46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Gặp gỡ thầy Hoắc]

—–o0o—–

Lại một lần cơn lũ nhấn chìm, Tần Tiểu Du kiên trì không đến mười phút, cậu lại một lần nữa nghe được âm thanh "vượt cấp không thành công", bị hệ thống tàn nhẫn đá văng ra ngoài.

Ngồi trên ghế trong phòng thi, cậu thở dốc.

Sức chịu đựng của con người quả thực là vô hạn.

Lần đầu tiên vượt qua cấp thứ năm, cậu chịu đựng sự thống khổ bởi quá trình tử vong, suýt chút nữa tinh thần suy sụp.

Khi bước vào lần kiểm tra thứ hai, cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi ngay khi ngồi xuống ghế. Sau đó, khi thấy các học sinh khác bình tĩnh đội mũ bảo hiểm, cậu khẽ cắn môi liều mạng.

Không có gì ngạc nhiên, lần thứ hai vẫn là cái chết.

Tuy nhiên, có sự chuẩn bị tâm lý, lần này khi bị đá văng ra ngoài cũng sẽ không đau khổ như vậy nữa.

Giáo viên giám sát đã giúp cậu ổn định cảm xúc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Lần đầu lạ, lần hai quen, lần thứ ba, lần thứ tư đều không bỏ cuộc.

Hôm nay là bài kiểm tra lần thứ năm, sắc mặt cậu không hề thay đổi đội mũ bảo hiểm lên, dũng cảm đối mặt với cái chết.

Mặc dù vẫn thất bại nhưng sức chịu đựng về thể chất và tinh thần đã được cải thiện rất nhiều.

Tần Tiểu Du bình tĩnh lại, xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau đớn.

Thật sự cảm ơn vị huyết tộc cấp cao đã tạo ra công cụ kiểm tra này, điều này đã tạo ra nhiều cơ hội hơn cho những bé con huyết tộc như họ.

Con người chỉ có một cuộc đời. Nếu chết trong thực tế, sẽ là chết thật.

Cho dù huyết tộc có bất tử thì cũng là tồn tại dưới tình huống không bị bệnh tật, bị thương hay gặp tai họa, nếu không họ vẫn sẽ bị đe dọa bởi cái chết.

Các thiết bị thử nghiệm tương đương với việc mang lại cho họ vô số mạng sống.

Sau khi cậu chết đi, bị hệ thống đá văng ra ngoài. Nhưng ở ngoài đời, cậu vẫn là anh hùng không ngừng cố gắng cho đến khi vượt qua cấp độ mới thôi.

Sau khi hoàn thành mười cấp, bé con tăng cường sức chịu đựng và sức đề kháng, có thể chính thức tiếp nhận thử thách thực tế ở cấp cuối cùng, chịu đựng được liền có thể thức tỉnh sức mạnh.

Tần Tiểu Du tâm lý đã vững vàng, ổn định về mặt cảm xúc, cậu quay sang nhìn Thạch Đại Hải ở phía bên cạnh.

Kể từ khi vượt qua cấp độ đầu tiên khó khăn, Thạch Đại Hải dường như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Tốc độ vượt cấp tăng vọt, liên tục vượt cấp, hôm nay bắt đầu vào cấp độ thứ năm.

Như thể mọi uất ức trước đó đã được bộc phát, Thạch Đại Hải càng ngày càng tự tin, sự tối tăm giữa hai lông mày bị cuốn đi, hơi thở thay đổi, trở nên bình tĩnh và bình thản.

Ngu Huy Dực đã hai lần ở cấp độ thứ sáu và cuối cùng đã đột phá thành công. Hôm nay gã đã bước vào cấp độ thứ bảy, kiên trì trong hai mươi phút. Mũ bảo hiểm của gã phát ra tiếng bíp, đèn đỏ sáng lên.

Có vẻ như vượt cấp thất bại.

Vừa thoát ra, gã lập tức cởi mũ bảo hiểm, vẻ mặt đầy tức giận và chửi thề.

Phản ứng này khá mới lạ.

Tần Tiểu Du đợi gã bình tĩnh lại mới hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Huy Dực lau mặt, quay đầu phàn nàn: "Người thiết kế cấp độ này là một kẻ biến thái. Tôi vừa trải qua một hồi tình cờ anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ, cốt truyện đột nhiên rẽ sang hướng khác, người đẹp lại là đàn ông, cải trang thành phụ nữ, cố tình tiếp cận tôi và xâm nhập vào doanh trại của chúng tôi với tư cách là gián điệp, tôi đã bị lừa dối, chiến trường thất thủ, vượt cấp liền thất bại".

"Đây là bẫy mỹ nhân kế!"

Gã nghiến răng nghiến lợi.

Người phát minh ra dụng cụ kiểm tra rõ ràng là người nước ngoài, làm sao họ có thể thành thạo "Ba mươi sáu kế" hơn gã, một người gốc Trùng Hạ được chứ?

Tần Tiểu Du thương cảm cho gã.

Bắt đầu từ cấp độ thứ sáu, hệ thống không còn trích xuất ký ức nữa mà chỉ định ngẫu nhiên các cảnh khác nhau để người thử nghiệm đắm mình vào đó, tiến hành nhập vai.

Nhà thiết kế đã vận dụng binh pháp của nước Sùng Hạ đến mức hoàn hảo, độ khó ngày càng cao hơn. Nếu người kiểm tra muốn vượt qua cấp độ thì phải vừa khôn ngoan vừa dũng cảm, không thì bị đùa chết lúc nào cũng không hay.

Sau một thời gian ở chung với Ngu Huy Dực, Tần Tiểu Du biết gã là một người dị tính tiêu chuẩn và thích những phụ nữ có thân hình gợi cảm. Tuy nhiên, tuy trong bụng đầy xấu xa nhưng lại nhát gan. Gã nói nhiều nhưng không có hành động thực tế.

Suy cho cùng thì gã vẫn là một cậu bé ngây thơ.

Vượt cấp thất bại, sau khi thoát ra vô cùng tức giận. Có thể thấy đã bị hệ thống lừa thảm.

Ngu Huy Dực đè ngực, kìm nén cơn tức giận, hừ hai tiếng: "May mắn thay, tôi có thêm một cái tâm nhãn (1) không bị NPC lừa dối. Đúng rồi, Tiểu Du, cậu thích người khác giới hay cùng giới? Hay cả hai? "

(1) Mắt tâm. Nhờ năng lực thiền định mà thấy rõ suốt các pháp, không bị ngăn che. Tức chẳng do mắt thịt, cũng không nhờ mắt trời, chỉ do năng lực thiền định mà soi thấy các cõi Phật trang nghiêm ở các phương khác, hoặc thấy rõ những thứ bất tịnh trong thân mình..

  "Hả?"

Chủ đề thay đổi nhanh đến mức Tần Tiểu Du nhất thời không kịp phản ứng, mở to đôi mắt màu đỏ trong sáng nhìn gã.

Ngu Huy Dực cười "hehehe", nháy mắt với cậu: "Trước đây cậu cũng nhận được thư tình rồi phải không?".

Tần Tiểu Du thành thật gật đầu, nhưng rồi vội vàng xua tay: "Nhà trường quy định trẻ vị thành niên không được yêu đương!"

Về mặt tình cảm, cậu chẳng có gì.

Đừng nói đến chuyện cậu thích người khác giới hay cùng giới, thậm chí ý định yêu đương còn không có, làm sao biết được mình thích giới tính nào?

Ngu Huy Dực cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Cậu bây giờ đã bốn mươi lăm tuổi, đã thành niên rồi!"

Tần Tiểu Du giật mình, cúi đầu nhìn thân hình mảnh khảnh trẻ con của mình, nghiêm túc nói: "Khi nào tôi cao 1,8 mét, trở nên cao lớn cường tráng, bàn lại cũng không muộn".

Cơ thể hiện tại của cậu giống như một con gà con, gầy gò yếu ớt, giữa đám đông không ai thèm để ý. Sau vài năm, cậu sẽ trưởng thành cả về thể chất và tinh thần, cơ thể cùng tâm lý chín chắn hơn, đáng tin cậy, an toàn, dịu dàng, ân cần, cao ráo và đẹp trai như Lý tiên sinh...

Tần Tiểu Du im lặng đọc ra những ưu điểm khác nhau của Lý tiên sinh, cảm thấy trên đời không có người nào hoàn hảo hơn hắn.

Ngu Huy Dực đang định trêu chọc cậu đừng nghĩ đến chuyện cao hơn, rồi lại nghĩ cậu ấy và những huyết tộc khác không giống nhau, sơ ủng rồi thức tỉnh còn cao hai centimet, về sau cao lên 1,8m cũng không phải không có khả năng.

"Cố lên!" Ngu Huy Dực cổ vũ cậu.

"Cảm ơn." Tần Tiểu Du hếch cằm, tràn đầy tự tin.

Vẫn còn hơn một giờ nữa mới kết thúc lớp kiểm tra. Cả hai đội mũ bảo hiểm và tiếp tục vượt qua bài kiểm tra.

Thất bại là mẹ thành công.

Chỉ cần mạnh mẽ và kiên cường như con Tiểu Cường đánh không chết, càng thất bại càng dũng cảm, một ngày nào đó nhất định sẽ vượt cấp thành công.

Một giờ sau, kiểm tra kết thúc, các học sinh lần lượt rời khỏi phòng thi.

Tần Tiểu Du đi vệ sinh, bảo Thạch Đại Hải và Ngu Huy Dực không cần phải đợi.

Khi cậu ra khỏi phòng WC thì mọi người đã đi hết.

Tiết học cuối cùng vào buổi chiều là tiết tự học. Cậu cũng không vội, bước chậm rãi về phía khu giảng dạy.

"Tiểu Du——"

Một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau, Tần Tiểu Du vội quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Nguyên mặc vest và đi giày da.

"Thầy Hoắc!" Cậu ngạc nhiên hét lên.

Nửa tháng kể từ khi thầy Hoắc đến học viện thánh Crail, bận rộn đến mức Tần Tiểu Du chạm mặt y chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hoắc Nguyên mỉm cười vẫy tay với cậu, cậu lập tức bước tới, hai người ngồi xuống ghế dưới bóng cây ven đường nghỉ chân.

"Thầy thấy em vẻ mặt buồn bã, có gặp phải rắc rối gì không?" Hoắc Nguyên ân cần hỏi.

Tần Tiểu Du sờ sờ mặt mình: "Rõ ràng như vậy?"

"Không phải sao?" Hoắc Nguyên mỉm cười. Tần Tiểu Du đầu óc đơn giản, tính cách hướng ngoại, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt. Từ xa đã thấy cậu chán nản liền mở miệng gọi cậu.

Tần Tiểu Du cúi đầu nhìn đám cỏ trên mặt đất, thở dài: "Kiểm tra thức tỉnh của em bị kẹt ở cấp năm, thất bại năm sáu lần, thật sự không còn lựa chọn nào khác."

"Ồ——" Hoắc Nguyên nhướng mày. Là một thợ săn quỷ hút máu, y hiểu rất rõ đặc điểm của huyết tộc và quỷ hút máu. Việc thức tỉnh sức mạnh rất quan trọng đối với họ, một khi thất bại, họ sẽ bị xóa sổ.

Mặc dù Tần Tiểu Du trở về từ cõi chết nhưng cậu vẫn chỉ là một bé con huyết tộc chưa thức tỉnh. Nếu muốn sống lâu hơn, cần thiết phải vượt qua cửa ải khó khăn thức tỉnh này.

Theo hiểu biết của Hoắc Nguyên, để bé con thức tỉnh một cách thuận lợi, học viện đã tổ chức một chương trình kiểm tra, đạt được kết quả đáng ghi nhận, nâng cao đáng kể tỷ lệ sống sót của bé con.

Lần này y đặc biệt đến học viện thánh Crail để tuyển chọn thẩm phán huyết tộc ưu tú. Trong nửa tháng, y đọc hồ sơ thông tin của từng học sinh. Thành tích xuất sắc của Tần Tiểu Du khiến y chú ý.

Không hổ là người được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng. Nền tảng của cậu chính là đỉnh cao của những người khác.

Hoắc Nguyên vô cùng coi trọng cậu, đem cậu vào danh sách dự bị thẩm phán. Năm năm sau, khi cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cậu sẽ gặt hái được thành công.

"Em có phiền khi nói cho tôi biết về nội dung kiểm tra không?" Y hỏi thiếu niên.

Tần Tiểu Du gật đầu, sắp xếp lời nói rồi mô tả chi tiết quá trình vượt cấp cho Hoắc Nguyên nghe.

Khởi đầu là một dòng nước chảy xiết, dù cậu có cố gắng tự cứu mình đến đâu thì cuối cùng cậu cũng bị nhấn chìm trong dòng nước lũ và trải qua quá trình tử vong.

Hết lần này đến lần khác, mỗi lần thất bại, cậu gần như bị  PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương).

Sau khi Hoắc Nguyên kiên nhẫn nghe Tần Tiểu Du nói, đại khái hiểu được phiền não của cậu.

Cái chết không có gì đáng sợ.

Điều khủng khiếp là phải liên tục trải qua nỗi đau trước khi chết.

Tần Tiểu Du đã chết một lần trước đó, đối với lũ quét rất sợ hãi. Tuy nhiên, hệ thống thí nghiệm của huyết tộc này lại thích đào sâu những điều đáng sợ nhất trong ký ức của đối tượng kiểm tra. Cậu không thể vượt qua bóng ma của cái chết, thất bại cũng không có gì kỳ quái.

Hoắc Nguyên suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Em có muốn nghe chuyện Tiểu Lâm sau khi đến Cục quản lý dị năng không?"

Tần Tiểu Du sảng khoái đáp: "Muốn!"

Cậu thực sự muốn biết về người nhà của mình.

Mặc dù trước đó Lý tiên sinh và thầy Hoắc đã đề cập tới nhưng chỉ nói đại khái, quá chung chung.

Nếu thầy Hoắc có thể kể chi tiết về anh trai cậu thì đương nhiên cậu sẽ sẵn lòng nghe.

Nhìn đôi mắt sáng ngời của chàng trai trẻ, Hoắc Nguyên khẽ mỉm cười nói: "Trong trận lụt ba mươi năm trước, tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tìm kiếm các em. Khi tôi nhìn thấy Tiểu Lâm, toàn thân cậu ấy mọc đầy dây leo, chỉ có đầu lộ ra, ánh mắt vô hồn, không buồn cũng không vui, giống như một con rối..."

Lúc đó trong lòng Hoắc Nguyên chợt nhói lên, nghĩ rằng mình đã đến quá muộn, đứa trẻ này không thể cứu nổi.

Y thận trọng tới gần, Tần Lâm hơi thở lập tức thay đổi, tràn đầy hung hãn.

Cũng may Hoắc Nguyên có kinh nghiệm, tránh né dây leo tấn công mình, gây mê và khống chế y lại.

"Tôi đưa cậu ấy về Cục quản lý dị năng, tạm thời đưa vào phòng biệt giam để quan sát tình trạng của cậu ấy – em biết đấy, những người vừa có được siêu năng lực thường không thể kiểm soát được sức mạnh của mình và gây ra tổn hại lớn. Dị năng của Tần Lâm là được hấp thụ sức mạnh của thân vương huyết tộc, sau khi bùng nổ, độ ổn định kém, dễ bị phản phệ, nên phải xử lý cẩn thận".

Hoắc Nguyên tựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn học sinh đang chơi thể thao trên sân thể dục phía xa.

"Chúng tôi vốn tưởng rằng sau khi cậu ấy vào phòng biệt giam, sẽ làm ầm ĩ, điên cuồng công kích. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cậu ấy lại không..."

Tần Tiểu Du nghiêm túc mà lắng nghe.

Anh trai cậu luôn có khả năng tự chủ mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không mất kiểm soát.

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Cậu hỏi.

Hoắc Nguyên thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Chúng tôi đang quan sát từng cử động của cậu ấy trong phòng giám sát. Nhìn cậu ấy ngồi im lặng trong góc phòng biệt giam, giữ nguyên động tác hơn mười phút mà không có bất kỳ thay đổi nào, cho đến khi ——"

Giọng của y đột nhiên trở nên nghiêm túc, Tần Tiểu Du không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Mãi đến khi chuông báo động trong phòng vang lên, chúng tôi mới nhận ra trên mặt đất có một vũng máu." Hoắc Nguyên nhíu mày thở dài: "Tiểu Lâm đang tự làm mình bị thương."

Tần Tiểu Du khó có thể tin mở miệng: "Tự hại mình?"

Làm sao anh trai cậu, một người bình tĩnh và điềm tĩnh như vậy, lại có thể làm hại chính mình?

Hoắc Nguyên nghiêm túc nói: "Cậu ấy cắn mạch máu ở cổ tay, để máu chảy ra, ý chí sinh tồn của cậu ấy rất yếu."

Trong lòng Tần Tiểu Du đau đớn, thấp giọng hỏi: "Tại sao? Khó khăn lắm mới có thể sống sót..."

Hoắc Nguyên cau mày: "Cậu ấy làm vậy là để trừng phạt chính mình."

Tần Tiểu Du giật mình.

Hoắc Uyên xoa đầu cậu: "Ký ức em bị lũ quét cuốn đi trước mắt cậu ấy đã trở thành tâm ma trong lòng cậu ấy. Chỉ có trừng phạt chính mình, làm tổn thương chính mình mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng."

Tần Tiểu Du không khỏi che mặt lại, hai mắt đau nhức, mũi đỏ bừng: "Em không biết cái chết của em sẽ tác động mạnh đến anh ấy... đến vậy."

Trong lòng cậu, anh trai cậu luôn là người bất khả chiến bại, dường như không có khó khăn gì có thể đánh bại được anh ấy.

Sau khi nghe nhiều câu chuyện biểu hiện xuất sắc của anh trai cậu sau khi trở thành người dị năng, cậu nghĩ anh trai không hề bị suy sụp. Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của thầy Hoắc nói ngày hôm nay, cậu nhận ra anh cậu không hề thuận buồm xuôi gió như cậu nghĩ.

"Vậy... anh trai em làm sao sống sót được?" Cậu lo lắng hỏi.

Hoắc Nguyên nhếch môi: "Là Tiểu Hồng giúp cậu ấy."

"Tiểu Hồng!" Tần Tiểu Du hai mắt sáng lên.

Hoắc Nguyên gật đầu: "Tiểu Hồng là một con gà trống biến dị, là sinh vật duy nhất có thể đến gần Tiểu Lâm. Để khơi dậy khát vọng sống sót của Tiểu Lâm, chúng tôi đã đưa Tiểu Hồng vào phòng biệt giam. Sau đó—"

Tần Tiểu Du chờ đợi những lời tiếp theo của y.

Hoắc Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Sau đó bọn họ đánh nhau."

"A?" Tần Tiểu Du không thể tưởng tượng mà mở lớn đối mắt.

Đánh... đánh nhau?

Anh trai của cậu và Tiểu Hồng?

Một người đàn ông đi đánh nhau với một con gà trống?

"Đúng vậy." Hoắc Nguyên cười nói: "Không ngờ Tiểu Hồng vừa bước vào phòng biệt giam liền hung hãn lao về phía Tiểu Lâm, dang rộng đôi cánh không hề thương tiếc mà đạp cậu ấy. Tiểu Lâm có lẽ đã nghe thấy tiếng kêu hung hãn của nó. Âm thanh đó đã đánh thức ý chí của cậu ấy. Sau khi bị đạp hơn mười cái, cậu ấy đột nhiên đứng dậy và bắt đầu đánh nhau với Tiểu Hồng".

Đừng nói đến Tần Tiểu Du khiếp sợ, ngay cả nhóm chấp hành quan đứng trong phòng giám sát suýt chút nữa rớt cằm.

Không ngờ một con gà trống biến dị lại hung dữ đến thế.

Càng không nghĩ tới Tần Lâm đối với sự công kích của con gà trống có phản ứng.

Một người một gà đền ấm ức, trong phòng giam đánh đến trời đất tối tăm, sức mạnh dị năng của họ bị ném ra ngoài miễn phí. May mắn thay, phòng biệt giam khả năng bảo vệ tốt, nên mới không bị bọn họ phá hủy.

Sau hơn một giờ chiến đấu, họ đã kiệt sức, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.

Có lẽ sau khi trút hết cơn giận, sự chán nản trong lòng đã tiêu tan và Tần Lâm đã lấy lại được sự tỉnh táo. Hoắc Nguyên kể cho y nghe tin tức về gia đình mình và sự thật về trận lũ quét.

Tần Lâm nghe xong, ánh mắt trở nên kiên định, đồng ý phối hợp huấn luyện, trong vòng nửa tháng, đã khống chế được dị năng.

"Em xem, chỉ cần trong lòng em có niềm tin thì có thể vượt qua mọi khó khăn." Hoắc Nguyên ôn hòa nhìn thiếu niên bên cạnh: "Niềm tin của Tiểu Lâm là em, niềm tin của em là gì?"

Tần Tiểu Du không khỏi siết chặt hai tay, cơ thể căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.

Niềm tin của cậu?

Tất nhiên, là muốn nhanh chóng thức tỉnh sức mạnh của mình, sớm đoàn tụ với gia đình.

Hoắc Nguyên đoán được cậu đang nghĩ gì, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đủ, niềm tin của em còn chưa đủ mạnh."

"Tại sao?" Tần Tiểu Du khó hiểu.

Hoắc Nguyên nghiêm túc nói: "Bởi vì cuộc sống quá thoải mái nên không thể kích thích ý chí chiến đấu của em."

Lý tiên sinh thật tốt bụng, đã cho thiếu niên rất nhiều thứ, vật chất, tinh thần, của cải, địa vị,... tạo nên một ngôi nhà ấm áp tốt đẹp cho cậu.

Những bông hoa trong nhà kính không trải qua mưa gió, làm sao có thể trưởng thành?

Tần Tiểu Du tuy có niềm tin nhưng ý chí lại không đủ mạnh.

Tần Tiểu Du cúi đầu, rơi vào trầm tư.

Cậu cảm thấy thầy Hoắc nói đúng.

Năm cấp độ đầu tiên của bài kiểm tra sẽ khắc sâu vào trí nhớ của người kiểm tra.

Bản thân nỗi sợ lũ lụt là biểu hiện của sự hèn nhát, đồng thời, trong tiềm thức của cậu biết sẽ có người cứu mình và cậu có thể sống lại. Bởi vì dựa dẫm quá nhiều vào người khác nên gần như mất đi ý chí chiến đấu sau khi bị nhấn chìm trong lũ, không thể kích phát được tiềm năng.

Nếu tiềm năng của cậu không được kích phát, làm sao cậu có thể vượt qua nỗi sợ hãi, chiến thắng lũ lụt và vượt cấp thành công?

Thì ra là vậy!

Cậu nắm chặt tay, chợt bừng tỉnh, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoắc Nguyên: "Cảm ơn thầy Hoắc, lần sau nhất định em sẽ thành công!"

Hoắc Nguyên vui vẻ nói: "Em có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi. "

Tần Tiểu Du thả lỏng tâm tình, ngượng ngùng xoa xoa gáy. Cậu giật mình khi chuông vào lớp vang lên.

Ôi, cậu suýt quên mất lớp tự học!

"Thầy Hoắc... Xin lỗi, em phải quay lại lớp học."

"Cùng nhau đi." Hoắc Nguyên đứng dậy nói.

"Hả?" Tần Tiểu Du bối rối. Thầy Hoắc muốn cùng cậu vào lớp sao?

Hoắc Nguyên vỗ vỗ lớp bụi vô hình trên mông nói: "Một người bạn cùng lớp của em mất tích, tôi phải đến lớp em để tìm hiểu tình hình."

"Cái gì? Mất tích!" Tần Tiểu Du kinh ngạc: "Là ai?"

"Caroline." Hoắc Nguyên nói.

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hồng (Mắt đỏ bừng giận dữ): Này~ Nhìn ta vỗ cánh đây

Tần Lâm ngồi xổm trong góc trồng nấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro