Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Điền Chính Quốc bị oan, lịch trình từ sáng đến tối của nghệ sĩ nhiều như vậy, anh sẽ không đi tìm hiểu tình hình để đối phó với nó. Cho nên chuyện hợp tác với bạn gái cũ này, Điền Chính Quốc thật sự không biết gì, chứ đừng nói là đi báo cáo trước với Phác Trí Mân.

Lúc đến trường quay quảng cáo, sau khi phát hiện đối tượng hợp tác là bạn gái cũ, mới đầu Điền Chính Quốc có hơi kinh ngạc, nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều, mọi người đều là nghệ sĩ chuyên nghiệp, máy quay vừa sáng liền tập trung vào công việc.

Quý Hiểu Linh là một cô gái rất ngầu, tin vào nguyên tắc chia tay rồi vẫn có thể làm bạn, lúc ấy bọn họ không có làm loạn đến mức khó xử, chia tay trong hòa bình, lần sau gặp lại vẫn có thể chào hỏi hữu nghị.

Điền Chính Quốc thừa nhận trước kia mình không để tâm nhiều, nhất là khi so sánh với Phác Trí Mân hiện tại, trong lòng mơ hồ có vài phần áy náy.

Trước kia anh không hiểu tình cảm, cho nên đã chà đạp tình cảm của rất nhiều người, luôn tùy tiện chấp nhận một mối quan hệ yêu đương, chấp nhận cảm tình của người khác, nhưng lại hoàn toàn không nhập tâm vào được... Giống như diễn viên hạng xoàng kém bản lĩnh, cố gắng phối hợp với người ta diễn một màn kịch.

Thậm chí còn không cố gắng như vậy.

Nhớ lại chuyện này Điền Chính Quốc cảm thấy mình rất cặn bã, hơn nữa còn là cặn bã vô ý thức. Trên Weibo gọi thuộc tính này là cái gì ấy nhỉ, đúng rồi, cặn bã bẩm sinh.

Nói đi cũng phải nói lại, ở khía cạnh khác Điền Chính Quốc cũng xem như là người may mắn. Bởi vì quan hệ kết hôn hợp đồng, anh và Phác Trí Mân buộc phải tiếp xúc với nhau trong một năm rưỡi, tình cảm có đủ thời gian để bén rễ nảy mầm.

Có lẽ Điền Chính Quốc đã trưởng thành hiểu chuyện, hay có lẽ vẫn chưa đủ trưởng thành, nhưng người anh gặp là Phác Trí Mân.

Là Phác Trí Mân tràn đầy nhiệt tình, toàn tâm toàn ý nhìn về phía anh, thích anh, cưng chiều anh từ tận đáy lòng, ở bên người như vậy, Điền Chính Quốc đương nhiên học được cách dỗ dành và yêu thương người khác như thế nào.

Đúng thời điểm, gặp được đúng người.

"Thật ra tôi cũng theo dõi chương trình của hai anh."

Quý Hiểu Linh nói chuyện phiếm với anh trong thời gian nghỉ ngơi, nói thật không chút kiêng kị, "Lúc đầu là tò mò tại sao anh lại tham gia loại chương trình thực tế này, quá mất đẳng cấp."

"Tôi còn muốn xem xem là ai đã kết hôn với anh."

"Kết quả phát hiện khi anh thật sự thích một người, vẫn rất rõ ràng nhận ra được."

Nhớ rõ một trong những lý do Quý Hiểu Linh nhắc đến khi chia tay với anh hồi đó, chính là cảm thấy Điền Chính Quốc không thích cô. Điền Chính Quốc hơi xấu hổ, cũng không mặt dày phản bác lại, không nói gì tỏ ý ngầm thừa nhận.

"Hơn nữa lần đó tôi nhìn hai anh lên hot search vì hôn môi, quá đau lòng. Mẹ kiếp tôi yêu đương với anh lâu như vậy nhưng đến cả một nụ hôn cũng không kiếm được, Điền Chính Quốc anh nói anh vẫn còn là con người sao."

Điền Chính Quốc càng xấu hổ hơn.

Khoảng thời gian bọn họ yêu nhau, đúng lúc mấy đoàn làm phim của Điền Chính Quốc quay liên tục, hai nghệ sĩ công việc bộn bề yêu xa, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu thê thảm.

"...Nhưng Phác Trí Mân rất đáng yêu."

Cuối cùng, Quý Hiểu Linh đưa ra một kết luận khó hiểu.

Hồi ức của ngày hôm qua kết thúc ở đây. Điền Chính Quốc rất muốn dỗ dành Phác Trí Mân, nhưng anh cần phải tổ chức lại ngôn ngữ, tránh cho giữa hai người lại nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.

Lúc này Phác Trí Mân đang ôm thùng carton, chậm rì rì đi ngang qua người anh.

Nhìn dáng vẻ Phác Trí Mân cố ý nhìn thẳng về phía trước, trong lòng Điền Chính Quốc khẽ động, lập tức túm lấy cổ tay hơi mảnh khảnh của cậu. Phác Trí Mân ỉu xìu hỏi anh, "Làm sao vậy?"

Lý Nam và trợ lý Tiểu Vương đã sớm rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, Điền Chính Quốc đứng lên ôm lấy người kia từ sau lưng.

"Hừ."

Không đợi Điền Chính Quốc ấp ủ xong cảm xúc, Phác Trí Mân đã không nhịn được, buông thùng carton xuống, xoay người xắn tay áo lên chất vấn anh giống như bắn liên thanh, "Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao? Chịu đến làm nũng nhận sai rồi? Bây giờ có phải nên khóc lóc cầu xin em nhất định đừng rời khỏi anh hay không?"

"Ơ." Điền Chính Quốc suýt chút nữa nghẹn chết,"...Khóc hình như hơi quá mức đi."

"Đến cả khóc cũng không dám, còn dám nói anh yêu em."

"..." Điền Chính Quốc đâm lao thì phải theo lao, bình thường anh diễn nước mắt rơi ra rất dễ dàng, nhưng mà đối với Phác Trí Mân thì lại khóc không nổi. Không nhịn được hỏi lại một câu, "Thật sự phải khóc sao?"

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro