang là cái gì?" Phác Trí Mân tranh thủ thời gian hỏi.

"Chính là một hình thức livestream, ăn uống cho mọi người xem." Điền Chính Quốc cầm khăn giấy, giúp Phác Trí Mân lau một hạt ớt dính trên khóe miệng, giải thích, "Có thể kiếm tiền dựa vào việc này."

"Đúng, tôi cảm thấy cậu rất có tiềm năng đấy." Kim Thái Hanh bổ sung: "Cậu ăn đi, nhìn... cực kỳ ngon miệng."

"Thực ra lúc trước tôi đã từng làm mukbang."

Kim Thạc Trân ừng ực ừng ực uống hai chén trà, bất ngờ nói.

"Thật hay giả đấy?" Kim Thái Hanh có chút kinh ngạc.

"Thật đấy, trước khi ra mắt đã từng làm."

Lau miệng, thoáng thấy ánh mắt tò mò của mọi người tập trung về phía mình, Kim Thạc Trân cực kỳ điềm tĩnh nói, "Nhưng đồ tôi ăn giá cả tương đối đắt, số lượng lại nhiều, tiền thưởng của người xem còn không đủ cho tiền ăn một ngày của tôi, thu nhập không đủ chi tiêu. Sau đó thì tôi đã từ bỏ."

"Sao tôi cảm thấy mình chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ?"

Ca sĩ thần tượng trước khi ra mắt lại là blogger mukbang, tin tức đỉnh như vậy, hẳn là phải có rất nhiều phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin mới đúng.

"Lúc tôi ký hợp đồng với công ty, Nam Tuấn đã xóa toàn bộ video mukbang của tôi, cũng thương lượng với bên trang web livestream rồi."

"Được rồi," Kim Thái Hanh nhún vai, tỏ ý đã hiểu.

Người đại diện vàng trong lời đồn quả nhiên danh bất hư truyền, lo trước tính sau, bóp chết tất cả những lịch sử đen tối có thể phá hủy hình tượng của Kim Thạc Trân từ trong trứng nước.

Một tiếng hổ gầm vang lên từ trên bàn, Kim Thạc Trân nghe thấy tiếng chuông tức khắc hớn hở ra mặt, cầm điện thoại vọt ra ngoài phòng. Phác Trí Mân cảm thấy trước mặt có một cơn gió thổi qua, ngơ ngác hỏi, "Anh ấy làm sao thế?"

"Nghe điện thoại."

Điền Chính Quốc giương mắt nhìn theo hướng Kim Thạc Trân rời đi, nói ra suy đoán của mình, "Chắc là Kim Nam Tuấn."

"Chuông điện thoại đặc biệt ghê." Trong miệng Phác Trí Mân đang nhai lòng bò, vừa nếm mùi vị trong đó, vừa lỡ đễnh đáp lời.

Ai ngờ Điền Chính Quốc lại gật đầu, chưa qua mấy giây đã nhận được một tin nhắn, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhìn Phác Trí Mân nói anh phải ra ngoài một chút.

Phác Trí Mân không chú ý tới những mạch nước ngầm đang dâng trào này, tiếp tục tự mình ngồi ăn, sau đó Kim Thái Hanh cũng nhận được tin nhắn, mặt không đỏ tim không đập nói mình đi toilet một chuyến, bảo Phác Trí Mân yên tâm ngồi ăn.

Bất tri bất giác chỉ còn lại một mình, Phác Trí Mân cắn đũa, nhìn xung quanh căn phòng trống không.

"Thì ra hôm nay em bận như vậy sao, vậy em mau mau đi ăn cơm đi."

"Sao có thể! Sao anh có thể vì em không trả lời tin nhắn không gọi điện mà nghĩ ngợi lung tung được, anh đâu phải kiểu người như vậy."

"Anh nào có chột dạ, anh vốn rất tin tưởng em có được không hả."

"Ừm, em có muốn anh không?"

"..."

Trốn ở một góc nào đó trên hành lang, đang nói chuyện dịu dàng âu yếm với bạn trai, Kim Thạc Trân vừa ngước mắt lên, liền thấy Điền Chính Quốc vội vã đi ra khỏi phòng, đón một người đàn ông trung niên râu quai nón.

Người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo sơ mi cùng gile, bề ngoài nhìn có vẻ không nổi bật một chút nào, nhưng thái độ đối đãi với ông ta của Điền Chính Quốc lại vô cùng lễ độ. Kim Thạc Trân nhìn kỹ, phát hiện người đó vậy mà lại là đạo diễn Lê Tấn An.

Rất nhanh Kim Thái Hanh cũng đi ra khỏi phòng, bọn họ ăn ý đi vào một căn phòng khác, dường như là đã có người sắp xếp sẵn.

Sau khi Kim Thạc Trân cúp điện thoại, xoay người do dự đi theo... Chờ đạo diễn Lê Tấn An lại đi ra, trong phòng chỉ còn hai người là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, anh mới quả quyết đẩy cửa đi vào.

"Các cậu đang giở trò gì vậy?"

"Suỵt." Điền Chính Quốc làm một động tác yên lặng, nói hiệu quả cách âm của phòng này không tốt lắm.

"Đạo diễn đang phỏng vấn Phác Trí Mân."

Kim Thái Hanh thuận tay kéo Kim Thạc Trân ngồi xuống, thay anh giải đáp thắc mắc, "Đạo diễn Lê hy vọng có thể phỏng vấn bất ngờ, ông ấy nghe ngóng được lộ trình của chúng ta, cho nên liền trực tiếp tới đây. Tạm thời mới chỉ gửi thông báo cho Chính Quốc thôi."

"Đạo diễn lớn đúng là quái gở ghê." Kim Thạc Trân lẩm bẩm một câu.

-tbc-

Thịt luộc tỏi băm:

Nộm trứng vịt bắc thảo:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro