68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mặc dù là đã đồng ý như thế mà đến cuối cùng jungkook tự dưng lại không chịu đi. chẳng biết vì lí do gì nữa, chỉ nghe soojin nói là cậu gọi đến bảo có việc nên không đến được.



6:45
jungkook chọn đại chiếc áo vest đen như thường ngày rồi mang vào. dù sao thì cũng chẳng có hứng thú gì lắm với mấy chuyện này. xỏ xong đôi giày vào, cậu leo lên xe đi ngay.

lúc dừng đèn đỏ, cả đầu óc jungkook như bị tê rần đi. bên kia đường cậu đã thấy taehyung, chẳng thèm suy nghĩ điều gì jungkook gấp gáp mở cửa xe ra rồi chạy ào qua đường

"taehyung, đợi em. taehyung đừng đi..."

cậu điên cuồng băng qua làn đường xe cộ đông đúc mặc cho tiếng còi xe, những ánh đèn pha liên tục chiếu thẳng vào mặt mình jungkook vẫn điên dại đuổi theo "taehyung".

"taehyung..." giật phắt người "taehyung" lại, jungkook hụt hẫng rưng rưng nước mắt

"có chuyện gì thế? anh này sao lại kéo mạnh người khác như thế chứ?"

không có lời xin lỗi nào, jungkook ngã thụp người xuống nền đất. người lạ kia thấy thế cũng sợ hãi mà nhanh nhẹn bỏ đi.

ôm lấy đầu mình cậu khổ sở nước mắt chảy dài, biết rõ là taehyung đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của mình rồi nhưng jungkook vẫn luôn đau đáu trong lòng một hy vọng là sẽ có một ngày anh sẽ trở về bên mình. giờ phút này chiếc mặt nạ luôn được cậu cẩn thận đeo trên mình như bị gỡ bỏ đi, cả cõi lòng như lần nữa tan nát đi. người qua kẻ lại liên tục khó hiểu soi mói cậu, jungkook một thân ảnh đáng thương đến mức người ta cho rằng cậu là "một kẻ điên", phải rồi jungkook là một kẻ điên, một kẻ điên biết yêu, một kẻ điên biết đau.


sau khi gọi báo với soojin một tiếng, chẳng biết tại sao cậu lại lang thang mà trở về căn hộ nữa. từ lúc dọn đến đây sống cho đến nay, jungkook chưa một lần thay đổi mật khẩu nhà. cậu sợ, cậu sợ đến khi taehyung trở về anh ấy sẽ không thể vào nhà, cậu sợ anh sẽ giận mình vì không cho anh ấy vào nhà, cậu sợ...

run rẩy nhấn vài con số, cậu chậm chạp mở cửa đi vào. mật khẩu là ngày sinh nhật của taehyung. căn nhà vì không có ai chăm chút và sử dụng mà mọi vật dụng trong nhà đều mang một màng bụi dày đặc, khắp nơi như chẳng lấy được một chút sức sống còn tưởng chừng là căn nhà hoang nữa. cầm khung ảnh được đặt ở khắp nơi trong nhà, cậu vuốt lấy mặt anh rồi ôm lấy vào người khóc nấc lên, lại như thế nữa rồi, cậu lại có cảm giác như anh đang đứng đây mà ôm mình nữa rồi.

"taehyung ơi, anh trở về với em được không? em không chịu nổi..."

namjoon đã từng nói thời gian sẽ chữa lành tất cả, nhưng tại sao đã hơn ba năm như thế rồi mà cậu cũng chẳng thể quên được taehyung, tại sao lại vẫn đau đớn mỗi khi nhớ đến anh thế này, namjoon anh ta nói dối. nhưng suy cho cùng thì người mà mình không buông bỏ được là do chính bản thân mình không muốn buông. có lẽ đau đớn nhất của tình yêu chính là không quên được, nhiều người cho rằng quên sạch hết mọi kí ức về một người chính là buông bỏ được, nhưng thực chất là không phải vậy, chỉ khi nhớ đến người ấy mà không còn cảm thấy đau lòng nữa thì đó mới thực sự là buông bỏ được. trong suốt những thời gian ấy liệu cậu đã buông bỏ được chưa jungkook? hẳn câu trả lời sẽ là không...

để bản thân mình chơi vơi giữa những kí ức tươi đẹp về taehyung, jungkook ôm lấy tấm hình anh vào lòng mà nằm vật vã ra giường tự gặm nhấm những nỗi đau của mình. thì ra yêu một người là một chuyện đau đớn đến nhường nào...






chuỗi ngày tiếp theo, jungkook vẫn luôn bận rộn như thế. nói đúng hơn là cậu cố tình để bản thân mình bận rộn. thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, nhanh đến mức đã tới ngày sinh nhật tuổi 24 của cậu rồi. mãi vùi mình vào công việc, jungkook cũng quên béng đi luôn ngày "trọng đại" này mất rồi. mà thôi nhớ đến làm gì vốn dĩ đối với cậu sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi, cuộc sống của cậu từ trước đến giờ vẫn luôn là một ngày bình thường như thế.

khẽ đặt bút xuống, jungkook mệt mỏi ngã người ra ghế mà nhắm mắt lại thư giãn. đã hơn 10 giờ tối rồi, cũng đã gần hết một ngày sinh nhật "nhạt nhẽo" của mình. cậu vươn vai lấy áo vest mang vào rồi thu xếp ra về

"happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you. happy birthday jungkook"

vài ánh sáng từ những ngọn nến của chiếc bánh kem được thắp sáng lên, soojin một mặt vui vẻ chầm chậm cầm bánh kem đến trước mặt cậu, jungkook cả người cứng đờ ra nhìn soojin không chớp mắt

"cậu đang làm cái gì vậy?"

"thật là, cậu ham mê công việc đến quên mất luôn hôm nay là sinh nhật của mình à?"

"sinh nhật thì cũng chỉ là một ngày như bình thường thôi"

soojin liếc xéo jungkook một cái, cô bực mình đứng chặn trước người cậu lại khi cậu đang có ý định rời đi

"sao mà nói như thế được chứ? nào mau cầu nguyện và thổi nến đi, tôi đã cất công chuẩn bị cho cậu đó"

cầu nguyện cái quái gì chứ? cậu không bao giờ tin vào mấy cái lời này. vội vã thổi phù đi mấy ngọn nến sáng rực, cậu nhàn nhạt nhìn soojin lên tiếng

"đã được chưa? vậy tôi đi về đây"

"ây, khoan đã sao mà được, phải ngồi xuống ăn miếng bánh kem đã chứ"

soojin lại phiền phức mà kéo người cậu lại ép ngồi xuống cho bằng được. jungkook khó khăn tránh ra khỏi cô, nhưng soojin lại kiên quyết giữ cậu, không cho cậu rời đi.

"aish, phiền thật đấy. được rồi, mau làm gì thì làm đi, tôi muốn về nhà"

"vội vàng thế làm gì chứ? à, phải rồi tôi quên mất..." jungkook khó hiểu nhìn soojin gấp gáp chạy đi đâu đấy, bưng trên tay một cái chén nhỏ cô cười tươi đi đến

"sinh nhật thì phải ăn canh rong biển mới được"

nhìn chén canh được soojin cẩn thận đặt xuống trước mặt mình, mi mắt cậu thoáng dao động. soojin vẫn cứ thế mà hào hứng cầm chén canh lên đưa cho cậu

"nào mau ăn đi, không thôi nguội mất bây giờ. tôi đã rất khổ sở mà học nấu cho cậu đấy"

run run tay mình, jungkook nhìn chằm chằm vào nó rồi chậm chạp đưa muỗng ăn một chút

"taehyung, em đã ước cho mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình sẽ được ăn canh rong biển do chính tay anh nấu"

"anh hứa mà, vào ngày sinh nhật của jungkook anh sẽ nấu thật thật nhiều canh rong biển cho em luôn. vào mỗi ngày như thế, anh sẽ luôn ở cạnh em, cùng em đón thêm một tuổi mới"

jungkook vừa đưa miếng rong biển bỏ vào miệng mình vừa đau lòng mà nước mắt chảy dài, taehyung anh thất hứa với em mất rồi....

"này, cậu sao thế? canh tôi nấu ngon quá hay sao mà lại khóc chứ?"

"soojin, cậu ra ngoài đi"

"tại sao?..."

"tôi bảo là cậu ra ngoài ngay lập tức có nghe không?" soojin nhất thời hoảng sợ trước vẻ mặt giận dữ này của cậu, cô dè chừng nhìn cậu lần nữa rồi bước đi

xoảng

jungkook điên cuồng đập nát đi chén canh trên tay mình, cậu gào thét lên trong đau đớn

"taehyung, tại sao lại thất hứa với em? anh đã hứa với em rồi mà, tại sao, tại sao vậy hả taehyung? em ghét anh, em hận anh... nhưng em lại chẳng thể ngừng yêu anh được. chẳng phải anh đã hứa với em sẽ nấu canh rong biển cho em hay sao? chẳng phải đã hứa sẽ luôn bên cạnh em hay sao? rốt cuộc tại sao anh lại có thể tàn nhẫn mà bỏ rơi em như thế. cả cuộc đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, em hận anh, em hận anh. jeon jungkook này hận anh, kim taehyung. nếu không muốn em hận anh như thế thì làm ơn hãy trở về với em đi, em xin anh taehyung..."

cảm giác trống trải cô đơn chỉ có một mình mình trong căn phòng, jungkook càng đau lòng hơn, cậu ghét cái cảm giác cô đơn thế này. cầm chiếc bánh kem lên cậu tàn nhẫn vứt nó xuống sàn mà đạp mạnh liên tục, chẳng thể khống chế được bản thân mình jungkook như hoá điên mà đập phá tất cả mọi thứ. soojin đứng bên ngoài nghe tiếng động liền vội vã chạy vào trong, nhìn một mớ hỗn độn bầy nhầy trong phòng cô hốt hoảng. jungkook điên tiết lên dùng tay đập vào tường không ngừng, đến khi nó bật máu cậu càng thích thú mà ra tay mạnh hơn, cậu thích cảm giác tự làm đau bản thân mình thế này, đau ở thể xác thì con tim sẽ không đau nữa, cậu luôn cho là vậy. hai mắt cũng đã hằn lên những tia đỏ, cậu càng dữ dội vùi người vào vách tường. soojin lo lắng chạy nhanh đến kéo người cậu ra, cầm lấy hai bàn tay lồi lõm những vết thương rơm rớm máu cô sợ hãi

"jungkook ơi, cậu bị làm sao thế này. hãy bình tĩnh lại đi, đừng tự làm tổn thương bản thân mình như thế, jungkook cậu có nghe tôi không?"

cậu cười haha lên như gã điên bấu mạnh lấy mặt soojin làm cô đau đớn khẽ nhăn mặt

"là cậu sao? tại sao không phải là taehyung? tôi cần taehyung, tôi muốn taehyung, tôi nhớ taehyung"

soojin đau lòng, mắt đỏ ửng vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu

"jungkook, đừng nhớ đến cậu ấy nữa, quên cậu ấy đi. cậu mở lòng với tôi có được không? tôi sẽ thay cậu ấy chăm sóc và yêu thương cậu, cho tôi một cơ hội có được không?"

buông người soojin ra, cậu thất vọng ủy khuất, vừa khóc vừa đáp lời "nhưng cậu không phải là anh ấy, tôi yêu taehyung..."

soojin nước mắt nghẹn ngào mấp máy môi mãi chẳng nói thành lời, khẽ giấu đi hộp quà trên tay mình cô cố gượng cười lên tiếng

"đôi lúc tôi thực sự cảm thấy rất bất lực, jungkook. tôi đã chờ cậu rất lâu, rất chân thành. nhưng lần nào cũng vậy, sự lựa chọn của cậu vẫn không phải là tôi. tôi có gì không bằng kim taehyung chứ? tại sao cứ một mực phải là cậu ấy, rõ ràng cậu ấy chính là người buông tay cậu trước, cậu ấy bội bạc tàn nhẫn bỏ rơi cậu mà. nhưng tại sao cậu vẫn cứ chọn cậu ấy? trong lúc cậu đau đớn như thế này thì không chừng taehyung đã cưới vợ sinh con sống một cuộc sống hạnh phúc rồi. cũng chỉ có cậu là ngu ngốc chờ đợi cậu ấy mà thôi, sống trong kỉ niệm chỉ làm cho cậu tồi tệ hơn thôi jungkook..."

"cậu im đi kang soojin, tôi không cho phép bất kì ai có quyền được so sánh và nói những lời như thế về anh ấy. taehyung không phải một người như thế, anh ấy nhất định sẽ trở về, anh ấy vẫn còn yêu tôi, đúng vậy taehyung sẽ mau chóng trở về bên tôi, anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ tôi mà cưới vợ sinh con. kim taehyung cả đời này sẽ là người của tôi, không ai có thể giành lấy anh ấy từ tay tôi hết..."

soojin bất lực nhìn jungkook khóc gào lên đau đớn rồi ngã khụy người xuống ngất đi. mỗi lúc kích động như thế, cậu vẫn luôn không chịu được mà ngất đi.

"không thể nào yêu tôi được sao jungkook?"






ghé qua bên phố mua một ít đồ xong, taehyung cũng nhanh nhẹn đi về nhà. mưa lấp phấp rơi, anh lạnh rùng người cố nép mình vào trong chiếc áo ấm mỏng tang. nhìn mọi người ai nấy cũng đều có đôi có cặp ôm lấy nhau, anh bất giác chạnh lòng bước đi. đôi chân anh như có tảng đá đè nặng lên khi vô tình nhìn thấy chiếc bánh kem hình một chú thỏ đang đặt trong tủ kia

"phải rồi, hôm nay là sinh nhật của jungkook..."

bỏ ra những đồng lương ít ỏi của mình, chẳng biết vì lí do gì anh lại đi vào mua ngay chiếc bánh ấy. chủ quán hỏi anh tên của chủ nhân sinh nhật hôm nay là gì để ghi lên bánh, nhưng anh chỉ ậm ừ bảo không cần ghi tên. xong xuôi, anh gấp gáp chạy về nhà ngay mặc kệ cho nước mưa xối xả vào người mình, anh cởi hẳn áo khoác ra mà che chắn cho hộp bánh kem.

"ôi sao lại ướt hết thế này, mau vào nhà đi con" nghe tiếng mẹ giục, anh liền nhanh chóng đi vào ngay

"hm? sao tự dưng lại mua bánh kem làm gì? sinh nhật ai sao?"

cười trừ với mẹ anh đáp "không ạ, chỉ là hôm nay tự dưng lại thèm đồ ngọt nên con mới tiện đường mà mua thôi"

"ừ ừ mà con mau đi tắm đi nhé, không thì bị cảm đấy"

"vâng"



tắm rửa sạch sẽ xong, anh lò mò mở hộp lấy chiếc bánh kem ra. chỉ còn khoảng 30 phút nữa thôi là qua ngày mới rồi, anh nhanh chóng dùng quẹt lửa đốt nến lên. đặt chú thỏ kookie ngồi đối diện với mình như thể là có jungkook đang ở đây vậy, anh mỉm cười vừa vỗ tay vừa hát trong nghẹn ngào

"happy birthday to you, happy birthday to you... happy birthday jungkookie"

tự mình đưa miệng thổi tắt đi ngọn nến, taehyung không chịu được liền thút thít với lấy kookie ôm lại gần mặt mình

"jungkook, tuổi 24 bình an... anh yêu em"

không ai đáp lời lại cả, chỉ có tiếng mưa rì rào cùng vài ngọn gió thổi rù rì, taehyung thở hắt ra rồi khóc nức nở

"jungkook, anh thất hứa với em mất rồi. anh không thể nấu canh rong biển và đón sinh nhật cùng em nữa rồi, jungkook ơi anh xin lỗi..."

cắt miếng bánh kem cho vào miệng, anh sụt sùi nhai nhai, nước mắt chảy dài thấm đẫm cả vào trong lớp kem. anh quẹt quẹt nước mắt đi rồi bật cười nhìn kookie

"anh rất thích ăn đồ ngọt nhưng tại sao hôm nay lại thấy chẳng ngon lành chút nào thế này? nhất định là do chủ quán khi nãy lừa anh rồi, bánh kem thì phải ngọt chứ tại sao lại đắng thế này? anh ghét vị đắng, chị chủ quán khi nãy đã lừa anh mất rồi. jungkook, e.. em em phải giúp anh lấy lại công bằng mới được, chị ta dám lừa tiền anh, tại sao càng ăn lại càng thấy đắng và chua chát thế này..."

nước mắt giàn giụa nhem nhuốc khắp mặt, taehyung vẫn tỏ ra không có gì mà xúc lấy một muỗng bánh kem đầy ắp cho vào miệng, hai mắt đã đỏ hoe đến mức sưng húp lên. anh vừa ăn vừa lầm bầm trong miệng

"aish, ngốc quá. đ... đáng lý ra anh, anh phải chuẩn bị cả canh rong biển mới đúng. sinh nhật thì p... phải, thì phải có canh rong biển mới được... anh muốn ăn canh rong biển nhưng, nhưng lại không có rong biển để mà nấu, anh muốn ăn canh rong biển, anh muốn ăn, j... jungkook ơi..."

taehyung muốn ăn canh rong biển nhưng lại không có rong biển ở đây cũng giống như việc anh muốn đón sinh nhật cùng jungkook nhưng lại không có jungkook ở đây vậy. rong biển chỉ là một cái cớ để anh khỏi phải đau đớn vì nhớ đến jungkook mà thôi.

tiếng chuông đồng hồ khẽ vang lên báo hiệu đã bắt đầu một ngày mới. tiếng khóc đáng thương của taehyung vang lớn lên báo hiệu jungkook của tuổi 24 đã không còn anh... cuộc sống của jungkook tuổi 24 đã không còn sự hiện diện của một người tên kim taehyung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro