Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Bocchan !!!!!!

Ciel ngã xuống dưới cây đại thụ, Sebastian vội vã chạy đến đở cậu vào lòng mình, anh nhìn cậu mà lòng lại đau nhói, Sebastian không hề nghe thấy câu hỏi của Ciel lúc trước khi cậu ngất đi. Sebastian ôm cậu vào lòng như ôm lấy một thứ bảo vật quý giá và không muốn nó lại một lần nữa biến mất trước mắt anh, trời đã bắt đầu tối và ánh trăng dần xuất hiện, dưới cây đại thụ hai bóng người lòng vào nhau như hoà lại làm một, ánh trăng soi sáng họ và đưa họ vào thế giới của riêng mình. Ciel vẫn đang chìm vào giấc ngủ sâu và Sebastian vẫn tiếp tục ôm cậu không buông, anh ngắm nhìn ánh trăng vẫn không có một sự thay đổi nào trong suốt 5 năm qua, vẫn ở đó, vẫn ngắm nhìn trần thế qua hàng trăm, hàng ngàn năm mà không buồn chán kia. Ánh trăng mà cậu và anh luôn ngắm nhìn vào mỗi đêm và luôn dõi theo anh và cậu mãi không biến mất vậy mà chỉ mới 5 năm trôi qua thôi nhưng tại sao giữa Ciel và anh lại có một khoảng cách lớn đến vậy, một bức tường vô hình đã xuất hiện và ngăn cách họ trở về bên nhau. Thời gian thật vô tình khi trôi qua một cách nhanh chóng như vậy, mặc cho Sebastian luôn thầm ao ước rằng thời gian hãy ngừng trôi để anh có thể ở bên cậu lâu hơn một chút, ngắm nhìn khuôn mặt cậu lâu thêm một chút, ôm cậu lâu thêm một chút, nhưng điều đó sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra. Ciel hơi cựa mình, đôi mắt cậu từ từ mở ra và hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy đó là khuôn mặt của Sebastian, bây giờ anh đang ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời nhưng trông anh lại có vẻ đang rất buồn nhưng khuôn mặt ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp nó khiến cho trái tim cậu ấm áp. Phải chăng anh đang buồn rầu như thế là vì cậu? Phải chăng anh đang hi vọng cậu có thể nhớ lại mọi thứ của 5 năm về trước? Ciel đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đang hiện rõ vẻ đau buồn kia gọi nhỏ

- Sebastian...ngươi đang buồn sao?

- Bocchan cậu đã nhớ lại rồi sao?

- Lâu quá rồi không gặp Sebastian. Tên khốn nhà ngươi dám bắt ta đợi suốt 5 năm như vậy sao. Ngươi đúng l....

Không để cho cậu nói hết cậu Sebastian ôm lấy cậu thật chặt, khuôn mặt anh lộ rõ sự hạnh phúc, anh không nghĩ rằng điều anh mong đợi đã trở thành sự thật, chủ nhân của anh – Ciel người mà anh yêu nhất đã có thể nhớ lại tất cả, ký ức của cậu cuối cùng cũng đã trở về. Ciel bị Sebastian ôm chặt khiến cậu cảm thấy khó thở nhưng cậu lại không muốn đẩy hắn ra chút nào, cậu muốn cảm nhận hơi ấm của hắn truyền sang cơ thể mình, hơi ấm mà đã lâu rồi cậu không cảm thấy trong suốt 5 năm qua. Trong vòng 5 năm đó cậu đã luôn chờ đợi trong sự cô đơn dù cho Yukisa luôn ở bên cậu, an ủi cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo từ sau trong tâm hồn cậu, trong trái tim của cậu. Trong suốt thời gian đó cậu đã luôn chờ đợi một vòng tay ôm lấy cậu, sưởi ấm cho cậu, cậu đã luôn chờ đợi một hình bóng thân thuộc nhưng cũng xa lạ đến đây ngay trước mặt cậu, đó là người đàn ông cậu thấy trong giấc mơ mỗi khi cậu ngủ. Người ta thường nói những giấc mơ bắt nguồn từ những ký ức mà chúng ta đã lảng quên, những giấc mơ đó như muốn nhắc nhở chúng ta hãy nhớ lại và đừng quên đi chúng một lần nào nữa, đối với cậu ngày trước thì sẽ nghĩ chuyện đó thật nực cười nhưng với cậu bây giờ điều đó có thể đúng. Những giấc mơ đó dã giúp cậu nhớ lại mọi thứ và gặp lại Sebastian và cũng chính vào lúc đó Ciel nhận ra rằng cậu đã yêu chính quản gia của mình- một tên ác quỷ

...

Hai người họ cùng nhau trở về toà lâu đài của Yukisa, ở đó tất cả mọi người đều đang rất lo lắng, ngay khi họ nhìn thấy Ciel và Sebastian tất cả đều vui mừng chạy lại và hỏi một đống những câu hỏi khiến cho Ciel không kịp trả lời, nhìn đám người hầu đã lâu cậu không gặp mà thở dài họ vẫn nhiều chuyện như xưa có điều có vẻ như không còn vụng về nữa

- Các ngươi không thể im lặng một chút được hay sao?

- Bocchan?

- Thiệt tình cái thói nhiều chuyện vẫn không thay đổi được.

Ciel thở dài chán nản nói mặc cho những tên hầu kia ngơ ngác nhìn cậu rồi chuyển sang Sebastian, họ nhìn thấy vẻ mặt của Sebastian đã tốt hơn lúc nảy và nụ cười mà 5 năm qua họ không thấy đang ngự trị trên đôi môi anh. Merline lắp bắp hỏi

- Bocchan....cậu...cậu đã nhớ lại mọi thứ rồi sao?

- Thế các ngươi không muốn ta nhớ lại àh?

- Không...không phải thế cậu chủ đừng hiểu nhầm mà. Chỉ là chúng tôi không ngờ rằng cậu đã nhớ lại tất cả.

Những người hầu trong dinh thự Phantomhive rơi nước mắt, những giọi nước mắt vui mừng, họ ôm chầm lấy vị chủ nhân mà họ yêu quý, cuối cùng thì chủ nhân của họ cũng lấy lại được những ký ức mà cậu ấy đã đánh mất. Tất cả mọi người đều vui vẻ vây quanh Ciel, không một ai để ý đến sắc mặt lúc này của Yukisa, khuôn mặt cô lúc này không còn lộ vẻ ngây thơ, trong sáng nữa mà thay vào đó là một sự sợ hãi, lo lắng và ác độc, cảm nhận được điều gì đó bất thường Sebastian nhìn sang Yukisa và anh đã bắt gặp khuôn mặt đó của cô, Sebastian rùng mình khi thấy ánh mắt độc ác đó, ánh mắt đó không thể nào là của một con người được, ánh mắt đó chỉ có thể là của một con quỷ hoặc là...

- Bocchan chúng ta mau trở về dinh thự thôi.

- À được tuy nhiên.... – Ciel tiến lại nơi Yukisa đang đứng, cậu nhìn cô mỉm - Yukisa cảm ơn em vì đã cho ta ở đây trong suốt 5 năm qua, ta sẽ không quên em đâu.

- Ciel anh thật sự sẽ đi sao?

- Ukm anh phải trở về và bắt đầu công việc của gia tộc Phantomhive, anh đã bỏ bê nó 5 năm rồi. Anh sẽ tới thăm em mà

Nói rồi Ciel quay người bước đi cùng với những người hầu của mình, lần lượt từng người cúi chào Yukisa rồi bước đi theo Ciel đột nhiên mây ở đâu kéo đến che khuất ánh trăng đang soi sáng mọi vật, từ đằng sau một giọng nói mang âm điệu của một ác quỷ

- Em sẽ không để cho bọn họ mang anh đi dễ dàng như vậy đâu. Anh là của em Ciel Phantomhive.

- Yukisa?

- Ciel anh không nhớ sao? Hôm nay là sinh nhật của anh đấy, anh đã hứa vào sinh nhật anh anh sẽ ăn mừng cùng em mà không đúng sao? Chẳng phải anh thuộc về em sao?

Từ cơ thể của Yukisa toả ra một thứ khói màu đen, hình dạng của cô bắt đầu thay đổi, đối mắt màu nâu kia đã chuyển sang màu đỏ, mái tóc vàng kia nay đã trở thành màu đen, khuôn mặt xinh cắn của cô đã biết mất thay vào đó là khuôn mặt đáng sợ, cái miệng nhỏ xinh kia dài tới tận mang tai, giọng cô không còn trong trẻo nữa

- Ciel...anh là của em...mãi mãi là của em.

- Yukisa em đang nói cái gì vậy?

Ciel định tiến lại gần Yukisa nhưng lại bị Sebastian ngăn lại, ánh mắt anh có một chút khó chịu khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn, đang định hỏi thì Sebastian lên tiếng

- Quả nhiên cô là một linh hồn, phải chăng cô đang muốn mang cậu chủ của tôi đi?

- L...linh...hồn....

- Đúng vậy, cô ấy là một linh hồn mang trong mình một nỗi cô đơn vô hạn, theo như tôi thấy có vẻ cô gái này đã chết rất lâu về trước.

Ciel ngỡ ngàng trước câu nói của Sebastian, Yukisa thật sự là một linh hồn sao và cô ấy đang mang một nỗi cô đơn vô hạn? Đối với Ciel chuyện này không phải là không thể chấp nhận mà chỉ là cậu đã sống chung với một linh hồn trong suốt 5 năm qua và cậu đã không nhận ra điều gì khác thường cả. Yukisa cư xử như những cô gái bình thường khác, cô không bay bổng và trong suốt như những linh hồn khác, cô vẫn ăn, vẫn chạy nhảy, vẫn bị ốm như người bình thường trong suốt thời gian qua, Ciel tự hỏi trong quá khứ Yukisa đã trải qua những chuyện gì để bây giờ không thể siêu thoát được mà luôn mang trong mình nỗi cô đơn ấy. Đang mãi suy nghĩ Ciel bỗng nghe thấy một tiếng nổ rất lớn phát ra từ phía sau lâu đài, cả Sebastian và Ciel đều mất cảnh giác, nhân cơ hội đó Yukisa vươn cánh tay dài của mình vòng qua người Sebastian và bắt lấy Ciel, Ciel bị cánh tay kia quấn quanh người khiến cậu không thể cử động được, vòng tay ấy siết lấy cậu như muốn cậu hoà làm một với cơ thể ấy vậy.

Sau khi bắt được Ciel, Yukisa cất giọng cười quái dị của mình lên, giọng đó có chút chua sót, đau buồn và cả sự quỷ mị ần chứa bên trong nó, ôm chặt Ciel vào lòng cô nhìn Ciel với ánh mắt thèm khát

- Ciel... anh là..của...em, chúng ta sẽ...mãi....mãi...bên...nhau vì thế em....phải...giết....anh...

�ip�;����]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro