NT1: Quay phim với đoàn làm phim (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh vốn dĩ đến thăm đoàn làm phim, đợi một ngày thì phát hiện khối lượng công việc của bọn họ quá dày đặc, nếu không phải là đang quay phim thì chính là đang tập lời thoại, ăn ké hai bữa cơm liền hậm hực rời đi.

Sau khi tập trung vào việc quay phim bận rộn, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân mới nhận ra được cuộc sống đoàn làm phim mà bọn họ tưởng tượng lúc trước đều quá ngây thơ.

Mặc dù ngày nào cũng được gặp nhau, cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau đúng nghĩa, nhưng bọn họ đều bị nhiệm vụ quay phim bộn bề bao bọc lấy, không rảnh rỗi được dù chỉ là một khắc.

Cho dù hai người có thời gian ở chung thì sau khi tán gẫu hai câu lại không thể tránh khỏi việc thảo luận kịch bản, cảm giác biến thành một đôi cuồng công việc.

Thật vất vả mới gặp được một đội ngũ sản xuất đáng tin, Phác Trí Mân có tham vọng với diễn xuất, cậu giống như một miếng bọt biển không ngừng hấp thu kiến thức và kinh nghiệm từ bên ngoài.

Điền Chính Quốc vui mừng khi nhìn thấy thành quả, thỉnh thoảng lại đổ thêm dầu vào, hy vọng Phác Trí Mân có thể nhanh chóng trưởng thành.

Cho nên có đôi khi nếu như phát huy không tốt trên phim trường, đạo diễn Lê Tấn An mắng Phác Trí Mân xong vẫn chưa hả giận, còn phải mắng thêm Điền Chính Quốc một trận, quở trách tại sao anh không dạy cho tốt.

Điền Chính Quốc vô tội bị mắng: "???"

Từng ngày cứ trôi qua như vậy, dưới yêu cầu chất lượng cao, hiệu quả cao của Lê Tấn An, mọi người đều bị giày vò không hề nhẹ.

Chạng vạng Phác Trí Mân hoàn thành xong một cảnh quay, cậu lê bước chân mệt mỏi đi ra khỏi trường quay, đúng lúc nhìn thấy Điền Chính Quốc vừa thay xong trang phục đi ra, chuẩn bị quay cảnh đêm.

Hai người không nói gì, lặng lẽ ôm lấy đối phương khoảng mười giây, giống như là sự động viên cùng an ủi thầm lặng.

Điền Chính Quốc vỗ lưng Phác Trí Mân, nhẹ giọng nói một câu em vất vả rồi, mau về khách sạn nghỉ ngơi đi.

"Tối nay anh phải quay đến mấy giờ?"

"Hơi muộn một chút, không cần chờ anh đâu."

"Ừm..."

Lê Tấn An vừa quay đầu liền nhìn thấy bọn họ, lương tâm trỗi dậy không mở miệng thúc giục mà chỉ lẳng lặng chờ hai người tự trở về vị trí của mình.

Áp lực của tất cả mọi người đều rất lớn, không ai biết bộ phim này sẽ có kết quả gì, đặc biệt là sau khi trải qua những sóng gió của việc hút ma túy.

Phía nhà đầu tư liên tục gây áp lực, Lê Tấn An chỉ có thể chịu trách nhiệm với tác phẩm của mình, hoàn thành nó một cách hoàn hảo.

《An Nhiên Như Cố》so với việc vạch trần mặt tối của con người, kỳ thực phần đặc sắc nhất đều đặt ở phần hồi hộp, chủ yếu miêu tả nam chính Tạ Dụ An đấu trí đấu dũng, so tài với cảnh sát như thế nào, tình tiết phim căng thẳng kích thích lại tràn ngập plot twist.

Mỗi lần bạn nghĩ mình đã chạm đến chân tướng, ống kính xoay chuyển, lại là một thế giới mới.

Bộ phim men theo hai manh mối chính để tiến lên, một là điều tra phá án vụ án giết người liên hoàn trong hiện thực, hai là khai quật quá khứ của Tạ Dụ An, hai manh mối đan xen lẫn nhau, cảm giác tiết tấu tổng thể của bộ phim nắm bắt có chừng mực.

Phác Trí Mân vào vai Nhiên Nhiên, là một vai phụ nhưng cũng có thể nói là nhân vật linh hồn của cả bộ phim.

Cậu là ánh sáng duy nhất trong tâm trí của kẻ giết người biến thái Tạ Dụ An.

Tạ Dụ An đối xử với nạn nhân đầy nhẫn tâm vô cảm, lúc đối mặt với Nhiên Nhiên dường như lại quay về làm cậu bé kia 一一 Bọn họ cùng nhau xem phim hoạt hình, gọi combo đồ ăn trẻ em của McDonald's, ăn bánh ngọt rồi nô đùa khiến cho trên mặt toàn là kem.

Tất cả những ao ước và khát vọng trong thời thơ ấu bị trì hoãn đã được thỏa mãn vào ngày hôm nay.

Nhưng thật sự đã được thỏa mãn sao? Câu trả lời không thể biết được.

Thiên la địa võng dần dần thu lại trên đỉnh đầu, Tạ Dụ An giống như một con hồ ly giảo hoạt, lộ ra sơ hở khắp nơi, chờ người đến bắt hắn rồi lại có thể phản tướng một trận.

Binh bất yếm trá*, lực lượng cảnh sát bị hắn làm rối lên đến sứt đầu mẻ trán. Đồng thời, cách theo dõi cấp bách cũng khiến hắn không có cách nào tiếp tục phạm tội.

*兵不厌诈: Trong việc binh không ngại gian trá.

Cục diện đã đến trạng thái vô cùng nóng ruột, vào lúc này, án mạng bắt chước theo thủ pháp phạm tội của Tạ Dụ An xuất hiện...

Nội dung cuối cùng của bộ phim là lực lượng cảnh sát quyết định tập trung vào Nhiên Nhiên.

Dưới sự nhắc nhở của cảnh sát mới, bọn họ phát hiện ra tầm quan trọng của nhân vật này đối với Tạ Dụ An.

Cảnh sát sẵn sàng bao vây căn phòng của Nhiên Nhiên, từng bước từng bước tiếp cận.

Ở cảnh bên kia là Tạ Dụ An nhận ra được cái bẫy do cảnh sát tung ra, hắn bận tâm đến sự an nguy của Nhiên Nhiên, không thể không vội vàng bắt cóc một người phụ nữ, giằng co với cảnh sát mặc thường phục đuổi theo hắn.

Thông qua vài ba câu nói, Tạ Dụ An biết được Nhiên Nhiên đã bị bọn họ bắt, trong lúc tâm thần hốt hoảng, bị người phụ nữ trong ngực đánh rơi súng lục. Lúc hắn vội vàng nhặt súng, vẫn chưa đứng thẳng dậy đã trúng mấy phát súng.

Là cảnh sát mới kia nổ súng, người khác không thể ngăn cản.

Cảnh quay tiếp theo là Tạ Dụ An ngã trên mặt đất máu chảy không ngừng, con ngươi đen kịt của hắn nhìn chăm chú vào trần nhà, không biết đang nhìn cái gì. Một linh hồn đáng thương và cũng đáng hận đã biến mất như vậy.

Nhiên Nhiên ở trong phòng phơi quần áo, không hề nhận ra sự thay đổi ở ngoài cửa.

Mưa kéo dài liên tục mấy ngày, mặt trời đã lâu không gặp cuối cùng cũng xuất hiện.

Nhiên Nhiên chuyển một cái ghế nhỏ tới, giẫm lên nó mở cửa sổ trên mái nhà, đón ánh nắng chiếu trên khuôn mặt tươi cười... Theo tiếng nhạc nền nặng nề và ngột ngạt vang lên, bộ phim kết thúc tại đây.

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân không tham gia buổi công chiếu, mấy ngày đó bọn họ tranh thủ thời gian xin nghỉ, nói là đi châu Âu chơi một vòng.

Chờ bọn họ về nước, 《An Nhiên Như Cố》 đã chính thức công chiếu trên các rạp phim, Điền Chính Quốc không kịp đọc bình luận về bộ phim, anh dẫn Phác Trí Mân đến rạp chiếu phim mua vé, trang bị đầy đủ ngồi ở hàng cuối cùng xem phim.

Sau khi bộ phim kết thúc loáng thoáng nghe thấy tiếng nghẹn ngào, giống như là tiếng của cô gái ở hàng trước.

Phác Trí Mân không kiềm chế được sự hiếu kỳ, cậu thò đầu ra, rất muốn nhìn xem mấy cô gái kia trông như thế nào, kết quả bị Điền Chinh Quốc cưỡng chế đè lại.

"Em có chút gánh nặng thần tượng đi được không hả? Cẩn thận bị mọi người phát hiện."

"Đây là lần đầu tiên em xem phim mình đóng mà."

Phác Trí Mân bị ấn về chỗ cũ, vẻ mặt mất hứng nói, "...Anh xem mọi người đều khóc hết cả rồi, có phải do chúng ta diễn cực kì cảm động đúng không?"

"Cảm động cảm động."

Điền Chính Quốc lấy lệ trả lời cậu, cúi đầu hôn lên bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Lê Tấn An cuối cùng vẫn không phá vỡ đặc trưng của mình, lúc đầu suất chiếu của 《An Nhiên Như Cố》rất ít, sau đó dần dần lên men theo bia miệng, khắp rạp chiếu phim đều có thể nhìn thấy poster tuyên truyền của bộ phim.

Mặc dù trong phim có rất nhiều yếu tố hồi hộp và cảnh đánh nhau, trước khi công chiếu còn bị bắt chỉnh sửa lại một số cảnh đẫm máu.

Thế nhưng theo khảo sát dữ liệu sau khi khán giả xem phim, căn cứ vào thủ pháp quay phim, hình ảnh và cách miêu tả câu chuyện, bọn họ càng có xu hướng phân loại《An Yên Như Cố》 vào phạm trù phim văn học nghệ thuật.

Bộ phim tràn ngập bóng tối, nhưng cũng không quên tìm kiếm ánh sáng, khán giả thích thì vẫn rất thích, khán giả không thích đoán chừng không chống đỡ được đến kết cục.

Khán giả bình thường cũng tốt, các nhà phê bình phim chuyên nghiệp cũng tốt, đánh giá của mọi người với bộ phim lộ rõ sự phân cực.

Không thể phủ nhận rằng thành tích của《An Nhiên Như Cố》 đã vượt xa những bộ phim công chiếu cùng lúc, nắm chắc danh hiệu hắc mã.

Một bộ phim mà kết cấu của nó hoàn chỉnh, tình tiết căng thẳng kích thích, nhân vật được tạo nên có máu có thịt, diễn xuất cũng có thể treo một đống ngôi sao nam cùng tuổi lên đánh.

Những người vốn dĩ chỉ xem phim vì Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân, hoặc là những người đã từng có thành kiến với hai người bọn họ, sau khi chân chính xem qua bộ phim này đều bị làm mới nhận thức giác quan.

【Đạo diễn trả lại nước mắt cho tôi đi huhuhuhu nhìn tên còn tưởng là một bộ phim chữa lành chứ】

【Lầu trên nói đúng! Vui vẻ nhìn đôi người yêu kia hợp tác, cứ tưởng là đi phát đường, ai ngờ...】

【Đã mua vé xem phim tối nay, có chút sợ nha.】

【Cái gì, thật sự rất ngược sao?】

【Ngược đó huhuhu trong cuộc sống chỉ có thiết lập ánh sáng duy nhất này là rất dễ khóc】

【Mặc dù biết rằng Tạ Dụ An phạm tội thì kết cục nhất định là phải chết, nhưng xem đến cuối cùng thật sự, có chút nước mắt】

【Đúng vậy, một tiếng trước còn đang nghĩ sao vẫn chưa bắt được hắn, quá kiêu ngạo! 10 phút sau tôi đã khóc huhuhuhu】

【Cảnh so sánh đó thực sự lấy đi nước mắt】

【Nhiên Nhiên còn không biết cậu vĩnh viễn không đợi được "em trai" của mình trở về】

【Nói nè, bên này có blogger viết phân tích mọi người đã đọc chưa, nghĩ kỹ mới thấy sợ ——《Thảo luận tại sao tôi cho rằng tên tội phạm bắt chước kia chính là Nhiên Nhiên》liên kết】

【Không phải chứ? Cảm giác tôi phải xem hai lần】

【Wow, nếu như đạo diễn có ý đồ này, vậy nó thực sự là một ván cờ rất lớn...】

【Nói đến đây mọi người có phát hiện không? Lúc trước có một cảnh Tạ Dụ An đến nhà Nhiên Nhiên, nhìn thấy trong phòng tắm lộ ra một góc áo sơ mi trắng bị dính máu, sau đó ánh mắt hắn lúc ấy liền có chút kỳ lạ】

【??? Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó là áo của Tạ Dụ An để lại】

【Chúa ơi mạch suy nghĩ này, đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh】

【Vậy nếu như chiếu theo lời nói như vậy, Tạ Dụ An vì bao che cho Nhiên Nhiên nên mới vội vàng tiến hành đợt phạm tội tiếp theo rồi bị bắt?】

【Nghĩ như vậy lại càng ngược hơn huhuhuhu】

【Không biết gì cả... Bản thân tôi vẫn chưa xem phim, sững sờ vì spoil của mọi người】

【Sững sờ +1】

【Bây giờ điều duy nhất có thể chữa lành cho tôi chính là "Tạ Dụ An" và "Nhiên Nhiên" ở trong hiện thực phải sống thật tốt】

【Tôi tuyên bố từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu chèo thuyền cùng mọi người】

【Chào mừng người chị em gia nhập! Đầu tư cho Quốc Mân không lỗ vốn, mỗi ngày đều được phát đường ngập miệng!】

Phác Trí Mân chạy theo đoàn làm phim vài buổi quảng cáo, nhận được các cuộc phỏng vấn của truyền thông và câu hỏi của khán giả, lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng của một diễn viên... Có người thích tác phẩm của bạn, có người nghiên cứu thảo luận về ý nghĩa của nhân vật với bạn, đây đều là những trải nghiệm mới mà cậu chưa bao giờ có trước đây.

Cho nên Điền Chính Quốc chạy lịch trình xong mệt mỏi đến cực điểm, còn Phác Trí Mân mỗi ngày tinh thần sáng láng, tối muộn vẫn còn nằm trong chăn đọc đánh giá không chịu ngủ.

"Bé cưng à." Trong giọng nói của Điền Chính Quốc lộ ra một chút bất lực, khuyên cậu, "Chúng ta có thể đi ngủ trước được không?"

"Em ngủ ngay đây."

"Nửa tiếng trước em cũng trả lời anh như vậy."

"..." Phác Trí Mân có chút chột dạ nhìn anh một cái, lúng túng để điện thoại xuống, "Được rồi."

"Ngoan."

Điền Chính Quốc hôn lên trán Phác Trí Mân một cái, anh nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Ngủ đi em, ngày mai còn phải dậy sớm."

Mười phút sau, thừa dịp Điền Chính Quốc đang ngủ say, màn hình điện thoại lại lén lút sáng lên.

Hôm sau Phác Trí Mân trả lời phỏng vấn tinh thần không được phấn chấn cho lắm, phải dựa vào cà phê để kéo dài sự tỉnh táo, vừa xuống sân khấu liền không mở nổi mắt.

Người đại diện Lý Nam vừa khéo đi ngang qua, dùng ánh mắt lên án nhìn Điền Chính Quốc một cái, suýt chút nữa không trực tiếp nói anh là cầm thú.

Điền Chính Quốc: "???"

Phác Trí Mân: "Zzzz"

Người đại diện Mẫn Doãn Kỳ cũng đi ngang qua, chỉ thấy hắn dừng lại một lúc, một câu nói lên tất cả nghi hoặc của Điền Chính Quốc, "Lịch trình bận rộn như vậy mà buổi tối em còn không tha cho người ta hả? Chậc chậc, đúng là không xót người ta mà."

Điền Chính Quốc: "!!!!"

Phác Trí Mân: "Zzzz"

—end—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro