2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Hưởng
Beta: Minn

__________i^^i^^i^^i♤♤i^^i^^i^^i_____

Mỗi lần đi ngang qua đê lớn
JungKook thường chỉ tay ra hướng mặt hồ và hỏi tôi rằng " Tại sao chúng ta lại không thấy được bờ bên kia thế huyng?" Phải ha, sao lại không thấy được nhỉ? Do khoảng cách của mặt nước rộng lớn khiến tầm nhìn bị cắt ngang, có ai biết bờ bên kia thế nào đâu!..

Cũng như tôi và JungKook vậy, bên nhau hôm nay ai biết được ngày mai hai người hai lối đi, khoảng cách thời gian chia đôi tôi và JungKook...
...........................................

Gần đến kì thi khảo sát chất lượng đầu năm, bài học chính cũng bắt đầu khó khăn nhưng không vì thế mà làm khó được tôi.

Bắt đầu vào mùa gặt hái để chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông cho đến mùa xuân năm sau nên nhà nào cũng bận rộn chuẩn bị chỗ dự trữ lương thực và thu hoạch, sao khi học xong tôi đẩy xe ra ruộng mang cơm trưa cho ba mẹ ngang qua nhà bác Jeon, thấy JungKook dứng dưới góc cây táo ngẩng đầu đếm quả, lúc này hai bác không có nhà, tôi gọi to:

" Này, JungKook a, hái cho anh một quả được không?"

Rất nhanh, JungKook đưa cho tôi quả táo xanh to tròn rất đẹp mắt, cậu ta cười cười nghiêng đầu hỏi:

" Huyng đi đâu thế?"

Tôi bỏ quả táo vào trong túi  sau đó đưa túi đựng cơm lên trước mặt cậu ta

" Huyng ra đồng mang cơm trưa cho ba"

" A, huyng cho em đi theo với được không?"

" Ừ được "

JungKook nhảy chân sáo vào nhà lấy  cây vợt côn trùng ra. Hai chúng tôi đi ngược lại với con đường đi học, ở phía này trải đầy sự sống của thảm thực vật vô tận dọc theo chân đê, nhiều loài côn trùng sống trên mặt nước yên bình hạnh phúc, phía xa xa mờ ảo những bãi bồi mọc đầy cây thông đỏ cùng cây bằng lăng .

Gió ngoài hồ thổi vào mang theo hơi nước mát rượi. Hai đứa tôi như đấm chìm vào thế giới dưới nước ấy. Nắng gắt nhẹ nên da tay cảm nhận có chút nóng rát, tôi lấy trong túi quả táo xanh cho vào miệng cắn một chút, ngay lập tức cổ vị chua chát trào lên làm tôi ê cả răng

" Có ngọt không?"

" Ngọt ,ngọt lắm" tôi gật gật đầu đưa tay lau nước mắt, thầm rủa bản thân biết chi lúc nãy không bảo cậu ta hái thì bây giờ đâu như thế này, tôi phải ăn hết nó.

JungKook vui vẻ ôm bụng tôi nói
" Vậy sau này em sẽ hái nhiều thêm cho huyng ăn nhé!"

" À... ừ..." tôi định nói gì đó nhưng rồi thôi, JungKook im lặng nhìn hồ nước rộng lớn châm chú.

Hai đứa chúng tôi gần đây nói chuyện với nhau thường bắt đầu một chủ đề sau khi hết ý  thì im lặng, ai cũng nhận ra bản thân có chuyện muốn nói nhưng vẫn không tìm ra được điều cần nói...

JungKook đi xung quanh vợt côn trùng còn tôi thẩn thờ nhìn cỏ trên mặt đất phất phơ trong những trận gió lớn, mưa sắp đến, cuối trời mây sám kịt, mọi người đang gặt lúa phải buông tay mà hấp tấp dọn dẹp để vào tránh mưa.

Cơn mưa nhanh chóng kéo đến rào rào như nước lớn trên cao trút xuống, trên đồng bây giờ không còn một bóng người, chỉ còn lại nước mà thôi. Tôi đưa tay ra hứng lấy những hạt mưa đang rơi,  nước mát lạnh.

" Thích thật đấy!"

" Huyng thích gì thế?" JungKook thò đầu ra, gác cầm lên vai tôi nhe răng nói khẽ.

" Chúng ta lãng mạng giống một cặp tình nhân đang yêu nhau vậy đó Jimin huyng!"

Giống sao? Nếu đây là phòng của tôi và cậu ta ở trong một mái gác ấm áp thưởng thức tách trà nhìn ra cửa sổ ngấm mưa chắc hẳn sẽ rất lãng mạng đi...

Thật bất ngờ đi, tôi đang nghĩ ngớ ngẩn gì thế nhỉ ? Chúng tôi đang ở giữa đồng ba tôi và ba JungKook ngồi trên bao lúa chất cao nói chuyện với nhau, họ hút thuốc và phả ra từng ngụm khói bay vào trong màng mưa. Bố tôi và bác Jeon đã dựng lên cái lều này để nghĩ trưa, nói là lều chứ thật ra đây đâu khác gì ngôi nhà sàn nhỏ giữa cánh đồng rộng vô tận...

" Lãng mạng cái đầu của cậu ấy" Tôi tạc nước mưa có được trong tay vào mặt cậu JungKook rồi ha ha cười, xem còn mớ ngủ nữa không.

JungKook cũng không có chịu thiệt gì, bắt chước giơ tay hứng nước mưa tạt vào người tôi rồi cười lại chọc quê.

Tôi và cậu ta cứ thế chơi đùa đến khi mưa tạnh, cả người hai người ước như chuột rơi xuống cống, khi nãy tôi có đuổi JungKook chạy ra ngoài vài vòng, thế nào về sẽ bị cảm cho coi.

Con người ai cũng từng trải qua những năm tháng của riêng mình , dù nghèo hèn hay cao sang, dù may mắn hay bất hạnh thì vui vẻ cũng nhiều hơn khổ đau. Trái tim thơ ngây thuần khiết tươi đẹp, rất nhiều người luôn trải qua như thế và biết loại cảm giác ấy một cách thấu đáo. Tôi và JungKook sống những ngày tháng êm đẹp như thế, không rung động hay soi nổi như thế nên bây giờ nhớ lại là một kỉ niệm khó quên.

Nước lạnh hồ lặng, mây nhô đỉnh núi, chim tha mồi về tổ đậu trên cành cây táo nhà bên, xách chiếc xe đạp dựng trước cửa nhà, hít thở không khí ẩm ước sau cơn mưa đêm qua. Trước nhà tôi nhìn xa xa thấy dãi núi đấm mình vào sương mơi, bây giờ là 5 giờ sáng.

Tôi đèo xe đạp đi dạo quanh con đê, hướng đi ra đồng lúc nào cũng dể chịu bởi thảm thiên nhiên ở đây, mới để ý phần đất bồi rộng gần bờ mọc đầy cây bằng lăng xanh đã qua mùa hoa nở từ lâu. Nhớ năm trước tôi đưa JungKook đến đây vào mùa hè nóng rang mùa hoa nở tím cả vùng đất, JungKook hỏi tôi hoa đó tên gì, tôi trả lời:

" Hoa đó là hoa bằng lăng "

" Ồ, đến giờ mới được tận mắt nhìn thấy đó, đẹp như huyng vậy!"

" Thôi bớt nịnh đi ông tướng, nghe không lọt tai tẹo nào"

JungKook ngồi ngược lại với tôi, tự đầu vào lưng tôi dụi dụi.

" Em nào gạt anh đâu, em nói thật đấy!"

Hoa bằng lăng đại diện cho tình yêu chung thủy của tuổi học trò, sự ngây thơ màu tím của nó tượng trưng cho mối tình đầu thời học đường, mẹ tôi có kể cho tôi nghe về một câu chuyện rằng  "Ngày xưa Ngọc Hoàng có mười hai nàng công chúa. Mỗi người một vẻ, không ai thua ai. Ngọc Hoàng rất thương mười hai nàng công chúa của mình. Một hôm Ngọc Hoàng bảo ta sẽ cho các con làm chúa của các loài hoa dưới nhân gian. Cô công chúa cả thì đòi làm chúa của loài hoa Hồng, Cô kế làm chúa loài hoa Mẫu Đơn, rồi hoa Lan, hoa Huệ… Chỉ riêng cô công chúa Út không biết mình phải làm chúa hoa gì nữa. Cô lặng lẻ âm thầm đứng yên mãi đến khi Ngọc Hoàng lên tiếng.
– Hỡi nàng công chúa Út của ta, con muốn làm chúa loài hoa nào? Ta sẽ cho con toại nguyện.
Công Chúa Út suy nghĩ mãi vẫn chưa ra thì cô ta nhìn tà áo tím thướt ta của mình. Từ nhỏ cô đã thích màu tím. Vì thế cô xin với Ngọc Hoàng.
– Dạ tâu phụ hoàng, con rất thích màu tím ngây thơ. Xin Phụ Hoàng cho con làm chúa loài hoa mang màu tím.
Ngọc Hoàng suy nghĩ mãi mới quyết định cho nàng công chúa Út làm chúa hoa Bằng Lăng Tím.

Cùng lúc đó ở dương gian có chàng thư sinh nghèo, thấy loài hoa tím bằng Lăng vừa xinh lại dịu dàng. Chàng liền lấy về nhà trồng rồi mỗi ngày chàng điều ngắm loài hoa tím. Mỗi năm đến mùa hoa nở chàng thư sinh chết mê mệt với sắc màu tím và dần dần chàng lại đem lòng yêu thương hoa Bằng Lăng Tím. Cũng cùng lúc nàng công chúa Út của chúng ta cũng đem lòng suy mê văn tài của chàng thư sinh. Công chúa xin Ngọc Hoàng được xuống dương gian làm vợ chàng thư sinh. Ngọc Hoàng cương quyết không cho. Cô công chúa Út từ đó suy tư, không biết bao nhiêu chàng công tử trên trời đến cầu hôn nhưng nàng điều khước từ. Và từ đó loài hoa Bằng Lăng càng ngày càng phai nhạt màu tím đi. Chàng thư sinh vẫn một lòng suy tình hoa Bằng Lăng Tím.”

Câu chuyện này tôi đem kể cho JungKook nghe rất nhiều lần trước khi ngủ, đó là lần đầu JungKook thấy hoa bằng lăng còn hào hứng bắt tôi hứa năm sau phải đưa lại đây chơi.

  " Jimin huyng, sao này chúng ta sang đó chơi huyng nhé!"

" Ừ"
...

-------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin