Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân được khiêng về từ bãi đỗ xe ngầm, dạ dày của cậu vừa khéo chống trên vai Điền Chính Quốc, khẽ ngọ nguậy vài cái, nói không được rồi không được rồi em sắp nôn rồi.

Điền Chính Quốc không để ý tới cậu, chỉ tăng nhanh nhịp bước, quả nhiên đến khi về nhà Phác Trí Mân vẫn chưa nôn.

"Đi tắm trước rồi anh chơi em. Hay là anh chơi em, chơi xong rồi đi tắm?"

Phác Trí Mân bất động ở lối vào, ở bên ngoài cậu còn có thể duy trì thần trí* tỉnh táo, vừa về đến nhà, về đến nơi an toàn, trạng thái cả người liền bắt đầu lâng lâng.

*Thần trí: tinh thần và tâm trí.

Điền Chính Quốc cực kì săn sóc đưa ra câu hỏi trắc nghiệm cho cậu, mặc dù hai việc này đều không có cách nào thay đổi, có điều ít nhất Phác Trí Mân cũng có thể quyết định thứ tự trước sau.

"Vừa, vừa tắm vừa..."

"Ý kiến này của em rất tốt." Thầy Điền ngạc nhiên trước ý kiến sáng tạo của bạn học này, cảm thấy rất vui mừng, anh kéo bạn học Phác đi thẳng vào phòng tắm, vừa ôn tập sách cũ vừa học kiến thức mới, mở khóa vài tư thế khác.

Xong việc, Phác Trí Mân trần truồng ngồi trong bồn tắm, cậu cong đầu gối, cau mày gắng sức suy nghĩ, sau đó liền vỗ đầu, "Hỏng rồi, anh không đeo bao cao su!"

"Ừm, không đeo."

Điền Chính Quốc dọn dẹp tàn cuộc ở bên cạnh, lúc trước càn quấy như thế nào, thì bây giờ phải ngoan ngoãn thu dọn lại như thế ấy. Cũng không thể trông chờ vào con sâu rượu trong bồn tắm được.

"Làm sao bây giờ, Chính Quốc."

Con sâu rượu Phác Trí Mân ngồi trong bồn tắm, chỉ thấy cậu ôm bụng mình, ngẩng đầu nói với Điền Chính Quốc hết sức nghiêm túc, "Có lẽ em mang thai cục cưng nhỏ của anh rồi..."

"???" Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn cậu.

"Em hơi buồn nôn, muốn nôn." Phác Trí Mân trịnh trọng che miệng, rầu rĩ nói, "Đây chính là cảm giác mang thai sao."

"...Phản ứng có thai không nhanh như vậy đâu."

Điền Chính Quốc không biết nên bắt đầu chửi bới từ đâu, trợn tròn mắt nhìn cậu.

"Chính Quốc, anh sắp làm cha rồi." Phác Trí Mân nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc bằng ánh mắt của động vật nhỏ sáng lấp lánh, nhìn đến mức anh không chống đỡ nổi.

"Cảm, cảm ơn em?" Điền Chính Quốc do dự mở miệng.

"Đừng khách sáo." Phác Trí Mân mặt mày tươi tắn, "Cục cưng nhỏ này là kết quả của những nỗ lực chung của chúng ta."

"Đúng... Lần, lần sau anh cũng cố gắng, nỗ lực không đeo bao?" Người uống say cần phải dỗ dành, Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mân, chỉ có thể thuận theo lời của cậu nói tiếp.

"Không được, chúng ta đã có một cục cưng nhỏ rồi." Phác Trí Mân thương lượng với anh, "Vẫn là không cần sinh đứa thứ hai đi."

"Đều nghe em."

"Chính Quốc, anh không vui sao? Anh làm cha rồi!"

"Anh vui mà... Cực kì vui..."

"Vậy anh cười một chút đi!"

"Anh cười rồi." Điền Chính Quốc nặn ra vẻ mặt vui cười, lấy lệ với bạn nhỏ đang trong thời kỳ đặc thù, đột nhiên trở nên nhạy cảm thích soi mói này, "Em nhìn thấy chưa? Anh cười rồi."

Buổi tối lúc đi ngủ, tay chân hai người quấn lấy nhau, dính dính hôn vài cái, Phác Trí Mân vẫn kiên trì che chở bụng của mình, không cho Điền Chính Quốc chạm vào, ngoài miệng lẩm bẩm "Hai tháng đầu mang thai có thể nguy hiểm".

Bây giờ Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng vui mừng khi bọn họ không sinh được con. Luôn cảm thấy rằng nếu có con rồi, anh sẽ thật sự thất sủng.

Ngủ đến chiều hôm sau, Phác Trí Mân mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Vừa rời giường Phác Trí Mân đã đi tìm Điền Chính Quốc, tìm được người ở trong phòng bếp rồi, liền ôm anh dính lấy anh không muốn buông tay, rầm rì oán giận nói uống rượu thật đau đầu, còn nói muốn đi ngủ.

"Cảm giác em sắp biến thành một con heo rồi."

Phác Trí Mân ngáp sau lưng anh, khóe mắt hiện lên những giọt nước mắt do buồn ngủ, "Vừa tỉnh ngủ đã buồn ngủ, không biết có chuyện gì nữa."

"Không sao đâu." Điền Chính Quốc giải thích dị thường bình tĩnh, "...Ngủ nhiều trong thời gian mang thai rất bình thường."

"???" Phác Trí Mân kinh ngạc nhìn anh.

"Đừng ôm anh như vậy, cẩn thận đè vào bụng." Điền Chính Quốc tránh khỏi cái ôm của Phác Trí Mân, nói, "Hai tháng đầu mang thai có thể nguy hiểm."

"Anh, anh đang nói gì vậy?" Phác Trí Mân sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt hỏi Điền Chính Quốc.

"Còn có thể nói gì được? Anh sắp làm cha rồi."

Điền Chính Quốc làm bộ ngồi xổm xuống, sờ bụng Phác Trí Mân thật cẩn thận, nghiêm trang trêu chọc cậu, "Cục cưng nhỏ con phải ngoan nha, nhất định không được làm mẹ khó chịu đấy."

"..."

Phác Trí Mân vừa tỉnh ngủ, cảm giác thế giới này không thích hợp cho lắm.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro