Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi muốn ăn thịt bò, cậu có thể cho tôi đĩa này không?"

"..."

"Tôi có thể trả tiền, nhưng cậu phải giảm 50% cho tôi."

"..."

Người đàn ông lạ vô duyên vô cớ đi vào trong phòng, sau một hồi trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, ông cuối cùng cũng lên tiếng. Phác Trí Mân im lặng, đẩy đĩa thịt bò trước mắt sang cho ông, nhanh chóng dời tầm mắt giả vờ như không có việc gì xảy ra.

"Giảm 50% cậu có đồng ý không?"

Đạo diễn Lê Tấn An bắt đầu nói nhảm, hình tượng và khí chất của người trước mặt này, vừa khéo phù hợp với vai diễn trong bộ phim mới của ông. Lúc đầu là ngại mặt mũi của Điền Chính Quốc, chỉ muốn tùy tiện phỏng vấn một chút, không được liền tìm một cái cớ khéo léo từ chối.

Nhưng đến bây giờ, Đạo diễn Lê không thể không thừa nhận, đây có thể là một cuộc gặp gỡ do ông trời sắp đặt

Ông nhớ lại thiết lập nhân vật đã thảo luận kịch liệt với biên kịch tối qua, khuôn mặt dịu dàng, khí chất vô hại, hồn nhiên ngây thơ không biết thế sự, là ánh hào quang duy nhất còn tồn tại trong thế giới hắc ám đó.

Khi tia sáng này biến mất, chắc chắn sẽ kích thích một phản ứng dữ dội và sự sụp đổ lớn hơn.

Phác Trí Mân là một gương mặt mới đến mức không thể mới hơn trong giới điện ảnh, các tác phẩm trước đó của cậu Lê Tấn An đều đã xem sơ qua một lần, nhưng xuất thân không chính quy lại là ưu điểm của cậu.

Trước mắt mà nói, diễn xuất không bị đóng khung bởi thói quen, cũng không bị rơi vào trong ngõ cụt một lòng một dạ không ra được.

Mầm non như vậy, sau khi được điêu khắc đánh bóng một phen, hẳn là có thể biểu diễn xuất sắc ở trên màn ảnh lớn.

Trong lòng Lê Tấn An đã đưa cậu vào danh sách ứng cử viên, giọng điệu nói chuyện cũng thoải mái hơn, nhìn Phác Trí Mân không thể nhận ra mình, như vậy cũng tốt, mọi biến đổi về thần thái và biểu cảm đều là sự thật.

"..."

So với sự vui mừng mãn nguyện của đạo diễn Lê Tấn An, cả người Phác Trí Mân lại rơi vào các kiểu tưởng tượng không thoát ra được, bề ngoài cậu bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo sợ bất an, gửi một tin nhắn cầu cứu cho Điền Chính Quốc.

【Chính Quốc, hình như em gặp phải người xấu rồi...】

Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn dở khóc dở cười, sợ buổi phỏng vấn của bọn họ vẫn chưa xong, cũng sợ đạo diễn Lê không suy nghĩ kỹ dọa đến Phác Trí Mân, do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy quay về căn phòng kia.

"Chính Quốc!"

Ngẩng đầu nhìn thấy Điền Chính Quốc bước vào, Phác Trí Mân yên tâm ngay lập tức, kích động đến mức suýt chút nữa là đứng lên đón anh.

"Đạo diễn Lê."

Điền Chính Quốc chào Lê Tấn An, đi đến bên cạnh Phác Trí Mân, nắm lấy tay cậu để an ủi. Phác Trí Mân nghe thấy xưng hô này, dần dần cũng phản ứng lại, trên mặt mang vẻ quẫn bách thấp giọng chào đạo diễn một câu.

"Được, mấy ngày nữa tôi sẽ bảo trợ lý chuyển kịch bản cho cậu."

Lê Tấn An không thích phí lời, đi thẳng vào vấn đề chính: "Tháng sau vào đoàn làm phim, sau khi vào đoàn sẽ có một thời gian thử việc, cũng là một quá trình để chúng ta lựa chọn lẫn nhau."

"Nếu không có vấn đề gì, tối nay bảo người đại diện của cậu tới ký hợp đồng."

"Về phía thù lao cũng có thể thương lượng."

Nói là quá trình lựa chọn lẫn nhau, nói cách khác chính là đạo diễn Lê vẫn phải xem diễn xuất trực tiếp của Phác Trí Mân, trẻ nhỏ dễ dạy mà thôi, nếu như vẫn không hiểu được, cũng không thể để bộ phim bị hủy trong tay một người mới.

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân đều hiểu ngụ ý trong câu, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của họ.

Có thể hợp tác với một đạo diễn có địa vị như Lê Tấn An, sự nghiệp của Phác Trí Mân có thể nói là nhảy liên tục 3 cấp, chỉ trong một đêm không biết đã bước lên được bao nhiêu bậc.

"Cám ơn đạo diễn Lê."

Phác Trí Mân không có tiền đồ cảm giác hai tay mình đang run rẩy, cậu lặng lẽ siết chặt góc áo của Điền Chính Quốc, để cho mình đứng vững một chút.

"Không cần cảm ơn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lê Tấn An hiếm khi nặn ra một nụ cười mỉm, nói xong, ông vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc nói, "Được rồi, Chính Quốc, tôi đi trước nhé."

"Lần sau có cơ hội sẽ mời ngài ăn cơm." Điền Chính Quốc cười cười.

"Được, vậy tôi chờ bữa cơm này của cậu." Xác định được một vai diễn, tâm trạng của đạo diễn Lê Tấn An cũng rất vui vẻ, cười haha mấy tiếng liền dẫn đầu rời khỏi phòng.

Vô cùng hạnh phúc tiễn đạo diễn Lê, Phác Trí Mân lập tức gọi điện báo tin vui cho người đại diện, Lý Nam phun ngụm coca trong cổ họng ra, sặc đến mức kinh thiên động địa.

Lý Nam ở đầu dây bên kia vui đến nỗi vỡ cả giọng, nước mắt nước mũi tèm lem nói Tiểu Phác à em coi như đã hết khổ rồi, động tác trên tay hắn cũng không chịu thua, đã báo cáo với công ty, chuẩn bị đến chỗ Lê Tấn An ký thỏa thuận bảo mật.

"Thay anh cảm ơn chồng em nhé!"

"..."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro