63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Dị năng của Tần Tiểu Du]

—–o0o—–

"Phập——"

Mũi tên trúc bị đá văng đi bắn vào thân cây bên cạnh, xuyên ba phần vào trong gỗ, đủ thấy sức mạnh lớn đến mức nào.

Tần Tiểu Du sửng sốt một lúc, ổn định cơ thể, nhanh chóng nhìn Kudo Mayu.

Tốc độ của viên đạn chắc chắn nhanh hơn mũi tên trúc, ngay lúc cậu đá mũi tên trúc đi, lẽ ra viên đạn đã trúng mục tiêu.

Tuy nhiên, khẩu súng săn trăm phát trăm trúng lần này đã thất bại.

Kudo Mayu chẳng những không chết, dù như vậy vẫn ung dung ngồi trên vai người máy, rất có hứng thú mà đánh giá cậu.

Viên đạn đã bị robot chặn lại, găm vào lòng bàn tay của nó.

Tần Tiểu Du kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào con robot.

Đây không phải là robot bình thường.

Tuy nó xấu xí nhưng mỗi khớp trên cơ thể đều vô cùng linh hoạt, máy móc bên trong được trang bị những dụng cụ tinh vi và chương trình cao cấp, có thể phân tích ngay lập tức hành động của mục tiêu và đưa ra dự đoán chính xác nhất.

Vì thế viên đạn của cậu đã bị cản lại.

"Bạch bạch bạch ——"

Là tiếng vỗ tay của Kudo Mayu.

Tần Tiểu Du mím môi, lạnh lùng nhìn gã.

Kudo Mayu ngừng vỗ tay, liếc nhìn mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ như máu của Tần Tiểu Du, cười tủm tỉm dùng ngôn ngữ Ciro nói: "Cậu là người đầu tiên né thành công mũi tên trúc đó... Ồ, hẳn là bé con huyết tộc. Chà, trông cậu còn rất trẻ, đã trưởng thành chưa? Hay là, huyết tộc cuối cùng cũng xé bỏ vẻ đạo mạo bề ngoài, bắt đầu xuống tay với trẻ vị thành niên?".

Tần Tiểu Du chĩa súng vào gã, vừa cân nhắc vừa giễu cợt: "Chỉ có kẻ mua danh chuộc tiếng như ông mới có thể nghĩ về người khác xấu như vậy".

Cậu tốc độ nhanh, người máy tốc độ càng nhanh hơn cậu, dù cậu bắn từ góc độ nào, đều bị đối phương chặn lại. Trong súng chỉ còn bốn viên đạn, cậu không thể lãng phí nó, nếu không thì không ai có thể trốn thoát.

Trốn?

Tần Tiểu Du quay đầu lại, nháy mắt với Tô Phảng.

Cậu ở nơi này giữ chân tên biến thái này, Tô Phảng có thể mang hai người đi trước – hy vọng đôi cánh của gã có thể chịu được sức nặng của ba người.

Tô Phảng vẫn luôn chú ý tới trận chiến của Tần Tiểu Du, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của cậu, liền gật đầu, đỡ Thạch Đại Hải bị thương lên.

Tuy nhiên, ngay khi gã vừa di chuyển, con robot đã lập tức giơ tay lên, không hề báo trước mà bắn một mũi tên trúc vào gã.

"Cẩn thận!"

Tần Tiểu Du kêu lên, lao tới muốn cố gắng chặn mũi tên trúc như trước, tuy nhiên, mũi tên trúc tốc độ quá nhanh, cậu không kịp cản lại, bất lực nhìn mũi tên trúc bắn về phía Tô Phảng.

"Phực——"

Mũi tên trúc sượt qua mặt Tô Phảng, bắn trúng đám lá cây phía sau.

Tô Phảng tiếp tục né tránh, má trái đau nhức, chất lỏng sền sệt chảy xuống.

Đây là một mũi tên cảnh cáo.

Con robot đang ở trước mặt họ ngạo mạn mà cảnh cáo.

Tần Tiểu Du quay đầu lại nhìn mũi tên trúc đóng đinh trên thân cây.

Nếu trước đó có thần trợ giúp, cậu không những có thể nhìn rõ lộ trình của mũi tên bay mà còn nắm được thời cơ để đá nó ra xa. Tuy nhiên, mũi tên trúc vừa rồi nhanh đến mức cậu còn không nhìn rõ bóng dáng.

Sự khác biệt giữa hai mũi tên trúc là gì?

Hay là robot cố tình tăng tốc độ bắn lên?

Không đúng!

Tần Tiểu Du cau mày, nhìn con robot đang đắc ý múa may cánh tay dưới gốc cây.

Tốc độ của nó không có gì thay đổi. Là mũi tên trước đó có gì không đúng. Nếu trí nhớ của cậu là chính xác, khi mũi tên tới trước mặt cậu đã tạm dừng một lúc.

Chính vì sự tạm dừng đó mà cậu mới có cơ hội đá nó đi.

Vậy... chuyện gì đã xảy ra trước đó?

Trong đầu Tần Tiểu Du lóe lên một ý nghĩ, cậu nhất thời kinh ngạc có chút không dám tin.

Tuy nhiên, để xác minh suy nghĩ đó có đúng hay không, cậu quyết định thử một lần.

Nếu cậu thắng, cậu sẽ kiếm lời.

Nếu thua, cậu chỉ bị thương một chút, trở thành tù binh của đối phương.

Nghĩ thế liền làm, cậu dang rộng đôi cánh và bay về phía cây khổng lồ cách đó năm sáu mét.

Đầu tiên, dẫn dắt robot chuyển hướng đi nơi khác, để tránh những mũi tên vô tình sẽ làm Tô Phảng và những người khác bị thương. Vết thương của Thạch Đại Hải rất nghiêm trọng, không thể để y bị thương thêm nữa.

Cậu phải đánh nhanh thắng nhanh.

Khi Kudo Mayu nhìn thấy điều này, gã thích thú, muốn trêu chọc bé con huyết tộc này.

"Tiểu Viên, chơi với cậu ta một chút." Gã âu yếm xoa đầu con robot.

"Được —— —— tiến —— sĩ ——"Người máy phát ra âm thanh, quay người đuổi theo, cung tên trên cánh tay luôn nhắm vào Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du giẫm lên thân cây, không hề dừng lại. Cậu cong chân, bật sang trái, đi vòng ra phía sau con robot, không chút do dự nhắm vào Kudo Mayu bóp cò.

Cánh tay của robot quay 180 độ, dễ dàng chặn được viên đạn.

Kudo Mayu quay đầu lại, mỉm cười hỏi Tần Tiểu Du: "Muốn giết tôi, cậu còn quá non. Để tôi đoán xem, cậu còn lại bao nhiêu viên đạn? Năm? Bốn? Có thể là ba."

Tần Tiểu Du lơ lửng giữa không trung, tay cầm súng đầy mồ hôi.

Cậu thực sự chỉ có ba viên đạn nên chỉ còn ba cơ hội.

Cánh dơi rung lên, bất ngờ bay lên cao, cậu rời khỏi rừng cây, hướng lên bầu trời bay đi.

Con robot làm sao có thể để cậu trốn thoát?

Cánh của người máy lập tức khởi động đuổi theo cậu, đồng thời bắn một mũi tên trúc về phía Tần Tiểu Du, ý đồ cố gắng xuyên thủng đôi cánh dơi của cậu.

Tần Tiểu Du sớm đã có phòng bị, cậu tập trung tinh thần lực nhìn chằm chằm vào mũi tên trúc đang lao tới, không né cũng không tránh, tốc độ di chuyển của đại não rất nhanh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Dừng lại!

Dừng lại!

Dừng lại–

Kỳ tích lần nữa lại xảy ra, cậu lại có thể nhìn rõ hướng di chuyển của mũi tên trúc, thời gian dường như lắng đọng lại, tốc độ của mũi tên dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại cách cậu nửa thước.

Tần Tiểu Du đưa tay ra, chộp lấy mũi tên trúc.

Một giây tiếp theo, thời gian trở lại bình thường, mà cậu đổ mồ hôi đầm đìa, đầu đau như búa bổ, sức lực cùng tinh thần lực cạn kiệt, đôi cánh không thể nhấc lên, từ trên trời rơi xuống.

"Hả?" Kudo Mayu, người đang ngồi trên vai người máy, sờ sờ vào cái cằm bóng loáng của mình,  suy nghĩ trôi xa.

Có thể nói, lần đầu tiên đá bay được mũi tên trúc của Tiểu Viên là may mắn.

Lần thứ hai bắt được mũi tên trúc của Tiểu Viên bằng tay không, vẫn là do may mắn sao?

Rõ ràng là không.

Nhìn bộ dáng kiệt sức của cậu, có thể thấy rõ cậu yếu đi là do sử dụng dị năng quá mức.

Chẳng lẽ ——

Kudo Mayu đẩy cặp kính tròn trên sống mũi lên, nở nụ cười quỷ dị.

Có vẻ như lần này kiềm được món hời, có được bé con huyết tộc chất lượng cao. Gã nóng lòng muốn lấy máu của bé con để tiến hành thí nghiệm.

Trong trận chiến mà thức tỉnh được, đây thực sự là thiên phú trời cho!

"Tiểu Viên, bắt lấy cậu ta!" Kudo Mayu đập vào con robot ra lệnh.

"Tuân —— lệnh —— chủ —— —— nhân——của tôi ——"

Robot bay xuống.

Tần Tiểu Du cảm thấy gió rít bên tai, cơ thể cậu rơi xuống nhanh chóng. Đôi cánh của cậu dường như vô dụng, hoàn toàn không thể cử động.

"Bạch bạch——"

Cậu rơi vào rừng cây, lao xuống phía những cành cây, cả người quay cuồng rơi xuống.

Không được! Cậu không thể bỏ cuộc! Nếu rơi xuống đất, dù không chết cũng sẽ gãy xương.

"Dừng...dừng..."

Cậu cố gắng hết sức để giải phóng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, khát vọng sống sót khiến cậu được ăn cả ngã về không.

Lý tiên sinh từng nói chuyện thức tỉnh dị năng vừa là bị động cũng là chủ động.

Có nhiều cách để kích hoạt dị năng, mỗi một cách đều cực kỳ nguy hiểm, có thể là ngoài ý muốn bị thương, suy sụp tinh thần hoặc bị thôi miên sâu, rất ít khi vẫn còn tỉnh táo.

Còn lại cuối cùng là hành vi cực đoan.

Ví dụ, những gì thế lực Ám vương đang làm là thông qua gen dung hợp, tiến hành cải tạo, biến đổi người bình thường thành những kẻ khát máu người không phải người, quỷ cũng không phải quỷ.

Giờ đây, đối mặt với sống chết trước mắt, cậu không còn cách nào khác là phải chủ động thức tỉnh dị năng của mình.

"Dừng lại – dừng lại cho tôi, ah ah ah -"

Thời gian – như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của cậu, đột nhiên dừng lại.

Tốc độ rơi của Tần Tiểu Du đột ngột ngừng lại.

Không cần suy nghĩ, cậu đưa tay nắm lấy cành cây trước mặt, duỗi thẳng eo, quăng mình lên cành cây khô rồi nằm xuống thở hồng hộc.

"Hộc hộc hộc —— hộc hộc hộc —— hộc hộc hộc——"

Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, cơ bắp không kiểm soát nổi mà run rẩy, chân tay cũng run rẩy.

Tuy rằng rất chật vật nhưng trên mặt cậu lại lộ ra nụ cười hưng phấn.

Cậu đã làm được!

Cậu thực sự đã làm được điều đó!

Vào thời khắc sinh tử quan trọng, anh thức tỉnh sức mạnh của mình, vượt qua trở ngại khó khăn nhất và trở thành huyết tộc thực sự.

Thời gian, dị năng của cậu chính là thời gian!

Khống chế tốc độ của thời gian, làm cho nó dừng lại, làm chậm lại, tăng tốc hoặc thậm chí quay ngược thời gian.

Tuy rằng hiện tại sức mạnh vẫn còn yếu, còn chưa thành thạo sử dụng dị năng, nhưng ít nhất cậu cũng có một tia hi vọng.

Cậu ép cơ thể đang run rẩy của mình, đỡ thân cây đứng lên, nhìn con robot bay từ trên cao xuống, giơ tay phải lên, họng súng nhắm thẳng về phía Kudo Mayu.

Chỉ cần thời gian dừng lại một giây, cậu sẽ thắng.

Kudo Mayu nhướng mày, đối với thời gian tạm dừng một vài giây không hề nhận ra. Từ góc độ của gã, Tần Tiểu Du rơi xuống, đau đớn mà hét lên, rồi rơi xuống cành cây khô, thoát khỏi số phận bị thương nặng.

Gã đoán bé con huyết tộc đã thức tỉnh dị năng của mình trong trận chiến, nhưng gã không biết dị năng thức tỉnh đó chính là thời gian.

Vì vậy, khi phát hiện Tần Tiểu Du không biết sống chết mà nhắm họng súng vào mình, gã khoanh tay, cười đầy châm chọc: "Thà là bó tay chịu trói còn hơn chiến đấu một cách vô ích".

Tần Tiểu Du mắt điếc tai ngơ đối với những gì gã nói, những giọt mồ hôi lớn chảy ra từ trán cậu, cậu nín thở, tập trung. Ngón tay cầm súng săn của cậu siết chặt, ý chí kiên định vững như bàn thạch.

Cậu có thể!

Tuyệt đối có thể đánh bại nhà khoa học biến thái này!

Báo thù cho Đại Hải, cùng những người khác bị gã làm hại!

Sự tức giận trào lên trong lồng ngực, khắp cả người lấy lại sức lực, cậu ra lệnh cho thời gian dừng lại bằng tâm trí, đồng thời bóp cò.

"Ồ——"

"Đoàng!"

Viên đạn lần nữa lại bị robot chặn lại.

Tuy nhiên, lần này, vị trí viên đạn bị lệch, không phải ở lòng bàn tay của robot mà ở trên ngón tay của nó.

Kudo Mayu thương hại nhìn bé con huyết tộc đang chật vật, lắc đầu: "Vô ích thôi. Chỉ cần Tiểu Viên còn ở đây, cậu sẽ không bao giờ có thể giết được tôi. Tôi khuyên cậu đừng chọc tức Tiểu Viên, nếu không, khi nó điên lên, thậm chí mệnh lệnh của tôi nó cũng không chịu nghe".

Tần Tiểu Du nuốt nước bọt để giảm bớt cơn đau rát ở cổ họng, mở miệng, để lộ hàm răng trắng tinh thẳng tắp: "Có được hay không thử qua mới biết."

Kudo Mayu thở dài: "Thật là một đứa trẻ bướng bỉnh. Tiểu Viên, giao cho mày!"

"Kakaka—vâng— chủ nhân—"

Hai cánh tay của Tiểu Viên đều giương cung lên, điên cuồng bắn vào Tần Tiểu Du.

Hơn chục mũi tên trúc liên tiếp được bắn ra, Tần Tiểu Du nhanh chóng bỏ chạy.

Nếu là một phút trước, đối mặt với nhiều mũi tên trúc như vậy, cậu có lẽ bó tay không có biện pháp, giờ đây, cậu lợi dụng quy luật thời gian để giành lấy cơ hội né tránh cho mình.

Một giây tạm dừng cũng đủ để cậu làm được rất nhiều việc.

Cậu nhanh nhẹn di chuyển xuyên qua khu rừng, tận dụng địa hình để tránh những mũi tên trúc, hóa giải đòn tấn công của con robot.

Kudo Mayu hai mắt sáng lên, càng ngày càng hưng phấn.

Có vẻ như bé con này đã thức tỉnh dị năng dự đoán. Nhìn trước được hướng đi của mũi tên trúc và tránh nó.

Dị năng dự đoán là dị năng vô cùng đáng giá để nghiên cứu. Gã đã dấn thân vào nghiên cứu khoa học suốt ba mươi năm, làm sao có thể không phấn khích khi lần đầu tiên gặp gỡ nó?

"Tiểu Viên, đừng bắn chết cậu ta, bắt sống!"

Trên mặt gã lộ ra vẻ điên cuồng.

Tần Tiểu Du không biết gã đang nghĩ gì, cậu tập trung né tránh những mũi tên trúc, khéo léo trốn thoát khỏi con robot, dẫn nó về phía sân bay.

Bất kể có giết được Kudo Mayu hay không, ít nhất cậu cũng phải dụ kẻ địch đến nơi gần đội cứu hộ nhất, đến khi lực lượng cứu hộ đến thì cậu mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Mặc dù robot có thể mô phỏng suy nghĩ của con người nhưng máy móc rốt cuộc vẫn là máy móc, bộ não của chúng không linh hoạt. Nó chỉ biết bắt con mồi mà không biết rằng con mồi đang muốn dẫn nó vào nguy hiểm.

Nhưng Kudo Mayu biết rõ bé con huyết tộc đang chạy trốn về hướng sân bay, nhưng không chỉ ra, cũng không ra lệnh cho robot dừng lại. Bởi vì đối với gã mà nói, toàn bộ đảo Sann đều là lãnh thổ của gã, bé con này dù chạy trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của gã.

Tần Tiểu Du sử dụng dị năng của mình hết lần này đến lần khác, ngày càng trở nên thành thạo hơn. Cậu sử dụng nó đúng lúc đúng chỗ, hoàn hảo mà tránh thoát được những mũi tên trúc.

Trong súng vẫn còn hai viên đạn, nhất định phải sử dụng vào thời điểm mấu chốt nhất.

Sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể dừng lại thêm vài giây nữa!

Bằng cách này, cậu có thể tự tin khi giết Kudo Mayu.

Tuy nhiên, ý tưởng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc. Thần thời gian cũng không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.

"Phập – phập – phập"

Đó là âm thanh của những mũi tên trúc đâm vào thân cây.

Tần Tiểu Du dựa vào thân cây, thở hồng hộc. Việc thường xuyên sử dụng dị năng hoàn toàn vượt quá khả năng của cậu. Đầu và trái tim cậu sắp nổ tung, thể lực cũng sắp đạt đến cực hạn.

Ở đây rất gần sân bay, chỉ cần bay về phía trước hai trăm mét là sẽ đến đó.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen dày đặc, không thấy bóng dáng phi thuyền nào cả.

Liệu cứu viện... có thực sự đến không?

Cậu không khỏi nghi ngờ.

"Phập——"

Một mũi tên trúc sượt qua cánh tay cậu bắn tới đây, Tần Tiểu Du sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, không chút do dự lao về phía sân bay.

Đột nhiên, trái tim cậu co rút đau đớn. dị năng dừng lại, thời gian cũng không còn dừng lại. Hàng chục mũi tên trúc xuyên không trung bắn tới, cậu sắp bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Tóc cậu dựng đứng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Biến mất!

Nếu biến mất, mũi tên sẽ không thể bắn trúng cậu được.

Giây tiếp theo, cơ thể cậu biến mất, tất cả các mũi tên trúc đều rơi xuống.

Kudo Mayu sốc đến mức ngay cả con robot cũng ngừng tấn công.

"Bùm–"

Cách đó ba mét, Tần Tiểu Du đột nhiên xuất hiện, nặng nề ngã xuống đất.

Cậu rên rỉ đau đớn, đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Vừa rồi... có vẻ như một dị năng mới đã được thức tỉnh.

Đó là không gian!

Cậu sử dụng không gian để dịch chuyển tức thời.

Ha ——

Cậu phát ra tiếng cười khàn khàn, khi cười nước mắt sinh lý cũng rơi xuống.

Khi Kudo Mayu nhìn thấy cậu vừa cười vừa khóc, gã nghĩ cậu điên rồi.

Thức tỉnh dị năng là điều tốt nhưng nếu không được hướng dẫn đúng cách sẽ dễ mất khống chế, sử dụng quá mức còn có thể tẩu hỏa nhập ma.

Dáng vẻ của bé con này, rõ ràng là đang mất khống chế.

Thật đáng tiếc.

May mắn thay, còn có gã ở đây.

Chỉ cần vào phòng thí nghiệm của gã, nhất định sẽ khiến cậu trở lại bình thường.

"Tiểu Viên, đừng làm tao thất vọng." Gã nói.

Lãng phí mười phút, vẫn chưa bắt được bé con huyết tộc vừa mới thức tỉnh, thật vô dụng. Có lẽ chờ chuyện này kết thúc, cần phải nâng cấp cho nó.

"Tuân lệnh–"

Đôi cánh bằng máy móc của Tiểu Viên rung lên, đáp xuống mặt đất, bước về phía Tần Tiểu Du.

Cơ thể Tần Tiểu Du run rẩy, đã đến cực hạn, nhưng cậu không chịu bỏ cuộc, cắn chặt răng, ép mình đứng dậy, lung lay mà đứng thẳng.

Khi con robot cách cậu hai mét, một tia sáng lóe lên trong mắt cậu, cơ thể cậu đột nhiên biến mất.

Kudo Mayu giật mình, nhưng khi gã kịp phản ứng thì đã quá muộn.

Tần Tiểu Du xuất hiện trên đầu con robot, cầm khẩu súng săn trong tay đè vào gáy gã rồi bóp cò thật mạnh.

"Bùm–"

Kudo Mayu kinh hãi mà trừng lớn đôi mắt. Viên đạn nhỏ xuyên qua đầu gã, từ trong miệng bắn ra, mang theo vệt máu đỏ tươi.

"Cậu... tôi..." Miệng gã đầy máu.

"Bùm!"

Lại một phát súng nữa trúng vào tim gã.

Tần Tiểu Du vẻ mặt vô cảm nhìn gã, giống như Thần Chết lạnh lùng nhìn gã từ từ trút hơi thở cuối cùng.

Kudo Mayu vẻ mặt không thể tin nổi mà chết đi.

Cơ thể trượt thẳng khỏi vai robot, cuối cùng rơi xuống bãi cỏ không hề nhúc nhích.

Lúc đầu, con robot không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nó nhìn thấy chủ nhân của mình nằm trên mặt đất, chiếc áo blouse trắng dính đầy máu, cuối cùng cũng hiểu ra.

Chủ nhân đã chết!

Chủ nhân tạo ra nó đã bị tên nhóc kia giết chết!

"Kakaka!" Nó gầm lên giận dữ, lắc đầu, vung hai tay về phía đầu.

Tần Tiểu Du kiệt sức, không thể sử dụng bất kỳ dị năng hay làm ra hành động nào. Cậu trơ mắt mà nhìn mình bị cánh tay của người máy vung lên, sắp bị tháo dỡ như một con rối.

Quá mệt mỏi...

Cậu thực sự muốn ngủ...

Sau khi giết Kudo Mayu, cậu dường như không còn sức lực để giãy giụa.

Nhưng, cậu không muốn chết!

Cậu còn muốn quay về bên Lý tiên sinh.

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

"Phạch phạch phạch——"

Là âm thanh vỗ của đôi cánh khổng lồ.

Một cánh tay khỏe mạnh vững vàng tiếp được cơ thể yếu ớt của thiếu niên.

Ngửi thấy mùi hương hoa hồng quen thuộc, Tần Tiểu Du cố mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc cùng với mái tóc vàng tỏa sáng.

"Huhu... Lý... Lý tiên sinh..."

Cậu phát ra âm thanh thút thít như một con thú nhỏ.

Lý tiên sinh ôm chặt bé con nhà mình vào lòng, hôn lên mái tóc màu bạc đẫm mồ hôi của cậu, trịnh trọng nói: "Xin lỗi, là ta tới muộn".

Tần Tiểu Du túm chặt vạt áo hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

Lý tiên sinh vỗ nhẹ vào lưng cậu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn con robot đang chạy về phía bọn họ, cau mày, vô số đao gió lao tới, trong nháy mắt chặt đứt con robot.

"Rắc rắc..."

Các bộ phận của robot nằm rải rác khắp mặt đất, chỉ còn lại điều khiển trung tâm lập lòe nằm trên bãi cỏ.

———————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Du: Wow, em làm được rồi, em đã giết kẻ xấu xa!

Lý tiên sinh: Cuối cùng ta cũng tới nơi (ôm chặt bé con nhà mình).

P/s: Lý tiên sinh cuối cùng cũng tới!

Nhóc con Tiểu Du tự mình đánh bại kẻ ác! Thật sự rất giỏi!

——————

Giải thích một chút:

Dị năng của Tiểu Du: Thời gian và không gian.

Tần Lâm: Tinh thần lực và thực vật.

Lý tiên sinh: Gió, tất cả các loại khí, chất lỏng.

Hoắc Nguyên: Hệ kim

La quản gia: Hệ hỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro