Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Độ Chi yêu cầu Điền Chính Quốc thôi học.

Sau khi biết chuyện, Phác Trí Mân lại tới gõ cánh cửa văn phòng hiệu trưởng một lần nữa, ngữ điệu gần như cầu khẩn, xin ông ta rút lại hình phạt này, nhưng Trình Độ Chi nghiêm nghị nói, Điền Chính Quốc đã vi phạm nội quy nhiều lần, lần này đả thương thầy giáo lớp mười hai, phá hoại tác phong học tập, gây ra tổn thất cho trường học, ảnh hưởng đến những học sinh ôn thi đại học, trường học không thể chấp nhận được nữa, buộc phải xử trí thôi học.

Bố mẹ Điền Chính Quốc ở tận nước ngoài xa xôi biết được chuyện này, vội vàng gọi cho Trình Độ Chi.

Họ đã tốn bao nhiêu sinh lực lẫn quan hệ mới đưa được Điền Chính Quốc vào phụ trung, có lẽ trước đây họ cũng chưa từng tính đến trường đại học tương lai cho Điền Chính Quốc, nhưng bởi lẽ cả hai đều không học quá cấp ba, trên con đường kinh doanh gặp phải vô số kỳ thị cùng thành kiến, họ hy vọng ít nhất Điền Chính Quốc có thể yên ổn vượt qua cấp ba, huống chi trước đó Phác Trí Mân đã đảm bảo với họ, rằng Tiểu Quốc sẽ đỗ một ngôi trường tốt, sẽ có tiền đồ xán lạn.

Trình Độ Chi nói, ngay từ ban đầu Điền Chính Quốc đã không học cách làm người, không thích hợp để học con đường thành tài ở phụ trung.

Bố mẹ Điền Chính Quốc thấp thỏm lo sợ, bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thần, mấy lần gọi điện luôn miệng xin lỗi Lương Hoằng Thanh và Trình Độ Chi, chỉ thiếu điều về nước dẫn Tiểu Quốc đến nhà đích thân xin lỗi.

Lần cuối cùng, ngay trước mặt Phác Trí Mân, Trình Độ Chi trả lời một câu thế này "Rất xin lỗi, hình phạt đuổi học đã được quyết định", rồi cúp máy.

Phía đối diện là Phác Trí Mân đã năm lần bảy lượt cầu xin tha thứ, nhìn thẳng vào mắt ông ta, môi khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Trình Độ Chi im lặng nhìn anh thật lâu, cuối cùng nói, "Những sai phạm Điền Chính Quốc từng mắc 3 năm qua đã đủ để nó nghỉ học từ lâu, chuyện này có cho nó nghỉ học 100 lần cũng không hề quá đáng."

"Tôi thấy nó là học sinh của cậu nên mới không làm phiền, " Lúc này Trình Độ Chi khẽ nhếch miệng.

"Đánh người, đuổi học là quy tắc, " Ông ta nói tiếp.

"Nhưng mà, " Ông ta nhìn thẳng vào mắt Phác Trí Mân, đầy ẩn ý, "Người đặt ra quy tắc cũng có thể lợi dụng lỗ hổng của quy tắc."

Thời khắc câu nói ấy buông xuống, Phác Trí Mân tưởng chừng bản thân đang run rẩy, đầu tháng ba phương Nam đã không còn lạnh, huống chi đang trong văn phòng hiệu trưởng, nhưng Phác Trí Mân lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Phác Trí Mân không biết mình đứng đó bao lâu, nhìn cục chặn giấy hình kim tự tháp trên góc bàn Trình Độ Chi, trong chốc lát, mắt đỏ bừng.

Đến khi ngẩng đầu lên, mắt đã khỏa lệ.

"Chỉ một lần." Giọng Phác Trí Mân khàn đặc.

.

Hôm đó Phác Trí Mân theo Trình Độ Chi về nhà. Tối đến trời đổ cơn mưa, theo lý nên là mưa xuân, nhưng sấm sét rền vang, mưa tuôn xối xả, nện xuống rung chuyển cả cửa sổ nhà Trình Độ Chi, giữa cơn mê man Phác Trí Mân tưởng rằng đó là sỏi, những viên sỏi ném về phía mình, khiến anh ngất đi.

Khoảng 10 giờ đêm, Điền Chính Quốc gọi mười mấy cuộc anh đều không nhận, cuối cùng anh thơ thẩn đội mưa về nhà.

Điền Chính Quốc lo lắng hỏi han, anh cũng không trả lời, chỉ miễn cưỡng nói có người bạn đến tìm mình, trò chuyện với cậu ấy quá lâu, không mang ô, dầm mưa về nhà mệt quá, tắm xong liền đi ngủ.

.

Dù Phác Trí Mân có muốn quên cái đêm đó tới mức nào đi chăng nữa, anh cũng không tài nào quên được.

Nằm trên giường Trình Độ Chi, anh khóc dữ dội, anh cảm thấy đáng lý mình nên hận, hận Trình Độ Chi, hận mình rõ ràng chẳng tổn thương bất kỳ ai, rõ ràng mình chỉ có tình yêu, rõ ràng bản tính "phản loạn" không làm hại người nào, nhưng cớ sao ai nấy đều muốn dùng quy tắc khuôn mẫu để cưa bỏ nó. Nực cười nhất là để đoạt được thứ nó muốn đoạt, quy tắc cũng biến thành trò bịp có thể tùy tiện thay đổi.

Mấy năm trước Phác Trí Mân chạy trốn khỏi An Thành, tự nhốt mình, nhưng anh cứ mắc sai lầm liên tiếp, chẳng những không thể tự rút lui toàn thây, ngay cả việc bảo vệ Điền Chính Quốc cũng chẳng làm được.

Cuối cùng gia đình Điền Chính Quốc quyên góp hai chiếc thang máy cho ký túc xá giáo viên, chuyện này cũng qua đi.

Phương Nam ấm dần, Phác Trí Mân lại thấy ngột ngạt không thở nổi, cứ như sắp bị nhấn chìm vậy.

Điền Chính Quốc tự biết việc đánh Lương Hoằng Thanh là do mình quá trớn, bất luận khi ở nhà hay ở trường cũng đều tiết chế hơn.

Thật ra dựa theo tính cách của hắn, hắn không muốn tiết chế chút nào, nhưng dạo này trông Phác Trí Mân mệt mỏi quá, Điền Chính Quốc không đành lòng để anh bị liên lụy, ở trường ngoan hơn trông thấy.

Hắn biết Phác Trí Mân đang phải chịu rất nhiều áp lực, thấy anh gầy sọp, cũng muốn nghĩ cách giúp anh thả lỏng, chiều tan học bèn đeo vợt cầu lông đến văn phòng tìm anh.

Hiện tại tạm thời Lương Hoằng Thanh chưa quay lại trường, gã ta phải ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, vì vậy văn phòng Phác Trí Mân lại để không.

Trước đó Điền Chính Quốc còn đi tìm cô Na Na tổ Anh xin vài đoạn video, từ lúc khai giảng, chú hamster của hai người đã giao lại cho cô Na Na, vốn định thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến thăm, nhưng bài vở căng thẳng nên chưa đi thăm được lần nào, chỉ đành xem hiện trạng của nó dựa vào video ngắn cô Na Na gửi. Điền Chính Quốc nghĩ, cho Phác Trí Mân xem nó ăn với chạy vòng xoay có lẽ sẽ khiến Phác Trí Mân vui hơn một chút.

Lúc đẩy cửa vào, hắn thấy ánh mắt Phác Trí Mân đờ đẫn, ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Nhìn ra ngoài từ cửa sổ văn phòng Phác Trí Mân, vừa hay thấy được bức tường cao vời vợi nối liền với cửa hông ngôi trường.

Nhất thời tà dương nhuộm cả khung trời, tường cao đổ bóng, lưới thép gai trên bức tường xoắn xuýt chằng chịt, màu sắc kiều diễm đan xen ánh sáng, đẹp đẽ vô cùng.

Điền Chính Quốc thấp thoáng thấy Phác Trí Mân mấp máy môi, nhưng không nghe rõ anh nói gì, bèn ừm một tiếng.

Phác Trí Mân quay đầu, ánh mắt vẫn vô hồn.

"Hình như thầy chạy không thoát nổi."

Hắn nghe Phác Trí Mân vừa nhìn chằm chằm những bức tường vô tận vừa nói.

Khi ấy Điền Chính Quốc bắt đầu có chút bất an, nhưng hắn cũng không thể hiểu ý Phác Trí Mân, miễn cưỡng định thần lại để an ủi.

"Chờ em tốt nghiệp, chúng ta mang theo nó, cùng đến Sri Lanka, cùng nhau ngắm biển, để lũ sóc hoang chào nó, được chứ?"

Lúc này ánh mắt Phác Trí Mân mới le lói tia sáng, gật đầu.

Hôm sau, khi đến văn phòng tìm Phác Trí Mân chơi bóng, Điền Chính Quốc mới phát hiện hôm nay Phác Trí Mân đã cẩn thận gỡ tấm ảnh ngư dân trên tường xuống, hiện dán ở góc bàn làm việc.

Nhận thấy tình trạng của Phác Trí Mân còn tệ hơn cả mình. Nhưng kỳ thật Điền Chính Quốc vừa hoang mang lo sợ vừa lưỡng lự. Đang là đợt ôn tập nước rút, hầu như ngày nào cũng có bài kiểm tra nhỏ, kiểm tra mỗi tuần, cộng thêm hai vòng thi, hàng ngày Phác Trí Mân đều giảng bài luôn miệng, thỉnh thoảng tâm sự chuyện phụ huỵnh cùng học sinh, về nhà soạn bài xong sẽ mệt mỏi thiếp đi.

Điền Chính Quốc cũng chẳng thể ngóc đầu ra khỏi bài tập, nhưng hắn vẫn cố quan tâm đến tình trạng của Phác Trí Mân nhiều hơn.

Kỳ thật Điền Chính Quốc cũng đã cố gắng thấu hiểu cho sự mệt mỏi của anh, chỉ là giữa họ vẫn tồn tại vài thứ chưa thể nói rõ, như vậy nếu có ngày xảy ra hiểu lầm, không biết sẽ gây lên chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro