61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Trận chiến sắp nổ ra!]

—–o0o—–

Trong hành lang của tòa nhà thí nghiệm, một nhóm người vội vã chạy trốn.

Tần Lâm đi phía trước, Tần Tiểu Du theo sát phía sau, Thạch Đại Hải đi thứ ba, theo sau là Caroline đang sợ hãi, trong khi Tô Phảng lặng lẽ đi cuối cùng.

Sau khi rời khỏi khu nhà kho của Kudo Mayu, bọn họ chạy không ngừng nghỉ.

Cũng may lúc này đã là nửa đêm, phần lớn nhân viên đều đang nghỉ ngơi, ngay cả những người còn thức cũng đang bận làm việc trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng gặp phải người nào đó, đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tần Lâm lập tức kích hoạt tinh thần lực khống chế, khiến đối phương ngoan ngoãn nhường đường.

Còn chuyện bị theo dõi trên đường, các camera đều bị lá cây che khuất.

Thuận lợi đến mức Tần Tiểu Du cảm thấy không thể tin được.

Việc họ có thể rời khỏi tòa nhà thí nghiệm dễ dàng như vậy đều là nhờ anh trai cậu.

Chẳng mấy chốc, nhóm người đã đến sân ở cửa sau của tòa nhà thí nghiệm. Bên ngoài sân là một bức tường cao hơn tám mét, trên tường có hàng rào điện.

Tần Tiểu Du sợ hãi.

Tường cao và hàng rào điện khủng khiếp như vậy, làm sao anh cậu lẻn vào được?

"Anh ơi, chúng ta làm cách nào để ra được đây?" Tần Tiểu Du lo lắng hỏi.

Tần Lâm giơ tay lên, dây leo trên tường bò xuống, y cúi đầu nói với em trai: "Anh nhờ thực vật để đi qua, còn em... dùng cánh mà bay ra ngoài."

Huyết tộc đều có cánh dơi mạnh mẽ, việc bay qua bức tường cao tám mét không thành vấn đề.

"Được!" Tần Tiểu Du mặc kệ quần áo có chỉnh tề hay không, chạy trốn quan trọng hơn, tập trung lại, "Chi la" một tiếng, cánh rơi trên lưng chọc thủng áo thể dục, chui ra ngoài.

"Chi la, chi la", Thạch Đại Hải và Tô Phảng cũng mọc cánh, quần áo không có gì ngạc nhiên đều bị xé rách.

Caroline nhìn tấm lưng trần của họ, nắm chặt gấu váy, lưỡng lự.

"Cậu... cậu có thể mang theo tôi bay được không?"

Cô ta chỉ mặc một chiếc váy mỏng, còn có khóa kéo phía sau, nếu mọc cánh, toàn bộ chiếc váy sẽ rơi xuống, lộ ra áo ngực và quần lót. Thật sự rất xấu hổ.

Từ lúc tỉnh lại trong quan tài đến bây giờ, cô ta vừa đói vừa khát, bị Tần Tiểu Du uy hiếp, không dám lên tiếng, bây giờ còn muốn cô ta dùng đôi cánh bay khỏi tường, cô ta không thể chịu đựng được nữa.

Tại sao cô ta lại xui xẻo như vậy?

Cô chỉ muốn thoát khỏi thân phận thường dân của mình, tìm một người dẫn đường cao quý, nhưng cô lại bị người khác lừa dối, đánh bất tỉnh và đưa đến một nơi khủng khiếp như vậy.

Cô ta không khỏi rùng mình khi nghĩ đến những cái xác bị ngâm trong formalin vừa rồi.

Tần Tiểu Du nghe cô ta nói, cau mày hỏi: "Bây giờ không phải lúc ra vẻ, mạng sống hay thể diện cái nào quan trọng hơn?"

Mặt Caroline tái nhợt.

Tất nhiên cô biết tình huống này rất đặc biệt, nhưng là người coi như tiểu thư mà nuôi lớn, dù thế nào đi nữa cô ta cũng không thể buông bỏ hình tượng của mình được.

Tô Phảng liếc mắt một cái, kéo cổ tay cô ta: "Tôi sẽ bay cùng cậu ấy."

Caroline ôm chặt cánh tay gã, vẻ mặt biết ơn mà nhìn gã.

Quả nhiên, vẫn là Tô Phảng đáng tin cậy nhất!

Cái người chấp hành quan của Cục quản lý dị năng vẻ mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, cũng không nói nhiều một câu. Rõ ràng y vì cứu em trai mình nên mới đặt bản thân vào nguy hiểm, còn chuyện cứu những người khác chỉ là thuận tiện thôi.

Tô Phảng khẽ cau mày, ôm eo Caroline, mang theo cô ta nhanh chóng cùng vững vàng bay lên không trung, chỉ vài hơi thở đã bay lên đầu tường.

Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải nhìn nhau, không muốn tụt lại phía sau, vỗ cánh bay cao.

Tần Lâm suy nghĩ vừa chuyển, dây leo trên  tường chạm vào mu bàn tay, cả người biến mất.

Năm người thành công vượt qua bức tường, Tần Lâm thoát khỏi dây leo, nhìn bốn bé con huyết tộc đáp xuống đất, trầm giọng nói: "Đừng chủ quan, tiếp tục bay về phía trước, xuyên qua khu rừng này sẽ đến chỗ sân bay, phi thuyền cứu hộ sẽ đến sau hai mươi phút nữa".

Tần Tiểu Du vẻ mặt vui mừng: "Anh, anh liên lạc với thầy Hoắc khi nào?"

Trước khi quan tài được chuyển đến đảo Sann, cậu lo lắng thầy Hoắc không biết được vị trí. Giờ biết cứu viện sắp tới, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Anh trai cậu xứng đáng là chấp hành quan dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, đã sớm sắp xếp đường lui cho bọn họ.

Tần Lâm nói: "Không phải thầy Hoắc, là cấp dưới của anh".

Khi ở trên du thuyền, y đã chỉ thị cho cấp dưới của mình sau khi đến đảo Sann, lập tức gửi tọa độ để họ có thể đến giải cứu nhanh nhất có thể, phá hủy căn cứ thí nghiệm của thế lực Ám vương, giải cứu những người bị bắt cóc.

Về phần thầy Hoắc, hẳn là cũng tới sớm thôi.

Biết có người tới cứu, Tần Tiểu Du và những người khác tràn đầy tự tin, ngay cả Caroline đang chán nản cũng vui hẳn lên.

Căn cứ thí nghiệm cách sân bay khoảng mười km, với tốc độ của họ, nhanh nhất sẽ mất bảy hoặc tám phút.

Những bé con huyết tộc bay trên không trung, còn Tần Lâm dịch chuyển tức thời giữa những tán cây.

Đột nhiên, một tiếng còi chói tai vang lên từ tòa nhà thí nghiệm phía sau.

Tần Tiểu Du rơi xuống một cành cây rậm rạp, lo lắng quay lại. Có phải bọn họ trốn thoát bị phát hiện rồi không? Liệu có ai đuổi theo họ không?

Cơ thể Tần Lâm thò ra khỏi thân cây, thúc giục: "Đừng dừng lại, tiếp tục bay đi."

"Vâng." Tần Tiểu Du không dám chần chờ, dang rộng đôi cánh lao về phía trước.

Thạch Đại Hải cũng tăng tốc, vượt qua Tô Phảng và Caroline.

Caroline phát hiện mình và Tô Phảng đang tụt lại phía sau, hoảng sợ hét lên: "Tô Phảng, nhanh lên, nhanh lên..."

Nếu quá chậm, cô ta sẽ bị những kẻ truy đuổi đuổi kịp.

Cô ta không muốn chết, không muốn trở thành vật thí nghiệm những nhà khoa học biến thái, không muốn biến thành xác chết bị cắt xẻo rồi ngâm trong formalin.

Càng nghĩ cô ta càng sợ hãi, không khỏi run rẩy kịch liệt.

"Đừng cử động!" Tô Phảng nghiêng người, suýt chút nữa mất thăng bằng.

Nhưng Caroline sợ hãi, giống như người chết đuối, chân tay quấn chặt quanh người Tô Phảng, nói năng lộn xộn: "Tôi sợ... Tô Phảng... Tôi muốn về nhà... Tôi muốn về nhà... Tôi làm thường dân cũng được, tôi chỉ muốn về nhà..."

Tô Phảng lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Thấy mình đã bị bỏ xa phía sau, gã vỗ cánh gia tăng tốc độ đuổi theo. Tuy nhiên, Caroline, người gần như mất đi lý trí, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ bay của gã, một tia nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt gã, gã đập một nhát vào cổ cô ta.

Trong nháy mắt, thế giới trở nên yên tĩnh.

Thay vì kéo một người điên không chịu hợp tác, không bằng mang một người bất tỉnh sẽ tốt hơn.

Tần Tiểu Du dùng hết sức lao về phía trước, những cành ngang chặn đường như có sức sống tự động di chuyển ra xa, để bọn họ có không gian bay.

Cậu biết là anh trai đã điều khiển cây cối.

Một đường suôn sẻ, tiếng còi báo động xa dần, ánh đèn sân vẫn có thể mơ hồ thấy được.

Thắng lợi ngay ở trước mắt!

Cậu hưng phấn mà lao đi, vừa định bay đến bìa rừng, một luồng sáng trắng đột nhiên đánh tới, cậu sợ hãi vội vàng dừng lại, tuy nhiên đã quá muộn để tránh nó. Bị ánh sáng trắng chiếu vào, vô số cành cây đan vào nhau tạo thành một kết giới dày đặc chắn trước mặt cậu, đồng thời chặn đứng sự tấn công của ánh sáng trắng.

"Bùm——"

Ánh sáng trắng chém cành cây thành vô số đoạn,  rồi tiếp tục tấn công Tần Tiểu Du.

Một sợi dây leo xanh quấn quanh Tần Tiểu Du, lập tức kéo cậu ra xa, ném cậu về phía sau. Tần Tiểu Du vội vàng nắm lấy thân cây ổn định cơ thể, sự hoảng hốt vẫn còn chưa tan đi.

Nếu không phải vừa rồi có cành cây chắn ngang, cậu đã bị ánh sáng trắng đáng sợ chém làm đôi.

Thạch Đại Hải, Tô Phảng cùng Caroline đáp xuống cành cây gần cậu.

"Tiểu Du, cậu không sao chứ?" Thạch Đại Hải vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không sao." Tần Tiểu Du lắc đầu, nhìn xuống. Trong ánh sáng lờ mờ của bình minh, cậu nhìn thấy anh trai mình rời khỏi hàng cây, đứng trên bãi cỏ. Cây cối tạo thành một rào chắn, bảo vệ xung quanh y.

Cách y mười mét, một người đàn ông hơi béo lười biếng dựa vào thân cây, trong miệng phì phèo điếu xì gà thỉnh thoảng phun khói.

Hai người đối mặt nhau trong im lặng, không ai lên tiếng trước.

"Phạch phạch——"

Thanh âm dày đặc của những tiếng vỗ cánh xuất hiện trên không trung rừng cây.

Đó là quỷ hút máu!

Hàng trăm con quỷ hút máu với đôi mắt đỏ rực nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn, tạo thành vòng vây, như hổ rình mồi mà nhìn coi mồi đang chạy trốn.

Nếu lúc này Caroline tỉnh dậy, nhìn thấy họ bị bao vây, chắc chắn cô ta sẽ hét lên sợ hãi.

May mắn thay, Tô Phảng đã đoán trước được, đánh ngất cô ta.

"Làm gì bây giờ?" Thạch Đại Hải hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Tiểu Du nắm chặt nắm tay, kiên định nói: "Tin tưởng anh trai của tôi".

Anh trai cậu rất mạnh mẽ, hẳn đã đoán trước được tình hình hiện tại. Trước đây cậu cho rằng cuộc trốn chạy của bọn họ quá mức thuận lợi, thế lực Ám vương chẳng hay biết gì, hóa ra chúng đã giăng bẫy sẵn ở đây, chờ họ rơi vào bẫy.

Tuy nhiên, cậu không hề lo lắng.

Chỉ cần kéo dài hơn mười phút, đội cứu hộ đến thì tình thế sẽ đảo ngược.

Vì vậy, điều duy nhất họ phải làm là tự bảo vệ mình, không để anh trai xao lãng.

"Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!" Tần Tiểu Du khẽ cắn môi, giơ tay phải lên, chĩa vòng tay bạc vào quỷ hút máu gần đó. Có mười viên đạn trong chiếc vòng tay bạc, có thể giết chết mười con quỷ hút máu.

Tuy nhiên, một người từ khi còn nhỏ đến con châu chấu cũng không dám giết, thì thực sự vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để giết kẻ thù. Cậu sợ hãi đến mức hai tay vô thức run rẩy.

Thạch Đại Hải bẻ một cành cây, giữ chặt nó trong tay.

Về phần Tô Phảng, đỡ Caroline đang hôn mê, động tác bị hạn chế, có lẽ sức chiến đấu của y cũng không lớn.

Dưới gốc cây, Đỗ Bảo Phong cuối cùng cũng hút xong nửa điếu xì gà, ném nó xuống đất, dùng chân giẫm lên nó, đưa hai tay ra sau, đi về phía Tần Lâm. Khi hai người cách nhau ba bốn mét, cỏ trên mặt đất di chuyển và chặn đường gã lại.

"Tiểu Hòa à... cậu đang làm gì vậy?" Đỗ Bảo Phong dừng lại, lắc đầu: "Chúng ta dù sao cũng là đồng bọn, không thể nói là tôi quan tâm cậu được bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi cũng chăm sóc cậu rất tốt. Kết quả cậu trả ơn tôi thế nào? Dùng tinh thần lực của cậu khống chế ý thức của tôi, lừa tôi đi đến khu đèn đỏ sau đó lẻn vào khu vực phòng thí nghiệm để trộm người. Ồ —— không nên nói là trộm người, hẳn là cứu người."

Tần Lâm sắc mặt không thay đổi nghe gã chất vấn, dây mây quấn quanh cổ tay chuẩn bị chuyển động.

Đỗ Bảo Phong thấy y không trả lời, từ trong túi móc ra một điếu xì gà mới, dùng bật lửa châm lửa, rít vài hơi rồi thổi ra một làn khói trắng.

Trong rừng cây mờ mịt, chỉ có ngọn lửa trên tay gã lập lòe.

"Kế hoạch của cậu khá tốt, cậu rất có lòng tin vào năng lực của mình. Đáng tiếc, xét về mọi mặt, cậu đã bỏ sót chính là tôi. Tôi trời sinh đã miễn nhiễm với tinh thần lực công kích". Gã mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn Tần Lâm: "Có biết vì sao tổ chức lại muốn tôi đi cùng cậu không? Không phải nhìn trúng năng lực của tôi sao? Cậu rất thông minh, đều nhìn rõ tính cách cùng dị năng của tôi, nhưng khả năng miễn nhiễm tinh thần lực của tôi lại là điều bí mật, chỉ có cấp trên của tôi biết thôi."

Đỗ Bảo Phong thở dài một hơi, nheo mắt lại, như rắn độc hung ác nhìn Tần Lâm.

"Nói thật với cậu, tinh thần lực công kích của cậu thật sự xuất sắc, tôi suýt chút nữa đã bị cậu khống chế. May mắn thay, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khả năng miễn nhiễm của tôi vẫn mạnh hơn, vào tới khu đèn đỏ, tôi đã tỉnh lại. Sau đó ——"

Gã nhún vai. "Tôi ở chỗ này đặt bẫy, chờ cậu chui đầu vào rọ, có thấy vui không?"

Tần Lâm chậm rãi mở hộp đàn piano đeo trên lưng, lấy cây vĩ cầm màu trắng bên trong ra, tao nhã đặt nó lên vai trái, tay phải cầm cây vĩ kéo, lạnh lùng nói với Đỗ Bảo Phong: "Nói mấy lời vô nghĩa xong chưa?".

Những sợi dây rung lên.

"Tư——"

Âm thanh vĩ cầm chói tai đột nhiên vang lên, ẩn chứa tinh thần lực khổng lồ, khuếch tán ra mọi hướng, phát động một cuộc tấn công tập thể vào quỷ hút máu xung quanh gã. Cùng lúc đó, một cây dây mây xanh biếc giống như con mãng xà đơn độc tấn công về phía Đỗ Bảo Phong.

Trận chiến sắp nổ ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro