08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những sự thấp thỏm, những cái ôm, những đêm không ngủ, miếng kem đầu tiên, lòng dũng cảm và thanh xuân không xác định của em đều dành hết cho anh."
"Mấy chục năm còn lại, có thể dành cho em không."

Tác giả đề cử bài hát
Trực Giác (直觉) - Triệu Phương Tịnh (赵方婧)
—————

Đồng hồ chỉ vào sáu giờ mười phút, giờ này của những ngày trước Jeon Jungkook đang đứng tư thế quân đội ở sân sau.

Liên quan đến đồng hồ sinh học, Jeon Jungkook đã tỉnh dậy lúc sáu giờ năm phút, cằm bị vật thể không xác định lông xù trêu ghẹo đến mức ngứa ngáy. Park Jimin lúc ngủ có thói quen xấu là thích vùi đầu vào trong chăn, Jeon Jungkook nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, quả nhiên mặt anh đã bị bí hơi đến đỏ bừng, môi nhỏ hơi hé để tìm kiếm không khí, lông mi khẽ run sau khi tiếp xúc với không khí trong lành.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Jeon Jungkook ngủ nướng, mặc dù biết đồng hồ báo thức sẽ vang lên lúc sáu giờ rưỡi, nhưng ít nhất hai mươi phút này là thuộc về cậu.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với không khí Park Jimin đã tỉnh dậy, bởi vì hơi thở của người nào đó thật sự quá gần. Anh sợ vừa mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt của Jeon Jungkook, lực sát thương của đôi mắt to tròn thật sự là anh không có cách nào chịu đựng được. Có điều giả vờ ngủ ở dưới mí mắt của Jeon Jungkook quả thực là khiêu khích lực quan sát của cậu.

Lông mi khẽ run rẩy cùng với hô hấp giả vờ ngủ say thật sự là quá đáng yêu, Jeon Jungkook không nhịn được hơi nhếch khóe miệng lên, bàn tay không an phận đặt trên eo của người nào đó đột nhiên dùng sức kéo người kia vào trong lồng ngực.

"Ah! Jeon Jungkook!" Hai tay chống lên lồng ngực sắp đập vào mặt mình, xúc cảm rắn chắc khiến mặt Park Jimin đỏ bừng, còn lan đến tận cổ.

"Không giả vờ ngủ nữa sao?" Giọng nói trầm thấp bởi vì một chút lười biếng mà có hơi khàn.

Vậy nên nói cơ thể nhỏ nhắn là rất tốt, Park Jimin giật mình xốc chăn lên rồi chui ra khỏi lồng ngực người kia, miệng còn lẩm bẩm: "Dậy thôi dậy thôi." Nhìn cũng không thèm nhìn đã kéo hai bộ quần áo ở trên ghế xuống, chạy về phía phòng tắm.

"Park Jimin, trả lại quần lót cho em."

"..."

—————

Buổi sáng trêu chọc nhau đến mức không kịp ăn sáng, trên con đường nhỏ rợp bóng cây đến trạm xe, cây hoa quế ở hai bên truyền đến mùi thơm thoang thoảng, có dấu hiệu ra hoa. Gạo Nếp ngày nào cũng đưa chủ nhân đến trạm xe, hôm nay cũng không ngoại lệ dẫn đường ở phía trước.

Park Jimin trong miệng vẫn còn đang ngậm một miếng bánh mì sửa lại cổ áo, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền qua loa nuốt miếng bánh mì xuống, "Hôm nay hội sinh viên ăn liên hoan nên buổi tối em không cần đợi anh đâu, em về trước đi."

Cũng không biết Jeon Jungkook đi ở phía trước có nghe thấy hay không, anh chạy đến trước mặt cậu kéo kéo dây cặp của cậu, "Em có nghe thấy không?"

"Ừm." Không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

"Vụn bánh mì dính vào cặp em rồi."  Được rồi nghe rồi, chê chứ gì.

—————

Sau khi học xong tiết cuối cùng, Park Jimin vẫn đang sửa lại ghi chú ở trong lớp học, bạn bàn sau cũng là thành viên của hội sinh viên đã sửa xong, vỗ vỗ bả vai Park Jimin: "Tôi đi trước nhé, đừng đến trễ đấy."

Kể ra thì Park Jimin cũng không thích bầu không khí của hội sinh viên lắm, không giống với trong tưởng tượng của anh một chút nào. Đặc biệt là đàn anh trong hội sinh viên, không nói hoàn toàn là chỉ tay năm ngón, nhưng có chút khinh thường trái lại là thật. Huống hồ lần đầu tiên họp hội nghị thường kỳ còn ầm ĩ không vui với bộ trưởng bộ hậu cần, nguyên nhân là gọi thẳng tên húy của bộ trưởng Jeong.

Địa điểm ăn liên hoan là một quán rượu trang trí khiêm tốn nhưng tinh tế ở trong nội thành, bao một gian bàn tròn, dưới sự bảo đảm thanh toán phí chung, mọi người gọi món trái lại cũng đâu ra đó.

Chờ sau khi Park Jimin sửa xong ghi chú thì trời cũng đã rất tối, "Tiêu rồi, sắp trễ mất rồi."

Cho dù bắt taxi đi thì vẫn đến trễ mười lăm phút đồng hồ, nụ cười của mọi người trên bàn ăn đều rất nhã nhặn, cuộc trò chuyện cũng rất vui vẻ. Park Jimin lau mồ hôi trước trán, thái độ thành khẩn nói với chủ tịch hội sinh viên: "Xin lỗi, em đến trễ." Nói xong liền cúi đầu thật sâu. Không đợi Park Jimin đứng thẳng dậy, đã nghe thấy bộ trưởng Jeong của bộ hậu cần nói: "Đến trễ lâu như vậy, phạt hai chén rượu không quá đáng chứ?" Chủ tịch hội sinh viên ngồi bên cạnh từ chối cho ý kiến, mặc dù là nữ sinh, nhưng tư thế điềm tĩnh chắc chắn không kém hơn những đấng mày râu đang ngồi.

Câu nói của bộ trưởng Jeong là câu nghi vấn, nhưng động tác rót rượu trên tay lại giống như là không thể phản bác. Park Jimin tự biết mình đuối lý, dứt khoát uống cạn chén rượu.

Bộ trưởng Jeong đang muốn rót chén thứ hai, một đàn chị ở bộ văn nghệ mở miệng nói, "Mọi người đừng ăn hiếp Jimin như vậy, xin lỗi một chén cũng đủ rồi."

"Yoonji, cậu không thể vì thích Park Jimin mà bao che cho cậu ấy được nha, hay là chén này cậu uống đi?" Một nam sinh trêu đùa nói, Min Yoonji bị vạch trần đỏ bừng mặt, thẹn thùng nhìn trộm Park Jimin.

"Tớ..."

Loại chuyện để nữ sinh đỡ rượu này Park Jimin không làm được, giật lấy chén rượu rồi rót rượu, vì uống quá vội mà mấy giọt rượu liền chảy xuống theo khóe miệng, mơ màng lại mất hứng. Tiếng hoan hô reo hò vang lên xung quanh, mọi người vỗ tay huýt sáo không ngại nhiều chuyện đều đến góp vui, "Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!"

Làn da của Min Yoonji mượt mà trắng nõn, đuôi tóc đen nhánh vểnh lên, xem như là một cô gái đáng yêu, hơn nữa anh trai ruột Min Yoongi của cô là bộ trưởng bộ văn nghệ, có không ít người theo đuổi, nhưng cô đều không thèm ngó tới, chỉ đặc biệt yêu thích Park Jimin non nớt, vô hình trung tăng thêm không ít phiền toái cho Park Jimin. Lúc này thấy sự quả cảm của Park Jimin lại càng ái mộ hơn.

Bộ trưởng Jeong thấy Park Jimin không có phản ứng gì, lại rót thêm một chén, "Như vậy đi, uống xong chén này sẽ không làm phiền cậu nữa." Nói xong còn nhướng mày cười với Park Jimin.

Tuy nói nồng độ của rượu vang kém hơn so với rượu trắng, nhưng Park Jimin mới bước vào đại học hơn một năm cũng có chút không có tửu lượng, cũng không phải là chuyện hay, hơi lúng túng với chén rượu kia.

"Không uống thì hôn một cái!"

"Đúng vậy, hôn một cái!"

"Hôn một cái!"

...

Không khí đột nhiên yên tĩnh, chén rượu lại trống không, nhưng không phải Park Jimin uống.

"Chén này, thay Park Jimin đến muộn chân thành xin lỗi." Park Jimin không ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn thấy rõ mạch máu trên bàn tay sạch sẽ thon dài, ung dung cầm lấy chai rượu vang rót đầy chén, động tác cầm chén rượu là tao nhã quen thuộc, thong dong giống như ngày nào cũng cầm súng hơi ở trong phòng huấn luyện.

"Chén này, xin lỗi cô gái này vì tình huống khó xử." Rượu vang đi vào cổ họng, ngọt chua đắng chát, nhưng động tác rót rượu lại không hề dừng lại.

"Chén cuối cùng này." Rượu đã đầy chén, lúc đặt chai rượu vang xuống còn phát ra tiếng va chạm nặng nề, chỉ là nụ cười đột ngột khiến người khác khó có thể nắm bắt, "Là một lời nhắc nhở với những người đang ngồi ở đây."

"Park Jimin, mọi người không thể động vào." Trong sự kinh ngạc của mọi người, bàn tay của Park Jimin đột nhiên ấm lên, có thể cảm nhận được nhịp tim của người kia truyền từ lòng bàn tay đến lòng bàn tay mình, sau đó biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của những người ở lại.

Không biết là ai đã nói một câu "Sao Park Jimin có thể biết con trai của sĩ quan cao cấp Jeon?" Những người ở đây cảm thấy lạnh sống lưng, cũng không ai dám nói nữa. Chỉ có Min Yoonji đang âm thầm chán nản, những nữ sinh còn lại ở đây đều bị ngoại hình anh tuấn quả cảm của cậu chủ Jeon bắt lấy tâm hồn thiếu nữ, khí chất nho nhã mỗi khi giơ tay nhấc chân là thứ mà tất cả những nam sinh ở đây đều không thể làm được, bất kể là ở chức vị gì.

—————

Tay cậu nắm quá chặt, chặt đến nỗi Park Jimin đau đớn nhưng không dám mở miệng. Jeon Jungkook uống ba chén rượu vang mặt không đỏ tim không đập, người khác không biết, nhưng Park Jimin biết cậu có hơi say, bởi vì lúc Jeon Jungkook mệt mỏi sẽ không tự giác được mà nắm chặt tay, hơn nữa trong trí nhớ của Park Jimin, nhà họ Jeon không ai dính một giọt rượu.

"Jeon Jungkook, sao em lại ở đây thế?" Hai nam sinh tay trong tay đi trên đường lớn, mặc dù nói con đường này buổi tối không có nhiều người, nhưng Park Jimin vẫn có chút xấu hổ, không nhịn được phá vỡ sự im lặng.

Jeon Jungkook phớt lờ câu hỏi của anh, dừng chân xoay người lại, nhưng tay vẫn không hề buông ra, "Park Jimin anh có phải bị ngốc không vậy, bảo anh uống thì anh liền uống sao? Vậy có phải nếu em đến muộn một chút, bảo anh hôn thì anh cũng hôn không?" Jeon Jungkook vẫn luôn điềm tĩnh lần đầu tiên nói nặng lời với Park Jimin, Park Jimin nhất thời có chút sững sờ.

"Không phải, anh..." Không biết nên giải thích như thế nào, thực sự là mình quá giống một quả hồng mềm, đành phải dùng ánh mắt lấy lòng cậu.

Ý thức được cảm xúc của mình có hơi mất khống chế, có thể là do hơi rượu xông lên đầu, Jeon Jungkook cởi cúc áo đầu của áo sơ mi trắng ra, "Có một người trước là đàn anh của em, anh ấy đã gọi điện cho em." Xem như là câu trả lời cho nghi vấn của Park Jimin, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết đây là một lời nói dối, trên thực tế Jeon Jungkook tan học rồi vẫn luôn đi theo Park Jimin, bởi vì cậu không thích trên đường về nhà không có Park Jimin.

"Park Jimin, anh có biết là quân nhân không thể uống rượu hay không."

"Hả? Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? "Park Jimin nhất thời khẩn trương, bàn tay vung đi vung lại.

Trên môi bỗng nhiên ấm áp, mùi rượu trộn lẫn với sự mát lạnh trên người Jeon Jungkook truyền vào trong mũi, nhất thời không biết đang say hay đang tỉnh.

Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, lại nổi lên ngàn gợn sóng ở trong lòng Park Jimin, thậm chí còn quên cả việc đẩy cậu ra.

Ngón tay của Jeon Jungkook thay đôi môi nhẹ nhàng đỡ lấy đôi môi hồng nhuận của Park Jimin, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nói là anh đã uống rượu, rồi hôn trộm em."

Jeon Jungkook say rồi say rồi say rồi...

Nhất định là như vậy, Park Jimin nghĩ thầm.

"Em say rồi."

"Park Jimin, tất cả những sự thấp thỏm, những cái ôm, những đêm không ngủ, miếng kem đầu tiên, lòng dũng cảm và thanh xuân không xác định của em đều dành hết cho anh." Jeon Jungkook dừng một chút, "Mấy chục năm còn lại, anh có bằng lòng dành cho em không."

"Jungkook..." Nói không động lòng là giả, nói không cảm động cũng là giả. Park Jimin ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Jeon Jungkook đã rung động rồi, nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Suy cho cùng vẻ ngoài đẹp thì ai cũng thích, ai biết được là hormone đang rối loạn hay là dopamine đang hưng phấn.

Sau này anh dần dần nhận ra, vừa gặp đã yêu 99% là vẻ ngoài cộng thêm 1% là cảm giác, không có 1% cảm giác kia thì vẻ ngoài đẹp đến mức nào cũng uổng phí.

Chỉ là bây giờ Jeon Jungkook say rồi, anh không muốn hứa hẹn nghiêm túc lúc hai bên không tỉnh táo, chỉ là bởi vì quá mức để ý nên mới sợ sau khi tỉnh táo thì hết thảy chỉ là do rượu tác động.

"Jungkook, anh dẫn em đi hóng gió nhé." Để rượu tản ra trong bầu trời đêm, để cảm xúc trở về với sự yên tĩnh.

Cách nhà còn một đoạn không xa không gần, Park Jimin mượn một chiếc xe máy từ ông chủ của một của hàng nhỏ mà anh thường xuyên lui tới, trấn an hơn nửa ngày mới có thể làm cho Jeon Jungkook xụ mặt ngồi sau lưng anh.

Gió đêm thổi qua bên tai, càng đi về hướng nhà thì lại càng yên tĩnh, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu rọi trên đường, cùng với hoa quế chớm nở bên đường, bầu không khí hoàn hảo cùng nội tâm bỗng nhiên dũng cảm thúc đẩy Park Jimin chậm rãi thẳng thắn với thiếu niên ngồi phía sau:

"Đã rất lâu rồi anh không lái xe máy, cũng đã rất lâu không thử đến gần một người như vậy, mặc dù quãng đường đến nhà chỉ còn lại một đoạn ngắn, rượu cũng không thể dùng để làm cái cớ nữa, nhưng chí ít mấy phút này, anh muốn phóng túng một chút." Cảm nhận được trên eo nhiều thêm một bàn tay ấm áp, ý cười của Park Jimin càng nồng đậm, nói tiếp: " Jeon Jungkook, anh rất thích em, mặc dù em là con trai, nhưng anh vẫn rất rất thích em."

"Anh..." Một tiếng anh bất thình thình khiến Park Jimin suýt chút nữa xảy ra tai nạn giao thông.

Mắt thấy sắp đến con đường nhỏ rợp bóng cây trước cổng nhà họ Jeon, Park Jimin có chút luyến tiếc quấy rầy phần yên tĩnh này.

"Chúng ta xuống đi bộ đi, đã không còn mùi rượu nữa rồi." Jeon Jungkook dán vào lưng Park Jimin nói từng chữ một, xúc cảm ấm áp ẩm ướt ở sau lưng khiến Park Jimin run lên.

Phải xuống xe thôi, nếu không sẽ thực sự xảy ra tai nạn.

Lúc Park Jimin dừng xe ở bên đường, Jeon Jungkook nhìn đến mê mẩn, trong đầu tràn đầy xúc cảm mềm mại từ đôi môi của Park Jimin và lời tỏ tình thẳng thắn vừa rồi, "Em đã biết, anh chắc chắn thích em."

Mới cho chút vui vẻ đã tự luyến rồi. Park Jimin bỏ chìa khóa xe vào trong túi áo, "Em chắc chắn anh sẽ bị em bẻ cong như vậy sao?"

"Em làm việc luôn luôn mười phần chắc chín."

"Hả?"

"Chỉ thiếu một nụ hôn của anh."

Thời gian thật kỳ diệu, hoa quế buổi sáng còn chưa nở chỉ qua một đêm đã thơm nức mũi.

"Park Jimin, em kể anh nghe một câu chuyện nhé."

Tất cả sự chờ đợi, là đã được lên kế hoạch từ lâu.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro