Hai hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trời tối.

loại bóng tối mà khi bạn mở mắt ra, sẽ không có gì thay đổi. nơi mà bạn chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của mình nếu bạn đưa nó ngay trước mặt, một loại bóng tối vừa kỳ lạ vừa dễ chịu một cách kỳ quặc.

Nó khiến cho anh cảm thấy ngột ngạt đến mức không thở được do đầu óc quay cuồng và tiếng nức nở nặng nề.

Taehyung hy vọng rằng Jimin đã không đuổi theo anh đến tận đây.

Mặc dù anh có thể thuê xe, nhưng Taehyung lại lựa chọn chạy về nhà. Anh không muốn mình có thời gian để nghĩ, nó khiến anh đau đầu và mệt mỏi. anh đã chạy với tất cả sức lực mà mình có và giờ đây, anh đứng trước căn nhà nhỏ của mình chỉ để nhìn vào một khoảng không vô tận, cảm nhận từng cơ bắp của anh đau đến bỏng rát, cổ họng khô khan khiến tiếng thở của anh cũng trở nên khó khăn nhưng anh không có thời gian để lấy đồ uống cho bản thân. tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ là anh muốn trốn vào một góc nào đó để hét lên và thực sự ở một mình.

Anh biết bóng tối dưới gầm giường sẽ là giải pháp.

tấm thảm dưới tay khá mỏng khiến khuỷu tay anh bắt đầu đau, lưng anh cũng vậy vì anh phải khom người khá lâu trong không gian nhỏ.

Taehyung đã tắt tất cả đèn và đóng rèm lại, đảm bảo rằng anh không thể nhìn thấy một tia ánh sáng lọt vào bên trong, sau đó anh chui xuống gầm giường, cẩn thận để không bị đập đầu. rồi anh khóc, anh khóc đến nỗi dù có lau nước mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nước mắt vẫn cứ tuôn ra, anh nấc lên nghẹn ngào mà không thể thốt thành tiếng.

anh đã ở dưới đó khoảng một giờ đồng hồ hoặc có thể lâu hơn thế, cho đến khi ngay cả lũ dế cũng ngừng hót và anh nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại từ ngoài sân, Taehyung biết rằng đó là mẹ anh. vì vậy anh ngập ngừng trèo ra khỏi cái ổ nhỏ và kéo căng cơ bắp đau nhức của mình.

Căn nhà vẫn tối như trước và tiếng động duy nhất là tiếng quạt của anh thổi nhẹ và tiếng bước chân anh loạt xoạt trên tấm thảm.

Đôi mắt của Taehyung mở to và trái tim của anh ngừng đập khi anh nhận ra rằng mẹ đang ngủ trên ghế sô pha

Mẹ đã về rồi.

Nhưng điều khiến anh sợ hãi hơn nữa là tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ, anh khóc nấc lên vì sợ hãi, phóng ra khỏi phòng khách và trốn ra sau giường của mình.

"Taehyung! Em biết anh ở trong đó!"

Taehyung không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay ném cho tên bên ngoài một viên gạch.

anh bước tới cửa sổ, mắt mở to, và mở nó ra.

Cậu nhóc khối dưới ở phía bên ngoài trông có vẻ lo lắng, đôi mắt của cậu ấy sáng lên nổi bật trong màn đêm, vô cùng nhợt nhạt nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ, mái tóc thì rối bù và có những vệt nước mắt trên đôi má đỏ hồng của ấy.

"Em biết bây giờ là một giờ sáng.. nhưng em thực sự không thể đợi thêm được" anh thở dài, cắn môi, và lùi ra xa, cụp mắt xuống đất và cố gắng không bật khóc.

"và em.. em cũng biết rằng anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho em... chết tiệt, anh làm sao có thể tha thứ cho em được chứ..."

Jungkook giơ lên một cuốn sách màu nâu đậm, màu mắt của Taehyung, nó đã bị xé nát khá nhiều và có nét chữ cẩu thả ở mặt trước. "Đừng nhìn... hãy đọc nó.. khi em rời đi.. có được không anh?" nhưng câu nói đó chẳng còn nghĩa lý gì khi Jungkook trèo qua cửa sổ và đáp xuống bên cạnh Taehyung.

"Em đi đi, anh không muốn ở gần em" Taehyung lặng lẽ nói. "Anh ước em thậm chí không ở đây. Anh ước em sẽ rời đi và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa"

nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt của Jungkook khi cậu lùi lại một bước, môi run run.

"Taehyung, anh không có ý đó. Anh yêu em mà..."

"Đúng vậy, và anh vẫn luôn tha thứ cho em. nhưng em...," Taehyung ngừng nói khi một tiếng nấc nghẹn thoát ra khỏi môi cậu. Cậu trông thật đau khổ ngay khi anh bắt đầu nói. và Taehyung cảm thấy như những bức tường của mình sụp đổ hết rồi, anh hoàn toàn gục ngã trước mặt cậu.

Mặc dù anh ghét cậu đến thế nào, thì ngay tại khoảnh khắc này, điều duy nhất anh nhận ra là Jungkook chưa bao giờ là xấu trước mặt anh. Cậu có thể đang ở trong tình huống tồi tệ nhất, với những giọt nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt nhăn nhó và đôi mắt nhắm nghiền đỏ hoe, nhưng cậu trông vẫn rất đẹp.

thật đau lòng khi nhìn cậu vòng tay tự ôm lấy mình, hít những hơi thở run rẩy và nhìn khắp nơi trừ anh.

"Em đang cố gắng mà Taehyung..." cậu thở ra, và nhỏ đến mức Taehyung hầu như không thể nghe thấy cậu nói gì. "Em đã cố gắng nhưng em không thể làm được. Em đã nói với anh là em không thể, nhưng anh nói rằng em có thể. Anh luôn tin tưởng vào em mặc dù em luôn tỏ ra hèn nhát, khi em thậm chí còn chẳng tin vào bản thân mình"

cậu dừng lại, Taehyung giả vờ không để ý đến việc Jungkook giận dữ ấn mạnh ngón tay cái vào cổ tay đang băng bó của mình. Anh đã bỏ cuộc, điều đó có nghĩa là anh sẽ không thể giúp cậu thêm lần nào nữa.

"Em sẽ không bao giờ đủ tốt cho một người đẹp và tốt như anh, kim Taehyung"

Taehyung nhanh chóng lắc đầu không đồng ý. "Anh không có."

Jungkook phớt lờ anh, thay vào đó cắn chặt đôi môi run rẩy và nhẹ nhàng nhắm mắt lại khi một giọt nước mắt khác từ từ trượt qua. Taehyung rất muốn vươn tay và lau đi giọt nước mắt đó giúp cậu.

"Taehyung, em tưởng anh yêu em..."

Anh có! Taehyung muốn hét lên. nhưng có điều gì đó đã kìm anh lại, khiến anh cắn chặt lưỡi và thay vào đó chỉ biết khóc thầm nhìn Jungkook.

"Em cũng yêu anh. em yêu sự nhút nhát của anh và em yêu việc anh mỉm cười với mọi điều em nói ngay cả khi điều đó không hề buồn cười chút nào."

Taehyung nhắm mắt lại, tiếp thu những lời của Jungkook mà anh đã mong được nghe trong suốt hai năm qua.

"Hay là em nói những điều em yêu ở anh nhỉ? Ừm.. đó đúng là một ý kiến hay..."

có vẻ như cậu đang nói chuyện với chính mình.

"uhm... em yêu những lọn tóc xoăn của anh, chúng thật quyến rũ."

Taehyung không thể không mỉm cười khi nghe cậu nói điều đó.

"Em yêu cái cách chỉ có em mới có thể khiến anh muốn nói chuyện, theo cách mà không ai khác có thể làm được, và khi em ở trong phòng với anh, anh là người duy nhất em muốn nhìn thấy."

"Em yêu cách anh không bao giờ mở cửa trừ khi anh đi giày hoặc đi tất."

Taehyung ngẩng đầu lên, miệng sắp há ra. "làm sao mà em biết được điều đó?" anh thì thầm.

"Em yêu cách anh chỉ thích ăn ngũ cốc cho bữa sáng và căn phòng của anh luôn sạch sẽ đến mức hoàn hảo và em yêu việc anh không bao giờ có thể giao tiếp bằng mắt lâu trừ khi ở bên em."

và như để chứng minh quan điểm của mình, Jungkook bắt gặp ánh mắt của Taehyung, với một nụ cười run rẩy và đẫm nước mắt.

thật đau lòng khi chứng kiến một người vui vẻ, hài hước như vậy gục ngã trước mặt bạn.

Taehyung nhìn chằm chằm, chỉ chớp mắt để xem xét khuôn mặt tuyệt vời của Jungkook, khuôn mặt mà có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như thế này nữa.

"Em yêu anh" Jungkook nói đơn giản. nó không hoàn hảo hay kịch tính, cậu chỉ nói với đôi lông mày nhướng lên và vẻ mặt kiên quyết. "Em yêu anh, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh, Kim Taehyung!"

Nói đến đây, Taehyung không thể vượt qua sự thật rằng Jungkook yêu anh đến nhường nào, và cậu đã nói điều đó khá nhiều lần rồi. Nhưng anh không nói gì vì anh đang rất bối rối và thất vọng. ngay khi có điều gì đó tồi tệ xảy ra, Jungkook lại nói những lời khiến anh tan chảy, còn anh thì lại cầu xin cậu nên thay đổi.

ngoại trừ, lần này, mọi thứ đều khác. chỉ có Jungkook đang xin lỗi và Taehyung không còn cầu xin điều gì từ cậu. anh vẫn đang đợi đến khi Jungkook bắt đầu trở lại bản tính của của cậu, mắng chửi anh một cách thậm tệ hay lấy dao cạo cứa vào cổ tay anh.

Ý nghĩ đó khiến Taehyung cảm thấy mối quan hệ này thật tệ hại..

anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Louis Jungkook, phớt lờ sự phản đối dịu dàng của cậu.

"Taehyung à, đừng làm thế mà. Em không muốn làm tổn thương anh, xin anh..." giọng nói của cậu khàn khàn, khiến trái tim của anh rất đau.

Thật tồi tệ..

nhưng anh chỉ nhẹ nhàng tháo miếng băng trắng, mặc dù bụng anh đang quặn lên khi nhìn thấy máu và những vết cắt lởm chởm, còn mới trên cổ tay của cậu. vai của anh rung lên và một âm thanh nghẹn ngào thoát ra từ môi anh, nhưng anh không cho phép mình nhắm mắt lại, ngay cả khi Jungkook bảo anh làm vậy.

"Taehyung à, nhắm mắt lại đi," Jungkook khẽ nói.

đôi mắt anh bỏng rát với những giọt nước mắt tuôn trào khi anh đưa cổ tay của Jungkook lên mặt mình, và nhẹ nhàng đặt môi lên những vết cắt. anh nhắm chặt mắt, hôn từng vết cắt bằng đôi môi run rẩy. anh có thể cảm thấy Jungkook cũng giống anh, anh nghe thấy tiếng thút thít của cậu khi anh để nước mắt rơi xuống những vết cắt hở, và anh biết điều đó làm cậu đau nhưng khi nhìn thấy chúng anh thực sự không thể kìm được cảm xúc của mình.

"Anh thật hư vọng chúng khiến em đau.." anh thở ra, nhưng lại lắc đầu và nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Jungkook. "Không, anh không muốn. Anh không muốn em đau. Anh không muốn em đau. Anh không muốn em đau. Anh không muốn em.."

"được rồi, Taehyung à," Jungkook thở dài, kéo cổ tay trần của mình ra trước khi vòng tay ôm lấy anh.

"Anh không muốn em bị tổn thương" Taehyung thì thầm. Tâm trí anh trống rỗng, anh có thể cảm thấy sự mệt mỏi và những cảm xúc xâm chiếm tâm trí quay cuồng của mình, cảm giác quen thuộc mà anh ghét.

"Taehyung, em yêu anh rất nhiều. Nên cho dù anh làm đau em cũng không sao. Đừng khóc, thiên thần của em."

"Anh không muốn em bị tổn thương đâu..." Taehyung lặp lại, bởi vì anh cảm thấy nếu anh nói bất cứ điều gì khác cũng sẽ không có ý nghĩa.

"thiên thần à, gấu con à, Taehyung à, không sao cả... em không đau.. anh đừng khóc mà... em đau lắm." đó là tất cả những gì Jungkook nói, và Taehyung thực sự thích cách cậu đung đưa tay anh, một cú đung đưa nhẹ nhàng ít gay gắt hơn nhiều so với mọi thứ khác đang diễn ra.

anh nghiêng người một chút, vì khoảng cách chiều cao của họ không lớn, và anh tựa đầu vào vai cậu, hít những hơi thở không đều qua môi.

Jungkook kiễng chân lên thì thầm những lời ngọt ngào vào tai anh, những lời mà anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nghe thấy.

"ngủ đi bé cưng."

anh cảm thấy buồn ngủ khi cuối cùng cũng đặt chân lên giường, mắt anh ngay lập tức nhắm lại, anh dựa vào chiếc gối lớn. cảm giác thật mềm mại, nhất là khi Jungkook là gối của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro