nắng nhạt, thơm vạt áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hỡi nàng ơi, những câu chuyện cổ tích hoang đường thời thơ bé đã từng làm tôi bật cười thích thú và tưởng tượng chính mình là một cô gái nghèo hèn, bần cùng và yếu đuối. để khi đến lúc cao trào, trưởng thành sẽ gặp được chàng hoàng tử tuấn tú, giàu có giúp đỡ và giải thoát số phận rách rưới đến với cuộc sống sa hoa trong nhung lụa.

nhưng nực cười thay, tôi lại là một kẻ xấu xa, vì tôi có thể đẩy một ai đó xuống đáy sâu chỉ bởi người ta cản đường mình. hay cô lập ai đó chỉ bởi tính cách không hợp nhau, xấu xí hoặc đơn giản là ngứa mắt.

tồi tệ thật nàng nhỉ?

cũng lạ thay, thuở ấy muốn trở thành cô gái dịu dàng, yểu điệu để được núp sau lưng chàng trai ấy, được chàng che chở và cưng chiều. nhưng giờ đây, tôi muốn bản thân mình trở thành một thiếu niên cao lớn, mạnh mẽ để được bên nàng, làm một điểm tựa, nơi dừng chân vững chắc.

tuy vậy, nó vẫn quá xa vời với chúng ta.

vì cách biệt bởi hai thế giới mỏng manh, bức tường tuy nhỏ nhưng không thể phá vỡ nổi. 

tôi biết nàng và chỉ những điều được "cha" nàng phơi bày còn những ngày thường hay những lúc rảnh rỗi, buồn  bã nàng làm gì tôi không tài nào biết được. nên tôi chỉ có thể tưởng tượng, suy diễn ra khung cảnh ấy.

buồn cười thay, nàng chẳng biết đến tôi. một cô gái vô tình đem lòng yêu nét vẽ trên trang giấy và ngồi trước màn hình hò hét những câu yêu thầm kín. dù vậy, tôi vẫn viết những bức thư tình gửi đến nàng, một cô gái không bao giờ nhận được.

vậy thì hẹn nàng kiếp sau đi, được sống cùng một thế giới và nàng chỉ là một người bình thường thôi, chỉ những người xung quanh biết tới nàng. và tôi sẽ tìm đến, đơn giản là một người lần đầu gặp muốn được quen biết, sau đó gần gần thân thít hơn và mang lòng yêu thương nhau.

có được không, nàng hỡi!?

lúc đó, khi cầu hôn ấy. tôi sẽ cầm trên tay đóa hoa hồng thắm đỏ với chiếc nhẫn đính viên ngọc lấp lánh. chúng ta sẽ đứng ở trung tâm con tim và xung quanh chỉ có gia đình của cả hai thôi.

đến khi đám cưới, tôi sẽ trang nghiêm đứng trong lễ đường cùng với Cha, chờ đợi nàng trong bộ váy cưới lộng lẫy bước vào và tiến đến bên tôi. chỉ cần như vậy thôi, tôi sẽ nắm lấy tay nàng không buông và thốt nên câu hẹn ước.

"con tim, lí trí này nguyện dành cho nàng cả kiếp người."

nàng ơi, như vậy liệu có được không?

tôi biết mình chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, mơ mộng cao sang, bấu víu vào giấc chiêm bao mơ hồ nhưng tình tôi chính là thật, một nửa cũng không dối gian.

kiếp này không cùng chung đường, tình tôi sẽ chỉ là hoang tưởng, viễn vông mà bị người đời cười chê, chỉ trích. người thân không mong muốn con cái mình đau khổ bởi giấc mộng không thể trở thành hiện thực, ngây dại chìm vào tình đơn phương. tôi không muốn cha mẹ của mình phải thương tâm nhưng cũng không muốn như vậy mà vứt bỏ tình yêu thương đối với nàng.

vậy thì, kiếp sau, nếu kiếp sau chúng ta đều là người và cùng chung sống trong một thế giới thì tôi sẽ nắm giữ lấy đôi tay của nàng mà nâng niu. đẩy nàng về phía sau, tựa vào lưng tôi để tất cả những điều khắc nghiệt ở phía trước được tôi dẹp gọn và đưa nàng đi qua.

đóa tường vi hương sắc thắm dịu dàng, xinh đẹp nhưng đầy gai nhọn ấy, tôi muốn được nắm trong tay đưa đi khắp thế gian, cùng nhau trải qua cả kiếp người. 

nàng sẽ biết được rằng thanh xuân tươi đẹp ấy của tôi đã luôn dành cho nàng.

niềm vui, nỗi nhớ cùng đau xót đến thấu tâm can đều lưu trữ trong con tim rỉ máu.



tôi yêu nàng qua từng thời gian, nàng ạ!

1:35


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro