62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trận chiến khốc liệt, dấu hiệu thức tỉnh]

—–o0o—–

Tần Lâm đã đối phó với thế lực của Ám vương gần ba mươi năm, y biết rất rõ năng lực của quỷ hút máu. Bị hàng trăm quỷ hút máu bao vây, y vẫn luôn bình tĩnh.

Âm thanh của cây đàn violin sau khi được dung hợp sức mạnh của tinh thần lực chính là sóng âm công kích chí mạng đối với quỷ hút máu. Nhóm quỷ hút máu đều bịt tai lại, đau đớn mà kêu rên. Một số kẻ yếu hơn trực tiếp từ không trung rơi xuống.

Tần Tiểu Du nhìn mà sửng sốt.

Đây chính là dị năng sao?

Anh trai cậu một người chống lại hàng trăm người, quả là bất khả chiến bại.

Ở bên kia, dây mây phủ đầy gai hung hãn lao về phía Đỗ Bảo Phong.

Đỗ Bảo Phong tuy bụng bia nhưng di chuyển rất nhanh nhẹn, là một tên mập nhanh nhẹn.

Tuy nhiên, dù nhanh nhẹn đến đâu, gã cũng không thể nhanh nhẹn như dây mây.

Dây mây như có ý thức của riêng mình, đuổi theo Đỗ Bảo Phong, một cái không đủ thì tách làm hai, không đủ thì chia làm ba... Khi hơn chục dây mây vây quanh Đỗ Bảo Phong, khuôn mặt gã cuối cùng cũng thay đổi, chuyển sang màu xanh lét.

Gã ném điếu xì gà trên tay đi, kích hoạt dị năng của mình. Hai bàn tay gã tỏa ra ánh sáng chói lóa, giống như tia chớp. Ngay trước khi dây mây chuẩn bị tiếp cận gã, gã ném ra một số quả cầu, quả cầu giữa không trung tạo thành vầng ánh sáng, "lạch cạch lạch cạch" dây mây đã bị đốt thành than cốc.

Đỗ Bảo Phong nhảy ra khỏi đống dây mây, lau mồ hôi lạnh, hét lên với Tần Lâm: "Trời ơi, suýt chút nữa tôi đã ngỏm củ tỏi! Tiểu Hòa, cậu thế nào lại có thể che giấu được thực lực của mình vậy? Với bản lĩnh của cậu hiện tại, trong tổ chức có thể làm chỉ huy quân sự rồi, để cậu làm phó đội trưởng thật quá thiệt thòi!"

Tần Lâm nghe mấy lời gã trêu chọc mắt điếc tai ngơ, truyền càng nhiều tinh thần lực vào cây đàn, khiến đám quỷ hút máu bị sóng âm quấy nhiễu, không thể tấn công y và  Tần Tiểu Du, chỉ cần y vẫn còn ở trong rừng, Đỗ Bảo Phong cũng không thể thoát khỏi việc bị thực vật tấn công.

Đỗ Bảo Phong vừa đứng vững, chân của gã đã bị cỏ dại trói chặt, cỏ dại nhanh chóng mọc lên từ chân đến thắt lưng, trong chốc lát, gã bị bao bọc thành một quả bóng xanh khổng lồ.

Những dây mây cháy sém mọc ra cành lá mới, không chịu thua kém bắn vào quả cầu xanh khổng lồ, chui vào khe hở và tấn công Đỗ Bảo Phong từ bên trong.

Rất nhanh, tiếng hét phát ra từ quả cầu xanh khổng lồ.

"Mẹ kiếp! Tiểu Hòa, lão tử muốn đệt chết chú mày——"

Đỗ Bảo Phong gầm lên, vô số tia sáng từ bên trong quả cầu xanh bắn ra, một tiếng "rầm" lớn, quả cầu xanh nổ tung, bầu trời tràn ngập cỏ vụn.

"Hừ hừ..." Đỗ Bảo Phong thở hổn hển, quần áo biến thành mảnh vải rách nát, lộ ra lồng ngực đầy vết sẹo, gã hét lớn, cơ bắp căng cứng, trở nên cao lớn vạm vỡ dị thường.

Gã vặn vẹo chiếc cổ thô kệch của mình, ngón tay tạo ra âm thanh "lạch cạch".

"Không phát huy sức mạnh này, mày cho rằng tao là con mèo bệnh sao?" Đỗ Bảo Phong dùng hai tay xoa ra một quả cầu ánh sáng khổng lồ, ném về phía Tần Lâm: "Chíu – u –"

Sắc mặt Tần Lâm hơi động, cây cối trước mặt tạo thành những bức tường xanh ngăn cản quả cầu ánh sáng mang theo nhiệt độ cao, "bùm bùm" mà đốt cháy, nhưng mà bức tường xanh vững vàng, tầng tầng lớp lớp, thiêu cháy một bức lại có một bức, làm tiêu hao năng lượng của quả cầu ánh sáng.

Chỉ thấy quả cầu ánh sáng thay đổi từ kích thước bằng quả bóng rổ thành viên bi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rồi cuối cùng biến mất không dấu vết.

Con át chủ bài của Đỗ Bảo Phong bị khống chế, tức giận đến mức phải giậm chân đấm ngực, gã nhét ngón tay vào miệng, huýt sáo vang dội, cùng tiếng đàn phân cao thấp.

Mặc dù Tần Lâm lấy tiếng đàn để áp chế đám quỷ hút máu một cách tuyệt đối, nhưng tiếng huýt sáo vẫn lợi dụng sơ hở, mười mấy con quỷ hút máu thoát khỏi sóng âm quấy nhiễu, gầm lên nhục nhã, hung hãn lao xuống bao vây Tần Lâm.

Đây là quỷ hút máu cấp thấp gần như không có ý thức tự chủ, chúng hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh, theo tiếng huýt sáo của Đỗ Bảo Phong mà thay đổi sự tấn công.

Một con quỷ hút máu phát hiện ra bốn bé con huyết tộc ngồi trên cành cây, đôi mắt gã đỏ đậm, tru lên một tiếng lao về phía bọn họ.

Tần Tiểu Du theo dõi trận chiến khốc liệt, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần biến mất, thay vào đó là sự phấn khích. Nếu không phải sức mạnh của cậu không đủ, cậu đã sớm nhảy khỏi cành cây để giúp đỡ anh trai mình.

Khi một con quỷ hút máu bay về phía mình, cậu giơ tay phải lên, chủ động chống lại nó.

Thạch Đại Hải nắm chặt cành cây trong tay, bay về phía Tần Tiểu Du: "Tiểu Du, để tôi ngăn cản gã lại."

"Chúng ta cùng đi!" Tần Tiểu Du ấn vào cơ quan trên chiếc vòng tay bạc, chiếc vòng tay bạc lập tức ráp lại thành một khẩu súng nhỏ, cậu cầm trong tay, ánh mắt kiên định nói: "Anh tôi đưa cho tôi một khẩu súng săn quỷ hút máu, tôi sẽ bảo vệ mọi người ——"

Mũi súng nhắm vào quỷ hút máu đang bay tới, cậu nhắm mắt lại và bóp cò thật mạnh.

"Đoàng——"

Một viên đạn bạc nhỏ được bắn ra, ở một góc độ quỷ dị bắn trúng vào giữa lông mày của quỷ hút máu.

Đồng tử Thạch Đại Hải co lại, nhìn quỷ hút máu bị bắn co giật hai lần rồi ngã xuống đất.

Tần Tiểu Du hỏi: "Bắn... Bắn trúng không?"

Thạch Đại Hải quay người lại, nhìn trên mặt thiếu niên lấm tấm mồ hôi cùng đôi tay đang run rẩy, động viên: "Bắn trúng rồi! Kỹ năng bắn súng của cậu thật chính xác!"

Tần Tiểu Du mở mắt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy quỷ hút máu nằm bất động trên mặt đất, cậu vẻ mặt đầy tự tin, hưng phấn múa may chân tay: "Không hổ là khẩu súng săn quỷ hút máu, thật lợi hại!"

Thạch Đại Hải hơi nhếch khóe miệng, bay tới bên trái Tần Tiểu Du, chờ cơ hội ra tay.

Tô Phảng một tay ôm Caroline đang bất tỉnh, tay kia cầm một con dao không biết lấy ở chỗ nào, nhảy tới bên phải Tần Tiểu Du.

Ba người đứng thành hình tam giác vững chắc, sẵn sàng tấn công.

Tần Tiểu Du nghiêng đầu nhìn Tô Phảng, có chút do dự hỏi: "Cậu có chắc... Không gọi cô ấy dậy sao?"

"Không cần." Tô Phảng cúi đầu nhìn Caroline.

Tỉnh hay không tỉnh chẳng có gì khác nhau.

Tần Tiểu Du nhún vai.

Chỉ cần Tô Phảng vui vẻ, có thể ứng phó tự nhiên thì gã muốn làm gì thì làm.

Trận chiến sau đó dần dần leo thang. Ngoài việc tấn công quỷ hút máu bằng tiếng nhạc violin, Tần Lâm còn phải chiến đấu với Đỗ Bảo Phong.

Dị năng của Đỗ Bảo Phong là sấm sét, có tác dụng khắc chế nhất định đối với thực vật. Gã liên tục ném những quả cầu ánh sáng để làm hao mòn bức tường thực vật bảo vệ của Tần Lâm.

Với đòn tấn công của gã, bức tường bảo vệ ngày càng yếu đi, đòn tấn công của quỷ hút máu cũng gây ra rất nhiều rắc rối cho Tần Lâm.

Tần Lâm xoay cổ tay, âm thanh đàn violin đột nhiên trở nên sắc bén hơn, bắt đầu muốn giết người, đám quỷ hút máu đau đầu như búa bổ, não bị tổn thương, ngã xuống giống như sủi cảo rơi xuống nồi.

Đỗ Bảo Phong hít một hơi: "Khốn kiếp, mày không phải thợ săn quỷ hút máu bình thường. Với sức sát thương mạnh mẽ như vậy, mày không phải là —— chấp hành quan chứ?"

Tần Lâm ánh mắt sắc lạnh hình viên đạn ném về phía gã ta, dây leo dưới chân y thế như chẻ tre, không chỉ làm dày bức tường bảo vệ mà còn vây Đỗ Bảo Phong tại chỗ.

Loại dây leo này là dây leo cộng sinh với Tần Lâm, từ lúc y có được dị năng, dây leo ngày càng lớn lên, hòa vào máu thịt của y, bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì đe dọa Tần Lâm đều sẽ bị nó coi như con mồi.

Đòn tấn công của Đỗ Bảo Phong đã khơi dậy sự khát máu của nó, nó lao về phía trước mà không cần sự điều khiển của Tần Lâm.

Da nó xanh biếc như ngọc lục bảo, những chiếc lá nhỏ nhắn dễ thương, toàn thân không có gai, nhìn rất vô hại, nhưng một khi bị nó quấn vào thì không bao giờ có thể thoát ra được.

Đỗ Bảo Phong một lần nữa trở thành một quả bóng xanh khổng lồ.

Gã nghĩ đó chỉ là cây dây leo bình thường, định làm điều tương tự như lúc trước, đốt cháy nó bằng tia sét.

Tuy nhiên, lần này gã đã thất bại.

Tia sét chỉ để lại một vết nông trên vỏ dây leo, không có tác dụng gì.

Đỗ Bảo Phong lập tức lo lắng.

Kể từ khi gia nhập lực lượng của Ám vương, gã luôn lừa gạt phủi mông được suốt ba mươi năm. Khi gặp nguy hiểm, gã đầu tiên là bảo vệ bản thân, chưa bao giờ bị té ngã.

Hôm nay, coi một con thú hung dữ thành một con chó săn bình thường, con thuyền đã đi ba mươi năm này có thể sẽ bị lật úp.

Hận là hận cái tên "Tiểu Hòa" dùng tên giả này, là chấp hành quan che giấu đi thực lực của mình, lừa dối tổ chức là y có dị năng tinh thần lực.

Kết quả thì sao?

Y đồng thời sở hữu cả dị năng tinh thần lực và thực vật.

Dị năng thực vật khó công khó thủ, không thể bị phá hủy. Rừng là chiến trường tự nhiên của chúng, với sự sống không ngừng và sự phát triển vô tận.

Đỗ Bảo Phong liều lĩnh phóng ra sấm sét, gần như biến mình thành một quả cầu ánh sáng.

Những thực vật khác đã bị đốt thành than đen, chỉ có dây leo bám vào gã là vẫn còn xanh biếc.

Như thể chế giễu gã không biết tự lượng sức mình, dây leo giơ ngọn lên, trước mặt gã kiêu ngạo mà uốn lượn.

Đỗ Bảo Phong không khỏi chửi rủa: "Tao đệt ——"

Từ "chú" vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, dây leo nhân cơ hội chui vào miệng Đỗ Bảo Phong, gã kinh hoàng mở to hai mắt, muốn nôn ra nhưng không kịp, dây leo như rắn chui vào thực quản của gã, xuống dạ dày, sau đó —— quay tròn như một chiếc máy xay thịt.

"Ô ô ô–"

Đỗ Bảo Phong run rẩy, máu nhanh chóng tràn ra từ miệng.

Còn có những dây leo rất nhỏ chui vào miệng, lỗ mũi, tai gã... có thể nói là chúng xâm nhập khắp nơi.

Đỗ Bảo Phong sống năm mươi năm, làm đủ mọi việc xấu xa và làm hại vô số cô gái trẻ. Hôm nay cuối cùng gã cũng nhận được hình phạt xứng đáng.

Tần Tiểu Du và những người khác đứng trên cành cây, cảnh giác quan sát trận chiến bên dưới. Cậu nhìn Đỗ Bảo Phong bị dây leo quấn thành một quả bóng xanh, sau đó gã thét lên thảm thiết, cuối cùng lặng yên không một tiếng động, dây leo cuộn lại, bên trong chỉ còn lại một đống máu thịt mơ hồ.

Cái này... là chết rồi à?

Cậu vừa nhẹ nhõm vừa có chút mờ mịt.

Cùng chiến đấu với thế lực Ám vương, không phải họ chết thì chính là mình mất mạng, không thể do dự dù chỉ là một phút.

Anh cậu đã trải qua hàng trăm trận chiến mới có được sức mạnh như hiện tại.

Còn cậu thì sao?

Nếu cậu không thể vượt qua rào cản trong lòng mình, cậu sẽ không thể trở thành thẩm phán huyết tộc, sẽ không có dũng khí để đối mặt với bóng tối vô tận và những trận chiến tàn khốc.

Cắn chặt răng, trong lòng cậu suy tính, giơ tay cầm súng lên, bình tĩnh lại, nhắm vào quỷ hút máu đang tấn công anh trai mình rồi bóp cò.

"Đoàng——đoàng——đoàng——"

Ba phát liên tiếp, súng trúng mục tiêu.

Lần này, cậu không chớp mắt mà nhìn viên đạn xuyên vào giữa lông mày của quỷ hút máu.

"Tiểu Du..." Thạch Đại Hải lo lắng nhìn cậu.

Tần Tiểu Du cử động ngón tay cứng ngắc của mình, mỉm cười với y: "Khi trở về tôi sẽ chăm chỉ học bắn súng".

Nhìn thấy cậu nhẹ nhàng mỉm cười như vậy, Thạch Đại Hải giãn mày ra: "Tôi sẽ học cùng cậu."

Sau sự việc này, y càng quyết tâm trở thành thẩm phán huyết tộc.

Nếu thế lực của Ám vương không bị loại trừ, người thường và huyết tộc sẽ bị hãm hại.

Những xác chết bị cắt xén ngâm trong formalin đã từng là người sống. Gia đình và bạn bè của họ sẽ đau khổ như thế nào nếu biết họ đã bị bắt cóc và phân xác?

Lần này, thế lực của Ám vương đã duỗi tay tới bé con huyết tộc. Ngay cả người được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng cũng trở thành con mồi của chúng, kiêu ngạo đến cực điểm.

Nếu anh Tần Lâm không có ở đây, bốn bé con huyết tộc không biết sẽ gặp phải điều khủng khiếp nào.

Đừng nói đến Caroline gần như suy sụp, ngay cả y, một người đàn ông trưởng thành với trí óc gần ba mươi tuổi, cũng chịu sự đả kích vô cùng lớn.

Tô Phảng ngược lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không đoán được gã đang suy nghĩ gì.

Thạch Đại Hải cũng không muốn đoán.

Đối với loại người tính cách lạnh nhạt, tốt nhất là tránh xa.

Chỉ có một điều y không thể hiểu được: Tô Phảng thế nào mà bị bắt cóc?

Tần Tiểu Du giơ súng lên, nín thở nhắm vào một con quỷ hút máu muốn đánh lén anh trai mình, không chút do dự nổ súng.

"A ——"

Con quỷ hút máu hét lên, ngã xuống đất chết.

Tần Lâm ngước mắt nhìn cậu, ngừng chơi đàn violin, sờ vào chiếc tai nghe nano sau tai.

"Đừng lãng phí đạn."

Giọng nói trầm thấp lọt vào tai Tần Tiểu Du, cậu buông súng xuống, gãi gãi sau đầu.

Còn năm viên đạn trong súng, vì vậy cần phải tiết kiệm một chút.

Tiếng đàn violin đột nhiên dừng lại, đám quỷ hút  máu thoát khỏi xiềng xích của sóng âm, chen chúc mà lao về phía Tần Lâm. Không có sự khống chế của Đỗ Bảo Phong, họ sẽ chỉ là một đám quái vật hút máu.

Tần Lâm từ từ cất cây vĩ cầm đi, nhẹ nhàng đặt lại vào hộp. Khi ba mươi bốn mươi con quỷ hút máu vây quanh y, vô số dây leo xanh mướt mọc ra từ dưới chân y.

"Xì —— xì ——"

Đó là tiếng dây leo đâm vào thịt.

Trên trời đổ một cơn mưa máu xuống.

Một chiếc lá chuối che trên đầu Tần Lâm, giống như một chiếc ô khổng lồ bảo vệ y khỏi máu.

Tần Tiểu Du đè lại trái tim đang đập nhanh của mình và hít một hơi thật sâu.

Vừa rồi có rất nhiều quỷ hút máu tấn công anh trai cậu, sợ đến mức tim cậu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn làm sao, anh trai cậu dễ dàng đối phó với chúng.

Lúc này, tất cả kẻ địch chặn họ lại đều đã bị tiêu diệt.

Trận chiến này nhìn có vẻ dài nhưng thực tế chỉ kéo dài mười phút.

Năm phút nữa đội cứu hộ sẽ đến.

Tần Tiểu Du từ trên cành cây bay xuống, cẩn thận tránh đi xác chết trên mặt đất cùng dây leo đang uốn lượn, nói với Tần Lâm: "Anh, chúng ta đi tiếp đi!"

Từ đây đến sân bay vẫn còn một khoảng cách xa. Với tốc độ của họ, ít nhất phải mất năm hoặc sáu phút để bay.

Tần Lâm đặt hộp đàn lên lưng, đang định nói thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, khiến đàn chim bay đi.

"Âm thanh gì vậy?" Tần Tiểu Du kinh ngạc.

Tần Lâm cau mày, đẩy nhẹ Tần Tiểu Du, trầm giọng hô: "Đi! Các em tới chỗ sân bay trước chờ cứu viện!"

"Anh——" Tần Tiểu Du lo lắng hỏi: "Còn anh thì sao?"

Tần Lâm bình tĩnh nói: "Anh cản phía sau".

Những kẻ truy đuổi từ căn cứ thí nghiệm đã đến.

Tới có  thể là một con quái vật khó đối phó.

"Bang —— bang —— bang ——"

Đó là âm thanh bước chân của một sinh vật khổng lồ giẫm trên mặt đất, mặt đất rung chuyển dữ dội, một cảm giác áp bức khủng khiếp tràn ngập khu rừng.

Tần Tiểu Du biết bây giờ không phải là lúc để do dự. Nếu họ ở lại đây, họ sẽ chỉ kéo chân anh trai.

"Anh, anh... nhất định phải bình an!"

Cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, dang rộng đôi cánh, bay về phía sân bay.

Thạch Đại Hải và Tô Phảng ngay lập tức theo sau.

Tần Lâm nhìn bóng lưng em trai mình, chậm rãi quay người lại, dùng ngón tay vuốt ve cây dây leo, nhỏ giọng nói: "Nhờ cả em."

Cây dây leo thân mật mà cọ cọ tay y, uốn lượn như một con rắn.

"Bang bang —— bang bang ——"

Người khổng lồ cao hơn mười mét chậm rãi tiến về phía trước, mỗi bước chân đi đều phát ra tiếng gầm khủng khiếp. Tất cả cây cối chắn đường đều dễ dàng bị nó giẫm đạp.

Tần Lâm rút ra một con dao dài 60 cm từ phía sau hộp đàn violin, cầm nó trong tay, không sợ hãi mà ngẩng đầu lên, cùng với hàng ngàn dây leo xung quanh đối mặt với người khổng lồ.

Tần Tiểu Du nhìn về phía trước, cố gắng bay đi, không dám quay đầu lại. Cậu sợ nếu quay lại liền sẽ đi tìm anh trai.

Anh trai cậu hẳn là có lý do mới yêu cầu họ rời đi trước.

Những kẻ truy đuổi ầm ĩ như vậy, chỉ sợ khó đối phó, không có bọn họ ở đó, anh trai cậu mới có thể không bị phân tâm mà chiến đấu.

Nhanh lên!

Họ sắp tới sân bay rồi!

Đội cứu hộ cũng đang đến!

Chỉ cần chờ thêm ba hoặc bốn phút nữa thôi——

"Tiểu Du, cẩn thận!" Thạch Đại Hải hét lên, đẩy Tần  Tiểu Du ra.

Tần Tiểu Du ở trên không trung lăn một cái, rồi đập mạnh vào một thân cây. Cánh và lưng cậu đau nhức. Cậu không để ý đến vết thương, hoảng sợ nhìn Thạch Đại Hải.

Khi nhìn rõ tình trạng của Thạch Đại Hải, vẻ mặt cậu vì hoảng sợ mà lập tức thay đổi.

Một mũi tên bằng trúc xuyên qua ngực Thạch Đại Hải, y từ trên không trung rơi xuống như một con diều đứt dây.

"Đại Hải ——"Tần Tiểu Du thảm thiết mà hét lên, dùng hai chân giẫm vào thân cây, lao về phía Thạch Đại Hải.

Tô Phảng bay tới nhanh hơn cậu, nắm lấy cánh tay của Thạch Đại, bay lên trên để tránh sự tấn công của con quái vật bên dưới.

"Xì, xì..." Quái vật giống thằn lằn há miệng đầy răng nanh, phát ra tiếng gầm bất mãn.

Tần Tiểu Du kéo cánh tay còn lại của Thạch Đại Hải, cùng Tô Phảng đưa y bay lên cành cây.

Cậu sợ hãi nhìn cái lỗ đẫm máu trên ngực Thạch Đại Hải, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào nức nở hỏi: "Đại Hải... cậu không sao chứ?"

Thạch Đại Hải đau đớn đến mức không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch như không còn máu, miệng há hốc, máu tràn ra khỏi miệng.

"Đại Hải!" Tần Tiểu Du hét lên.

"Tiểu...Tiểu Du...đừng lo cho tôi...nhanh lên...đi mau..." Thạch Đại Hải cố gắng ngồi dậy, che vết thương trên ngực, khó khăn nói: "Không có...bắn trúng tim đâu....Tôi nửa khắc cũng chưa chết được..."

Người bắn tên là kẻ rất điêu luyện, chỉ muốn để họ bị thương nặng, nếu được chữa trị kịp thời thì vẫn có thể sống sót.

Thứ đối phương muốn chính là vật thí nghiệm, không phải một xác chết.

"Không được, chúng ta phải đi cùng nhau!" Tần Tiểu Du khàn giọng nói. Bọn họ vất vả lắm mới chạy trốn được đến đây, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Chỉ cần chờ thêm vài phút nữa cứu viện sẽ tới.

Lý tiên sinh... Đúng rồi, Lý tiên sinh nhất định sẽ đến!

Lau nước mắt, cậu kiên quyết nói: "Đại Hải, đợi chút, tôi đi xử lý tên đó."

Tần Tiểu Du nắm chặt khẩu súng bạc trong tay, quay lại nhìn người đã làm tổn thương Đại Hải.

"Ha ha, rốt cuộc nói xong chưa?" Phía dưới vang lên giọng nói của người đàn ông, cùng với âm thanh "răng rắc" của máy móc, chậm rãi đi đến chỗ nhóm người Tần  Tiểu Du đang đứng.

Đó là một người đàn ông ngồi trên vai người máy. Gã khoảng ngoài ba mươi, mặc áo blouse trắng, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa, đeo một cặp kính tròn. Ánh sáng tối tăm không thể nhìn rõ mặt gã ta, chỉ có thể từ lời nói đùa, nghe ra được ác ý.

"Đối tượng thí nghiệm đáng yêu của ta, các con thật không ngoan, ba ba còn chưa kịp chăm sóc yêu thương các con, vậy mà các con dám chạy trốn". Gã giơ một ngón tay lên, cười nói: "Con cái không ngoan, nhất định phải trừng phạt!"

Vừa dứt lời, con robot dưới mông đã giơ cánh tay máy móc lên, chiếc nỏ trên cánh tay máy móc chĩa vào Tần Tiểu Du và những người khác.

Tần Tiểu Du cắn chặt răng, sự tức giận tràn ngập trong lồng ngực, nhưng cậu không hề mất đi lý trí.

Kẻ làm tổn thương Đại Hải... chính là nhà sinh vật học biến thái Kudo Mayu!

Không phải gã ta nên ở trong phòng thí nghiệm sao? Làm thế nào gã ta lại tới đây trước một bước?

Tần Tiểu Du nhìn con robot cao lớn, phát hiện ra một đôi cánh cơ khí được gấp lại phía sau lưng.

Chẳng lẽ... khi họ đang chiến đấu với quỷ hút máu, Kudo Mayu đã cùng con robot sớm xuất hiện ở đây cố tình bao vây họ?

Tần Tiểu Du không khỏi rùng mình.

Phía trước có hổ, phía sau có sói, thật là tiến thoái lưỡng nan.

Dù sắp được giải cứu nhưng kẻ địch đã nâng mũi tên lên, đe dọa tính mạng của họ bất cứ lúc nào.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự cứu mình!

Tần Tiểu Du chờ thời cơ hành động, lạnh giọng quát Tô Phảng: "Để ý bọn họ!"

Giây tiếp theo, cậu bóp cò, bắn một phát vào Kudu Mayu.

"Đoàng——"

Những viên đạn bạc nhỏ xíu bắn về phía Kudo Mayu như những tia sáng, đồng thời, những mũi tên bằng trúc của robot cũng bắn về phía Tần Tiểu Du.

Đồng tử Tần Tiểu Du co lại, tốc độ của mũi tên trúc dường như chậm lại. Khi sắp đến gần cậu, lại dừng một chút, cậu nhìn thấy thời cơ thích hợp, trong khoảng khắc giơ chân lên đá một phát, mũi tên trúc bị đá bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro