Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện sau đó chính Điền Chính Quốc cũng không biết vì cớ gì mà lần đầu ân ái giữa mình và Phác Trí Mân lại bắt đầu trong hoàn cảnh anh thiếu tỉnh táo thế này.

Hắn chỉ biết khi ấy mình bị Phác Trí Mân không chút cố kỵ ôm lấy, Phác Trí Mân tựa chú chim sẻ rúc trong ngực hắn, ngoài trời vẫn mưa xối xả, hạt mưa va lộp độp vào cửa sổ, kèm theo gió rít.

Hắn đã cương cứng khó chịu từ lâu, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi lần dục vọng sắp tiêu biến Phác Trí Mân lại trằn trọc trong ngực hắn thở dốc mấy tiếng, không ngừng khơi dậy dục vọng mãnh liệt của Điền Chính Quốc đang tuổi thanh xuân.

Chân Phác Trí Mân cọ qua tính khí cứng rắn, khi ấy Điền Chính Quốc còn nghĩ, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc này hắn cưỡng bức Phác Trí Mân.

Hắn láng máng cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu, có vẻ Phác Trí Mân đã hạ sốt, hình như đang ngủ trong ngực hắn, hắn thở phào, nhưng dục vọng vẫn chẳng nguôi ngoai nửa phần.

Cúi đầu mới phát hiện Phác Trí Mân chưa ngủ, còn đang thức.

"Em cấn đau thầy..." Phác Trí Mân nói mê.

Mặt Điền Chính Quốc nóng bừng.

Giọng Phác Trí Mân nghe như nũng nịu, mê muội thiếu minh mẫn, giọng sữa hơi khàn.

Điền Chính Quốc muốn đẩy anh ra một chút, nhưng Phác Trí Mân bất chợt nhào lên đè hắn xuống, sau đó cúi đầu hôn môi hắn, khi Điền Chính Quốc còn mải kinh ngạc há hốc miệng, đầu lưỡi đã luồn vào miệng hắn.

.

Điền Chính Quốc nằm đờ nửa ngày, không phải hắn chưa từng hôn cô gái nào, nhưng thường là hắn đưa lưỡi vào miệng người khác.

Hơi thở nóng rực của Phác Trí Mân phả lên mặt, Điền Chính Quốc cảm giác hắn chưa bao giờ ngây ngốc tới thế này, mặc cho anh gỡ bỏ quần áo mình, giọng sữa thở phì phò đẩy hắn xuống giường, sau đó cởi quần ngồi lên người hắn.

"Mẹ kiếp..."

Khoảnh khắc Phác Trí Mân ngửa đầu ngồi xuống, chậm rãi đưa tính khí vào cơ thể, Điền Chính Quốc thấp giọng chửi thề một câu.

Trời tuy tối, nhưng vòng eo uốn thành một đường cong đẹp mắt vẫn bị Điền Chính Quốc nhìn thấy rõ ràng, tính khí thanh tú cũng cương lên, chọc vào bụng dưới Điền Chính Quốc, đỉnh chóp rỉ ra chất lỏng sánh đặc.

Phác Trí Mân hít thở không thông, khóc nức nở, thở dốc kịch liệt.

"Đau..." Nuốt được một nửa, anh uất nghẹn.

Da đầu Điền Chính Quốc tê rần, bên trong cơ thể Phác Trí Mân chặt quá, cơ hồ siết hắn tới phát đau, hơn nữa lúc sốt nhiệt độ cơ thể tăng cao, thịt mềm không ngừng co rút.

Tính khí chọc thủng cơ thể xinh đẹp chật chội, càng đột nhập vào nơi sâu thẳm tư mật lại càng nóng hơn.

Điền Chính Quốc không khắc chế nổi bản thân, nắm lấy eo anh hung hăng đâm vào.

"Aaa!" Phập một tiếng, Phác Trí Mân cũng hét lên, thứ đó của Điền Chính Quốc mười phần trọng lượng, tính khí to dài hoàn toàn chen vào, xương hông ấn lên bờ mông quyến rũ của Phác Trí Mân, va đụng, tiếng thể xác va chạm đầy xấu hổ cứ vang lên như vậy.

"Nhẹ một chút, nhẹ một chút..." Phác Trí Mân không thể ngồi vững, tư thế này thật sâu quá, Điền Chính Quốc thiếu chút đã đâm cho bụng anh nhô ra. (Σ( °Д °;))

Đau đớn và khoái cảm đan xen, còn cả cơn sốt choáng váng đầu óc, tất cả đều cuốn phăng mọi dây thần kinh trong người Phác Trí Mân.

Điền Chính Quốc còn mang theo hấp tấp của tuổi thiếu niên, lâm trận một hồi, lật Phác Trí Mân nằm xuống, nâng lên rồi tách hai chân anh ra, rút tính khí, sau đó dồn sức đâm vào thật mạnh.

"A ưm ——" Phác Trí Mân ngửa đầu rên rỉ, thở dồn dập, như hít thở không nổi, khóc thút thít, cứ như Điền Chính Quốc đang bắt nạt anh vậy.

"Chạm vào tôi..." Phác Trí Mân nước mắt ngắn dài mông lung ôm lấy cổ Điền Chính Quốc, "Muốn, giúp tôi..."

Điền Chính Quốc đờ người một hồi, sau đó đưa tay, nắm lấy tính khí đang không ngừng nhỏ lệ, mượn dịch tuyến tiền liệt trào ra nhờ khoái cảm mà luật động.

Phác Trí Mân bắt đầu cao giọng rên rỉ, thở gấp, hòa chung với tiếng mưa ngoài cửa sổ, xuyên qua màng nhĩ hắn.

Hắn nhìn đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm trong dục vọng của Phác Trí Mân, không hiểu sao nước mắt lại dâng lên, khoảnh khắc vùi thật sâu vào cơ thể anh, hắn không ngừng nói, "Thầy Trí Mân, Trí Mân, Mân Mân, thầy, em yêu thầy."

Phác Trí Mân như bừng tỉnh, mở to hai mắt, lệ bỗng chốc tuôn rơi, ngoài cửa sổ một trận mưa đột ngột tập kích, gõ lộp bộp xuống kính, thời khắc ấy Phác Trí Mân khóc thành tiếng, sau đó nghênh đón ngọn triều cường mạnh mẽ.

Bắn ra trong tay Điền Chính Quốc, đồng thời tràng đạo co rút, xoắn chặt, nước chảy ròng ròng theo nhịp đưa đẩy, từng dòng thấm ướt ga giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro