Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nhìn thấy người quen.

Đây là nơi anh thường tới, cho nên nghĩ cũng không cần nghĩ, mục đích Điền Diệc Vũ đến nơi này là gì.

Có thể là hôm nay trùng hợp gặp phải, có thể là hắn thường xuyên đến đây ôm cây đợi thỏ, vô tình phát hiện Điền Diệc Vũ ngồi uống rượu ở một góc nào đó, bên cạnh còn có vài người đàn ông không có ý tốt vây quanh, trong lòng Điền Chính Quốc tức giận, nhưng sau đó lại không biết làm sao.

Nghĩ một chút, anh vẫn quyết định không nói thật, chỉ nói với Phác Trí Mân mình đi toilet một chuyến.

"Ò, anh chú ý an toàn nha."

Vì để tăng thêm tâm lý sợ hãi của Phác Trí Mân, lúc trước Điền Chính Quốc đã ba hoa chích chòe miêu tả quán bar hỗn loạn vô cùng -- Lúc này, biết Điền Chính Quốc muốn đi toilet một mình, Phác Trí Mân rất sợ anh bị người khác kéo đi làm này làm kia, lo lắng đề nghị, "Hay là em đi cùng anh nhé?"

"Không cần đâu, anh dọa em thôi." Điền Chính Quốc cười, xoa xoa tóc cậu, "Không mất an toàn đến vậy đâu."

Dặn Phác Trí Mân đừng chạy lung tung, Điền Chính Quốc liền đi sang bên kia, anh ngồi xuống bên cạnh Điền Diệc Vũ gõ gõ bàn, ánh mắt người kia sáng lên, vẻ mặt chán chường biến mất không còn dấu vết, "Anh cả!"

"Tại sao em lại ở đây."

Điền Chính Quốc cau mày, trong giọng nói ẩn chứa một cỗ uy nghiêm của phụ huynh, "Ba mẹ có biết không?"

"Vậy tại sao anh cả lại tới đây thế?" Trong giọng nói của Điền Diệc Vũ mang theo một chút khiêu khích, cùng một chút mong đợi hỏi, "Anh đến một mình sao."

"Không phải." Điền Chính Quốc dễ dàng chặt đứt mong đợi của hắn, "Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan đến em."

"Ngay cả cơ hội tranh đấu em cũng không có sao?" Điền Diệc Vũ vội vàng truy hỏi: "Anh cả, anh ghét em đến vậy ư?"

"Không phải là vấn đề anh có ghét em hay không, mà là chúng ta không có khả năng." Điền Chính Quốc không cho Điền Diệc Vũ bất kỳ hy vọng nào, anh đã nói rõ vấn đề này, không biết đã nói rõ bao nhiêu lần, "Anh coi em như em trai ruột."

"Nếu bỏ qua những thân phận này thì sao? Anh cũng không có chút cảm giác nào với em sao?"

"Làm sao anh có thể bỏ qua những chuyện này được?" Nghe vậy, Điền Chính Quốc không thể tưởng tượng nổi hỏi ngược lại. Điền Diệc Vũ nghe xong á khẩu không nói nên lời.

Bọn họ lớn lên trong cùng một gia đình, có cùng ba mẹ, từ khi sinh ra bọn họ đã là anh em ruột, sớm chiều chung sống, tình cảm thắm thiết... Dù cho không có quan hệ huyết thống, thân phận như vậy phải bỏ qua như thế nào, hoặc là nói làm sao có thể bỏ qua được?

"Anh thích kiểu người như Phác Trí Mân sao?"

Trầm mặc một lúc, Điền Diệc Vũ ngửa đầu uống một ly rượu, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ hỏi.

"...Không phải kiểu gì cả. Anh thích Phác Trí Mân." Điền Chính Quốc thở dài theo bản năng, thoáng thấy nét mặt bi thương của Điền Diệc Vũ, giơ tay muốn xoa đầu em trai một chút, nửa đường lại hạ xuống.

"Anh không thử một chút, sao biết mình có thể thích em hay không."

Điền Diệc Vũ không nhận ra động tác đột ngột dừng lại của anh, tự mình cố chấp, "Nhưng em đã thích anh nhiều năm như vậy..."

"Anh cả, anh không thể thương xót em một chút sao."

"Em thích anh như vậy, em có thể làm gì được đây..."

Điền Chính Quốc không thể cho hắn một chút hy vọng nào, cho nên cho dù có đau lòng vì dáng vẻ suy sụp tinh thần của em trai, anh cũng kìm nén không nói gì. Cho đến một ngày nào đó, Điền Diệc Vũ thật sự nghĩ thông suốt rồi, bọn họ mới có cơ hội khôi phục lại quan hệ gần gũi.

Còn trước đó, bất kể là vì tốt cho ai, Điền Chính Quốc chung quy chỉ có thể đối xử hờ hững.

"Anh đi trước, bọn họ đang đợi anh ở bên kia."

Không để ý tới lời bộc bạch tâm can của Điền Diệc Vũ, Điền Chính Quốc đứng dậy rời đi. Điền Chính Quốc đi đường vòng, đặc biệt đến chỗ bà chủ quán bar giải thích vài câu, bảo cô cử người trông chừng Điền Diệc Vũ, đừng để xảy ra chuyện gì.

Quay lại gian ghế với tâm trạng phức tạp, thấy trước mặt Phác Trí Mân đang bày bốn chai rượu ngoại, ba chai bia, thậm chí còn có cả nửa chai rượu vang. Kim Thạc Trân xem chừng đã uống say rồi, vậy thì không có gì bất ngờ, những chai rượu này hẳn là đều do Phác Trí Mân giải quyết.

Lúc này Phác Trí Mân còn đang tranh giành chai rượu với Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nói không được không thể uống nữa, Phác Trí Mân lại nói mình khát nước, ly rượu bị kéo qua kéo lại, dưới chân vấp một cái suýt chút nữa đè lên người Kim Thái Hanh, may mà Điền Chính Quốc kịp thời đưa tay tiếp được cậu.

"Tiểu Quốc."

Lần đầu tiên Phác Trí Mân xưng hô thân mật như vậy, cậu dựa vào lồng ngực Điền Chính Quốc, hơi thở nóng hổi ở bên tai người kia, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, giọng điệu vui mừng, "Anh về rồi sao?"

"Ừm."

Điền Chính Quốc sững sờ một chút, sau đó phản ứng lại ôm eo cậu đứng thẳng dậy, ung dung nói, "Em đã uống nhiều loại đúng không, rất dễ say."

"Cái nào cũng phải thử một chút." Phác Trí Mân vui vẻ nói.

"Em say rồi." Điền Chính Quốc đỡ cậu ngồi trên sofa, Kim Thái Hanh phủi sạch trách nhiệm, nói mình tuyệt đối không ép rượu, tất cả đều do một mình Phác Trí Mân muốn uống.

Nghe vậy Điền Chính Quốc cười cười, quay đầu hỏi cậu, "...Có phải vậy không em?"

"Là em uống." Bạn nhỏ Phác Trí Mân dũng cảm nhận trách nhiệm, lè lưỡi, lắp bắp nói thay Kim Thái Hanh, "Anh, anh đừng trách anh ấy, là em không nghe lời."

"Không nghe lời thì phải bị phạt, được không em?"

Điền Chính Quốc cứ như vậy ghé vào bên tai Phác Trí Mân, dụ dỗ cậu, dẫn cậu đi trên một con đường không thể quay đầu.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro