Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của cặp vợ chồng son sẽ bị sét đánh, Kim Thái Hanh có lẽ đã suy nghĩ đến điều này, dứt khoát kéo Kim Thạc Trân qua đây làm đệm lưng.

Thế là hai đại minh tinh vô công rồi nghề, có lượng fan đông đảo hô mưa gọi gió ở bên ngoài, vừa buông lỏng là cả ngày chỉ làm tổ trên sofa nhà bọn họ chơi game, muốn có bao nhiêu sa sút thì có bấy nhiêu sa sút, Điền Chính Quốc nhìn thấy muốn có bao nhiêu khó chịu thì liền có bấy nhiêu khó chịu.

Người làm cho Điền Chính Quốc đau lòng nhất chính là Phác Trí Mân, thiên sứ nhỏ thật là quá đáng, còn bưng hoa quả đưa đồ uống cho bọn họ.

"Anh muốn ăn táo."

Điền Chính Quốc rầu rĩ không vui, chặn đường thiên sứ nhỏ giàu lòng yêu thương này.

"Ừm, em biết mà."

Phác Trí Mân quay lại phòng bếp, lấy một quả táo mà lúc trước cậu đã chọn rất lâu, quả táo đó thoạt nhìn vừa to vừa đẹp. Thiên sứ nhỏ Phác Trí Mân siêu cấp thiên vị, lén lút nhét quả táo vào tay Điền Chính Quốc, thì thầm, "Quả ngọt nhất để cho anh."

"Cái này còn tạm được."

Thấy thế, Điền Chính Quốc bị động tác nhỏ của cậu làm cho ngọt ngào, ậm ờ lẩm bẩm một câu không rõ ràng mới chịu bỏ qua.

Vẻ mặt Phác Trí Mân bình thản cầm đĩa, tiếp tục đi về phía phòng khách, trong lòng lại gào khóc: Điền Chính Quốc tranh đoạt tình cảm giống hệt như một bạn nhỏ đáng yêu chết mất! Đáng yêu đến mức muốn lăn lộn luôn tại chỗ nhưng không thể bị anh nhận ra được! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại!

Kim Thạc Trân vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy vẻ mặt của Phác Trí Mân đang kìm nén đến mức méo mó, vô cùng kinh ngạc hỏi cậu, "Làm sao thế? Cậu buồn tiểu à?"

"..."

Không nói gì, xua tay phủ nhận, Phác Trí Mân vẫn duy trì trạng thái phơi phới và kìm nén, lặng lẽ bay xa khỏi bọn họ.

Kim Thạc Trân ngồi tại chỗ nghĩ mãi mà không có cách giải quyết, ngược lại Kim Thái Hanh nhìn trộm được một màn nhét táo kia, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ cười, ra hiệu bảo hắn chuyên tâm chơi game đi.

Hôm nay Điền Chính Quốc có việc phải ra ngoài, trước khi đi anh còn nhìn hai người đang ngồi trong phòng khách, cảm thấy vô cùng phiền lòng. Kim Thái Hanh có chút mâu thuẫn với công ty quản lý của hắn, ngày dồn tháng chứa, sự kiện dẫn mối lần này có thể sẽ trở thành ngòi nổ.

Cho nên Điền Chính Quốc có thể hiểu được hành động trốn tránh hiện thực của hắn.

Bất kể lúc nào, lấy vị đại thần Điền Chính Quốc này ra, luôn có thể đè ép công ty và người đại diện của Kim Thái Hanh á khẩu không nói nên lời.

Điền Chính Quốc cũng không biết lực uy hiếp của anh đến từ đâu.

Đại khái giống như con nhà người ta thời còn đi học, chỉ cần nói là đến nhà Điền Chính Quốc làm bài tập, cha mẹ và thầy cô đều sẽ tương đối yên tâm, cầu nguyện con trai học dốt nhà mình có thể tiếp xúc nhiều hơn với học sinh giỏi, lấy thừa bù thiếu.

Kim Thạc Trân thì chỉ đơn thuần là thích góp vui, người bạn trai có thể quản được hắn còn ở xa tít bên kia đại dương... Tổng kết lại, trong thời gian ngắn, Điền Chính Quốc đúng thật là không có cách nào đuổi hai người bọn họ ra ngoài.

"Em cảm thấy hơi kỳ lạ."

Đến tối, Điền Chính Quốc kết thúc công việc trở về nhà, Kim Thạc Trân và Kim Thái Hanh ai về nhà nấy. Phác Trí Mân nằm trên giường, mặt ủ mày chau trình bày nỗi lo lắng của mình với Điền Chính Quốc, "Kim Thái Hanh và Kim Thạc Trân có phải quá dính nhau không anh? Dù sao Kim Thạc Trân cũng là người đã có bạn trai rồi."

"Không đâu."

Điền Chính Quốc gảy tóc cậu một chút, thờ ơ nói, "Kim Thạc Trân không phải kiểu cậu ấy thích."

Tính cách của Kim Thái Hanh vốn là thích thả thính lung tung, ở lâu với người nào đó đều dễ làm cho người ta hiểu lầm hắn có ý với mình, kết quả lại là Thần Nữ hữu ý, Tương Vương vô tâm*.

*Câu gốc ở đây là "襄王有意,神女无心" (Tương Vương hữu ý, Thần Nữ vô tâm): Bắt nguồn từ tác phẩm "Thần Nữ Phú" thời Chiến quốc, kể về Sở Tương Vương si tình với Thần Nữ, song Thần Nữ lại không thích Sở Tương Vương nên không chấp nhận tình cảm của ông ta. Từ đó câu phú này được biến tấu thành nhiều loại, "Tương Vương" đại biểu cho người nam, "Thần Nữ" đại biểu cho người nữ, chỉ một người si tình mong mỏi mà người kia không hề dao động. Ở đây tác giả đổi thành "Thần Nữ hữu ý, Tương Vương vô tâm", ý muốn nói những người kia có ý với Kim Thái Hanh, nhưng Kim Thái Hanh lại vô tâm.

Xảy ra nhiều chuyện linh tinh như vậy, lần này Phác Trí Mân xuất hiện hiểu lầm, Điền Chính Quốc cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào.

"Vậy anh nói xem, anh ấy thích kiểu như nào?"

Phác Trí Mân không thể hiểu được thái độ của Điền Chính Quốc, quá hời hợt, cậu đành phải tức giận truy hỏi.

"..."

Điền Chính Quốc bị hỏi. Anh cẩn thận nhớ lại, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người trước mắt, trầm ngâm nói, "Em ấy."

"Ý anh là sao?" Phác Trí Mân bối rối.

"Nếu phải truy cứu thì Thái Hanh tương đối thích kiểu người như em." Điền Chính Quốc nói xong tự cười rộ lên, "Nghĩ như vậy, hình như ánh mắt của anh và cậu ấy cũng không khác nhau lắm."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro