5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn, Koko đã có mặt ở trước cửa nhà để đón Sarang. Ai không biết còn tưởng họ đang diện đồ đôi cơ đấy, đến mức cả hai cũng giật mình vì độ ăn ý của nhau.

Từ cửa tiệm của Sarang đến nơi bắn pháo hoa cũng không xa lắm, cô nàng muốn cùng Koko đi bộ hơn là ngồi trên xe đến đó.

"Unnie, chúng ta đi bộ được không, dù sao đường đến đó cũng không xa lắm"

"Ừm, cũng được. Khi nào em mỏi chân thì bảo chị nhé"

"Để làm gì ạ"

"Chị cõng em"

Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ khiến trái tim Sarang đập liên hồi. Không ổn rồi, đừng nói đến việc ngắm pháo hoa, trái tim nàng cũng bay ra những chú bướm với đầy đủ sắc màu rồi.
Thầm cảm ơn thời tiết tối nay thật tốt, cả hai đi bên nhau dưới ánh đèn đường màu vàng. Phản chiếu lên trên những vũng nước nhỏ đọng lại sau cơn mưa lúc chiều tối là hình ảnh một cao một thấp, thi thoảng những âm thanh bên đường lại thu hút sự chú ý của cả hai. Họ đi bên nhau trong sự thẹn thùng nhưng cũng rất hạnh phúc. Ai mà chẳng muốn đi bên người mình yêu dưới không khí lãng mạn như vậy nhỉ.

"Sarang"

"Vâng, em đây"

"Em có đang cảm thấy hạnh phúc không"

"Sao chị lại hỏi vậy, tất nhiên là em hạnh phúc rồi"

"Không có gì đâu. Chị chỉ muốn nói là, nếu em không ngại thì có thể nắm tay chị. Koko cũng muốn trở thành hạnh phúc của em"

Lời nói của Koko một lần nữa khiến Sarang giật mình, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh hơn khi cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của người kia. Không to nhưng cũng không quá nhỏ, sự mịn màng trong những xúc cảm ấy chạy dọc khắp cơ thể nàng như muốn ôm lấy thân hình bé nhỏ đó.

Siết chặt tay hơi, Koko không muốn vuột mất cơ hội này. Ngay bây giờ cô chỉ ước thời gian dừng lại để được tận hưởng khoảnh khắc ấy lâu hơn nữa, cái cảm giác lâng lâng khó tả của tình yêu là như vậy sao.

Sau khi đến điểm bắn pháo hoa, cả hai chọn cho mình chỗ đứng thích hợp để quan sát. Nơi đây chật kín người, có người đi cùng gia đình, có người đi cùng người yêu, và cũng không khó để bắt gặp những cặp đôi bày tỏ tình cảm ở nơi đây.

Thời gian đếm ngược chỉ còn tính bằng giây, cả đoàn người đang xôn xao bỗng nín thở lại để chờ đợi khoảnh khắc này. Với người Pháp, ngày hôm nay có ý nghĩa vô cùng to lớn với đất nước của họ. Còn với những người ngoại quốc như Koko và Sarang, họ chỉ đơn giản là những người yêu cái đẹp thôi.

Từng giàn pháo hoa với sắc màu rực rỡ tung bay trên trời cùng tiếng hò reo của dòng người. Bỗng Sarang cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình từ đằng sau, thì thầm vào tai lời nói mà cả đời nàng cũng không bao giờ quên được.

"Sarang ơi, chị yêu em, Narai Koko này yêu em nhiều lắm"

Là Koko, người nàng yêu cũng là người khiến nàng muốn nghe những lời nói này nhất. Không tin vào chính tai mình, hay là do âm thanh xung quanh lớn quá nên nàng nghe nhầm nhỉ, Sarang lúng túng quay ra sau. Đối diện với nàng chính là ánh mắt chất chứa đầy yêu thương, sâu bên trong đó là biết bao tiếng yêu không thể diễn tả bằng lời, tim nàng hẫng đi một nhịp nữa khi nhìn thấy nụ cười của Koko. Phải rồi, là nụ cười nàng thường mơ về hằng đêm mà, là nụ cười đã kéo nàng khỏi đau thương của cuộc sống bộn bề này.

"Unnie à..."

"Xin em, hãy để chị trở thành người ở bên em đến cuối đời, hãy để chị yêu thương em bằng cả trái tim này. Chị chẳng có gì cao sang đâu, chỉ có một trái tim chân thành luôn loạn nhịp vì em, sẵn sàng mang lại hạnh phúc đến cho em thôi. Sarang ơi, chị nghĩ chị đã tìm được trân quý của đời mình rồi"

Chẳng cần một món quà, cũng chẳng cần một bó hoa, chỉ là một lời tỏ tình hết sức đơn giản của hai người yêu nhau.

"Em khó chiều, em yếu đuối, em hay cằn nhằn lắm. Có những lúc em sẽ thờ ơ với mọi thứ, cũng có lúc em sẽ luyên thuyên rất nhiều chuyện nữa. Em cũng thích pha cafe một cách ngẫu hứng, hy vọng khi ấy chị sẽ không cảm thấy nản chí với đống công thức mới. Narai Koko, em đồng ý rồi thì phiền chị hãy chăm sóc cho em nhé"

Sarang khóc, Koko cũng vậy, tình yêu này cuối cùng cũng đã nhận được hồi đáp từ đối phương. Ở đất nước xa xôi này Koko đã tìm thấy tia sáng của đời mình, Sarang cũng đã tìm được hạnh phúc mà nàng mong muốn bấy lâu.

"Hì hì, chị cảm thấy hiện tại chị là người hạnh phúc nhất thế giới"

Cả hai đang tay trong tay sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc. Koko vừa đi vừa nói, thi thoảng cô lại nhảy cẫng lên thể hiện sự phấn khích làm Sarang bật cười không thôi.

"Thế trước kia khi ở với em thì chị không hạnh phúc à"

Sarang bĩu môi tỏ vẻ dỗi hờn, má lúm lộ ra càng sâu làm Koko không chịu được mà chọt chọt vài cái.

"Trước kia thì chị hạnh phúc vì thích em, còn bây giờ chị hạnh phúc vì có em"

Cả hai nắm tay tung tăng trên con phố nhỏ ở Paris. Cảnh tối nay đúng là đẹp thật, nhưng chỉ đẹp nhất khi được ngắm nhìn những điều đó ở sâu trong đôi mắt của người kia.

"Mà Sarang này, em không khoẻ sao. Lúc nãy chị thấy sắc mặt em không ổn lắm, em không thích tiếng ồn ở đó đúng không.
Lần sau chị và em sẽ hạn chế đi đến những nơi đông người nhé"

"Không có đâu Kojjang, em bình thường mà. Chắc do tối nay Jeemin unnie nấu canh dở quá nên em bị đau bụng xíu thôi"

Jeemin: Hắt xì !!!

"May quá, nếu vậy thì tốt rồi. Nào, công chúa lên đây để chị cõng về nhé"

*
*          *

Họ đã yêu nhau được gần 1 năm, không quá phô trương nhưng vẫn rất ngọt ngào.
Koko luôn dành cho Sarang những điều tuyệt vời nhất, còn Sarang thì luôn ở bên cô như mặt trời nhỏ chữa lành sau những ngày mệt mỏi.

Một ngày nọ, Koko quyết định chụp một bộ ảnh đặc biệt cho Sarang. Cô chọn một công viên nhỏ với cánh đồng hoa dại và ánh nắng vàng rực rỡ. Sarang mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Koko không thể rời mắt khỏi nàng, và mỗi bức ảnh chụp lại là một tác phẩm nghệ thuật chứa đựng tình yêu của Koko dành cho Sarang.

Sau buổi chụp ảnh, họ ngồi bên nhau trên cỏ, ngắm nhìn những bông hoa và tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Sarang dựa vào vai Koko, khẽ thở dài hạnh phúc.

"Kojjang, em thật sự rất hạnh phúc khi có chị bên cạnh."

"Chị cũng vậy Sarang à, sự có mặt của em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của chị"

Tựa đầu vào nhau, tình yêu với họ chỉ cần là như vậy thôi.



"Sarang à, 3 năm không hề dài, chị mong em sẽ sống thật hạnh phúc trong khoảng thời gian ấy"

"Em biết mà unnie, sẽ nhanh thôi, em sẽ tìm được hạnh phúc của mình"

"Hai bác đã biết chuyện rồi, chị cũng sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em trong thời gian này"

"Jeemin unnie, cảm ơn chị. Nhưng chị cũng đừng vì hai chữ trách nhiệm mà bỏ quên tình yêu của mình đấy nhé"

"Yên tâm, em gái chị tất nhiên vẫn phải quan trọng hơn mấy chuyện khác rồi. Nào, đến giờ tái khám rồi, đi thôi"



"Chị đã định ngăn cản rồi nhưng không có nổi, giờ em thấy hậu quả chưa"

"Thôi mà chị, dù sao chuyện này em mới là người sai, chị đừng trách chị ấy nhé"

"Chị cảm ơn cậu ấy còn không hết, sao mà trách được. Có trách thì cũng chỉ trách em không biết nghĩ cho sức khoẻ của mình thôi, Koko chăm em chắc sẽ mệt lắm"

"Nào, em dễ chiều mà. Nhưng mà chị này, vậy là thời gian sẽ bị rút ngắn lại đúng không"

"Ừm...bác sĩ nói vì em không quen với sự kích động mạnh từ những tiếng ồn đó nên trái tim bị chịu đả kích lớn"

"Mong là sẽ ổn, dạo này em xuống sắc quá sợ Kojjang sẽ buồn ghê"










__________________________

ai biết gì đâu ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro