Chương 20 (BE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ cố vô thân.

Suốt quãng thời gian cuối cùng, cả thế giới của Phác Trí Mân đều bị bốn chữ này lấp đầy.

Anh đã không còn liên lạc với gia đình từ lâu, trường học cũng phủi sạch quan hệ, ngay cả Điền Chính Quốc cũng lựa chọn tin tưởng người khác, bỏ rơi anh giữa những lời bịa đặt.

Anh không biết mình còn có thể chạy đến đâu nữa, sống hay chết thì có gì khác biệt.

.

Phác Trí Mân ngã xuống bên cạnh bức tường cao sừng sững của phụ trung, tầng năm không đủ cao, lúc Điền Chính Quốc chạy xuống, anh vẫn thở, cơ còn khẽ co giật.

Máu chảy ra từ cơ thể Phác Trí Mân đọng thành một vũng lớn, vô cùng hãi hùng.

Điền Chính Quốc quỳ xuống bên cạnh, nắm tay anh gào khóc.

Chỉ trong vòng nửa tháng xe cứu thương đã tới phụ trung hai lần.

Thời điểm Điền Chính Quốc chứng kiến Phác Trí Mân được đưa lên xe cứu thương, toàn thân đều mềm nhũn, máu chảy ròng ròng xuống cáng. Anh đã bất động, Điền Chính Quốc cũng không thấy anh thở.

Lẻn vào trường, nhảy lầu trong trường, chính là sự trả thù lớn nhất Phác Trí Mân dành cho phụ trung.

Đèn phẫu thuật sáng cả đêm, Điền Chính Quốc ngồi trước cửa, mặc cho cha mẹ lẫn giáo viên tới khuyên can hắn vẫn kiên quyết ngồi đợi, hắn phải đợi đến khi Phác Trí Mân ra ngoài.

Hắn cầm bức ảnh ngư dân Sri Lanka bác sĩ lấy từ túi Phác Trí Mân, khóc thảm thiết.

Tấm ảnh đã rách nát, đáng sợ hơn nữa là nó còn ướt sũng máu. Vùng biển ấy trải qua ba lần đổi sắc, từ màu xanh biếc thuở ban đầu, biến thành màu xám đục, giờ đây lại hóa thành biển máu. Tấm ảnh đỏ chói khiến mắt Điền Chính Quốc đau nhức, nhưng hắn vẫn nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Tội lỗi và tự trách vây kín cõi lòng.

Phác Trí Mân nói, anh chưa từng hối hận vì đã thích mình.

Vậy rốt cuộc tại sao trước đó lại phải thừa nhận, rằng anh chưa từng yêu hắn chứ?

.

Kết cục không mong muốn vốn là chuyện thường nhật.

Điền Chính Quốc đứng trước căn nhà thân quen, nhìn bức tường đỏ cùng dòng chữ bẩn thỉu, nước mắt lại trào ra.

Lúc thu dọn di vật, Điền Chính Quốc phát hiện bản báo báo xét nghiệm của Phác Trí Mân.

Dương tính với HIV.

Thời gian chính là lễ tuyên thệ 100 ngày đó.

Đầu Điền Chính Quốc ù đi, hắn nhớ hôm ấy Phác Trí Mân về nhà, vẻ mặt do dự muốn kể gì đó lại bị câu chất vấn của mình ngắt lời.

Tim Điền Chính Quốc đập dồn dập, hắn không dám nhớ.

Chỉ cần hồi tưởng lại ngày đó, bản thân mất kiềm chế cưỡng bức Phác Trí Mân, còn anh thì kêu mình đeo bao vì không muốn lây nhiễm, hắn nói "Tôi ghê tởm thầy", chúng tựa như lưỡi dao sắc lẹm, trái tim liền đau như bị cứa vậy.

Nếu vào thời khắc cuối cùng Phác Trí Mân đã nói chưa từng lừa dối mình, vậy thì chắc chắn là không.

Điền Chính Quốc chỉ hối hận vô cùng, hình như từ lúc đón nhận cú sốc cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng cho Phác Trí Mân bất kỳ cơ hội giải thích nào, chỉ cảm thấy mình bị lừa dối, nhưng miệng lưỡi người đời và những chuyện đó đều bày ra trước mắt, hắn đánh mất năng lực phân biệt đúng sai, mặc cho mọi người hắt nước bẩn lên người Phác Trí Mân, hắn chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn.

Lẽ ra hắn nên lắng nghe, rốt cuộc lý do tại sao.

Nhưng khi sự thật phơi bày trước mặt, hiển nhiên hắn không thể tiếp nhận nổi.

.

Kiên trì thi đại học bằng tâm trạng rối loạn, quả nhiên điểm thi của Điền Chính Quốc bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng nhờ thành tích thi đấu rất tốt, ngôi trường nguyện vọng một vẫn sẽ nhận hắn.

Hội nghị điền nguyện vọng kết thúc, mọi người nhộn nhịp đi lên sao chép ppt hướng dẫn điền nguyện vọng.

Điền Chính Quốc đi cuối, hắn là học sinh thể dục, điền thẳng ngôi trường mình muốn là được, không cần nghiên cứu gì nhiều, nhưng lúc mọi người gần đi hết, một bạn học không đến hỏi trong nhóm lớp còn ai ở hội trường không, sao chép giúp cậu ta.

Điền Chính Quốc bèn đi lên.

Lúc thoát ppt, không biết hắn đã chạm vào mục USB ở chỗ nào.

Hắn nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của một video mờ.

Tay hắn run bần bật, có thể nhận ra đây là USB của Trình Độ Chi. Trái tim nện mạnh lên lồng ngực, cuối cùng hắn run rẩy di chuột, sao chép video đó.

Về đến nhà, thời điểm mở video, những hình ảnh ấy vẫn nhức nhối như thể róc thịt vậy.

Chỉ là lần này, hắn cắn răng xem đến cuối.

Thậm chí Phác Trí Mân còn chẳng sung sướng chút nào.

Cuối cùng anh mềm nhũn ngã xuống, bi ai hỏi một câu, "Như vậy được chưa? Van xin ông..."

"Tiểu Quốc không thể bỏ học được... Ông cũng biết, hiện tại bỏ học thì chẳng cách nào đăng ký thi đại học..."

...

Hai câu kia, Điền Chính Quốc nghe đi nghe lại ba lần.

Mỗi một lần, đều như một nhát dao hung hăng xuyên vào ngực hắn.

Hóa ra... là vì mình.

Chẳng những không biết điều đó, thậm chí hắn còn trở thành hung thủ sát hại Phác Trí Mân thê thảm nhất.

Hắn không dám nghĩ, hôm ấy mình cho rằng anh quen thói phóng đãng, mắng anh khó nghe như vậy, trái tim Phác Trí Mân thống khổ tới nhường nào, nhưng anh vẫn không muốn tiết lộ tất cả, thậm chí trước khi nhảy khỏi sân thượng, còn chúc hắn bình an khỏe mạnh.

    ...

Lòng căm hận Điền Chính Quốc dành cho Trình Độ Chi gần như đã rút cạn sinh lực, bởi trước đây khả năng lật ngược vụ án vốn đã rất nhỏ, quan trọng nhất chính là, Điền Chính Quốc không muốn công khai đoạn video bẩn thỉu này một lần nào nữa.

Không phải hắn chưa từng gặp đám người đó trên mạng, một khi đã nhận định quan điểm, đen cũng có thể nói thành trắng, không phải vì bọn chúng miệng lưỡi ác độc, mà vì sự ác độc của chúng được vun dựng từ lẽ phải oai phong nhằm bảo vệ "cậu học sinh cấp ba ngây thơ" cũng chính là mình đây, Điền Chính Quốc chỉ cảm giác như bị thủy triều nhấn chìm tới ngạt thở.

.   

Bốn năm sau, Điền Chính Quốc lại đặt chân lên quốc đảo được mệnh danh là giọt nước mắt của Ấn Độ Dương, cảm thấy mặt trời thật chói chang.

Hắn không mang nhiều hành lý, chỉ xách một cái lồng nhỏ.

Trong lồng là chú hamster đón về từ chỗ cô Na Na, Điền Chính Quốc nhớ ra nó chưa được đặt tên, vì vậy bắt đầu gọi nó là "Mẫn Mẫn*" .

(*: gần đồng âm với Mân, nghĩa là nhanh nhẹn hoặc thông minh.)

Biển xanh biếc, bãi cát phơi nắng nóng rát.

Điền Chính Quốc thấy rất nhiều cặp đôi trên bờ cát, cũng bắt gặp một cặp đồng tính nam người da trắng đan ngón tay, đạp trên nước biển tung bọt trắng xóa, vừa tản bộ vừa hôn môi.

Mắt Điền Chính Quốc nóng bừng, lúc hoàn hồn, lệ đã nhỏ xuống bãi cát dưới chân, thẩm thấu biến thành từng vệt nước tròn sẫm màu.

Phác Trí Mân nói, muốn Điền Chính Quốc đến Sri Lanka thay anh, đi một cách tự do tự tại, đừng chạy trốn.

Hắn đến rồi.

Ai cũng cho rằng hắn đi một cách tự do, nhưng chỉ có mình hắn biết, hắn đang chạy trốn.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro