Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết được tin tức đã thông qua vòng phỏng vấn, Kim Thạc Trân và Kim Thái Hanh luân phiên đến chúc mừng một hồi, thật sự vui vẻ thay Phác Trí Mân, có điều trong nụ cười cũng ẩn chứa một ít tâm tư nhỏ khác.

"Để chúc mừng chuyện này, chúng ta đến quán bar quẩy đi?" Kim Thái Hanh nóng lòng muốn thử.

"Tán thành!" Kim Thạc Trân ủng hộ hắn không chút do dự, hiển nhiên hai người bọn họ sớm đã bàn trước rồi.

"Tôi sao cũng được."

Dù sao tửu lượng của Phác Trí Mân cũng rất tốt, không có gì phải lo lắng, Điền Chính Quốc cũng muốn hôm nay cho cậu thả lỏng một chút, liền nhẹ giọng hỏi, "Em từng đến quán bar lần nào chưa?"

"Chưa từng." Phác Trí Mân thành thật lắc đầu, "Mẹ không cho em đi."

Sau này ra mắt rồi, phóng viên paparazzi nhiều như vậy, người đại diện cũng cấm Phác Trí Mân không được đến quán bar.

"Được rồi, hôm nay dẫn em đi chơi." Điền Chính Quốc lừa cậu, "Đừng lỡ miệng nói với mẹ nhé."

"Ừm!" Bạn nhỏ bị lừa bán gật đầu điên cuồng.

Quán bar Duyệt Sắc này sử dụng hệ thống đăng ký thành viên, tất cả những vị khách trong này không phú cũng quý, trong giới giải trí cũng có rất nhiều ngôi sao lưu luyến nơi đây.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thường xuyên đến Duyệt Sắc, hai người cũng đã lâu không xuất hiện ở quán bar, lần này đến bên cạnh lại xuất hiện thêm những gương mặt mới. Bà chủ của quán bar đương nhiên biết Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc là một đôi, chỉ có điều, ánh mắt cô hoài nghi chuyển hướng về phía hai người còn lại.

"Tôi còn độc thân!"

Kim Thái Hanh ngay lập tức kéo xa khoảng cách với Kim Thạc Trân, sợ làm lỡ cơ hội săn tìm đối tượng của mình.

"Tôi có bạn trai rồi." Kim Thạc Trân cũng rất sợ người khác hiểu lầm, hắn ôm bả vai Kim Thái Hanh, nhiệt tình giải thích, "Chị em tốt, chúng tôi là chị em tốt."

Kim Thái Hanh bị hắn kéo đến loạng choạng, nghe thấy từ chị em tốt này, hai mắt gần như sắp trợn ngược lên đỉnh đầu.

"Ồ." Ánh mắt của bà chủ quán bar bỗng trở nên ý vị sâu xa, "Đó giờ chưa từng nghe nói nha, hóa ra Thái Hanh lại nằm dưới à."

"Trùng hợp ghê, tôi cũng chưa từng nghe nói."

Đứng thẳng người dậy, đẩy cánh tay của Kim Thạc Trân ra, Kim Thái Hanh hừ một tiếng, "Tôi căn bản chưa từng làm với đàn ông."

"Cái gì cũng đều có lần đầu mà." Kim Thạc Trân đang hóng chuyện không ngại làm to chuyện.

"Đúng vậy, nói một chút về hình mẫu lý tưởng xem nào." Bà chủ quán bar lộ ra ý cười tinh nghịch, "Bình thường tôi có thể để ý giúp anh."

"Hình mẫu lý tưởng sao, phải giống..."

Nhìn một vòng đám người đang quần ma loạn vũ trong quán bar, Kim Thái Hanh quay đầu, ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên người hai người đang đứng phía sau. Điền Chính Quốc đang thấp giọng giới thiệu, dặn dò cậu không được chạy lung tung, Phác Trí Mân đứng bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nghe lời, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung ra bên ngoài một chút nào.

Kim Thái Hanh mỉm cười, chỉ vào bọn họ rồi nói, "Đây. Nghe lời như Phác Trí Mân, tìm theo như cậu ấy đi."

"Yêu cầu này của cậu có hơi cao quá rồi."

Bà chủ quán bar không hiểu tính cách của Phác Trí Mân, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc cô trêu chọc Kim Thái Hanh, giọng điệu chua xót nói, "Người cậu Điền nhìn trúng, những người dong chi tục phấn* nào có thể so sánh được."

*Nguyên văn là 庸脂俗粉 (Dong chi tục phấn): Ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

"Không sai." Kim Thái Hanh thản nhiên hùa theo, "Hình mẫu lý tưởng khó tìm, cho nên tôi không chơi gay."

Bọn họ bao một gian ghế, Kim Thạc Trân sau khi nhắn tin báo cáo hành trình với bạn trai, yên tâm mạnh dạn bắt đầu uống rượu, lôi kéo Phác Trí Mân uống cùng, nói là để chúc mừng cậu.

Phác Trí Mân ngốc nghếch bị ép uống từng ly từng ly rượu, Điền Chính Quốc vừa đi toilet, không có ai ngăn cản bọn họ. Ngược lại Kim Thái Hanh quay về từ quầy rượu, thấy hai chai rượu ngoại trên bàn đã trống rỗng, há mồm trợn mắt giữ Phác Trí Mân lại.

"Được rồi, cậu đừng uống nữa." Kim Thái Hanh ghét bỏ nhìn thoáng qua Kim Thạc Trân, nói, "Để anh ta tự mình phát điên đi."

"Tôi không sao đâu."

Hai má Phác Trí Mân hơi phiếm hồng, có vẻ như không có việc gì, Kim Thái Hanh không tiện quản nữa, lại nhìn bọn họ cạn ly uống rượu các kiểu, cảm khái hai người này thật sự phí phạm hoàn cảnh tốt như vậy của quán bar.

Kiểu hoàn cảnh mập mờ này, không phải nên tìm người để hôn hay nhảy múa một chút sao?

Liều mình uống rượu là có chuyện gì, không bằng đi thẳng đến quán rượu là được rồi. Kim Thái Hanh im lặng, sợ bên này không có ai trông nom, đành phải ở lại coi bọn họ uống rượu.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro