Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh, anh đang nói gì thế."

Phác Trí Mân nghểnh cổ, đối mặt với vẻ mặt ung dung của Điền Chính Quốc, cậu lặng lẽ dời tầm mắt, hơi chột dạ nói, "Sao em nghe không hiểu..."

"Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi."

Điền Chính Quốc nhướng mày, vươn tay về phía cậu, "Đưa điện thoại cho anh."

"Để làm gì ạ." Phác Trí Mân yếu đuối hỏi ngược lại.

"Kiểm tra mục đã lưu trên weibo của em một chút, xem em cả ngày không làm gì đã học được những thứ lung tung gì."

Phác Trí Mân thường xem một vài video, bài viết có liên quan đến bọn họ, đều là do fan CP trên Weibo mân mê ra, các kiểu tình tiết các kiểu thiết lập đều có cả, Điền Chính Quốc cũng biết chuyện này.

Có một lần Phác Trí Mân đọc truyện ngược, cả ngày sầu muộn đau khổ tâm trạng ngẩn ngơ, đến tối mắt đỏ bừng gọi video với anh, Điền Chính Quốc đang ở đoàn làm phim còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, suýt chút nữa chạy về nhà ngay trong đêm.

Chuyện cũ đè xuống không nhắc tới nữa, nhưng điều Điền Chính Quốc không ngờ là, bây giờ phạm vi đọc của Phác Trí Mân lại càng ngày càng rộng.

"ABO?" Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn màn hình, hỏi cậu, "Là cái gì?"

"Là, là một kiểu thiết lập."

Bên này Phác Trí Mân đang lắp ba lắp bắp giải thích, đã tỉnh rượu, cũng không còn buồn ngủ, ký ức xấu hổ tối hôm qua quay lại trong đầu, cậu tức khắc cảm thấy không còn mặt mũi, không có cách nào ngẩng đầu lên trước mặt Điền Chính Quốc.

"Ồ, là thiết lập mà đàn ông cũng có thể sinh con."

Tùy tiện mở một bài đồng nhân văn do fan sáng tác, xem lướt nhanh qua vài đoạn, Điền Chính Quốc thông minh rút ra trọng điểm trong nháy mắt, "Sao còn có cả kì phát tình... Thế giới động vật à?"

Nghe Điền Chính Quốc trêu chọc không ngừng nghỉ, đầu Phác Trí Mân càng cúi thấp hơn, gần như sắp chạm luôn vào lồng ngực mình.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa cứu mạng vang lên, Phác Trí Mân nhảy xuống khỏi ghế sofa chạy ra mở cửa. Phía sau bóng lưng đang chạy trối chết này, Điền Chính Quốc đặt điện thoại xuống, anh chống một tay lên đầu, nở nụ cười nhìn động tác của Phác Trí Mân.

Đang đứng ngoài cửa là Kim Thái Hanh, đeo khẩu trang, mũ và kính râm, tràn đầy khí phách siêu sao.

"Hi."

Kim Thái Hanh vẫy tay với cậu, tầm mắt dừng lại trên cổ Phác Trí Mân vài giây, rất nhanh đã tránh đi.

Chào hỏi xong, Kim Thái Hanh vòng qua Phác Trí Mân vẫn chưa hiểu gì, đi tới vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc đang ngồi trên sofa, hắn cảm thán một câu không rõ ràng: Tối qua kịch liệt đấy.

Điền Chính Quốc sửng sốt, nhận ra được gì đó, bảo Phác Trí Mân vào phòng ngủ thay quần áo.

Phác Trí Mân ngoan ngoãn về phòng, cậu cho rằng mình mặc đồ ngủ tiếp khách không lịch sự, cho nên Điền Chính Quốc mới nhắc nhở cậu như vậy. Đi ngang qua trước gương toàn thân, bất ngờ phát hiện dấu hôn còn sót lại trên người, Phác Trí Mân bất tri bất giác dừng bước.

Chỗ xương quai xanh trồng hai quả dâu tây, kéo cổ áo xuống, còn có chỗ hơi hiện lên màu xanh tím.

Lề mà lề mề thay xong đồ ngủ, Phác Trí Mân cũng ngại đi ra ngoài. Mọi người đều là người trưởng thành, chắc chắn Kim Thái Hanh vừa vào cửa đã nhìn thấy rồi, cũng liên tưởng đến chuyện đã xảy ra tối qua.

Quá xấu hổ, Phác Trí Mân chỉ hận không thể thu nhỏ mình thành quả bóng hamster, trốn trong phòng không thấy mặt trời.

"Cậu tới đây làm gì."

"Sang nhà bạn bè chơi thôi." Kim Thái Hanh không uống rượu, hôm sau tỉnh dậy hoàn toàn không có cảm giác nôn nao, thoải mái mang một phần cháo nóng qua đây, "Tôi nói cậu biết, gần đây tôi quá thảm."

"Nói vậy là sao?" Điền Chính Quốc thuận tay nhận bát cháo, đặt nó lên bàn trà.

"Công ty muốn dẫn mối cho tôi. Có một phú bà, khụ, cậu biết mà, vừa ý gương mặt và cơ thể đẹp đẽ của tôi."

Kim Thái Hanh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hắn có cả sự sầu muộn và buồn phiền, "Người đại diện đưa thông tin liên lạc của tôi cho bà ta, ngày nào cũng quấy rối không ngừng."

"Như vậy không phải rất tốt sao."

Mở nắp ra, tìm thìa nhựa khuấy vài cái, Điền Chính Quốc cái người này không hề có chút đồng cảm nào, anh nói, "Vừa có tiền, lại vừa có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, quả là ước mơ cuộc đời của cậu... Phác Trí Mân! Ra ngoài ăn cháo!"

"Không được, người phụ nữ kia quá già, tuổi không kém mẹ tôi là mấy."

Trước kia Kim Thái Hanh ngày ngày nói muốn tìm phú bà bao dưỡng, thật sự gặp phải "chuyện tốt" từ trên trời rơi xuống như vậy, lại chỉ có thể đau khổ che mặt, "Tôi cảm giác mình sẽ không cứng nổi."

"Giống như loạn luân."

"Cậu đúng là quá ảo tưởng." Điền Chính Quốc cười, nghiêm túc đưa ra chủ ý cho hắn, "Được rồi, nếu cậu không muốn thì không ai có thể ép cậu. Trốn được trận này là ổn rồi."

"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."

Kim Thái Hanh nói với vẻ mặt tư tưởng lớn gặp nhau, "Cho nên tôi không có việc gì, đành phải chạy đến nhà cậu."

"...Tôi rút lại câu nói trước đó." Điền Chính Quốc chữa lại, "Cậu không trốn thì người ta cũng không làm gì được cậu, không cần thiết."

"Cậu thật thực dụng."

"Cảm ơn lời khen."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro