Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là em họ Thẩm Châu Nhi.

Cậu ta đưa một chiếc hộp cho Phác Trí Mân.

Sau khi cậu ta rời đi, Phác Trí Mân run rẩy mở chiếc hộp ấy ngoài ban công khách sạn.

Là chiếc nhẫn đó, và một tấm ảnh chụp chung.

Chiếc nhẫn bạc giản dị khắc tên Phác Trí Mân, đã lâu không đeo, đáng lý phải oxy hóa thành màu xanh đen, nhưng nó vẫn sáng bóng như cũ.

Ảnh chụp hai người họ trước tháp Tự do tại An Thành.

Nước mắt chảy dọc gò má, ngoài trời lạnh quá, anh chỉ mặc phong phanh, gần như run bần bật giữa gió lạnh phương Bắc, gió rét thổi qua cơ hồ đóng băng nước mắt, nhưng anh không kiềm chế được tiếng khóc của mình, khóc nghẹn ngào, thanh âm vỡ vụn.

Anh thật sự rất sợ.

Trong đầu anh là gương mặt ngập tràn hơi thở thanh xuân của Điền Chính Quốc, nhưng anh vẫn sợ đến phát run.

Anh muốn bảo vệ Điền Chính Quốc, nhưng tại khoảnh khắc ấy anh chỉ cảm thấy mình cạn kiệt sức lực, thậm chí ngay cả việc bảo vệ bản thân anh còn chẳng làm được.

Khi đó Phác Trí Mân thật muốn nghe giọng hắn, có lẽ một câu thầy Trí Mân từ Tiểu Quốc là đủ, đủ xoa dịu trái tim Phác Trí Mân, đủ cho Phác Trí Mân nhặt lại những mảnh dũng khí đã vỡ nát, anh sẽ đợi, đến một lúc nào đó, nhất định anh có thể tự tin ở bên Điền Chính Quốc.

Nhưng càng mong đợi bao nhiêu anh càng sợ hãi bấy nhiêu, sợ ngày đó sẽ không tới.

.

Thế nên nghiễm nhiên Điền Chính Quốc cũng không biết anh đã trải qua chuyện gì, không biết anh tốn bao nhiêu sinh lực và dũng khí để vờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh cố gắng duy trì quy tắc và trật tự phải tuân thủ trong trường, ở nhà lại dung túng tình yêu tùy tiện và khoa trương mà Điền Chính Quốc dành cho mình.

Hắn cũng sẽ không biết, ban đầu Phác Trí Mân đáp ứng ở bên hắn (sau khi tốt nghiệp), trong lòng sợ hãi bất an tới nhường nào.

.

Phác Trí Mân nhắm mắt, lấy dũng khí nhón chân hôn vành tai hắn, "Tiểu Quốc, Tiểu Quốc... Thầy thật sự rất quan tâm em, hiện tại em là ... chỗ dựa duy nhất của thầy, đừng giận thầy, đừng bỏ rơi thầy, được không?"

Anh thấy tai Điền Chính Quốc đỏ ửng, nhưng không ngoảnh lại, cũng chẳng mở lời.

Phác Trí Mân thông minh, biết mình phải tiếp tục nhượng bộ, nhường Điền Chính Quốc một đường lùi, bèn tiếp tục dụi môi lên tai hắn, "Tiểu Quốc... về lớp với thầy nhé? Nếu không muốn về lớp thì tới văn phòng thầy ngồi đi, hôm nay thầy Lương không có ở đó. Đừng ở đây hứng gió lạnh nữa, cho dù là miền Nam nhưng gió đêm mùa đông cũng lạnh lắm, sẽ cảm mất."

Vậy nên cuối cùng Điền Chính Quốc ngồi trên ghế sô pha nhỏ trong văn phòng Phác Trí Mân, nhận quả quýt Phác Trí Mân đưa.

Mùa đông là mùa quýt, cơ hồ nịnh nọt, Phác Trí Mân bóc rồi đưa tới miệng giúp Điền Chính Quốc, cuối cùng đỏ má đút vào miệng hắn.

Không khí ngạt ngào vị ngọt của quýt, mùi hương tươi mát mẻ, pha chút cái lạnh đặc trưng của mùa đông.

.

Tháng 12 trải qua vài biến động nhỏ, điều khiến Phác Trí Mân tương đối để ý là có vẻ Trình Độ Chi đang bắt đầu kiếm chuyện với Điền Chính Quốc, bất kể là vấn đề quần áo, tóc tai hay kính trọng giáo viên, đã phản ảnh với anh mấy lần.

Phác Trí Mân cũng bất đắc dĩ, nhưng Điền Chính Quốc quả thực không muốn thay đổi.

Năm này Tết tới sớm, sau Nguyên đán không lâu là kỳ nghỉ đông.

Nhưng năm nay bố mẹ Điền Chính Quốc có vẻ bận hơn, vốn đã nói 28 sẽ về, kết quả đến tận đêm 30 Điền Chính Quốc lại nhận được cuộc gọi quốc tế nói bố mẹ thật sự không thể về được.

Được ăn Tết cùng Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc rất vui, nhưng Tết đến gia đình đều không có bên cạnh, cũng có chút cô đơn.

Cơm tất niên hai người gói sủi cảo, còn nấu thêm vài món đặc sắc, Điền Chính Quốc la hét đòi uống rượu, Phác Trí Mân không cho, Điền Chính Quốc nói mình lớn rồi, Phác Trí Mân bèn nói hắn còn chưa tốt nghiệp cấp ba, tóm lại là không cho hắn uống.

Mặt Phác Trí Mân nóng bừng, thật ra anh biết Điền Chính Quốc đang thầm tính toán gì trong lòng, say rượu loạn tình chưa bao giờ là tiết mục lỗi thời, anh còn lâu mới bị mắc lừa.

Có điều mùng 1 năm mới Điền Chính Quốc vẫn được ném thầy giáo lên giường như ý nguyện, hắn nắm cổ tay anh, vừa thúc vừa hôn môi một cách chân thành.

Giữa lúc bị khoái cảm cùng tình dục chi phối, Phác Trí Mân mơ hồ nghe thấy Điền Chính Quốc hỏi mình, hỏi anh tại sao không về quê, Phác Trí Mân lắc đầu, ôm vai Điền Chính Quốc, càng cố gắng đung đưa eo phóng đãng.

Kỳ thực Điền Chính Quốc cũng rất bất an trong lòng, hắn luôn cảm thấy Phác Trí Mân đang giấu giếm hắn tâm sự gì đó, có điều vừa nhớ tới việc Phác Trí Mân đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ mãi mãi bên cạnh không rời, đành ngậm miệng không nói, chỉ âm thầm mong chờ mùa hè tới.

Hắn cảm thấy, trong tình yêu, Phác Trí Mân giống như một đóa hoa xinh đẹp dị thường, cả ngày bị dây leo phiền phức quấn nhốt, nếu không hái những dây leo đó xuống thì sẽ chẳng thể thấy được dáng vẻ tươi đẹp của nó vào khoảnh khắc nở rộ, nó sẽ nở thật diễm lệ, hoàn toàn không còn bộ dạng nghiêm túc thường ngày.

Khóe mắt nhỏ dài của Phác Trí Mân tràn ngập sắc đỏ, tiếng thở dốc tình cờ pha lẫn một hai tiếng rên rỉ vang bên tai Điền Chính Quốc, ngón tay bám trên tấm lưng rắn chắc của Điền Chính Quốc, tùy theo độ sâu của va chạm mà cào cấu nặng nhẹ, muốn Điền Chính Quốc rã trận.

Tiểu Quốc, thầy không có nhà, nếu có thể, em chính là nhà của thầy.

Lúc Phác Trí Mân sắp đạt cao trào, nước mắt lăn dài trên má, anh thở dốc kịch liệt, nhưng trong tim chỉ tồn tại duy nhất một câu ấy.

.

Kỳ nghỉ đông quá ngắn, về cơ bản khối mười hai chỉ được nghỉ tuần rưỡi, cộng thêm lễ Tết, ra ngoài tản bộ gần nhà, đốc thúc Điền Chính Quốc học tập, thời gian cũng trôi nhanh hơn.

Nhập học liền thi cử, lần này Điền Chính Quốc làm bài rất tốt, đạt đủ điểm cho kỳ xét tuyển vòng 2, muốn đỗ trường đó hoàn toàn không thành vấn đề.

Giữa tháng 2 có dấu hiệu khai xuân, thành phố bọn họ sống tít ở phía nam, cây cối mùa đông đều không rụng lá, chỉ có sắc lá biến thành màu xanh đậm, đìu hiu ảm đạm, hiện tại khai xuân lại bắt đầu rụng lá.

Miền cực nam chính là như vậy, mùa xuân cây cối rụng lá, nguyên nhân là chồi lá mới mọc đẩy rơi lá già .

Nắng ấm dần, học kỳ này không còn tiết thể dục, khóa huấn luyện của Điền Chính Quốc cũng kết thúc, mặc dù trong giờ tự học hắn vẫn chạy loạn không về lớp, bị Phác Trí Mân bắt gặp lại ăn mắng một trận, nhưng hắn vẫn quen thói la cà khắp nơi.

Còn chưa đầy nửa tháng nữa sẽ là mùa hoa mộc lan nở, thực ra mộc lan vốn trồng nhiều ở Giang Nam, nhưng trong trường cũng trồng mấy cây, lúc này đã mơ hồ thấy vô số nụ hoa trắng lốm đốm giữa phiến lá xanh.

Trong không khí cũng thoang thoảng hương mộc lan.

.

Chiều hôm ấy Phác Trí Mân về văn phòng, chợt rùng mình trước cái lạnh đìu hiu của đầu xuân.

Lương Hoằng Thanh làm chung văn phòng bước vào, điềm nhiên nhìn chằm chằm anh. Phác Trí Mân cảm thấy kỳ quái, lên tiếng chào rồi về chỗ mình ngồi, nhưng gã ta vẫn nhìn chòng chọc.

Phác Trí Mân bất giác sờ mặt một cái, mở miệng dưới ánh mắt của gã, "Sao vậy thầy Lương?"

Lương Hoằng Thanh im lặng hồi lâu, vừa cất lời liền khiến Phác Trí Mân lạnh toát từ đầu đến chân.

"Cậu có biết nếu chủ nhiệm lớp yêu học sinh mình sẽ gây ra hậu quả gì không?"

Phác Trí Mân hoàn toàn bất động tại chỗ, lúc hoàn hồn mới phát giác hô hấp cũng run rẩy, trái tim phát lạnh, từ da đầu đến ngón tay đều tê dại, nhịp tim sợ hãi văng vẳng trong màng nhĩ, như muốn đập nát anh.

"Tôi..." Phác Trí Mân mới nói nửa chữ Lương Hoằng Thanh đã ngắt lời.

"Chuyện của cậu và Điền Chính Quốc, đừng tưởng có thể lừa được tất cả mọi người, " Đôi mắt ẩn dưới cặp kính của gã khiến Phác Trí Mân bối rối.

"Tôi... Tôi và em ấy chẳng qua chỉ là thầy trò khá thân thiết, không hiểu sao anh lại nói vậy, " Phác Trí Mân bình tĩnh lại một chút, tuy nói vậy, nhưng thực ra đang chột dạ trong lòng.

"Huống chi, tôi và Tiểu Quốc đều là nam, anh đừng hiểu nhầm, " Anh nói thêm.

"Đừng hiểu nhầm?" Lương Hoằng Thanh nhìn anh, "Hình chụp chung của cậu và bạn trai cũ, còn cả chiếc nhẫn, đều để ở văn phòng vì không dám mang về nhà cho Điền Chính Quốc thấy, đúng chứ?"

Mặt Phác Trí Mân tái nhợt.

"Anh lục tủ tôi.....?"

Lương Hoằng Thanh hất cằm nhìn anh, "Tôi không có thú vui đó, lần trước tủ cậu bị học sinh va đổ, lúc giúp cậu dọn dẹp tôi vô tình nhìn thấy."

Phác Trí Mân cắn môi, nửa ngày mới thốt ra một câu, "Cho dù tôi có là đồng tính luyến ái thì sao, anh đừng tùy tiện kéo Tiểu Quốc vào chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro