Sống Chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại theo tiếng gọi anh thấy Taehyung đang đứng trước mắt mình, vẫn là nụ cười rạng rỡ đấy thu vào tầm mắt anh, ấm áp như đoá hoa hướng dương rực rỡ, mái tóc bồng bềnh bay theo chiều gió cuốn theo mùi hương của nó lan tỏa cả không gian, Jungkook cảm thấy thời gian như ngưng động, đứng giữa không gian bốn chiều mênh mông chỉ có cậu và anh

Giọng nói trong trẻo của cậu cất lên như tiếng đàn ngân nga bay bổng

-Jungkook cậu có nhớ mình không?

Taehyung vui vẻ bước đến hỏi anh nhưng người kia vẫn không phản ứng. Anh nhìn cậu chăm chú, trông cậu vẫn bình an lòng đã nhẹ nhõm đi phần nào, Jungkook bước đến đặt hai tay lên vai cậu xoay qua xoay lại như xem xét

-Chịu xuất hiện rồi à, cậu biến đi đâu đấy?

-À...mình...

Taehyung ấp úng ngập ngừng không muốn trả lời, anh thấy vậy cũng không muốn ép cậu, nhìn lên khuôn mặt cậu không còn bất cứ vết bầm nào cả, anh thắc mắc sao nó lại lành nhanh vậy, người thường cũng phải mất cả tuần để biến mất.

-Tôi có rất nhiều chuyện cần tìm cậu tính sổ đấy!

-Hả...

-Ừm, mà cũng không cần vội, sao cậu lại đến đây trùng hợp quá đấy!?

Taehyung cười hì hì ngây ngô một cái rồi cuối mặt buồn rười rượi tay còn vò phần áo đến nhăn cả vải, bộ dạng của cậu đáng thương như vừa bị bỏ rơi, nhưng trông mắt Jungkook sao lại đáng yêu đến thế, anh nén lại không muốn cười cậu thắc mắc hỏi thăm

- Cậu sao đấy?

-Mình...vừa cãi nhau với ông, không có nơi nào trú ngụ cả...

Jungkook phì cười hoá ra là bỏ nhà đi bụi à, không cần biết lý do là gì nhưng anh chắc chắn con người kia phải có tính cách ngang bướng thế nào mới dám quyết định vậy.

-Vậy đến chỗ tôi ở tạm đi, căn nhà phía trên đồi đằng kia đấy!

Jungkook hướng tay đến căn nhà để cậu nhìn theo, mặt cậu bỗng sáng rỡ lên đáp lại anh, không giấu nổi sự vui mừng bèn hỏi lại để khẳng định thêm lần nữa

-Cậu nói thật sao?

-Thật, dù gì tôi cũng mới dọn đến đây sống một mình cũng chán.

Taehyung cười tươi rạng rỡ lao đến ôm anh một cái thật chặt, anh bất ngờ đứng yên mắt tròn lại tròn xoe, ở khoảng cách này anh có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ từ tóc của cậu, và hơn hết là cái ôm ấm áp rất quen thuộc làm anh cảm nhận được nhịp tim đang dần tăng lên. Hai tay anh cũng chủ động đáp lại cái ôm của cậu, môi mỉm thành một nụ cười

"Ấm áp quá"

Đầu óc Jungkook xoay cuồng muốn bùng nổ, lần đầu anh thấy mình không tức giận bởi sự đụng chạm của người khác mà ngược lại còn rất thích thú

Suốt quãng đường lên trên đồi phía căn nhà Taehyung đã luyên thuyên đủ mọi thứ, cậu hỏi anh lý do sao chuyển đến đây nhưng anh chỉ bảo là đột nhiên muốn vậy, một lý do hời hợt để che giấu đi, nhưng không ai biết được sâu nội tâm anh là muôn vàn điều khó nói, khó kể hết lời, vẫn chưa người nào đủ để anh cảm thấy tin tưởng để chia sẻ nên cứ như vậy mà chất chứa riêng cho mình.

Taehyung là một người nhạy bén, cậu có thể hửi được cảm xúc của người khác, thật điên rồ nhỉ? Thông qua nét mặt và khí người anh tỏa ra cậu biết chắc chắn Jungkook còn rất nhiều tâm sự của riêng mình, Taehyung không muốn vạch trần nó, cậu sẽ khám phá từ từ con người của anh

- Cậu không vui sao?

Jungkook im lặng hồi lâu mới đáp lại cậu, nhìn vào ánh mắt sâu vút ấy của anh muốn nói rất nhiều thứ nhưng cuối cùng chỉ thốt lên được ba chữ

- Không có gì!

- Mình ngửi được mùi nói dối đấy nhá, nhưng cậu không nói cũng không sao, ai mà không có bí mật đúng không.

Đúng vậy mỗi người điều có ít nhất một bí mật của riêng mình dù muốn cũng không thể nói ra vì một lý do nào đó, cậu hay anh cũng như vậy có rất nhiều điều còn chưa biết hết ở đối phương.

Anh khẽ liếc nhìn cậu đúng hơn là nhìn trộm, đuôi mắt anh cong dần lên rồi híp đi, đúng vậy anh đang cười bởi sự ngây thơ từ con người kia. Cảm xúc anh lẫn lộn vô cùng, từ bao giờ mà không rất lâu rồi anh mới thấy vui vẻ như vậy.

Vừa bước chân vào cậu liền cảm thấy dễ chịu bởi không khí ấm cúng của ngôi nhà, cậu thích thú đi đến từng nơi tham quan, còn có cả ảnh anh hồi còn bé nữa trông đáng yêu cực kì, và điều làm cậu chú ý là bức tranh to đặt ngay phòng khách kia, có lẽ người đàn ông trong bức tranh đấy là ba Jungkook, thật sự rất giống anh nhưng mặt ông ấy lại có phần hung tợn hơn so với khuôn mặt baby của anh nhiều.

-Jungkook à mình lại ngủ cùng cậu nhá!

-Không!

Nhận được sự từ chối ngay tức khắc cậu hụt hẫng mang chiếc gối định trở về phòng, nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cậu anh tự nhiên cảm thấy không nỡ.

Thôi được rồi Jungkook chịu thua đấy không phải vì anh động lòng mà với lòng từ bi sợ cậu sẽ sợ chỗ lạ mà ngủ không được nên mới cho ngủ chung đấy

-Lết vào đây lại đi, cậu nằm bên đấy, tôi nằm ở đây!

Taehyung nghe được lập tức thay đổi sắc mặt hớn hở chạy ngược vào nhảy lên giường anh nằm hưởng thụ, cậu nhìn trần nhà vui vẻ đáp lại anh

-Tớ biết cậu không nỡ bỏ tớ một mình mà.

-Im lặng và ngủ trước khi tôi đổi ý đi!

-Cậu gọi mình là Taehyung đi đừng xưng vậy không dễ thương đâu!

Cậu quay sang dùng cặp mắt long lanh chớp chớp đối diện nhìn vào mắt anh, Hai người mắt chạm mắt, Taehyung nằm hướng cửa sổ có thể nhìn thấy vô vàn vì sao ngoài kia, nhưng trong mắt anh nó vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp của cậu, có thể hình dung cậu là một trong số vì sao ấy lấp lánh kêu sa, một vẻ đẹp mag chỉ nhìn chứ không thể chạm vào, không gian yên ắng một tiếng động, có thể nghe được cả nhịp thở của nhau. Jungkook cố gắng kéo mình ra khỏi những suy nghĩ kia, quay đầu lại không muốn nhìn nữa

-Ngủ đi Taehyung!

Cậu cười khoái chí giống đứa con nít vừa được cho kẹo, rất lâu trôi qua không thấy anh có động tĩnh gì nên cũng chợp mắt thiếp đi. Bên này anh quay sang tránh né cậu vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu anh vẫn còn hình bóng cậu, Jungkook bỗng nhớ lại cái ôm lúc chiều, cả người bỗng nóng bừng ngại ngùng, khi đối diện đôi mắt cậu anh không thể từ chối được.

Anh nhẹ nhàng quay sang thì thấy cậu đã ngủ say rồi đúng là nhanh thật. Jungkook cẩn thận nhìn từng nét trên khuôn mặt của cậu, thật hoàn hảo quá mức không tự chủ được mà đưa tay sờ nhẹ lên sóng mũi của cậu.

Anh chỉ muốn ngắm nhìn như vậy thật bình yên biết mấy.

Taehyung tính cách và vẻ ngoài tựa như người mẹ còn sống của anh, sự xuất hiện của cậu như một liều thuốc chữa lành cho anh có lẽ cậu là món quà trời mang đến cứu rỗi tinh thần của anh, anh sẽ bảo vệ nó và chỉ thuộc sỡ hữu mình anh thôi.

Đến nữa đêm Taehyung bỗng trở người quay sang ôm anh, thói quen khi ngủ có gì đó ôm khó mà bỏ được, Jungkook đang ngủ bỗng giật mình vì thứ gì đó nặng nặng đè lên người mình, mở mắt nhìn đã thấy cục bông thơm mềm ôm lấy mình cứng ngắt, anh sợ cậu sẽ thức giấc nên cũng không gỡ tay cậu ra, Jungkook đỡ đầu cậu lên dùng tay làm gối cho cậu rồi ôm vào lòng, cũng không đến nỗi, Jungkook thật sự muốn đánh nhau với nhân cách thứ hai của mình, thích đến nỗi nào cũng làm giá không chịu thừa nhận, nhưng lần này thì

"Cũng không tệ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro