Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Lý Nam và trợ lý Tiểu Vương bấm chuông cửa, mỗi người ôm một thùng chuyển phát nhanh nặng trịch ở trong lòng, tất cả đều là đồ của Phác Trí Mân mua và được gửi đến công ty.

Đương nhiên, lúc trước bọn họ đã bóc mười mấy hộp chuyển phát nhanh ở phòng họp của công ty, mới miễn cưỡng nhét được những thứ này vào trong hai thùng carton, sau đó mang đến nhà cho cậu.

Điền Chính Quốc mở cửa. Lý Nam thò người đi vào, thoáng thấy một bóng dáng với mây đen dày đặc trên đỉnh đầu.

"Lại làm sao vậy?" Lý Nam nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, giận dỗi thôi." Điền Chính Quốc cũng nhẹ giọng giải thích, "Lúc này đừng đến trêu chọc em ấy."

"Ông trời con này đã đọc kịch bản chưa?"

"Rồi, mấy hôm nay đọc rất nghiêm túc. Yên tâm đi."

Lý Nam có thể không yên tâm cái gì được, vừa là tiền bối trong giới giải trí, vừa là người yêu hiểu rõ lẫn nhau... Có vị đại thần Điền Chính Quốc này ở nhà nhìn chằm chằm Phác Trí Mân, hắn liền cảm thấy công việc của mình thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn nữa, khi độ nổi tiếng của Phác Trí Mân tăng lên, tiền lương của Lý Nam với tư cách là người đại diện cũng tăng theo. Dần dần được công ty coi trọng, còn phân cho cấp dưới của hắn vài người mới có tiềm năng, mắt thấy triển vọng nghề nghiệp là một mảnh tốt đẹp.

"Đây đều là đồ Trí Mân mua à?" Điền Chính Quốc thấy bọn họ đặt hai thùng carton xuống, hơi tò mò hỏi.

"Đúng vậy, chuyển phát nhanh của tháng này đặc biệt nhiều."

Vì tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của Phác Trí Mân, Lý Nam không bao giờ bóc những tờ giấy gói xinh đẹp này, cũng sẽ không truy tìm nguồn gốc cậu rốt cuộc đã mua những đồ gì. Nhưng Điền Chính Quốc thì khác.

Không có sự riêng tư giữa bọn họ.

Thế nên Điền Chính Quốc rất yên tâm bắt đầu bóc hàng.

Bóc món đồ đầu tiên, là slogan tiếp ứng của fansite mẹ ruột Điền Chính Quốc. Món đồ thứ hai, là lịch để bàn của một fansite nào đó. Món thứ ba, là truyện tranh hoạt hình bản Q của Điền Chính Quốc. Món thứ tư... Dù lớn hay nhỏ, bất kể là món đồ linh tinh gì, đều không thoát khỏi quan hệ với bản thân Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "..."

Lý Nam: "..."

Trợ lý Tiểu Vương: "Anh Trí Mân... Thật hào phóng."

Phác Trí Mân không hề biết đám bảo bối của mình đã bị phơi bày, vẫn đang ngồi xếp bằng trong góc phòng khách, giả vờ như bị tự kỷ.

Mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên của cậu đều dành cho Điền Chính Quốc, cho nên Phác Trí Mân không thể hiểu được sinh vật như là bạn gái cũ này. Cũng không phải cậu có ý kiến với trải nghiệm tình cảm của anh, Phác Trí Mân chỉ đơn thuần không biết bạn gái cũ có ý nghĩa như thế nào đối với Điền Chính Quốc.

Có mềm lòng không?

Tình cờ gặp bạn gái cũ, tâm trạng có phải rất phức tạp hay không.

Bởi vì không có tiêu chuẩn so sánh trong đầu, trong người cũng không có kinh nghiệm gì để có thể học hỏi, Phác Trí Mân khó tránh khỏi việc nghĩ ngợi lung tung -- Nói cho cùng, sự khác biệt giữa yêu và từng yêu, nói ra cũng không long trời lở đất như vậy.

Tối hôm qua Điền Chính Quốc kéo cậu làm ở trên sofa, Phác Trí Mân tính khí mềm mỏng, nhưng thực ra trong lòng vẫn nhớ đến chuyện như vậy, sau khi làm xong, cảm giác hình như đối phương đã mệt cho nên không nói ra.

Điều này kéo dài cho đến sáng.

Phác Trí Mân xem như là may mắn, ngủ ngon một giấc với đầy tâm sự trong lòng, tỉnh dậy liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này.

Lúc hai người đang ăn sáng, Phác Trí Mân mấy lần muốn nhắc tới chủ đề này, nhưng đều bị Điền Chính Quốc vô ý ngắt lời. Cậu tức giận không thôi, dứt khoát không thèm nói chuyện với Điền Chính Quốc nữa, nghe thấy tiếng động có người đến nhà cũng giả vờ như không biết.

"Anh Trí Mân."

Bên này, trợ lý Tiểu Vương hì hục mang đồ qua đây, bày ra trước mặt Phác Trí Mân, "Chuyển phát nhanh được gửi đến công ty đều mang tới đây hết rồi, anh kiểm kê một chút đi."

"Chuyển phát nhanh của tháng này đều ở đây hết sao."

Động tác của Phác Trí Mân hơi luống cuống, chỉ thấy cậu tiến lại gần ôm lấy thùng carton, như thể đang cất giấu báu vật vô giá nào đó ở trong ngực, "...Sao lại bị bóc ra rồi?"

"Uhmn." Trợ lý Tiểu Vương do dự một lát, nói thật, "Là anh Chính Quốc bóc."

"Vậy à..."

"Hai anh làm sao vậy ạ? Bầu không khí dường như hơi kỳ lạ."

"Anh hơi giận." Phác Trí Mân bất chợt trầm mặc. Một lúc sau, hai tay cậu nắm chặt mép thùng carton kia, rầu rĩ không vui nói, "Anh đang lạnh nhạt với anh ấy."

Thoáng thấy vẻ mặt tỉnh ngộ của trợ lý Tiểu Vương, Phác Trí Mân âm thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng: Anh ấy cũng đang lạnh nhạt với anh.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro