Hồi 1 - Chương 3: Ấm áp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Mộng Nghiên nghe thấy tên của Ngôn Kiều cô vểnh tai lên, "Không, hôm qua anh ấy giúp tớ chuyển nhà, buổi tối thì cùng mẹ anh ấy ăn cơm."

Dừng một chút, cô hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Nghe này, rạng sáng hôm nay tớ và Kha Ấn Thích đến quán bar MUSE để tìm Trịnh Vận Chi, chúng tớ đã nhìn thấy Ngôn Kiều"

Năm ngón tay cô xiết chặt điện thoại.

"Vội vàng kéo Trịnh Vận Chi ra ngoài, tớ không có thời gian xác nhận, nhưng mà, cậu biết đó, thị lực của tớ từ nhỏ đã rất tốt" giọng nói của Trần Hàm Tâm lúc này trở nên nghiêm túc hơn, "Nếu tớ không nhìn nhầm thì người đang ôm một phụ nữ khác và nâng ly chúc mừng là Ngôn Kiều"

Bạch Mộng Nghiên sững sờ, không thể tiêu hóa được thông tin này trong thời gian ngắn.

"Này, Peter Pan, cậu vẫn đang nghe đúng không?" Giọng Trần Hàm Tâm lo lắng.

"Alo?!"

...

Trần Hàm Tâm hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng Bạch Mộng Nghiên lại cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Hóa ra tối qua anh ta không gọi cô là vì đi bar cả đêm? Anh ta cũng nói trong cuộc điện thoại lúc sáng rằng tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất phức tạp, anh ấy không biết nên nói với cô như thế nào...

Cố gắng bình tĩnh lại, cô kéo khóe miệng miễn cưỡng trả lời: "Có lẽ là bữa tiệc của bạn anh ấy..."

Trần Hàm Tâm cười lạnh một tiếng, "Tụ tập tại quán bar vào lúc nửa đêm, cũng biết tìm kích thích đó, Mộng Nghiên, lập tức đi tìm anh ta hỏi rõ ràng, nếu anh ta dám làm gì có lỗi với cậu, tớ sẽ xử đẹp anh ta"

Nói xong, Bạch Mộng Nghiên không hề phản ứng lại Trần Hàm Tâm có lẽ đã nhận ra giọng điệu của mình có chút nặng nề nên chậm lại. "... Tớ bị Trịnh Vận Chi làm cho tức giận đến mức không còn gì để nói, cậu ấy không chỉ tiếp tục dây dưa với Mục Hi mà còn muốn tự hành hạ mình đến chết, tớ luôn nghĩ rằng Ngôn Kiều sẽ không làm chuyện như vậy sau lưng cậu."

Những lời của Trần Hàm Tâm vang lên bên tai, nhưng dường như chúng không hề đi vào đầu cô, cơn đau đầu ngày càng dữ dội và sự hoang mang đã khiến suy nghĩ của cô trở nên đình trệ.

"Tâm Tâm"

Sau khi im lặng một lúc, cô co người lại và nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tớ hơi đau đầu, sau khi tôi nói chuyện với Ngôn Kiều, tớ sẽ gọi cho cậu" Giọng cô khàn khàn, khiến Trần Hàm Tâm nghe xong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tạm thời lại kìm lại, "...Được, vậy tớ chờ điện thoại của cậu, cẩn thận đừng để bị cảm"

Vừa cúp máy thì xe dừng lại trước cửa nhà, Bạch Mộng Nghiên vẻ mặt đờ đẫn trả tiền rồi chậm rãi kéo vali lên lầu.

Đầu óc nhức đến nỗi không thể nhớ mật khẩu, bất đắc dĩ phải dùng chìa khóa mở cửa bước vào nhà, cô đẩy vali vào tường, lảo đảo trở về phòng ngủ, không thay quần áo, trực tiếp nằm xuống giường.

...

Khi cô có chút ý thức, ngồi bật dậy mặc chiếc áo khoác lông vũ dày cộp vào, nhưng cô vẫn còn run cầm cập vì lạnh, phòng ngủ quay về hướng Bắc nên không khí lạnh hơn, cô rùng mình khép hờ mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, nhận ra đã là mười hai giờ khuya.

Với tình trạng hiện tại của cô, chắc chắn là bị sốt, nhiệt độ cơ thể cao hơn những lần bị sốt trước

Bạch Mộng Nghiên sờ trán nóng bừng của mình, vắt óc suy nghĩ... Lúc đóng thùng, hộp thuốc cô để ở đâu?

Cố gắng bước xuống giường, cô vươn tay bật đèn, tìm kiếm thuốc trong ngăn tủ đầu giường, nhưng vẫn không tìm thấy.

Phòng khách tối đen, cô dựa vào tường đi đến tủ đựng đồ trong phòng khách, mở ra, tìm từng ngăn một.

Cơn chóng mặt ngày càng nghiêm trọng, thậm chí cô còn cảm giác buồn nôn, cố gắng tìm điểm tựa, sơ ý làm đổ chiếc vali đang dựa vào tường.

Giữa đêm khuya yên tĩnh vang lên tiếng động lớn, cô vội vàng cúi xuống đỡ vali, nhưng hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống đất.

Sàn nhà lạnh như băng, Bạch Mộng Nghiên lại đang bị sốt, cô dùng hai tay chống xuống sàn nhà, không ngừng thở.

"Cọc cọc ——"

Cô quỳ trên mặt đất còn có chút mê mang, lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Nửa đêm sao lại có người gõ cửa? Chẳng lẽ là Ngôn Kiều?

"Chờ một chút."

Cô cố gắng đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa.

"Là tôi" cô nhanh chóng nghe thấy một giọng nam dịu dàng từ bên kia cửa, "Thái Từ Khôn"

Hả? Anh hàng xóm đẹp trai?

Bạch Mộng Nghiên lắc đầu, cô mở cửa thấy Thái Từ Khôn đứng trước cửa, mặc bộ quần áo ở nhà và đeo một cặp kính.

"Tôi ở bên cạnh nghe thấy mấy tiếng động lớn," Anh nhìn cô dịu dàng nói, "Không biết cô có xảy ra chuyện gì không."

Cảm giác khó chịu dâng trào, cơn đau đầu kéo theo cảm giác muốn nôn ngày càng nghiêm trọng.

Thái Từ Khôn cau mày, gò má cô ửng hồng, trán không ngừng đổ mồ hôi, rất nhanh phát hiện ra, "Cô phát sốt sao?"

"Ừm..." Cô yếu ớt đáp lại, đôi mắt khép hờ nói: "Tôi chỉ... chỉ là đang tìm hộp thuốc thôi."

Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó mở rộng cửa hơn, đỡ cô đến sofa ngồi xuống.

Sau đó, anh quay lại ngăn tủ mà cô đã lục lọi, và nhanh chóng tìm thấy hộp thuốc ở góc dưới bên trái.

Anh mở ra xem, bên trong không có viên hạ sốt và thuốc chống viêm nào, lại nhìn người sắp ngất đi vì sốt trên ghế, trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Bạch Mộng Nghiên" anh đi tới trước mặt cô, nửa cúi người để cô nghe rõ, nói với cô, "Chờ tôi một lát, tôi thay quần áo, rồi đưa cô đến bệnh viện"

"Ừ" Cô bây giờ không còn tỉnh táo, chỉ phản ứng theo quán tính, anh trở về thay quần áo nhanh chóng quay lại sau đó lấy chìa khóa từ trong túi xách khóa cửa lại, giúp cô đi thang máy xuống tầng hầm, đỡ cô vào xe, cả quá trình cô mơ màng không hay biết gì.

"Cố gắng thêm một chút nữa, sẽ đến bệnh viện ngay thôi"

Bạch Mộng Nghiên ngồi trên ghế phụ, cô cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán mình.

Trước khi hoàn toàn ngất đi, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm mạnh mẽ từ bàn tay này.

**

Khi đến bệnh viện, anh đi đăng ký, gặp bác sĩ, phát thuốc và nộp đơn gần như không ngừng nghỉ...

Mãi cho đến khi Bạch Mộng Nghiên được nằm trên giường bệnh để truyền dịch, anh mới thực sự an tâm.

Thái Từ Khôn vừa từ Anh trở về, bị say máy bay, bị lệch múi giờ, hai ngày nay ngủ muộn, ở trong căn nhà cách âm kém, rất dễ nghe thấy tiếng cô lục lọi đồ và làm ngã vali.

May mắn thay, trước khi cô bất tỉnh, anh kịp thời đưa cô đến bệnh viện.

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, anh đưa tay lên xoa xoa thái dương, vừa định nghỉ ngơi thì có người vỗ nhẹ vào vai anh.

Anh quay người lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc áo blouse trắng.

Chàng trai đang cười nhìn anh, thấp giọng nói: "A Khôn"

Thái Từ Khôn giật mình, không ngờ lại gặp người quen ở đây, anh giơ tay ra hiệu ra ngoài nói chuyện.

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, đi đến hành lang, chàng trai nhìn anh cười nói: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây"

Người đàn ông này tên là Đới Tông Như, bạn thân thời trung học của anh, hiện đang là bác sĩ khoa sản phụ nổi tiếng ở bệnh viện Thụy Kim, mặc dù anh ở Anh nhưng hai người vẫn luôn giữ liên lạc, anh vừa về nước, chưa kịp liên lạc đã gặp lại trong tình huống thế này.

"Đã lâu không gặp," anh vỗ vai Đới Tông Như, "Hôm nay cậu trực ở bệnh viện à?"

"Tôi không phải trực ban, vừa xong một ca phẫu thuật khá dài, mới vừa xong định về nhà nghỉ ngơi" Đới Tông Như nhìn anh, lại nói, "Cậu thì sao? Nghỉ lễ Giáng Sinh về đây không thông báo một tiếng?"

"Vừa trở về hai ngày nay, muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi mới nói với cậu"

"Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu cùng một cô gái đi vào trong hành lang, tôi còn tưởng rằng là do ca phẫu thuật kéo dài quá lâu nên bị hoa mắt, mãi đến khi hỏi y tá mới biết thật sự là cậu" Đới Tông Như nhìn anh cười đầy ẩn ý," Bạn gái à? Một năm không gặp, tôi nghĩ không theo kịp cậu rồi"

Anh lắc đầu liếc mắt về phía phòng bệnh, "Không phải bạn gái, là hàng xóm."

"Hàng xóm?" Đới Tông Như nghe thấy, hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Tôi không nghe lầm đúng không? Thái Từ Khôn không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, sao tự nhiên lại chạy đến giúp đỡ hàng xóm"

"Đừng có nói như tôi lạnh nhạt đến mức không quan tâm mạng người..." anh vỗ vai Đới Tông Như, "Cô ấy bị sốt, tôi phát hiện kịp thời đưa cô ấy đến bệnh viện để truyền nước biển"

"Ồ ..." Đới Tông Như trầm ngâm trả lời, "Nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy cô gái kia, tôi luôn cảm thấy hơi quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó"

Thái Từ Khôn trầm ngâm một lát, "Chắc là cậu nhìn thấy cô ấy ở hôn lễ của Trần Hàm Tâm và Kha Ấn Thích, lúc đó cô ấy là phù dâu"

"A, tôi nhớ rồi" Đới Tông Như gõ gõ lòng bàn tay, "Cô ấy là bạn thân của Tâm Tâm?"

"Ừ"

"Kỳ lạ, hai người gặp nhau khi nào? Tại sao lại là hàng xóm?"

"Chỉ mới gặp thôi" Thái Từ Khôn thở dài, "Lần này trở về, mới phát hiện nhà kế bên có người chuyển đến, chính là cô ấy"

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ(1)" Đới Tông Như nét mặt thâm sâu(2) nhìn anh, "Chuyện này thật là trùng hợp, tôi phải về kể với vợ, kể là hàng xóm mới của cậu là bạn thân của Tâm Tâm"

(1) Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: Ý muốn nói - Nếu hai người có duyên, dù nghìn trùng xa cách, muôn vàn cách trở thì chắc chắn sẽ trùng phùng, gặp gỡ nhau.

Từ này mình giữ nguyên để diễn tả đúng ngữ cảnh, với lại không có câu nào hay hơn để có thể thay thế được câu thơ này.

(2) Nguyên văn là Ý vị thâm trường (意味深长): ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

"A Khôn, đều sắp ba mươi tuổi rồi, đừng cả ngày nhìn chằm chằm vào mấy con số toán học gì đó nữa, đến lúc tìm một cô gái tốt rồi kết hôn thôi" Đới Tông Như cảm thán nói.

"Nói nhiều thế" Anh nhún vai, "Cậu lại giống mẹ tôi vậy, bà ấy lúc nào cũng càm ràm chuyện này"

Đới Tông Như bật cười, siết chặt lấy anh, "Này, cô gái đó trông cũng dễ thương, sao cậu không nhanh chớp lấy cơ hội này đi? Tôi nói cho cậu biết, thật ra có câu, bà con xa không bằng láng giềng gần"

"Cô ấy có bạn trai rồi" Anh nhàn nhạt đáp.

Đới Tông Như ngưng một chút, nghĩ nghĩ rồi nói, "A Khôn, cậu... vậy là thật sự không còn nhớ đến Hạ Hạ nữa à"

Thái Từ Khôn ngước mắt lên và dở khóc dở cười nhìn Đới Tông Như, "Hạ Hạ sắp kết hôn, tôi còn nghĩ gì nữa?"

Bỗng nhiên điện thoại của Đới Tông Như run lên, có vẻ là vợ gọi đến.

"Được rồi, chúng ta phải tiến về phía trước chứ đúng không!" Đới Tông Như vội vàng nói một câu, dáng vẻ gấp gáp muốn trở về nhà, "Vợ tôi còn đang đợi, vậy tôi đi trước, hai ngày nữa chúng ta gặp lại, tạm biệt"

Anh mỉm cười, vẫy vẫy tay với Đới Tông Như rồi, và quay trở lại phòng bệnh.

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, anh ngước mắt nhìn khuôn mặt say ngủ không chút phòng bị của Bạch Mộng Nghiên, qua một lúc, anh vươn tay giúp cô vén góc chăn, sau đó sờ trán cô.

Cơn sốt có vẻ đã hạ xuống.

Anh dựa lưng vào ghế và chỉ nhìn chằm chằm cô.

Khi cô ngủ say, trông yên tĩnh lại ngoan ngoãn, không giống như vẻ mặt mơ mơ màng màng thường ngày.

Anh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô trong đám cưới của Trần Hàm Tâm, cô không thể đi được giày cao gót quá cao, cuối cùng bị vấp do tà váy dài, ngã xuống trước mặt rất nhiều người trong hội trường, chọc mọi người ôm bụng cười to.

Đột nhiên anh nghĩ lại ngày hôm kia cùng cô ăn tối, khi nói chuyện với anh nhưng nước mắt cứ rơi ra, thật ra ngay từ đầu anh luôn cho rằng cô đúng là một cô gái đần độn vụng về, nhưng không ngờ cô rất để ý đến những điều đó, cô tự ti, nhẫn nhịn hoặc cũng thật sự khó chịu, nhưng lại thường giấu chúng dưới vẻ ngoài mơ hồ, không muốn người khác nhìn thấy.

Chính vì điều này, hai ngày nay anh đặc biệt chú ý đến cô, nếu không, anh đã không lập tức xuất hiện trước cửa nhà cô khi nghe thấy âm thanh lớn vang lên.

Mặc dù cô vẫn không biết rằng anh đã biết cô từ rất lâu trước đây.

Thái Từ Khôn luôn cảm thấy rằng nếu anh không chăm sóc Bạch Mộng Nghiên thật tốt, cô sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, khiến mọi người không thể không lo lắng

Đôi lúc anh cảm thấy Bạch Mộng Nghiên có điểm giống một con thỏ con, anh nghĩ nghĩ, rồi mỉm cười và lắc đầu.

Giống như những gì Đới Tông Như đã nói, anh, Thái Từ Khôn, bắt đầu từ khi nào lại xen vào việc của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro