Chapter 6: I'm smart but dear lord I can be dumb

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chú của tác giả:
Tôi định cập nhật sớm hơn vì tôi đã dừng lại ở một chương quá ngắn và tôi hồi hộp, nhưng ôi. Có lẽ tôi nên xem xét kỹ hơn ^^; nếu có lỗi, hãy thoải mái chỉ ra
________

Đây không phải cách mà Tsukishima tưởng tượng về cách cuộc gặp gỡ của mình sẽ diễn ra. Dù có cố gắng phủ nhận, cậu đã tưởng tượng vô số tình huống về việc gặp gỡ Captain, nhưng không có kịch bản nào liên quan đến việc Kuroo xuất hiện, hoặc việc gặp nhau trước khi Cap nói rằng cậu muốn gặp.

Bộ não của Tsukki đột ngột trống rỗng và cậu buột miệng nói ra điều đầu tiên nghĩ tới, "Tôi nghĩ vũ trụ đã mắc sai lầm."

Kuroo không hề tỏ ra tổn thương, "Thật luôn? Tôi nghĩ mình đã được các vị thần ban phước." Kuroo mỉm cười sáng lạn.

Mà không hề có ý định, Tsukki lùi lại một bước, vẻ mặt phòng thủ, "Anh chưa bao giờ muốn gặp tôi."

Lúc này, Kuroo hơi nhăn mặt, "Này, ngay cả tôi cũng có thể mắc sai lầm." Giọng của anh trở nên lo lắng hơn, nhanh chóng nhận ra Tsukki không hề vui vẻ. Thực ra, tình huống này phức tạp hơn sự tức giận hay vui vẻ.

Tất nhiên, Tsukishima vui mừng khi cuối cùng đã gặp được anh, nhưng tất cả sự đắng cay tích tụ trong những tháng qua không thể biến mất ngay lập tức. Tại sao cậu lại vui mừng lúc này? Tsukki đã nhận được vài lời tỏ tình trong những năm qua, và hầu hết đều chỉ dựa trên vẻ ngoài của cậu, vì vậy dù cậu không nghĩ mình đặc biệt hấp dẫn, cậu biết người khác nghĩ vậy.

"Thời điểm này để nhận ra sai lầm thật thú vị." Vẻ mặt trung lập của Tsukki trở nên như một cái nhìn tức giận và Kuroo bắt đầu hiểu tình hình nghiêm trọng như thế nào, "Em nghĩ tôi vui mừng vì em là định mệnh của tôi chỉ vì giờ tôi biết em trông như thế nào à?"

"Đúng vậy."

"Nhưng không phải vậy đâu mà!" Kuroo kêu lên, cố gắng không để sự hoảng loạn hiện ra, "Tôi đã muốn gặp em-"

"Vậy tại sao anh không nói vậy?!" Giọng của Tsukki vang lên cao hơn một chút so với bình thường. "Tôi đã muốn gặp anh từ ngày đầu tiên!" Không nhận ra, tay cậu đã nắm chặt thành đấm. Kuroo cố gắng nói, nhưng Tsukishima vẫn chưa xong, "Chúng ta đã thật sự cãi nhau vì tôi muốn gặp anh còn anh thì không ! Ngày hôm sau khi anh cho tôi số điện thoại của anh, anh bảo tôi đừng bao giờ gọi cho anh và nếu tôi gọi, anh sẽ không nghe. Anh đã kể cho tôi những câu chuyện về bạn đời của bạn bè anh và tôi luôn phải tự hỏi tại sao anh chấp nhận rằng họ là bạn đời của nhau mà không phải chúng ta."

"Tsuk-"

"Chưa kể việc tự hỏi tại sao tôi không đủ tốt! Tôi không bao giờ biết liệu anh nói chuyện với tôi vì thích tôi hay vì anh buồn chán. Dù anh không muốn đó là chuyện bạn đời, tôi đã là bạn của anh phải không? Tại sao điều đó không đủ?" Giọng của cậu đã dần cao hơn và cậu cố gắng hạ thấp nó. Không dễ dàng để sự đắng cay trào dâng và tràn ra, và cậu không thể dừng lại.

"Tôi đang nói với em, việc nhìn thấy em ngay lúc này không liên quan đến điều đó!" Giọng của Kuroo cũng cao lên, nhưng chủ yếu là do sự tuyệt vọng hơn là sự tức giận. Anh không thực sự nghĩ về cách mọi chuyện ảnh hưởng đến Tsukishima. Tất nhiên Kuroo đã mong đợi có một chút đau khổ, nhưng anh nghĩ rằng nó có thể dễ dàng qua đi. Nhìn vào sự tức giận và đau khổ trên mặt Tsukishima, anh biết rằng sẽ không dễ dàng chút nào.

"Sao lại la hét lên thế?" Cả hai đều giật mình khi nhìn về phía cửa phòng tập. Bokuto đã bước vào với nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười nhanh chóng nhạt dần khi anh nhận ra không khí đang căng thẳng. Akaashi đã kéo Bokuto sang một bên để có thể vào. Không mất nhiều thời gian để hiểu rằng họ đang cãi nhau.

"Anh đưa Kuroo ra ngoài đi em sẽ nói chuyện với Tsukishima." Akaashi nói với giọng trầm

Không nói một lời, Bokuto đi về phía Kuroo và khoác tay qua vai Kuroo, kéo anh về phía lối ra của phòng tập. Kuroo đi mà không phản kháng, liếc nhìn Tsukishima đang từ chối nhìn anh, trừng mắt xuống đất với đôi tay vẫn siết chặt.

Khi họ ra ngoài, Akaashi tiến đến gần Tsukishima, người chưa di chuyển một inch. "Tsukishima," Akaashi nói bằng giọng thận trọng, đặt tay lên vai Tsukki. Tsukki lập tức hất tay Akaashi ra, nhưng không có nhiều lực. "Trước khi anh hỏi, tôi ổn."

"Không, cậu không ổn đâu."

Tsukki thở dài và dựa lưng vào bức tường phía sau cậu, "Được rồi, tôi không ổn." Cậu ngồi xuống sàn, kéo đầu gối lên để có thể đặt đầu lên đó.

Akaashi ngồi xuống cạnh Tsukishima, suy nghĩ cẩn thận về những gì sẽ nói. "Anh biết cậu đã bị làm phiền khá nhiều trong tuần qua, nhưng không có gì để cãi nhau cả. Chuyện gì đã xảy ra?"

"Chúng tôi đã phát hiện ra bạn đời của mình." Tsukki nâng tay lên một chút để Akaashi có thể thấy chữ viết trước khi thả tay xuống đùi. Điều này làm cho cho Akaashi hiểu rõ tình hình rất nhiều. Dĩ nhiên Kuroo chưa bao giờ thực sự nói chuyện với anh về điều này, nhưng anh đã nghe đủ từ Bokuto.

"Tôi không biết liệu anh có biết không, nhưng chúng tôi đã nói chuyện suốt vài tháng. Bất cứ điều gì chúng tôi viết trên cơ thể sẽ hiện lên trên cơ thể còn lại." Tsukki không ngẩng đầu lên khi nói, "Anh ta chưa bao giờ muốn gặp mặt. Tôi đã hỏi vô số lần. Chúng tôi vừa phát hiện ra điều này một phút trước, nhưng...."

"Cậu không thực sự vui về điều đó, phải không?"

Tsukishima lắc đầu, điều này không thuận lợi khi trán cậu đang tựa trên đầu gối, "Không. Kuroo có vẻ rất vui nhưng, tại sao anh ấy lại vui lúc này chứ? Đã nhiều tháng qua, mọi thứ chỉ có một chiều. Điều đó làm tôi nghĩ rằng anh ấy chỉ vui vì giờ biết tôi trông như thế nào."

Akaashi im lặng một lúc, "tôi không chắc là cậu biết, nhưng Kuroo luôn nói về cậu như một đứa trẻ say mê”

Tsukishima thực sự hơi bất ngờ. "Cái gì cơ?"

"Anh ấy tồi tệ gần như tệ hơn cả Bokuto," trên mặt Akaashi có một nụ cười nhẹ , "Tôi biết có thể cậu lo lắng rằng anh ấy không thực sự quan tâm đến cậu, nhưng anh ấy thật sự có đấy. Tôi nhớ có lần anh ấy bắt đầu hoảng sợ vì cậu không trả lời anh ấy trong một ngày, anh ấy chắc chắn rằng cậu đã chết." Tsukki thở dài. "Tôi luôn có thể nhận ra khi anh ấy nói về cậu với người khác, anh ấy có vẻ như Bokuto, hai người họ đặc biệt tỏa sáng.”
"Còn Bokuto nói về ai khi anh ấy ‘tỏa sáng”?"

"Tôi."

Lúc này, Tsukishima cuối cùng cũng nhìn về phía Akaashi, cảm thấy ngạc nhiên hơn so với dự đoán của mình. "Thực sự sao? Anh và Bokuto đã biết như thế nào?"

"Khó giải thích lắm, tôi chưa bao giờ có dấu hiệu gì cả." Akaashi định dừng lại ở đó, nhưng ánh mắt chờ đợi của Tsukki khiến anh phải tiếp tục, "Bokuto là người có dấu hiệu, dĩ nhiên. Chúng tôi là một trong những trường hợp hiếm hoi mà chỉ có một người có dấu hiệu, và chúng tôi đã không gặp nhau trong suốt vài năm. Bokuto đột nhiên mất thính giác, không bác sĩ nào có thể giải thích được nguyên do. Ba năm sau khi anh ấy bị điếc, anh ấy mới gặp tôi. Khi đó, anh ấy đã học ngôn ngữ ký hiệu và quen với việc không nghe được nữa. Chúng tôi gặp nhau vào ngày đầu tiên tôi nhập học, những tân binh khác vừa gia nhập câu lạc bộ bóng chuyền đã xếp hàng trước các đàn anh và tất cả chúng tôi đều giới thiệu tên của mình. Tôi là người cuối cùng, và ngay khi tôi nói tên, đột nhiên có một người nào đó ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở vì anh ấy có thể nghe được. Thật kỳ lạ, dù các đồng đội khác kéo anh ấy ra, và tôi chưa từng gặp anh ấy trước đó, tôi chỉ biết rằng anh ấy là bạn đời của mình. Các đàn anh bảo tôi rằng anh ấy đã bị điếc vài năm trước. Điều đầu tiên anh ấy nghe thấy sau nhiều năm là giọng nói của tôi” Tsukki chỉ có thể miêu tả biểu cảm của Akaashi lúc đó là sự yêu thương, nghe có vẻ sến súa nhưng thật sự là như vậy.

Mọi thứ về anh ấy trông thật thư thái và có một cái nhìn dịu dàng trên khuôn mặt. "Bokuto không chịu rời xa tôi và tỏ tình với tôi một tuần sau đó"

"Anh có chấp nhận không?"

"Không," Akaashi lắc đầu, "Ít nhất là không phải thời điểm lúc đó. Tôi đã quá lo lắng rằng đó chỉ là vì anh ấy có thể nghe lại được. Phải mất một hoặc hai tháng tôi mới nhận ra rằng ngay cả khi tôi là người bị điếc, tôi vẫn có thể nhận được lời tỏ tình đó một tuần sau." Akaashi liếc nhìn Tsukishima, "Nỗ lực thay đổi chủ đề của cậu không thành công rồi, về Kuroo." Tsukishima phát ra một tiếng rên nhỏ và để đầu rơi xuống gối. "Cánh tay của cậu viết gì vậy?"

"Tôi chưa từng thực sự đọc nó, chỉ nhìn thoáng qua thôi." Tsukki nhìn lên lần nữa và giơ tay lên để đọc. "Anh ấy muốn tôi trả lời tin nhắn của anh ấy. Tôi tự hỏi anh ấy đã gửi tin nhắn đó khi nào, điện thoại của tôi đã ở trong túi trong phòng cả ngày rồi."

"Ồ-."

"Ồ?" Tsukki nhìn Akaashi với ánh mắt nghi vấn, trông anh như vừa hiểu ra mọi chuyện.

"Cậu nên đi đọc tin nhắn đó." Biểu cảm trên khuôn mặt của Akaashi nói với Tsukki rằng cuộc trò chuyện này đã kết thúc và rằng cậu nên đi kiểm tra điện thoại của mình.
__

"MẸ NÓ!" Kuroo hét lên ngay khi phòng tập thể dục khuất khỏi tầm mắt. Giọng anh vang vọng khắp hành lang trống rỗng.

Bokuto nhăn mặt và nhìn xung quanh, "Làm ơn đừng hét những lời tục tĩu đó khi mọi người có thể nghe thấy."

"Cậu không thấy được vẻ đau đớn trên khuôn mặt em ấy đâu! Anh bạn, tôi đã làm mọi chuyện tệ hại hơn rồi !" Kuroo có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn đấm vào thứ gì đó, nhưng lựa chọn duy nhất của anh ta là những bức tường bê tông và Bokuto, và không có lựa chọn nào trong số đó có vẻ là lựa chọn tốt. Thay vào đó, anh che mặt và hét vào tay mình.

Khi một bàn tay nhỏ hơn so với bàn tay của Bokuto chạm vào vai anh, anh nhìn qua các ngón tay và thấy Kenma. "Kuro, anh nói to quá." Kenma có vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt như muốn nói, "hãy hạ giọng xuống đi."

Một phần trong anh muốn hét lên: "Tôi không quan tâm nếu tôi có lớn tiếng đi chăng nữa!" Nhưng một lần nữa, điều đó lại không phải là lựa chọn tốt nhất. Anh thở dài cam chịu và cúi đầu xuống, bình tĩnh lại. "Em đến đây vì nghe thấy anh hét à?"

"Bokuto nhắn tin cho em," Kenma trả lời, vẫy chiếc điện thoại trong tay, "Em mang theo một cái gối." Cậu giơ chiếc gối mà Kuroo không nhận ra trước đó. Kuroo không thể không nở một nụ cười nhẹ, "Tôi yêu em quá" anh tạm dừng một chút rồi thêm vào một cách cường điệu, "anh bạn à."

"Em biết." Kenma đáp, nhưng cậu đập Kuroo bằng cái gối. Kenma tiến lại gần tường, ngồi xuống và nhìn Kuroo cùng Bokuto với ánh mắt đầy mong đợi. Kuroo thở dài và ngồi xuống, ôm cái gối Kenma vừa đưa vào ngực khi Bokuto ngồi bên cạnh anh.

"Giờ chúng ta đã ổn định rồi, tại sao cậu lại cãi nhau với cậu nhóc bốn mắt?" Bokuto hỏi.

"Nhớ khi tôi kể rằng Hotaru rất giống Tsukishima và cậu đùa rằng có thể em ấy chính là Hotaru không?"

"Ừ?"

"Tôi vừa nhận ra mình thật ngu ngốc. Cậu biết đấy, Hotaru và Kei được viết giống nhau."

Bokuto trông bối rối trong giây lát nhưng Kenma ngay lập tức hiểu, "Vậy cậu nhóc tóc vàng khó tính đó là bạn đời của cậu?" Kuroo gật đầu, nhìn trống rỗng về phía trước, "Tôi đang học lớp ôn thi đại học, tôi nghĩ mình phải thông minh hơn thế chứ."

"Nhưng tại sao hai người lại cãi nhau? Em nghĩ tin nhắn anh gửi hôm nay đáng lẽ ra đã làm mọi thứ tốt hơn chứ," Kenma cau mày, "Trừ khi... Cậu ấy chưa đọc tin nhắn." Kuroo gật đầu xác nhận những gì Kenma nói.

"Em ấy không để ý rằng anh có chữ trên tay cho đến khi anh cứng đờ. Anh không nên nói bất cứ điều gì."

"Anh không thể biết nó sẽ dẫn đến một cuộc cãi vã." Kenma nói nhẹ nhàng, nhưng Kuroo càng siết chặt chiếc gối hơn.

"Em ấy nghĩ rằng anh chỉ vui mừng vì em ấy là bạn đời của anh do giờ anh đã biết em ấy trông như thế nào. Anh có thể chắc chắn là anh vui vì bạn đời của mình là một người mẫu, nhưng em ấy không hiểu rằng đó không phải là lý do. Và một số điều em ấy hét vào mặt anh là đúng, anh nên gặp em ấy sớm hơn, bất kể anh có muốn chuyện này trở thành chuyện bạn đời hay không." Kuroo lau mồ hôi trên trán, không biết là do cái nóng mùa hè hay do căng thẳng, có lẽ là cả hai.

"Nhưng một khi cậu ấy đọc tin nhắn, mọi thứ sẽ ổn, phải không?" Bokuto cười rạng rỡ, "Hiểu cậu mà, tin nhắn đó chắc hẳn sến súa lắm," Kuroo lườm, nhưng một nụ cười dần nở trên môi anh. "Khi em ấy đọc xong, lần tới gặp lại cậu ấy chắc sẽ tỏ tình với cậu đấy." Kenma ra hiệu cho Bokuto hạ giọng, nhưng Bokuto hoàn toàn phớt lờ.

"Dù em ấy có đọc tin nhắn, nó cũng không thay đổi được sự thật rằng việc tôi phớt lờ em ấy suốt thời gian qua đã làm em ấy tổn thương."

"Sẽ mất thời gian để hai người làm hòa, nhưng nó đáng giá, đúng không?" Kenma hỏi.

Kuroo bắt đầu gật đầu, nhưng rồi nỗi lo lắng lại hiện lên trên mặt anh, "Nhỡ em ấy giận đến mức không thèm đọc tin nhắn thì sao? Nhỡ em ấy phớt lờ tôi?"

Bokuto lắc đầu, "Akaashi đang nói chuyện với Bốn Mắt đấy, hãy tin em ấy đi. Tôi chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Kuroo thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn."

"Không có gì, anh bạn."

"Yêu cậu quá, anh bạn."

Cảm nhận được nguy hiểm, Kenma cố gắng tránh đi, nhưng Kuroo nhanh chóng ôm chặt lấy cậu vào người khi Bokuto kéo cả hai vào một cái ôm chặt đầy kịch tính. "Tôi ghét cả hai người." Kenma lẩm bẩm một cách hờ hững khi bị ép vào Kuroo, người đã bắt đầu cười. Dù đã xa nhà gần một tuần, Kenma vẫn thoang thoảng mùi hương vani.

Cả ba người giật mình khi điện thoại reo lên. Sau khi lúng túng rời khỏi nhau, Kuroo cuối cùng cũng rút được điện thoại ra. Tim anh đập lỡ một nhịp khi thấy tên người gọi là "Mr. Grump."

"Tsukishima à?" Kenma hỏi khi Kuroo nhanh chóng gật đầu, khẽ nói, "Ừ." Anh trả lời điện thoại và đi ra xa khỏi hai người kia.

"..."

"..."

"Nên tôi đã lẽ ra nên nghe anh trước khi nổi giận."

Kuroo bật cười, nhiều hơn vì nhẹ nhõm và lo lắng hơn là thấy tình huống này buồn cười. "Công bằng mà nói tôi xứng đáng bị như vậy."

"Chỉ một chút thôi."

"Nhưng em nói đúng, tôi nên cố gắng gặp em sớm hơn."

"Ừ, tôi vẫn chưa hài lòng lắm nhưng... tôi không nghĩ rằng vũ trụ đã mắc sai lầm."

Những gì Kuroo định nói bị gián đoạn khi điện thoại đột ngột rung lên với thông báo "pin yếu!" đáng sợ, "Kuroo?"

"Chết tiệt, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, nói chuyện sau nhé?"

"Ừ, chúc ngủ ngon, Captain."

Kuroo cười như một tên ngốc, "Ngủ ngon, Hotaru~" Điều cuối cùng anh nghe thấy từ Tsukishima là một tiếng thở dài đầy khó chịu, "Sao tôi lại biết anh đọc sai tên tôi chứ?! Thật sự đấy!" Cười khúc khích, Kuroo quay lại và thấy Kenma cùng Bokuto đứng cách đó một chút. Bokuto đang cười rạng rỡ và giơ ngón cái lên, Kenma tạo hình trái tim bằng tay. "Tôi từ bỏ việc các cậu làm bạn của tôi!" Kuroo hậm hực.

Bokuto phát ra một tiếng kêu kinh hoàng, "Nhưng cậu là người đã cầu hôn tôi trước!" Khi Kuroo bước về phía họ, Bokuto kéo anh lại gần bằng cách nắm lấy tay anh. "Chúng ta đã kết hôn trong cuộc hôn nhân của những người anh em!"

"Chúng ta không thể ở bên nhau!" Kuroo giả vờ khóc, rút một tay ra khỏi Bokuto để có thể che mặt trong khi Kenma nhìn họ chằm chằm với vẻ khinh bỉ.

"Cá nhân tôi nghĩ 'holy matri homie’ nghe hay hơn..." Akaashi nói nhỏ, khiến ba người còn lại giật mình. Không ai biết cậu đã đến từ lúc nào. "Ừm, tôi nghĩ không sao khi chúng ta chia tay," Bokuto nói sau một lúc, giọng căng thẳng. "Vì tôi chắc chắn sẽ cưới Akaashi!"

"Khoan đã!" Akaashi kêu lên ngay trước khi Bokuto ôm chặt cậu, quay cậu vòng quanh. "Điều này không cần thiết đâu." Akaashi thở dài ngao ngán, nhưng cậu vẫn mỉm cười.

"Này, việc thể hiện tình cảm nơi công cộng nhiều như vậy là phạm pháp đấy." Kuroo buộc tội, khiến Bokuto hôn Akaashi một cách đầy lãng mạn. "Có trẻ con ở đây!" Anh thở dài đầy giả tạo, che mắt Kenma lại nhưng Kenma tức giận gạt tay anh ra.

"Em muốn đi ngủ từ một tiếng trước rồi." Kenma ngáp dài mệt mỏi bước đi, nhanh chóng theo sau đó là Kuroo, người gọi vọng theo họ khi họ rời đi, "Giữ chặt nhé, mấy đôi gà bông!”

____
Ghi chú của tác giả:

Tin tôi đi, Tsukki sẽ không để mọi chuyện dễ dàng với Kuroo đâu.

Sẽ cập nhật sớm hơn nhưng trong lần cập nhật gần đây nhất, tôi đã đọc 3 cuốn sách và giờ tôi đang đau khổ vì không thể đọc được cuốn cuối cùng (đang đọc Raven Cycle). Nhưng tôi chưa xem lại nhiều nên hy vọng tôi không hối hận khi đăng nó hôm nay.
Hẹn gặp lại lần sau! Cảm ơn vì tất cả các lượt đọc, bình luận và lời khen ngợi :D

SỬA ĐỔI QUAN TRỌNG: Tôi đã thay đổi "nên có lẽ tôi hơi khốn nạn" thành "nên tôi nên lắng nghe anh trước khi nổi điên".

Tôi nghĩ nó phù hợp hơn ^^;

_____
Ghi chú của translator:
Thanks for reading again 💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro