44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rất khó phân biệt]

—–o0o—–

Tần Tiểu Du đỗ xe đạp công cộng ở trạm xe, thanh toán hóa đơn, mới đi được hai bước thì trên đỉnh đầu bay tới một con dơi nhỏ, đậu nhẹ trên vai cậu.

"Chi chi ~" Con dơi nhỏ khép cánh lại, kêu hai tiếng.

Tần Tiểu Du ở chung với nó lâu, về cơ bản có thể hiểu lời của nó.

"Trên đường nói thêm vài câu với bạn cùng lớp." Cậu xách cặp đi chậm rãi về phía cổng tiểu khu.

Ngu Huy Dực là người nói nhiều, nên khi đến ngã rẽ, gã lôi kéo cậu cùng Đại Hải nói chuyện mười phút. Bị gã lôi kéo như vậy, chẳng phải về nhà muộn sao?

Nhìn dáng vẻ lo lắng của con dơi nhỏ, hẳn là đã chờ ở trạm xe khá lâu.

"Chi chi chi ——" Con dơi nhỏ dang rộng đôi cánh, đập vào cổ Tần Tiểu Du.

Cổ Tần Tiểu Du bị đập mà ngứa ngáy: "Được rồi được rồi, anh biết rồi."

Vì thế, chú dơi nhỏ có một nhiệm vụ khác nữa là theo cậu đến trường.

Vừa trò chuyện vừa đi đến chung cư nhà mình, dùng thẻ tiểu khu để mở cửa kính chống trộm ở tầng một, bước vào hành lang liền gặp một người đàn ông khí thế bất phàm.

Tần Tiểu Du liếc nhanh một cái, thấy người đàn ông có mái tóc ngắn màu bạch kim và đôi mắt màu xám.

Hai người trầm mặc đi ngang qua nhau.

Con dơi nhỏ rúc vào vai Tần Tiểu Du, im lặng như con thú bông.

Trong hành lang áp suất không khí thấp, tường và sàn dường như bị đóng băng, cùng với một cỗ hàn khí lạnh thấu xương. Mãi cho đến khi người đàn ông đẩy cửa chống trộm đi ra ngoài, bầu không khí kỳ dị mới dần biến mất.

Sống lưng căng thẳng của Tần Tiểu Du lúc này mới thả lỏng.

Người đàn ông này là người ở tòa nhà này sao?

Tại sao ngày hôm qua không hề thấy?

Hay gã không phải là người ở đây, mà là khách ghé thăm?

Nếu là khách, khí thế không khỏi có chút kiêu ngạo, bước xuống hành lang liền lộ ra áp lực, nhìn cậu bằng ánh mắt của người bề trên, như thể cậu chỉ là một con kiến ​​hèn mọn thấp kém.

Cảm giác bị người khác coi thường này thật khó chịu.

Tần Tiểu Du chỉ tiếc là mình còn chưa thức tỉnh được sức mạnh, khi đối phương nhìn cậu, có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều dựng lên.

"Chi ~" Con dơi nhỏ giả làm con rối cử động cơ thể nhỏ bé của mình.

Tần Tiểu Du nhấn nút thang máy, nghe những gì con dơi nói, cau mày: "Em biết gã ta?"

"Chi chi!" Con dơi nhỏ có chút kích động mà phát ra thanh âm.

Tần Tiểu Du không hiểu nó nói tới là ai, nhưng cậu chắc chắn huyết tộc cấp cao vừa rồi không phải người ở trong chung cư mà là khách tới thăm.

Gã tới đây để gặp Lý tiên sinh.

Chẳng lẽ là cấp dưới của Lý tiên sinh?

Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy huyết tộc này trong lâu đài.

Khi thang máy lên đến tầng năm, Tần Tiểu Du dùng vân tay mở khóa cửa. Con dơi nhỏ bay vào phòng trước, Tần Tiểu Du đóng cửa lại, thay dép đi trong nhà rồi đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Lý tiên sinh tao nhã ngồi trên sô pha đọc sách, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tiểu Du, nhạy bén mà nhận ra bé con cảm xúc không tốt, liền quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tần Tiểu Du đặt cặp sách xuống, đến ngồi cạnh Lý tiên sinh, nghiêm túc hỏi: "Lý tiên sinh, ngài còn nhớ người hôm qua cùng chúng ta tranh giành sô-cô-la trong siêu thị không?"

Lý tiên sinh gật đầu: "Ừ, nhớ rõ."

Tần Tiểu Du thở dài nói: "Hắn bị người ta giết rồi."

Lý tiên sinh đặt cuốn sách xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của thiếu niên: "Cảnh sát đã can thiệp, sẽ sớm điều tra ra manh mối. Hung thủ trốn không thoát".

Tần Tiểu Du ngước lên nhìn: "Sáng hôm qua anh ta cãi nhau với chúng ta và bị giết vào buổi tối. Cái chết của anh ta thật kỳ lạ."

Có vẻ như nhằm vào Lý tiên sinh và cậu.

Lúc đó có không ít người tới vây xem, Lý tiên sinh bỏ kính râm xuống, chắc hẳn nhiều người đã nhận ra hắn. Caroline nghĩ vậy, những người khác thì sao?

Lý tiên sinh nhìn thấy sự lo lắng của thiếu niên, nên an ủi: "Thanh giả tự thanh (1). Ta đã chủ động liên hệ với cảnh sát, phối hợp điều tra. Đồng thời, cũng đốc thúc bọn họ mau chóng phá án càng sớm càng tốt, cho người nhà người chết một lời giải thích".

(1) Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay.

Tần Tiểu Du cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cậu từ trước đến nay luôn tin tưởng một cách mù quáng vào năng lực của Lý tiên sinh.

"Vừa rồi có khách tới nhà sao?" Cậu hỏi.

"Ừ." Lý tiên sinh nói: "Hai người gặp nhau ở hành lang à?"

"Em đã gặp... người đó là ai? Nhìn người có vẻ không dễ chọc, ánh mắt kỳ quái nhìn em", Tần Tiểu Du cau mày.

"Là Kritios Cade", La quản gia bưng khay điểm tâm cùng trà sữa từ trong bếp đi ra, trên đầu có một con dơi nhỏ.

Kritios Cade?

Dường như cậu đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.

Tần Tiểu Du bối rối mà suy tư.

La quản gia đặt khay xuống, giải thích sự nghi ngờ của cậu: " Kritios là nhị đại vương của Huyết tộc."

Tần Tiểu Du chợt hiểu ra.

Chẳng trách cái tên này nghe quen quen, hóa ra là tên của nhị đại vương: "Sao ngài ấy lại tới đây?"

Khi cậu nghe thầy Hoắc kể về quá khứ ở học viện, thầy đã nhắc đến nhị đại vương. Bởi vì nhị đại vương từ chối hợp tác với Cục quản lý dị năng nên thầy Hoắc phải đến thôn Vạn Hoành xin sự giúp đỡ của Lý tiên sinh.

Quả nhiên không phải là người dễ ở chung.

So với Lý tiên sinh, khác nhau một trời một vực.

Lý tiên sinh đưa tay nhận trà sữa, đưa cho thiếu niên đang phồng má lên, cười nói: "Ta bảo hắn tới."

Tần Tiểu Du cầm trà sữa, ly sữa vẫn còn ấm, uống một ngụm lớn rồi nhìn Lý tiên sinh.

"Hắn bị ta khiển trách, tâm tình tự nhiên không tốt." Lý tiên sinh dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế sô pha: "Vẫn là còn quá trẻ, không biết thu liễm tính tình."

Tần Tiểu Du nhấp một ngụm trà sữa, hai má phồng lên, đôi mắt mở to, giống như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu.

Lý tiên sinh lấy ra một chiếc khăn tay sạch, lau khóe miệng cho người bạn nhỏ.

Tần Tiểu Du vội vàng nuốt ngụm trà sữa suýt phun ra khỏi miệng, ho khan hai tiếng hỏi: "Tại sao?"

Tại sao Huyết vương đời thứ nhất lại trách cứ nhị đại vương?

Lý tiên sinh không giấu giếm gì, cất khăn tay đi rồi nói: "Thân vương Joseph tìm được bằng chứng thân vương Ramzai có liên hệ với Ám vương, bỏ qua nhị đại vương, giao cho ta, hy vọng ta sẽ ra mặt để giải quyết".

Tần Tiểu Du chớp mắt.

Hóa ra sáng hôm đó Joseph quỳ trong sân lâu đài, ngoài việc xin lỗi cậu, gã còn báo cáo chuyện quan trọng với Lý tiên sinh.

Thân vương Ramzai từng là thuộc hạ của Ám vương. Sau khi Ám vương bị Lý tiên sinh phong ấn, gã mới được phong chức thân vương.

Hiện giờ thế mà xa mặt nhưng vẫn còn vấn vương tơ lòng với Ám vương.

Ba mươi năm trước, thầy Hoắc tra được tung tích của Ám vương ở nước Fini. Chính Ramzai đã từ chối sự can thiệp của Cục quản lý dị năng, thầy Hoắc đã tìm tới Lý tiên sinh nhờ giúp đỡ, vì thế Lý tiên sinh mới tới nước Fini.

Khi đó không có bằng chứng nào chứng minh Ramzai có quan hệ với Ám vương. Bây giờ Joseph đã đưa ra bằng chứng cho Lý tiên sinh, có thể kết luận chắc chắn gã đã phản bội huyết tộc.

Tuy nhiên, Lý tiên sinh nói thân vương Joseph bỏ qua nhị đại vương là có ý gì?

Suy nghĩ của chàng trai trẻ hiện rõ trên mặt, Lý tiên sinh kiên nhẫn giải thích: "Hơn hai trăm năm trước, ta đã bổ nhiệm Kritios làm nhị đại vương để quản lý công việc nội bộ của huyết tộc. Thực lực của hắn trên tứ thân vương, nhưng hành xử của hắn lại kém hơn họ... Ta cho hắn hai trăm năm rèn luyện, nhưng kết quả không khả quan, nên hắn phải chịu khiển trách."

Tần Tiểu Du đã hiểu.

Nói cách khác: Lý tiên sinh thoái vị và trở thành Thái Thượng Hoàng, nhị đại vương lên ngôi với tư cách là Hoàng đế. Khi có việc thân vương bỏ qua Hoàng đế, lại đi tìm Thái Thượng Hoàng, hiển nhiên không tin tưởng vào năng lực của gã.

Nhị đại vương bị Huyết vương đời thứ nhất khiển trách, chẳng còn mặt mũi, nên khuôn mặt mới khó coi như vậy?

Chẳng trách toàn thân gã toát ra sự lạnh lẽo, nhìn ai cũng không vừa mắt.

"Vậy... Chuyện thân vương Ramzai và Ám vương, Lý tiên sinh muốn giao cho Kritios Cade xử lý sao?" Tần Tiểu Du hỏi.

Lý tiên sinh nhận lấy trà hoa từ La quản gia, dịu dàng nhìn thiếu niên bên cạnh rồi nói: "Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của nhị đại vương."

Nếu hắn can thiệp, Kritios sẽ không bao giờ có thể trở thành một vị vua đủ tư cách.

La quản gia mỉm cười, nói: "Chủ nhân đã về hưu."

"A..." Tần Tiểu Du cầm trà sữa phát ngốc.

Lý tiên sinh chạm vào mái tóc mềm mại của cậu: "Đừng suy nghĩ nhiều, em còn trẻ, hiện tại ưu tiên hàng đầu chính là thức tỉnh thực lực."

Không có gì quan trọng hơn việc bé con thức tỉnh sức mạnh của mình.

Liên quan đến sống chết của bé con, không gì có thể qua loa.

Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, ánh mắt kiên định, gật đầu: "Được, em hiểu rồi."

Nếu trời có sập, cũng sẽ có người đàn ông cao lớn đỡ nó lên.

Cậu không cần phân tâm, nếu cậu không thức tỉnh được sức mạnh của mình thì mọi chuyện cũng chẳng có gì phải nói nữa.

Cậu vẫn muốn sống sót và đoàn tụ với gia đình!

*****

Tại phòng hình sự của cục cảnh sát, các chiến sĩ cảnh sát bận rộn làm việc ngày đêm.

Hoắc Nguyên cởi mũ cùng áo vest chỉ mặc áo sơ mi trắng, ngồi trước máy tính liên tục xem lại tất cả các đoạn video và lời khai của nhân chứng có liên quan.

Đội trưởng ngồi bên cạnh y ngáp dài: "Có phát hiện gì mới không?"

Hoắc Nguyên nhấp một ngụm cà phê nguội lạnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên: "Vẫn chưa. Điện thoại di động của người chết ở đâu?"

Đội trưởng nói: "Mới được bộ phận kỹ thuật gửi tới."

Hiện tại, hệ thống bảo mật của điện thoại di động đã được nâng cấp và việc bẻ khóa ngày càng khó khăn hơn.

Hoắc Nguyên nói: "Mang tới cho tôi xem."

"Tiểu Trương." Đội trưởng hô lên.

Cảnh sát tên Tiểu Trương ngay lập tức đưa chiếc điện thoại di động trong túi kín cho Hoắc Nguyên.

Hoắc Nguyên đeo găng tay trên tay, lấy điện thoại di động từ trong túi kín ra, lôi thiết bị từ trong cặp mang theo rồi dùng cáp sạc lấy dữ liệu.

"Bíp——" Giao diện điện thoại di động ngay lập tức xuất hiện trên màn hình dùng cụ.

"Đây là cái gì?" Đội trưởng hỏi.

Hoắc Nguyên vừa vận hành máy vừa trả lời: "Nó là thiết bị có thể kiểm tra một số tập tin ẩn trên điện thoại của người khác."

Đội trưởng sờ sờ cái cằm râu ria của mình: "Trông rất thiết thực."

Vị chấp hành quan của Cục quản lý dị năng được cục trưởng đặc biệt mời tới quả thực có năng lực nhất định, ít nhất đồ vật trên tay cũng không tồi.

Hoắc Nguyên nghe được hàm ý trong lời nói của gã, cười nói: "Lát nữa tôi sẽ nhờ Cục quản lý dị năng gửi cho anh mấy bộ."

Đội trưởng cười toe toét: "Chỉ sợ mấy bộ không đủ."

Hoắc Nguyên liếc nhìn gã, nghiêm túc nói: "Hàn đội trưởng, đồ vật thông minh thật sự không nhiều."

Đội trưởng Hàn được hời lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào dữ liệu đang hiện trên thiết bị.

Sau khi bẻ mật khẩu trên điện thoại, y kiểm tra cẩn thận, không tìm thấy gì lạ ngoại trừ một số hình ảnh và video cay mắt.

Hoắc Nguyên lẩm bẩm: "Có người đã xóa tập tin trong điện thoại."

Cảnh sát trẻ ngạc nhiên: "Không thể nào! Sau khi nhận được điện thoại, chúng tôi lập tức xử lý bảo mật".

Không lẽ có người ở bộ phận kỹ thuật động tay động chân?

Hoắc Nguyên cười nói: "Đương nhiên không liên quan tới mọi người. Những thứ trong điện thoại đều bị người khác dùng công nghệ điều khiển từ xa xóa đi. Thời gian xóa trùng với thời điểm người chết tử vong".

Đội trưởng cau mày: "Điện thoại cho thấy thời gian gọi điện cuối cùng của người chết là bốn giờ chiều, lịch sử trò chuyện cuối cùng là vào lúc năm giờ chiều."

Thời điểm người chết bị sát hại là 6 giờ 10 phút chiều.

Hoắc Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là chỗ thông minh của đối thủ."

Khi liên lạc vào điện thoại di động của người chết, đã dùng thủ đoạn sử dụng công nghệ cao để xóa hoàn toàn dữ liệu không thể khôi phục được, sau đó xóa dấu vết do chính họ xâm nhập, thần không biết quỷ không hay.

Đáng tiếc, bất kỳ cửa sau nào cũng sẽ để lại manh mối.

Công cụ đã khôi phục thành công tất cả dữ liệu của điện thoại di động trong tháng qua, bao gồm lịch sử trò chuyện, video, hình ảnh, dấu vết duyệt web, v.v.

Trong văn phòng, mọi người tập trung xung quanh dụng cụ, kiểm tra nó từng chút một.

Từ điện thoại di động của người chết có thể thấy gã là một tay chơi bất cần đời, chỉ trong một tháng, gã đã hoan ái với nhiều đàn ông và phụ nữ, mười ngón tay đều đếm không hết. Gã tinh lực tràn đầy, thể lực sung mãn, hầu như mỗi đêm gã đều qua đêm với hai hoặc ba người, bận rộn hơn cả nông dân cho trâu bò đi cày.

Trừ cái này ra, người chết còn là người thích chụp ảnh.

Điện thoại di động công nghệ cao, chức năng chụp ảnh rất tốt, hàng nghìn bức ảnh được lưu trữ trong album ảnh. Có con người, phong cảnh và một số bức ảnh khó coi.

Nó cay mắt đến mức các cảnh sát phải cau mày.

Họ đều là huyết tộc. Huyết tộc có tuổi thọ cao, quen với việc đàn ông hoan ái với phụ nữ. Càng lớn tuổi, họ càng thanh tâm quả dục. Nhìn thấy quá nhiều hình ảnh tục tĩu cùng lúc khiến họ cảm thấy buồn nôn.

"Những người này có biết mình bị chụp ảnh không?" Cảnh sát trẻ tuổi hỏi: "Có phải là một vụ giết người vì tình không?"

"Khó mà nói được." Hoắc Nguyên lắc đầu: "Những bức ảnh này chỉ có thể chứng minh người chết nhân phẩm đạo đức không tốt, chứ không đủ chứng minh nguyên nhân cái chết."

Ngược lại, Hoắc Nguyên lại hứng thú với một số bức ảnh phong cảnh trong điện thoại.

Đặc biệt là những cái gần đây.

Đột nhiên, y nhìn thấy một album ảnh, hơi nheo mắt: "Album này đã bị xóa khỏi điện thoại."

Đội trưởng Hàn bối rối: "Đây không phải chỉ là mấy bức ảnh phong cảnh thôi sao? Chẳng lẽ chính người chết xóa đi sao?

"Không, thời gian xóa là vào thời điểm người chết bị sát hại." Hoắc Nguyên chỉ ngón tay và phóng to bức ảnh.

Đây là một bức ảnh phong cảnh ở cảng.

Vào lúc sáng sớm, ánh bình minh đầy trời, bến cảng yên tĩnh vắng lặng, một chiếc tàu chở hàng cỡ vừa đi vào trong ảnh, lộ ra một nửa mũi tàu. Bố cục thông minh, ý tưởng nghệ thuật hoàn hảo và tiêu điểm rõ ràng. Ngay cả những người trên boong tàu cũng có thể được chụp ảnh rõ ràng.

Những bức ảnh phía sau chụp toàn cảnh con tàu.

Có vẻ như người chết rất thích con tàu, khá tự tin vào kỹ năng chụp ảnh của mình.

Trong lịch sử trò chuyện đã bị xóa, Hoắc Nguyên phát hiện người chết đã gửi một số bức ảnh cho một phụ nữ tên Eri.

Lịch sử trò chuyện cuối cùng giữa Eri và gã là bốn ngày trước, tức là một ngày trước khi người chết đến đảo Hodzel.

"Những bức ảnh này có ý nghĩa gì?" Cảnh sát trẻ khó hiểu hỏi.

Hoắc Nguyên chỉ vào biển hiệu trên thuyền nói: "Đây là tàu chở hàng của nước Suman."

Công ty nơi đặt tàu chở hàng là công ty vận tải hàng hóa lớn nhất ở nước Suman, ông chủ của nó là một công tước huyết tộc.

Tình cờ thay, y đã từng giao chiến với vị công tước huyết tộc này.

Người chết tên Luca Hunt rất có thể vô tình mà mà mang đến họa sát thân cho mình, gã đến đảo Hodzel du lịch, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro