45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em cao hơn rồi!!!]

—–o0o—–

"Hoắc tiên sinh có nghĩa là... chủ nhân của tàu chở hàng này là một vị công tước huyết tộc?" Đội trưởng Hàn cau mày phân tích: "Vì người chết đã chụp những bức ảnh này, gửi cho một người bạn nữ tên Eri, Eri có thể đã phát tán những bức ảnh này ra ngoài, vì thế có người theo dõi người chết, giăng bẫy, dụ người chết đến đảo Hodzel du lịch, rồi nhân cơ hội giết chết anh ta".

Cảnh sát Tiểu Trương nói: "Đội trưởng, điều này không có ý nghĩa gì cả! Vì những bức ảnh đã được phát tán nên không còn là bí mật nữa. Đối phương có cần thiết phải theo dõi điện thoại di động của người chết và xóa những bức ảnh đó không? Nếu chúng ta dựa theo logic mà suy đoán? Người đứng sau màn thật sự chính là ông chủ của thuyền hàng sao".

"KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!" Hoắc Nguyên lắc lắc ngón tay: "Chúng ta không thể trực tiếp xác định chủ tàu chở hàng là chủ mưu đứng sau. Một tàu chở hàng có thể chở hơn 10.000 container, và có ít nhất hàng nghìn công ty đứng đằng sau những container đó. Chủ tàu chở hàng chỉ cung cấp phương tiện vận chuyển còn hàng hóa của người chủ đó mới là điểm mấu chốt. Khả năng có người đục nước béo cò, vận chuyển hàng trái phép, người chết vô tình đã chụp được ảnh".

Cảnh sát trẻ nắm chặt tay: "Cho nên, người chết là bị giết người diệt khẩu!"

Đội trưởng Hàn gật đầu đồng ý, nói với một cảnh sát khác: "Harlow, kiểm tra xem người phụ nữ tên Eri đó còn sống hay không."

Đối phương nếu thông qua Eri theo dõi điện thoại di động của người chết thì Eri là người đầu tiên phát tán ảnh chụp, có thể đã bị giết từ lâu.

"Vâng, đội trưởng." Cảnh sát tên Harlow ngồi trước máy tính nhanh chóng kiểm tra.

Hoắc Nguyên gõ ngón tay lên thiết bị vài lần, xuất hiện hộp thoại trò chuyện: "Nhân tiện, hãy kiểm tra người đàn ông tên Mali này."

Harlow hỏi: "Mali này và người chết có quan hệ gì?"

Hoắc Nguyên lật xem lịch sử trò chuyện, nói: "Quan hệ khá tốt. Họ thường cùng nhau đi club, mời một đám phú nhị đại tham gia tiệc riêng. Có thể nói người đó là bạn tốt của người chết. À, đúng rồi, anh chàng này là người cuối cùng liên lạc với người chết."

Đội trưởng Hàn kinh ngạc: "Cuối cùng là mấy giờ?"

Hoắc Nguyên lục lại lịch sử trò chuyện video đã bị xóa trên điện thoại. Màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc lúc 6:13.

Nói cách khác, người chết bị sát hại trong lúc đang gọi điện video với người đàn ông tên Mali.

Tiểu Trương ngạc nhiên hỏi: "Là anh ta xóa hết dấu vết trên điện thoại di động sao?"

Hoắc Nguyên gật đầu: "Cơ bản là vậy, chính là hắn."

Tốc độ tìm kiếm của Harlow rất nhanh, sau khi tìm kiếm theo tài khoản chat, trong thời gian ngắn thông tin của Eri và Mali đã được tìm ra.

"Đội trưởng, Eri đã mất tích! Gia đình cô ấy đã báo cáo vụ việc hai ngày trước, nhưng cô ấy vẫn chưa được tìm thấy."

"Trùng hợp như vậy?" Đội trưởng Hàn tặc lưỡi: "Mali đâu? Đừng nói với tôi là anh ta cũng mất tích."

Harlow thấp giọng nói: "Không, sáng nay anh ta đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi."

"Cái gì? Đã chết?" Các cảnh sát trong văn phòng vây quanh lại đây, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thông tin trên máy tính.

Hoắc Nguyên sờ cằm, tiếc nuối nói: "Manh mối bị chặt đứt rồi."

Mali có thể là nghi can đã xóa dữ liệu trên điện thoại di động của người chết, nhưng gã không phải là kẻ chủ mưu, chỉ là một tên lâu la, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền bị qua cầu rút ván.

Sau khi sử dụng xong liền vứt bỏ, kẻ đứng sau màn thủ đoạn thật sự tàn nhẫn.

"Toàn bộ vụ án đầy điểm nghi vấn. Nhìn từ bên ngoài, những người liên quan đều là nhân loại bình thường." Đội trưởng Hàn nói.

Ngay cả nhân viên phục vụ của khách sạn bị tình nghi giết người, xét từ đoạn video, cũng là một người bình thường. Thủ pháp giết người của cô ta vô cùng thành thạo, một dao cắt đứt cổ, Luca Hunt đến cơ hội kêu cũng chẳng có, liền oan uổng mà chết.

Người bình thường đã trải qua quá trình đào tạo nghiêm khắc, thân thủ không thể khinh thường.

Tiểu Trương lau khuôn mặt đầy dầu của mình, hỏi: "Đội trưởng, nói như vậy, ngài có muốn chuyển vụ án này sang đội hình sự không?"

Đặc biệt vì vụ án xảy ra ở nước Ciro nên cảnh sát địa phương cần phải điều tra chuyên sâu. Họ chỉ chịu trách nhiệm về vụ án trên đảo Hodzel và có thể hỗ trợ từ bên ngoài.

Đội trưởng Hàn hỏi Hoắc Nguyên: "Hoắc tiên sinh nghĩ thế nào?"

Hoắc Nguyên trầm ngâm một lúc, cong cong khóe miệng: "Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm truy tìm người dị năng của tôi, vụ án giết người này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó. Kẻ sát nhân chỉ vì người chết đã chụp những bức ảnh liền dàn dựng một kế hoạch liên hoàn, lợi dụng bạn bè của người chết để dụ anh ta đến đảo Hodzel và giết anh ta nghe có vẻ không cần thiết. Kẻ đó hoàn toàn có thể ở nước Ciro động thủ".

Sở dĩ y ngồi đây là vì nhận được cuộc gọi từ Lý tiên sinh, sau khi bước đầu hiểu rõ vụ án, y đã liên lạc với cảnh sát trưởng và được phép tham gia vào vụ án.

Nếu chỉ là một vụ án giết người liên quan đến một con người bình thường thì việc yêu cầu y là chấp hành quan của cục quản lý dị năng đến dường như là dùng dao mổ trâu giết gà.

Khứu giác của y cho y biết chắc chắn có dấu vết của người dị năng ở đây.

Đội trưởng Hàn nghe xong, gật đầu nói: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

Hoắc Nguyên phóng to độ phân giải của bức ảnh lên, nhìn đi nhìn lại nhiều lần và chọn ra ba bức ảnh: "Ba bức ảnh này đều ghi lại quá trình dỡ hàng. Có tổng cộng năm mươi hai container, mỗi container đều có logo công ty. Kiểm tra xem công ty này làm gì, pháp nhân của họ là ai và họ xuất khẩu mặt hàng gì."

Tiểu Trương hỏi: "Người đứng sau những công ty này phải không?"

Hoắc Nguyên nói: "Tập trung vào năm mươi hai thùng hàng này, những thùng khác cũng không thể bỏ qua."

Dù người chết chỉ chụp những bức ảnh này nhưng ngày hôm đó gã cũng có mặt tại cảng và là người chứng kiến. Gã đã nhìn thấy nhiều hơn những gì mình chụp.

Đội trưởng Hàn thở dài: "Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể lấy lại đoạn video ở bến cảng vào ngày chụp ảnh."

Hoắc Nguyên duỗi người nói: "Không lạc quan lắm. Chắc nó đã bị xóa từ lâu rồi."

Đối phương thậm chí còn xâm nhập vào điện thoại di động của người chết, video ở cảng càng khó có khả năng còn sót lại.

Tiểu Trương giơ tay: "Tôi nghĩ công ty vận chuyển hàng hóa cũng không thể thoát tội. Hàng hóa trước khi đưa lên tàu phải được kiểm tra. Nếu là hàng cấm thì làm sao vượt qua được khâu kiểm tra an ninh?"

Hoắc Nguyên vỗ vỗ vai Tiểu Chương: "Có lý."

Tàu chở hàng của huyết tộc thường hợp tác với huyết tộc.

Vì vậy, vụ án này không thể coi là một vụ giết người thông thường.

Đội trưởng Hàn ngáp: "Đêm khuya rồi, đi ngủ thôi! Có đủ năng lượng mới có đủ sức mà làm được".

Hoắc Nguyên đứng dậy nhặt áo vest và chiếc mũ treo trên mắc áo lên: "Vậy tôi về ký túc xá đại học trước."

Đội trưởng Hàn bắt tay y: "Cảm ơn chấp hánh quan đã giúp đỡ."

Hoắc Nguyên cười: "Không, đây là việc tôi phải làm. À, đúng rồi ——"

"Cái gì?" Đội trưởng Hàn ngẩn ra.

Hoắc Nguyên nói: "Đội trưởng Hàn, xin hãy kiểm tra xem trên đảo có công ty nào hợp tác với chiếc tàu chở hàng này không."

Đội trưởng Hàn đáp: "Được."

Họ không bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.

*****

Sau khi được Lý tiên sinh nói rõ vào ngày hôm đó, Tần Tiểu Du tạm thời vứt vụ án giết người ra sau đầu, mỗi ngày đều mang con dơi nhỏ đến trường.

Chương trình học của học viện rất nhiều, bao gồm văn hóa, thể lực và các bài kiểm tra thức tỉnh, còn có lễ nghi, âm nhạc, khiêu vũ, ngoại ngữ, chiến đấu và các lớp khác.

Đối với lớp học lễ nghi và âm nhạc, Tần Tiểu Du rất thành thạo.

Nhiều năm như vậy được Lý tiên sinh dạy dỗ, cậu đã học được 70% đến 80%, tuyệt đối có thể lên được sân khấu. Cậu chơi một bản piano trong lớp âm nhạc, điều này không những được giáo viên khen ngợi mà còn khiến cả lớp kinh ngạc.

Huyết tộc là chủng tộc dựa vào năng lực.

Là sơ ủng của Huyết vương đời thứ nhất, Tần Tiểu Du địa vị rất cao. Nếu không được nhìn thấy tận mắt, những huyết tộc khác sẽ không tin phục cậu từ tận đáy lòng.

Nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, Tần Tiểu Du vô cùng khiêm tốn.

So với Lý tiên sinh, khả năng chơi piano của cậu chỉ ở mức bình thường, cậu cần phải tiếp tục nỗ lực để đạt đến đỉnh cao.

Trong khi ở lớp âm nhạc vô cùng nổi bật thì lớp khiêu vũ lại kém hơn.

Tần Tiểu Du chưa bao giờ học nhảy nên nghe các điệu valse, bruce, foxtrot và tango khiến cậu choáng váng.

Ngu Huy Dực nhiệt tình đến dạy cậu, sau một buổi học cậu giẫm lên giày da của gã cả trăm lần khiến nó bị biến dạng.

Tần Tiểu Du tỏ ra hối lỗi, Ngu Huy Dực xua tay, khổ mà không nói nên lời.

Ai bảo gã xung phong dạy người mới đâu chứ? Bị giẫm hơn một trăm lần vào chân cũng là xứng đáng. Lần sau gã chắc chắn sẽ không tranh giành công việc với Thạch Đại Hải!

Ngoài khiêu vũ, ngoại ngữ cũng là điểm yếu của Tần Tiểu Du.

Việc học ba ngôn ngữ cùng một lúc thực sự rất khó khăn đối với một học sinh trung học cơ sở.

May mắn thay, cậu có năng khiếu về ngoại ngữ, khi về nhà Lý tiên sinh luôn cổ vũ cậu, nên cậu tiến bộ rất nhanh.

Đối với môn học chiến đấu, Tần Tiểu Du học rất nghiêm túc.

Điều này liên quan đến việc cậu có thể trở thành thẩm phán huyết tộc trong tương lai hay không. Nếu không có sức mạnh mạnh mẽ, sau này cậu sẽ chống lại thế lực tà ác như thế nào?

"Tôi đã cao hơn!"

Trong phòng học, Tần Tiểu Du vui vẻ nói với Thạch Đại Hải và Ngu Huy Dực.

Hôm qua, cậu đi siêu thị mua một miếng dán tường để đo chiều cao. Mang theo chờ mong, cậu đứng dựa lưng vào tường nhờ Lý tiên sinh giúp cậu xem thước đo.

Khi Lý tiên sinh nói với cậu là cậu cao 1,71 mét, cậu mở to mắt không tin nổi.

"Em đã cao lên rồi sao? Em đã cao lên rồi? Em thực sự đã cao lên rồi!"

Cậu vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, như một con chuột túi treo trên người Lý tiên sinh, ôm hắn rồi dùng sức mà dụi, để bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh ôm cậu như ôm một con mèo con, yêu chiều mà để cậu dụi vào lòng.

Khi cậu tỉnh táo lại, phát hiện mình đã làm nhăn áo sơ mi của Lý tiên sinh, cậu vội vàng bỏ đôi chân đang trên eo Lý tiên sinh, mặt đỏ bừng nhảy xuống.

Lý tiên sinh không trách móc mà nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

Chẳng mấy chốc, niềm vui về chiều cao lấn át nỗi xấu hổ. Tần Tiểu Du từ đêm qua phấn khởi đến tận bây giờ, sáng sớm đến trường học, đợi hai người bạn vào lớp liền chia sẻ tin vui với họ.

"Cái gì? Cao lên?"

Không chỉ Thạch Đại Hải và Ngu Huy Dực ngạc nhiên mà các học sinh khác cũng nhìn sang.

Một lần nữa trở thành tâm điểm của cả lớp, Tần Tiểu Du rất bình tĩnh, vui vẻ ra hiệu bằng tay: "Tôi đã cao thêm hai centimet. Chiều cao hiện tại của tôi là 1,71 mét."

Ngu Huy Dực buột miệng thốt ra: "Điều này là không thể!"

Sau khi con người được huyết tộc sơ ủng, cơ thể của họ ngừng phát triển. Tần Tiểu Du được Lý tiên sinh sơ ủng vào năm mười lăm tuổi. Chiều cao và ngoại hình của cậu sẽ không thay đổi chút nào, vĩnh viễn bảo trì bộ dáng ở tuổi thiếu niên.

Kết quả hôm nay gã đã nghe thấy gì?

Tiểu Du nói rằng cậu ấy đã cao hơn!

Thạch Đại Hải sờ lên mái tóc bạc của Tần Tiểu Du, uyển chuyển hỏi: "Cậu có đi giày không?"

Thấy bọn họ không tin, Tần Tiểu Du cũng không tức giận: "Tôi đi chân trần đo, Lý tiên sinh nhìn giúp tôi, chắc chắn là 1,71 mét, không lừa già dối trẻ đâu."

Ngu Huy Dực lấy thước ra, đứng dậy nói: "Nào, chúng ta đo lại."

Gã cao 1,78 mét, nếu Tần Tiểu Du cao 1,71 mét thì chỉ cần đo phần thừa ra là biết ngay.

"Đo thì đo!" Tần Tiểu Du đứng tại chỗ cởi giày, mang tất trắng giẫm xuống đất, thẳng lưng: "Đại Hải, giúp chúng ta đo một chút."

Thạch Đại Hải mỉm cười nhận lấy cây thước.

Ngu Huy Dực cũng cởi giày và đứng tựa lưng vào Tần Tiểu Du, dùng thước đo chênh lệch chiều cao giữa hai người.

Rất nhanh, số liệu đã có.

"Chênh lệch bao nhiêu?" Tần Tiểu Du tựa lưng vào ghế, vừa xỏ giày vừa hỏi.

"Bảy centimet." Thạch Đại Hải chỉ vào thước kẻ.

Ngu Huy Dực không thể tin được: "Cậu... cậu thực sự đã cao lên! Điều này... điều này không khoa học!"

Tần Tiểu Du cười "hehe": "Sự thật ngay trước mắt, cho dù không khoa học thì cũng phải khoa học."

Các học sinh khác khe khẽ nói nhỏ, người ở bàn sau không nhịn được lay ghế của Tần Tiểu Du hỏi: "Gros... Gros thiếu gia, làm sao ngài làm được vậy? Có bí quyết gì không?"

Gã sơ ủng vào năm mười tám tuổi, chiều cao của gã vẫn ở 1,79 mét, điều này luôn là khúc mắc trong lòng gã. Hôm nay gã biết Tần Tiểu Du có thể cao lên, gã hâm mộ muốn chết.

Mặc dù sự khác biệt giữa 1,79 mét và 1,8 mét chỉ là một centimet nhưng khí thế lại hoàn toàn khác nhau!

Tần Tiểu Du quay người lại nói: "Ừ... có lẽ là vì tôi được Huyết vương sơ ủng."

Tất nhiên cậu sẽ không tiết lộ mình cùng Lý tiên sinh đã ký một khế ước đặc biệt đề phòng xảy ra rắc rối gì đó. Huyết vương đời thứ nhất được coi là tổ thần, sức mạnh phi thường, cậu được ngài ấy sơ ủng, không giống người thường cũng không có gì đáng trách.

Quả nhiên, những người ngồi ở bàn sau đều thốt lên cảm thán: "Vương thật lợi hại!"

Trong lớp học sinh cũng nghị luận sôi nổi.

Tần Tiểu Du đã cao hơn, điều này cho thấy cơ thể của cậu vẫn đang phát triển và cậu có cơ hội trưởng thành. Tuy nhiên, trưởng thành thì sao? Cơ thể có duy trì được hình dáng trưởng thành hay tiếp tục phát triển và bước vào tuổi trung niên và già đi?

Liệu quy luật bất tử của huyết tộc có bị phá vỡ đối với trường hợp của cậu hay không?

Nếu phải chết trong vòng chưa đầy một trăm năm như con người bình thường, việc trở thành huyết tộc có ý nghĩa gì chứ?

Mấy vấn đề này, Tần Tiểu Du tự nhiên hỏi qua Lý tiên sinh.

Ý của Lý tiên sinh là khi đến tuổi trưởng thành, khi cơ thể đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất cậu sẽ ngừng phát triển.

Không còn phiền não vì vấn đề trưởng thành, Tần Tiểu Du rất có động lực học tập.

Chuông vào học vang lên, cậu lấy sách giáo khoa và đồ dùng học tập ra khỏi cặp rồi ngồi thẳng lưng.

"Cộp, cộp, cộp ——"

Người bước vào cửa phòng học không phải là giáo viên mà là William, người đã lâu không thấy.

Chỉ thấy gã chống nạng, thạch cao dày bó bột ở chân trái, mặt vô cảm bước về chỗ ngồi của mình.

Từ một quý tộc kiêu hãnh trở thành một thường dân mà gã từng khinh miệt, điều đó chẳng khác gì một tia sét giáng xuống trời quang đối với William, người bị thương và đang nằm trong bệnh viện.

Người dẫn đường của gã, Charlie Joseph, đã đến bệnh viện và mắng mỏ gã, đem gã từ phòng VIP chuyển sang phòng bệnh chung, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Hôm sau, một huyết tộc dân thường đến phòng bệnh, lấy chứng nhận ra và nói với gã, họ là người dẫn đường mới của gã.

William không thể chấp nhận sự thật và làm ầm ĩ trong bệnh viện.

Tuy nhiên, kết cục đã định, tất cả đều không thể thay đổi.

Tô Phảng và Caroline đến thăm gã, gã nắm tay Tô Phảng khóc lóc thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi với Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải.

Sau này, thời gian trôi qua, gã phải chấp nhận sự thật.

Trong thời gian ở bệnh viện, gã đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện, nhưng chỉ có một chuyện không thay đổi.

Đó là tương lai, gã chắc chắn muốn lần nữa trở thành huyết tộc.

Gã nằm viện nửa tháng, mỗi ngày tốn rất nhiều tiền chữa bệnh. Gã không thể nằm được nữa, nên nhất quyết đòi xuất viện hôm qua và hôm nay đi học.

Khi bước vào cửa lớp, gã thấy không khí trong lớp hoàn toàn khác so với trước.

Ngày xưa có ai dám vô lễ khi gã bước vào lớp?

Bây giờ, mọi người đều nhìn gã bằng ánh mắt xa lạ cùng dò xét, như thể gã là người ngoài hành tinh.

William nắm chặt tay, kìm nén cơn tức giận, từng bước đi về chỗ ngồi của mình.

Người bạn cùng bàn của gã dịch sang một bên, tỏ vẻ như không muốn liên quan gì đến gã.

William cười lạnh trong lòng.

Không biết ai trước kia vì nịnh bợ gã, cố tình đổi chỗ ngồi với người khác.

Thạch Đại Hải nhìn William, tâm tình phức tạp. Y không thể nào cảm thông được với thủ phạm, người hiện đang bị cả lớp tẩy chay.

Tất cả là lỗi của gã ta, không thể trách ai hết.

Tần Tiểu Du liếc nhìn cái chân bó bột của William rồi quay lại tập trung vào sách giáo khoa.

Một lần gãy xương không đủ để bù đắp những tổn thương mà Đại Hải phải gánh chịu trong ba năm. Nếu William có oán hận, cứ thoải mái đến tìm cậu, cậu tuyệt đối không nương tay.

Lớp học yên tĩnh đến lạ thường, mọi người hiểu rõ mọi chuyện trong lòng mà không nói ra.

Sau khi William ngồi xuống, bỏ nạng xuống, lạnh lùng nhìn quanh phòng học, nhìn thấy chỗ ngồi của Caroline không có ai, gã cau mày hỏi Tô Phảng trước mặt.

"Caroline không đi học sao?"

Tô Phảng quay người, lãnh đạm đáp: "Ừ."

William đã quen với thái độ của Tô Phảng, trong khoảng thời gian này chỉ có Tô Phảng đến bệnh viện thăm gã, cho nên cho dù trở thành thường dân, gã vẫn sẽ toàn tâm toàn ý đi theo Tô Phảng.

Caroline thì khác.

Cô ấy rõ ràng đã chỉ trích Tô Phảng, mỗi lần tới bệnh viện đều không ngừng oán hận.

Đêm qua cũng vậy.

Cô khóc lóc thảm thiết, buộc tội Tô Phảng bắt cô ta phải xin lỗi Tần Tiểu Du.

Gã nóng nảy mắng cô ta, cô ta mắt đỏ hoe bỏ ra ngoài.

Kết quả là hôm nay cô ta không đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro