Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không tin nổi luôn đấy, là Kim Taehyung thật này."

Em giật mình ngẩng đầu dậy, người trước mặt chống hai tay xuống bàn đối diện với em, cậu ta bật ra vài tiếng cười tỏ ra rằng mình đang vô cùng bất ngờ, cậu cúi người về phía em, nghiêng nghiêng đầu như đang đánh giá.

Taehyung không để cho cậu tiếp tục nhìn được nữa, đôi chân em có chút run rẩy, em đứng dậy lùi về phía sau, cậu chậm rãi bước về phía em, đưa hai tay lên ra hiệu rằng mình sẽ không manh động gì cả.

"Đừng sợ, đừng sợ. Tôi chỉ là muốn chào hỏi một chút thôi, tôi không có dám đụng vào cậu đâu, cậu bây giờ là người được tổng giám đốc của tôi ôm trong lòng cơ mà."

Han Won kéo chỉnh chiếc khăn choàng trên cổ em, một cách vô cùng thận trọng nhẹ nhàng, cả trong hành động lẫn lời nói. Nhưng cậu nói ra câu nào cũng đều khiến nỗi sợ hãi trong em cuộn lên. Kể cả khi cậu ta không còn dám lặp lại những hành động đã từng làm với em như trong quá khứ nữa thì cậu ta vẫn là một mối đe dọa đối với em.

"Khác nhiều quá, vừa trắng trẻo vừa mềm mại, trên người cũng toàn là đồ đắt tiền vừa đẹp vừa thoải mái, thay đổi lớn quá Taehyung nhỉ? Gia đình cậu ở nhà có được hưởng phước của cậu không vậy?"

"X-xin lỗi..."_ em rưng rưng.

"Ấy ấy, đừng nói vậy chứ, ơ này đừng có khóc, tổng giám đốc tưởng là tôi bắt nạt cậu, như vậy là chết tôi rồi. Thôi tôi nói ngắn gọn để không phiền cậu nhé, thôi thì nể mặt chúng ta từng là đôi bạn cùng tiến, sau này có rảnh rảnh thì có thể vu vơ nói giúp tôi mấy câu trước mặt tổng giảm đốc được không? À, cậu tranh thủ giúp tôi, tôi sợ là cậu không ở bên tổng giám đốc lâu được nên là...à không, chỉ vậy thôi. Tết năm nay nếu không về được, tôi sẽ giúp cậu sang nhà hỏi thăm ba mẹ và em trai cậu, không cần khách sáo, chào nhé!"

Han Won cười sởi lởi vẫy tay chào em rồi rời đi, cái dáng vẻ thân thiện của cậu giống như những ấn tượng ban đầu mà em có từ hồi còn đi học nhưng nó là thứ khiến em ám ảnh không nguôi, chẳng ai biết đằng sau nụ cười ấy là kiểu hành hạ giày xéo người thế nào, chỉ có em biết, chỉ có em biết là em sẽ không được yên.

Jungkook từ trong quán cà phê bước ra, trên tay ngoài cà phê ra còn cầm theo một ly cacao ấm nóng cho em, hắn thấy em đứng co lại phía góc lan can liền cảm thấy chắc chắn có gì đó không ổn, đặt cả 2 cái ly giấy xuống bàn, hắn nghiêm trọng đi lại chỗ em xem xét, đôi lông mày nhíu dần lại khi hắn càng lúc càng tới gần em hơn.

"Kim Taehyung?"

"A, x-xin lỗi..."_ em không ngẩng mặt lên nhìn xem bước người đến là ai, nghe thấy tên họ mình được kêu lên đầy đủ, em sợ hãi lắc đầu nói xin lỗi.

"Taehyung, anh đây, anh đây, em sao thế?"

Hắn ôm em vào lòng, vừa trấn an vừa hỏi. Cảm nhận được hơi ấm an toàn em mới đưa tay lên ôm chặt lấy hắn, vùi sâu trong ngực hắn, em cố gắng ghìm lại nghẹn ngào nơi cổ họng để có thể nói gì đó với hắn, cuối cùng chỉ phát âm được cái tên.

"J-Jungkook..."

"Đây rồi, đây rồi, Jungkook đây rồi, đừng sợ."

Hắn đưa em trở lại phòng làm việc, dỗ dành em cho tới lúc em bình tĩnh trở lại mà có thể nuốt xuống ngụm cacao ấm. Hắn thấy cơ mặt em dãn ra, cả hai nhìn nhau, rồi em nhoài người ôm chầm lấy hắn, đợi mãi không thấy em lên tiếng, hắn đẩy nhẹ vai em ra để hai người đối diện một lần nữa, hắn không nói, em cũng hiểu ý trong ánh mắt hắn, ấp úng không biết phải mở lời làm sao.

"Em yêu Jungkook lắm..."

"Ừ anh biết, anh cũng yêu em, tiếp đi nào!"

"Em sợ lắm..."

"Em sợ gì?"

"Em sợ em không được yêu Jungkook mãi..."

"Sao em lại sợ?"

Em không trả lời, lại sà vào lòng hắn một lần nữa, hắn đón lấy em, vòng tay siết chặt như muốn khóa em lại, đôi lông mày của hắn vẫn đang nhíu lại, hắn nhìn thẳng vào một điểm phía trước như đang nhắm vào mục tiêu săn mồi của mình, giọng hắn hạ thấp, có chút gì đấy như đang cảnh báo.

"Kim Taehyung, em tốt nhất nên tự mình nói ra ai đã làm em sợ, em không nói anh cũng sẽ có cách nhưng nếu để anh tự mình tìm ra thì anh nghĩ rằng sẽ không có sự khoan hồng nào cả."

Em lắc lắc đầu dụi vào ngực hắn, phát ra những âm thanh nhỏ trong cổ họng vừa như đang làm nũng, lại như đang xin hắn làm ơn đừng hỏi thêm nữa. Hắn không muốn khiến em phải cảm thấy áp lực, vờ như mình đã chấp nhận và không còn muốn em cho biết thêm nữa.


Đêm ấy, hắn thấy em có vẻ khó ngủ hơn mọi ngày, chỉ dám hỏi là em không khỏe chỗ nào hay sao, đương nhiên là em đều mỉm cười trả lời là em ổn. Hồi lâu em cũng thiếp đi.

Em mơ màng, âm thanh ai đó lè nhè khó chịu có chút quen thuộc, nó vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của em, và giờ thì nó bắt đầu văng vẳng. Em nhìn thấy gã ba dượng của mình từ đằng xa tiến lại, em muốn quay người bỏ chạy nhưng không thể, em nhìn quanh, hắn không có ở đây, chỉ mình em đối mặt.

"Này, cái thứ vô ơn nhà mày, ăn sung mặc sướng như vậy mà lại không nhớ tới người đã nuôi nấng mày."

Gã cầm chai rượu chỉ vào em gằn giọng trách cứ, phía sau gã lại từ từ xuất hiện thân ảnh một cậu thiếu niên gầy guộc, nó tiến lại ôm lấy em, cố tạo ra chất giọng xúc động, tiếng nó thổn thức đằng sau em.

"Anh à, em biết là anh thương em mà, dẫu sao chúng ta cũng có chung một người mẹ."

Nó buông em ra, cười lên một nụ cười như thể nó thực sự là một cậu em trai nhỏ bé đáng yêu vậy, nó cầm tay em kéo đi, em muốn vùng ra mà không thể làm được.

"Về nhà thôi nào, về nơi anh thuộc về."

Gã thấy em không chịu tự nguyện bước liền tới túm lấy cổ áo em kéo đi.

"Về mau, cái thứ tạp chủng nhà mày, mày và cả mẹ mày đều mang ơn tao, chúng mày sẽ phải hầu hạ tao cả đời, mày dựa vào cái gì mà ở đây hưởng thụ."

"K-Không đâu, ba bỏ con ra, Taemin bỏ anh ra đi mà...hức...con xin hai người mà...đừng đưa con đi..."_ em dùng sức vùng ra khỏi sự kìm kẹp đáng sợ.

Gã sửng sốt nhìn em, đôi mắt hằn đỏ sự tức giận, gã nghiến răng giơ cao cái chai trong tay lên.

"Thằng ranh dám chống đối lại tao?"

Choang


"Taehyung!"

Hắn cố gắng kéo em ra khỏi cơn ác mộng, khuôn mặt em ướt đẫm nước mắt, tiếng khóc nấc sợ hãi vang khắp căn phòng, em không ngừng cầu xin ai đó, làm ơn đừng mang em đi khỏi hắn. Đương lúc hắn toan chạy đi tìm người vì không thể làm gì thêm nữa thì em choàng tỉnh, hắn vội kéo em dậy ôm thật chặt.

"Không sao rồi, không sao rồi, anh ở đây."_ hắn vừa vỗ về vừa liên tục hôn lên cổ, lên tóc em để em cảm nhận được rõ ràng là hắn vẫn đang ở đây, vẫn đang ở ngay cạnh em.

"J-Jungkook...hức...họ đến bắt em...anh giữ em lại đi...hu...anh...làm ơn...đừng để họ đưa em đi...em không...hức...em không muốn...không thích....hức.."

Em nắm chặt lưng áo hắn, nức nở cầu xin đứt quãng, hắn cảm giác như có thứ gì đó bóp nghẹt em, còn em như vậy là đang bóp nghẹt hắn.

"J-Jungkook ơi...Jung-"

Hắn áp môi mình lên môi em, nuốt xuống từng tiếng nức nở, hắn vuốt mái tóc rối bời của em ra sau để khuôn mặt em lộ rõ, hắn ngậm lấy môi em âu yếm rồi lại thả ra, từng đợt từng đợt một, cho tới khi tiếng khóc không còn, nhịp thở của em dần bình ổn trở lại, hắn mới ngưng, chống tay lên nhìn em.

Đôi mắt em đờ đẫn đầy mệt mỏi nhưng ít nhất nó không còn hoảng loạn nữa, vầng trán em lầm tấm mồ hôi, em đang thở bằng miệng, hơi thở ấm nóng thoát ra khỏi đôi môi tấy đỏ lên vì hắn.

"Taehyung."

Hắn gọi, em nuốt một ngụm nước bọt, ngước nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh nói em nghe, em yêu anh thì cứ việc yêu, không cần sợ cái gì hết, nếu không phải là bản thân em không muốn bên anh nữa thì không ai có thể mang em đi khỏi anh, Jeon Jungkook ở đây đảm bảo điều đó."

Jeon Jungkook đảm bảo cho Kim Taehyung có thể yêu hắn cho đến khi nào em không còn yêu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro