NT3: Thời không giao thoa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Xuyên không đến thế giới năm 15 tuổi của nhau)
Phần Trí Mân

Điền Chính Quốc mấy ngày nay sốt nhẹ liên tục không ngừng, cơ thể cực kỳ khó chịu, đi học cũng là một khuôn mặt lạnh lùng, như thể một khối băng lớn di động.

Rõ ràng có thể gọi điện xin giúp đỡ từ người nhà, nhưng Điền Chính Quốc không thể nào mặt dày giả bộ đáng thương, đúng vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng là anh đang giả vờ đáng thương.

Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi khổ không có bác sĩ tư nhân gọi là đến.

Thì ra người bình thường đều sống như vậy, anh cũng phải sớm làm quen mới được.

Suy cho cùng, nơi trú ẩn thuộc về anh đã biến mất không còn nữa rồi.

Lắc lắc đầu, ném hết những suy nghĩ tiêu cực lộn xộn kia ra sau đầu, Điền Chính Quốc theo bản năng giơ tay lên túm tóc một cái, nằm sấp trên bàn học thở dài.

Hai tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, Điền Chính Quốc đương nhiên xin giáo viên nghỉ. Một mình anh ngồi trong phòng học đọc sách, có thể nhìn ra được sắc mặt nhợt nhạt vì bị bệnh của Điền Chính Quốc, môi cũng khô khốc hơn.

Điền Chính Quốc đọc được mấy trang thì thật sự không đọc nổi nữa, có chút nản lòng đặt sách xuống. Anh dùng ngón tay cái ấn xoa huyệt thái dương đau âm ỉ, nghĩ thầm, cảm giác tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.

Hay là sau khi tan học đến bệnh viện khám một chút?

Đúng lúc này, một cái đầu xoăn xa lạ thò vào từ cửa.

"Xin chào, xin hỏi nơi này là...."

Nửa câu phía sau còn chưa nói xong thì đã bị tóc xoăn nhỏ kia nuốt vào trong cổ họng.

Điền Chính Quốc có hơi không hiểu cho lắm, tại sao tóc xoăn nhỏ ngốc nghếch kia lại nhìn mình bằng một ánh mắt say mê như con sói đã đói bụng mấy năm, cuối cùng cũng bắt gặp một con cừu béo thơm ngon hợp khẩu vị ở trên thảo nguyên vậy.

"Cậu tìm ai?"

Không chịu được nữa, Điền Chính Quốc vẫn mở miệng trong ánh mắt nóng bỏng của cậu.

"Em tìm anh đó."

Tóc xoăn nhỏ mím môi, cậu vậy mà lại lộ ra nét mặt như muốn khóc: "Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi...".

"Chúng ta quen nhau sao?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, mặt không chút biểu cảm tiếp tục nói: "Còn nữa, xin hỏi cậu có thể đi ra ngoài được không? Hơi ồn ào."

Ồn ào đến mức trong đầu anh vang lên tiếng ong ong ong, cảm giác càng khó chịu hơn.

Tóc xoăn nhỏ há to miệng đầy kinh ngạc, chỉ thấy cậu chớp chớp mắt, sững sờ đứng tại chỗ.

#Vừa tỉnh dậy thì thấy mình đã xuyên không#

#Hơn nữa bạn trai (gạch chéo) chồng không biết mình thì phải làm sao bây giờ#

#Thảm án nhân gian#

Tóc xoăn nhỏ, cũng chính là nam diễn viên đầy triển vọng của làng giải trí Phác Trí Mân, sau nhiều năm kết hôn với Điền Chính Quốc, vẫn đằm thắm ngọt ngào như ban đầu.

Nhưng vào một đêm nào đó nhìn như bình thường, Phác Trí Mân nằm trên giường nhắm mắt lại, mở mắt ra thì đã xuyên không như vậy.

Cậu quay trở lại thời thiếu niên của mình.

Phác Trí Mân năm nay vừa tròn 15 tuổi, là một học sinh trung học rất bình thường... Mỗi ngày ngủ không đủ giấc sẽ nằm ườn làm nũng, buổi sáng trước khi ra ngoài có thể ăn bữa sáng do bà Phác làm, kết bạn với vài người bạn tốt, thành tích thi cử bình thường cũng coi như tạm được.

Phác Trí Mân 15 tuổi, tất cả đều là không lo không nghĩ, chỉ ngoại trừ bên cạnh không có sự tồn tại của Điền Chính Quốc.

Dựa theo đoạn kí ức mà Điền Chính Quốc từng kể, anh thời kỳ này hẳn là đang ở giai đoạn vừa bị nhà họ Điền đuổi ra ngoài sinh sống.

Giống như Điền Chính Quốc nói khi đó: "Có đôi lúc anh không hiểu, tại sao anh luôn là một người bị vứt bỏ dễ dàng như vậy."

Nghĩ tới đây, Phác Trí Mân không nhịn được bắt đầu đau lòng, muốn ôm lấy Điền Chính Quốc vẫn chưa trưởng thành kia.

(Mẩu chuyện nhỏ không có trách nhiệm)

Điền Chính Quốc: "Mà này, tại sao anh không biết trước kia tóc của em là tóc xoăn?"

Phác Trí Mân: "Không đâu, em đến tiệm tóc làm đó."

Phác Trí Mân: "Sau mười năm làm theo, stylist đã thiết kế cho em tóc xoăn nhỏ."

Phác Trí Mân: "Đáng yêu không?"

Điền Chính Quốc: "... Nếu em đã xuyên không, không tới tìm anh trước mà còn chạy đi làm tóc? Em có ý gì thế?"

***

Trên đường đi học về, Điền Chính Quốc không dấu vết nhíu mày... Chuyện gì vậy chứ, tóc xoăn nhỏ kia dường như vẫn luôn lén lút đi theo mình, thật phiền.

Chờ Điền Chính Quốc đi tới cửa phòng thuê, anh thở dài một hơi, xoay người đối mặt với tóc xoăn nhỏ.

"Cậu muốn làm gì?"

"Em nói cho anh biết một chuyện, anh nhất định không được cảm thấy em bị bệnh thần kinh."

Tóc xoăn nhỏ quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, cậu lén lút tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Em tên là Phác Trí Mân, sau này chúng ta lớn lên sẽ kết hôn. Hơn nữa anh còn nhận được cúp ảnh đế, cũng sẽ cầu hôn em lúc nhận giải thưởng."

"..."

"Còn việc tại sao đã kết hôn rồi mà vẫn cầu hôn thì đó lại là một câu chuyện rất rất dài khác, nếu anh cảm thấy hứng thú, em có thể chậm rãi kể cho anh nghe."

"..."

"À đúng rồi, những năm chúng ta lớn lên đồng tính đã có thể kết hôn rồi, có một cái dự luật gì gì đó, tên cụ thể em cũng không nhớ rõ lắm."

"..."

Điền Chính Quốc im lặng nhìn cậu từ đầu đến cuối, cuối cùng dùng ba chữ để kết luận: "Bệnh thần kinh."

"Thật đó thật đó!" Phác Trí Mân sốt ruột: "Em biết rất nhiều chuyện của anh, không tin thì anh có thể kiểm tra em."

"Tôi thích ăn gì nhất?"

"Màu sắc yêu thích?"

"Bộ phim yêu thích nhất?"

Điền Chính Quốc cảm thấy mình có thể là bị sốt đến hỏng đầu rồi, anh vậy mà lại thật sự nghiêm túc đặt câu hỏi cho cái người bị bệnh thần kinh này.

Càng thần kỳ hơn là Phác Trí Mân lại trả lời đúng tất cả.

"Biến thái."

Điền Chính Quốc lại kết luận một lần nữa, lạnh nhạt bổ sung: "Kẻ rình mò."

"Điền Chính Quốc!"

Thiếu niên trước mắt này, tính tình ngang ngược lại không hiểu nhân tình, quả thực có thể nói nước đổ đầu vịt.

Phác Trí Mân không còn cách nào khác với anh, nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, cố gắng khống chế các loại tâm trạng nhấp nhô lộn xộn. Mặc dù chuyện này nói ra rất có hiệu quả, nhưng rất có khả năng làm cho Điền Chính Quốc ghét cậu.

Nhưng... Ôi trời, mặc kệ đi.

"Anh tin em, em thực sự không lừa anh. Ví dụ như, em biết tại sao anh lại chuyển ra ngoài ở..."

Nói được một nửa, Phác Trí Mân đã bị ánh mắt lạnh lùng của Điền Chính Quốc dọa lùi lại.

"Cậu biết chuyện này từ đâu?"

Rõ ràng có thể cảm nhận được cơn giận dữ mà Điền Chính Quốc đang cố gắng kiềm chế, thiếu niên mười mấy tuổi, vẫn chưa có cách khống chế tâm trạng, chỉ có thể nói với bản thân hết lần này đến lần khác, phải bình tĩnh, phải giả vờ không để ý chút nào.

"Cậu biết bọn họ? Không đúng, ngôi trường rác rưởi này của cậu căn bản không tiếp xúc được với những người đó."

Nhìn lướt qua tên trường trước ngực Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc phân tích bằng ngữ khí vô cùng khinh thường.

Anh bây giờ giống như nhím gai đang ở trong trạng thái phòng bị, thấy ai cũng đâm.

Điền Chính Quốc chậm rãi tới gần Phác Trí Mân, dùng sức túm lấy cổ áo cậu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ ép hỏi: "Vậy nên, cậu đã nghe ai nói?"

"Em, em nghe anh nói."

Trước giờ chưa từng bị Điền Chính Quốc đối xử tồi tệ như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Điền Chính Quốc dưới bộ mặt như này.

Chênh lệch tâm lý quá lớn, Phác Trí Mân cảm thấy vừa sợ hãi vừa tủi thân, nói chuyện bất giác mang theo một chút nức nở: "Là chính anh nói cho em biết... Anh, anh nói chúng ta mới là người một nhà..."

"Đang yên đang lành cậu khóc cái gì?"

Điền Chính Quốc có chút buồn bực thả lỏng tay, không hiểu tại sao khoảnh khắc tóc xoăn nhỏ này rơi nước mắt, trong lòng mình cũng đau nhói một chút.

"Hồi cấp ba sao anh lại hung dữ như vậy cơ chứ."

Cực kỳ giống tên côn đồ chặn ở cổng trường, chuyên bắt chẹt tiền của bạn học.

Không dám đối mắt với Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân vừa cúi đầu dụi mắt, vừa nhỏ giọng oán giận: "Anh chờ đấy, chờ em trở về nhất định sẽ xử lý anh."

"Nói cái gì vậy hả?" Điền Chính Quốc không nghe rõ nội dung cậu lẩm bẩm, bực mình nhíu mày.

"Không, không có gì."

Phác Trí Mân vội vàng lắc đầu, sợ tâm tư nhỏ bé của mình bị anh nghe thấy.

***

Phác Trí Mân phát hiện, cậu vừa khóc thì dường như Điền Chính Quốc sẽ hết cách với cậu.

Vì thế, Phác Trí Mân mượn nước mắt tấn công, khóc sướt mướt phải đi vào nhà cùng Điền Chính Quốc.

Không chịu nổi da mặt dày của tóc xoăn nhỏ này, hơn nữa Điền Chính Quốc bởi vì bị sốt mà có chút chóng mặt, cuối cùng anh đành phải hít sâu, chỉ có thể lựa chọn lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.

"Em có thể vào được không?"

Ánh mắt ướt sũng của Phác Trí Mân nhìn chằm chằm vào anh, cả người bám ở cửa không động đậy.

"Bây giờ cậu giả vờ khách sáo với tôi làm gì."

Điền Chính Quốc trừng cậu một cái: "Vừa rồi không phải khóc nháo phải vào bằng được hay sao."

"... Ò."

Chuyển những lời này trở thành ý tứ ngầm đồng ý, Phác Trí Mân đi theo sau mông Điền Chính Quốc, một tấc cũng không rời.

Thành công đăng đường nhập thất là bước đầu tiên, kế hoạch tiếp theo, phải làm cho Điền Chính Quốc cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu của cậu.

"Chính Quốc." Phác Trí Mân mở miệng.

"Tôi với cậu quen nhau lắm hay sao?" Điền Chính Quốc cho cậu một khuôn mặt lạnh nhạt: "Phiền cậu gọi cả họ lẫn tên, cảm ơn."

"Anh biết không."

Phác Trí Mân không để ý tới sự kháng cự của Điền Chính Quốc, tự mình thẳng thắn nói với anh: "Em cực kỳ yêu anh."

Điền Chính Quốc ở tuổi này đã từng chứng kiến rất nhiều các cách tỏ tình.

Ví dụ như cậu trông thật đẹp trai, ví dụ như tớ có thể làm quen với cậu hay không. Ví dụ như: bạn học Điền Chính Quốc, tớ là xxx ở lớp bên cạnh, dường như tớ có hơi thích cậu.

Nhưng không có một cách nào giống như Phác Trí Mân, không xấu hổ, thẳng thắn lại mạnh dạn.

"Cậu nói cái gì cơ!?"

Trong mắt Điền Chính Quốc nhiễm một tầng giận dữ, anh luôn cảm thấy tóc xoăn nhỏ này đang trêu chọc mình, cùng lúc đó, lại không che giấu được vành tai phiếm hồng.

"Là sự thật, anh phải tin tưởng em."

Nói xong, Phác Trí Mân giơ tay lên sờ trán Điền Chính Quốc.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không bình thường của người kia, trong miệng cậu lẩm bẩm: "Bảo sao cứ cảm thấy không ổn, quả nhiên là bị bệnh rồi... Cũng không biết chăm sóc bản thân..."

Điền Chính Quốc nhất thời không thể né tránh, có chút thẹn quá hóa giận đập tay cậu, quát cậu làm cái gì đấy!

"Em?" Phác Trí Mân dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh: "Em đến chăm sóc anh đó."

Mặc kệ nói như thế nào cũng là người lớn sống nhiều hơn Điền Chính Quốc mười mấy năm, kinh nghiệm sống phong phú. Phác Trí Mân dù có vụng về đến thế nào đi nữa thì việc chăm sóc một thiếu niên nhỏ bị sốt vẫn là chuyện đơn giản.

"..."

Nửa tiếng sau, Điền Chính Quốc nằm trên giường quấn chăn, trán anh đang đắp khăn mặt, con ngươi chuyển động theo bóng dáng đi tới đi lui ngoài cửa.

Tóc xoăn nhỏ dường như đang nấu cháo cho mình, phòng bếp chưa bao giờ sử dụng truyền đến mùi thơm của thức ăn, là mùi vị của gia đình đã lâu không thấy.

Anh nhắm đôi mắt chua xót lại, lại mở ra, không biết nên làm thế nào cho phải.

Người bị bệnh luôn yếu ớt, huống chi là Điền Chính Quốc đã trải qua một lần đả kích như vậy, nói là trời sập cũng không quá lắm.

Tóc xoăn nhỏ cứ một mực lại gần vào lúc này, ân cần hỏi han.

Điền Chính Quốc không phải là người không biết tốt xấu, anh nhìn ra được Phác Trí Mân không có ác ý, tình cảm cất giấu trong mắt cũng là không lừa được người ta. Anh chỉ là không hiểu lắm, hai con người vốn dĩ không hề xuất hiện trong cuộc sống của nhau, làm sao có thể thân mật như vậy trong một đêm.

Giống như bây giờ, tóc xoăn nhỏ bưng một cái bát, cầm thìa, ngồi ở đầu giường cực kỳ cố chấp muốn đút anh ăn cháo.

"Tự tôi có thể...."

"Không." Phác Trí Mân ngắt lời anh: "Anh không thể."

"Cậu sẽ không bỏ thuốc độc ở bên trong chứ?"

Điền Chính Quốc không hay tiếp nhận thiện ý của người khác, ngại ngùng vu khống Phác Trí Mân.

"Sẽ không." Phác Trí Mân khẽ vuốt tóc anh một chút, đẩy tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Điền Chính Quốc sang một bên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đã nói em yêu anh rồi mà."

"..."

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, lời này tôi không thể nào tiếp.

Lại bắt đầu nói những lời vô lý rồi.

Yêu hay không yêu cái gì chứ, mười mấy tuổi đã nói về chữ yêu có phải là quá sớm hay không.

Một câu nói làm sắc mặt Điền Chính Quốc thay đổi, phiếm hồng, dứt khoát không giãy dụa để Phác Trí Mân tùy ý đút mình ăn.

Bình thường Điền Chính Quốc không phải là người dễ nói chuyện như vậy, tuyệt đối không phải.

Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân hôm nay kỳ lạ đến mức bất thường, nhưng anh chắc chắn không xảy ra vấn đề gì, như vậy vấn đề chắc chắn là ở trên người tóc xoăn nhỏ kia.

Chắc chắn là tóc xoăn nhỏ có ma lực kỳ quái gì đó, có thể làm cho người ta ngoan ngoãn nghe lời cậu. Ừm, chắc chắn là vậy.

***

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Điền Chính Quốc kỳ diệu khôi phục trạng thái khỏe mạnh.

Cơn sốt làm phiền anh mấy ngày nay hạ xuống, cả người sảng khoái thoải mái, Điền Chính Quốc bò dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, cảm giác trong dạ dày có hơi trống rỗng.

Tối hôm qua nhân lúc anh bất cẩn ngủ thiếp đi, tóc xoăn nhỏ kia cũng im hơi lặng tiếng biến mất. Giống như nàng tiên ốc xuất hiện trong truyện thần thoại.

Tắm rửa xong đi ngang qua tủ lạnh trong phòng bếp, Điền Chính Quốc vừa lấy khăn lau tóc, vừa đọc nội dung trong tờ giấy nhỏ dán trên đó:

【Nếu tỉnh dậy đói bụng thì làm nóng lại cháo, cho vào lò vi sóng hai phút là được rồi.
--Phác Trí Mân】

Nói thế nào đây nhỉ, tóc xoăn nhỏ này còn rất tri kỷ.

Học sinh cấp ba Điền Chính Quốc ngồi trước bàn ăn, ăn cháo trắng nóng hổi làm ấm dạ dày, không thể không thừa nhận điểm này ở trong lòng.

Kể từ đó, mỗi ngày đều có một bóng dáng chờ đợi ở cổng trường, mặc kệ gió mưa. Chỉ cần Điền Chính Quốc vừa xuất hiện, Phác Trí Mân sẽ tươi cười dính lại gần, cặp sách đeo ra trước người, lải nhải nói với anh chuyện vụn vặt xảy ra hôm nay cả một đường. Điền Chính Quốc không đáp lời, chỉ tăng nhanh bước chân chẳng nói câu nào.

Tổ hợp hai người thần kỳ này luôn khiến người khác phải liếc mắt nhìn, bạn học ở sau lưng bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cái gì đó đều có cả.

Đôi khi Điền Chính Quốc cảm thấy tâm phiền ý loạn đối với những ánh mắt nhìn chăm chú kia liền cố ý ở trong phòng học thêm một chút, động tác chậm chạp.

Thế nhưng, cho dù Điền Chính Quốc chậm một tiếng đồng hồ, Phác Trí Mân vẫn nhẫn nhục chịu khó chờ anh ở cổng trường, không có một chút ý tứ bực bội nào.

Hôm nay Điền Chính Quốc đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy Phác Trí Mân ngồi xổm ở đó, đang nghiêm túc quan sát đàn kiến chuyển nhà trên bãi cỏ.

"Này."

Thấy Phác Trí Mân không chú ý tới mình, anh do dự lựa chọn nhấc chân rời đi hay ở lại, một lúc lâu sau, Điền Chính Quốc vô cùng trẻ con gọi cậu một tiếng: "Đi đây."

"Đến đây đến đây."

Phác Trí Mân ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cười tủm tỉm cầm cặp sách chạy tới, nói: "Hôm nay tan học khá sớm nha, giáo viên không dạy quá giờ sao?"

"Trước kia cũng không có." Điền Chính Quốc cứng rắn trả lời: "Là tôi cố ý đi ra muộn."

"Ừm, đã hiểu đã hiểu."

Nghe vậy Phác Trí Mân gật đầu, ngoan ngoãn đeo cặp sách.

"... Cậu hiểu cái gì?" Không tức giận thì thôi đi, còn lộ ra vẻ mặt tôi rất hiểu cậu, Điền Chính Quốc thật sự không hiểu nổi mạch não của tóc xoăn nhỏ này.

"Hai chúng ta yêu sớm không thể bị phát hiện mà, anh tránh hiềm nghi như vậy là đúng."

"..." Đối mặt với cách nói thẳng thắn của Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc bị nghẹn đến mức không biết phản bác như thế nào.

"Em quả thật quá phô trương rồi."

Phác Trí Mân cẩn thận suy nghĩ lại hành vi của mình, nói: "Bắt đầu từ ngày mai em cũng sẽ khiêm tốn một chút? Hay là em đợi anh ở đầu ngõ phía trước kia nhé, không xa, chỉ cách khoảng cách hai, ba trăm mét."

"Không cần."

Học sinh của trường đều biết con hẻm đó loạn đến mức nào, nhiều tên côn đồ chặn đường cướp bóc. Nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc theo bản năng nghiêm nghị trách mắng cậu: "Đừng nghĩ mấy thứ linh tinh này, đứng ở cổng trường đợi là được rồi."

"Nhưng con hẻm..."

Phác Trí Mân vẫn còn lại đam mê với con hẻm đó, cậu cảm thấy cũng vậy, Điền Chính Quốc là học sinh ngoan tài đức vẹn toàn, mình không thể phá hư hình tượng của đứa nhỏ trong mắt giáo viên và học sinh toàn trường được.

"Rốt cuộc cậu có nghe lời hay không?"

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn cậu, không đợi Phác Trí Mân trả lời đã quay đầu rời đi.

"Nghe, em nghe lời anh mà."

Cảm nhận được Điền Chính Quốc dường như có dấu hiệu nổi giận, Phác Trí Mân lập tức thỏa hiệp, bước nhanh đuổi theo phía sau anh như cô vợ nhỏ, vừa chạy vừa hỏi: "Anh đi chậm một chút đi... Vậy ngày mai em, ngày mai em vẫn sẽ đợi anh ở cổng trường có được không?"

"..."

Điền Chính Quốc im lặng thật lâu, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ chấp nhận: "Ừm."

***

Điền Chính Quốc nửa đêm bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, anh ngồi dậy, áo thun suýt chút nữa bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh sau lưng.

Trong giấc mơ là bóng tối vô tận, đè ép người ta không thở nổi, trái tim đỏ tươi bị ép đến một không gian rất nhỏ.

Anh hơi quay đầu lại, ánh mắt đảo qua Phác Trí Mân đang ngủ say trên mặt đất.

Tóc xoăn nhỏ này, thề thốt nói cuối tuần mẹ không ở nhà, cậu sợ khi ngủ một mình sẽ có yêu quái ẩn hiện, cho nên mặt dày mày dạn quấn lấy mình đăng đường nhập thất.

Nghe cái cớ rõ ràng như thế, khóe miệng Điền Chính Quốc giật giật vài cái, cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối gì.

Có lẽ anh cũng cần người bầu bạn... giống như bây giờ.

Ban đêm gặp ác mộng mở mắt ra, phát hiện bên cạnh còn có một người sẽ làm cho bản thân cảm thấy không tồi tệ đến vậy.

"Này."

Lần đầu tiên Điền Chính Quốc gọi tên của cậu, ngồi ở đầu giường nhìn cậu: "Phác Trí Mân."

"Ưm... Chính Quốc à..."

Phác Trí Mân nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, thần thái mơ màng nhìn Điền Chính Quốc, giang cánh tay muốn anh ôm mình giống như rất quen thuộc.

Điền Chính Quốc cứng đờ tại chỗ, không biết nên đáp lại động tác của cậu như thế nào.

Thấy Điền Chính Quốc không có phản ứng gì, cũng không ôm lấy mình, Phác Trí Mân dụi mắt mới tỉnh táo lại.

Thiếu niên mặt không biểu cảm trước mắt này, mặt mày trẻ con hơn Điền Chính Quốc một chút, bả vai cũng không dày rộng cho lắm, cho nên chắc chắn sẽ không hôn hôn ôm ôm nâng lên cao (?) được.

"Làm sao vậy."

Rụt cánh tay lại, Phác Trí Mân mơ mơ màng màng bò dậy, ngồi trên đệm ngửa đầu nói chuyện với Điền Chính Quốc: "Là ngủ dậy rồi, hay là gặp ác mộng?"

"Hỏi cậu một chuyện."

Điền Chính Quốc không trực tiếp trả lời câu hỏi này, căn cứ vào lòng tự trọng của bạn nhỏ, anh luôn cảm thấy gặp ác mộng bị dọa tỉnh là chuyện rất mất mặt.

Cho nên Điền Chính Quốc né tránh chuyện này, ngược lại hỏi đến thứ khác: "Tôi sau này... thật sự sẽ làm diễn viên sao?"

Những ngày quen biết của cậu, Phác Trí Mân luôn lải nhải tương lai của bọn họ sẽ ra sao, cụ thể là cuộc sống như thế nào, miêu tả sinh động như thật.

Dần dần nghe nhiều hơn, Điền Chính Quốc cũng khó tránh khỏi sinh ra một chút tâm lý tò mò.

Có điều anh thề, cũng chỉ là có một chút xíu tò mò mà thôi.

Suy cho cùng, Điền Chính Quốc không thể hiểu được chính mình trong tương lai thật sự sẽ nhìn trúng tóc xoăn nhỏ ngốc nghếch này sao.

Nói đi cũng phải nói lại, Phác Trí Mân thực sự rất hiểu anh. Hiểu hơn cả gia đình, đôi khi còn hiểu hơn cả bản thân anh, bao gồm cả đồ ăn thức uống anh thích, một số sở thích không ai biết vân vân.

Điền Chính Quốc nghĩ đi nghĩ lại, chuyển đổi thành một loại tâm trạng được người lớn dẫn đến đền thờ, tìm những đại sư cao tăng kia xem bói khi còn nhỏ.

Bất cứ việc gì tin thì có không tin thì không, anh tạm thời coi như là chuyện cười nghe một chút cũng không sao.

"Ừm." Phác Trí Mân gật đầu, nói với anh rất nghiêm túc: "Hơn nữa còn có rất rất nhiều người thích anh."

"Thích tôi?" Điền Chính Quốc nói có chút mờ mịt: "Tại sao lại thích tôi."

"Nào có tại sao, bởi vì anh xứng đáng được yêu thích... Diễn xuất tốt, nhân phẩm tốt, đẹp trai, thái độ làm việc cũng tốt."

Phác Trí Mân bật đầu ngón tay, liệt kê từng ưu điểm một của Điền Chính Quốc, cuối cùng phát hiện ưu điểm của anh nhiều đến mức không đếm xuể, đơn giản kết luận: "Dù sao cũng là cực kỳ cực kỳ tốt."

"Vậy sao."

Điền Chính Quốc đáp một tiếng như có như không, ánh mắt trống rỗng không có tiêu điểm, cảnh tượng Phác Trí Mân miêu tả quá xa đối với anh. Anh bây giờ chỉ là một thằng nhóc sợ cô đơn.

Nếu như tóc xoăn nhỏ không nói dối, Điền Chính Quốc nghĩ thầm, thật hy vọng tương lai trong miệng cậu có thể thành hiện thực.

Có người yêu thương, có người yêu, có nghề nghiệp phấn đấu, có vài người bạn.

Sau đó, có thể thoải mái buông bỏ những hình ảnh không được coi trọng.

***

"Muốn đi."

"..."

"Vài năm nữa khu vui chơi đó sẽ bị phá hủy, em muốn đi xem một chút."

"..."

"Xin anh đó."

"..."

Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, Điền Chính Quốc một lòng ở nhà ôn tập bị tóc xoăn nhỏ quấy rầy từ ngày đầu tiên đến ngày thứ bảy của kỳ nghỉ hè.

Bàn tay nắm chặt quyển sách hướng dẫn ngoại khóa kia nổi gân xanh, anh nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh một lát.

"Không thú vị gì cả, em đã nhìn anh làm bài tập bảy ngày rồi, chúng ta ra ngoài chơi nha."

Phác Trí Mân ngồi xếp bằng ở bên cạnh, hai chân nhỏ run rẩy, bài tập hè mở ra trên bàn học, bên trên còn có dấu vết Điền Chính Quốc dạy cậu làm bài.

Giảng bài cho Phác Trí Mân thật sự rất vất vả, Điền Chính Quốc cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn lật bàn, dùng hết kiên nhẫn của cả đời này mới miễn cưỡng giúp cậu giải quyết xong bài tập toán.

"Chờ tôi làm xong bài thi này đã."

Điền Chính Quốc nhận thua, nói đến bản lĩnh gây phiền nhiễu thì ai cũng kém tóc xoăn nhỏ này: "Còn nửa tiếng nữa, đừng làm ồn."

"Được được được, em cam đoan sẽ yên lặng."

Phác Trí Mân làm bộ kéo miệng mình, khóa lại.

Đợi được hai mươi lăm phút, cậu có chút ngồi không yên, động tới động lui ở bên người Điền Chính Quốc, tâm trạng vội vã muốn đi ra ngoài chơi có thể thấy rõ ràng.

Còn lại một đề cuối cùng chưa giải ra, Điền Chính Quốc cảm thấy hôm nay làm không xong, anh dứt khoát đặt bút xuống, có chút bất đắc dĩ thở dài.

"Làm xong rồi sao?"

Thấy thế, tinh thần Phác Trí Mân dao động, đôi tai vô hình trên đầu dường như dựng thẳng lên.

"Bỏ đi." Điền Chính Quốc chậm rãi đứng dậy, anh đẩy ghế ra rồi nói: "Đi thôi."

"Được được. Đúng rồi, anh có muốn thay áo khoác jeans không, vừa khéo rất phù hợp với đồ em mặc hôm nay."

"Cậu rất ồn ào."

"..."

Nửa tiếng sau, hai học sinh cấp ba mặc đồ jeans xuất hiện tại khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố này.

"Nắm tay đi, nắm tay đi mà, đã qua lại với nhau mấy tháng rồi mà anh chạm cũng không cho em chạm một chút."

"Để em uốn nắn lại một chút."

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn cậu một cái, thấy Phác Trí Mân đứng ở nơi đó oán giận bĩu môi đủ kiểu, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Là cậu đơn phương nhận định qua lại, OK?"

"Hừ."

Phác Trí Mân nghẹn lại, sau đó tức giận một mình xông về phía trước: "Đồ keo kiệt."

Điền Chính Quốc ngoài ý muốn không mở miệng phản bác, chỉ yên lặng đi theo sau Phác Trí Mân, lúc cậu suýt chút nữa đụng phải xe đẩy kem liền duỗi tay kéo cậu lại.

"Cẩn thận một chút."

Lời chưa từng nói ra khỏi miệng, là còn có chút dịu dàng vụng về.

Phác Trí Mân có thể mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, không còn tức giận nữa. Hai người đi ra khỏi nơi chơi xe điện đụng, cậu mượn cớ nói vừa rồi đụng đến choáng váng, túm lấy góc áo của Điền Chính Quốc không chịu buông ra.

Điền Chính Quốc dùng chút lực, kéo góc áo trở về.

Không đợi Phác Trí Mân lộ ra cảm xúc thất vọng đã tự nhiên nắm lấy tay cậu. Điền Chính Quốc nhìn về phía trước không chớp mắt, ngữ khí nhàn nhạt hỏi Phác Trí Mân còn muốn đi chơi trò gì.

"..."

Phác Trí Mân đã bằng này tuổi còn bị bạn trai vị thành niên của mình trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, quá mất mặt rồi.

Chuyến đi này cũng không phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lúc sắp đóng cửa khu vui chơi, Điền Chính Quốc bất ngờ gặp phải gia đình kia.

Chính xác mà nói, đã từng là gia đình của Điền Chính Quốc.

Cha mẹ anh, em trai, em gái, một nhà bốn người trông có vẻ cực kỳ hòa thuận.

Tâm trạng em trai không quá vui vẻ, mẹ vẫn luôn ôm lấy vai em trai nhẹ nhàng an ủi, ngay cả người cha công việc bộn bề cũng đi cùng em trai... Khu vui chơi thông báo đóng cửa trước hai tiếng có lẽ cũng là bởi vì bọn họ.

Thấy Điền Chính Quốc đột nhiên dừng bước, Phác Trí Mân nhìn theo tầm mắt của anh, cũng nhìn thấy gia đình kia.

Đây là chuyện đã từng xảy ra sao.

Điền Chính Quốc còn chưa trưởng thành tận mắt chứng kiến những người vứt bỏ mình trình diễn tiết mục gia đình hòa thuận ở trước mặt anh.

Hoặc là nói, là bởi vì Phác Trí Mân xuyên qua, mà thay đổi quỹ đạo phát triển của sự việc?

Bất kể là loại suy đoán nào, Phác Trí Mân đều cảm thấy có một cỗ tức giận kinh thiên động địa, quá đáng quá rồi.

Rõ ràng người cần an ủi nhất ở đây, bọn họ lại làm như không nhìn thấy, chỉ lo che chở tâm hồn yếu ớt của đứa con trai út.

Nói cho cùng Điền Chính Quốc đã làm sai cái gì? Anh từ đầu đến cuối đều vô tội, đều là người bị tổn thương.

"Anh..."

"Đi thôi."

Không biết có nhìn ra sự khác thường của Phác Trí Mân hay không, Điền Chính Quốc chỉ dời tầm mắt, giả vờ không thèm để ý nói: "Không phải là sắp đóng cửa rồi sao."

"Cứ đi như vậy?" Phác Trí Mân không cam lòng quay đầu lại, vẫn đang nhìn theo bóng dáng gia đình kia.

"Nếu không thì sao. Chẳng lẽ còn muốn tôi cõng cậu đi?"

"Không phải vậy mà."

Nếu bản thân Điền Chính Quốc muốn vạch trần chuyện này, Phác Trí Mân sẽ không không biết cách nhìn sắc mặt như vậy. Chỉ là trong tâm trạng của cậu vẫn còn xen lẫn một chút khó chịu, rầu rĩ không vui bị Điền Chính Quốc dắt ra khỏi khu vui chơi.

"Cậu biết bọn họ?" Đi một đoạn thật dài, Điền Chính Quốc mới thấp giọng hỏi.

"Ừm..." Phác Trí Mân không nói dối, cũng không cố ý che giấu tâm trạng mệt mỏi của mình.

"Vậy cậu cũng biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi.

"Ừm."

Phác Trí Mân nhanh chóng liếc anh một cái, cụp mắt trả lời: "Anh từng nói với em."

"Ồ, vậy à."

Điền Chính Quốc gật đầu, nghĩ thầm, anh có chút tin tưởng lời nói của Phác Trí Mân.

Nếu như bằng lòng nói cho cậu biết chuyện này, vậy thì mình chắc chắn là đã mở lòng với cậu.

"Tối nay muốn ăn cái gì." Điền Chính Quốc trầm ngâm một lát, sau đó thuận theo tự nhiên chuyển chủ đề.

"... Cứ như vậy?"

Phác Trí Mân sững sờ, trợn mắt há miệng truy hỏi anh: "Anh không nói gì khác sao?"

"Malatang không được, trừ phi cậu không sợ nửa đêm lại bị tiêu chảy." Điền Chính Quốc mắt điếc tai ngơ, xem nhẹ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phác Trí Mân.

"Là do Malatang ở quán đó không sạch sẽ có được không hả?"

Quả nhiên, Phác Trí Mân thành công bị Điền Chính Quốc làm chệch hướng, chủ đề càng ngày càng lệch lạc.

"Tự cậu chọn mà."

"Em chọn nhầm không được sao. Với lại chúng ta cùng nhau ăn, tại sao anh không bị sao cả?"

"Bởi vì dạ dày của tôi làm bằng sắt."

"..."

Điền Chính Quốc nói xong, khóe mắt thoáng nhìn thấy biểu cảm bất bình của tóc xoăn nhỏ, không ai phát hiện, khóe môi của anh gợi lên một độ cong rất nhỏ.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, hai người cứ nắm tay nhau như vậy, một đường đi về phía trước, không quay đầu lại.

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro