74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Ăn đùi dê nướng và uống rượu mạnh]

—–o0o—–

Có rất nhiều khách du lịch bên ngoài lều vải. Họ xếp thành vòng tròn, ngồi trên những chiếc ghế gấp, vừa trò chuyện vừa chờ món chân dê nướng thơm lừng.

Những người chăn gia súc nhiệt tình lại giản dị chỉ cần đưa tiền là có thể ăn một bữa thịt nướng BBQ mà ở thành phố không có. Thịt dê ở đây rất ngon và thơm, không lừa già dối trẻ. Rắc một nắm thì là và ớt bột lên trên sẽ có mùi thơm.

Khách du lịch có cả nam lẫn nữ, già và trẻ, tất cả đều nhìn người đàn ông trên thảo nguyên cởi trần đang ra sức nướng chân dê.

Một thanh niên tầm hai mươi tuổi sau khi được người chăn gia súc đồng ý đã lấy điện thoại di động ra phát sóng trực tiếp.

"Các bạn ơi, các bạn ơi, hôm nay tôi sẽ phát sóng trực tiếp món đùi dê nướng trên thảo nguyên cho các bạn! Nhìn xem, không phải hấp dẫn lắm sao? Chậc chậc, màu sắc, chất lượng của thịt, gia vị, mùi thơm – tuyệt vời! Tôi nói cho các bạn biết, muốn ăn thịt dê nướng chính tông, phải đi tới thảo nguyên! Nhớ kỹ, đây là thảo nguyên Tạp Sa Mộc, một địa điểm du lịch ở phía Tây Bắc. Nếu bạn đến đây một lần, đảm bảo sẽ muốn tới đây lần nữa".

Chàng trai trẻ tên là Cố Triệu, người phương Bắc, gã là một người thích đi du lịch trên mạng khá nổi tiếng, dựa vào việc phát sóng trực tiếp để kiếm tiền, lần này đến thảo nguyên Tạp Sa Mộc ở Tây Bắc chỉ là vô tình.

Gã mua nhầm vé xe, cho nên đi sai hướng.

Tuy nhiên, với những người yêu thích du lịch thì đi đâu không phải là đi chơi?

Nghe nói phong cảnh ở thảo nguyên Tạp Sa Mộc phía Tây Bắc vô cùng đẹp nên gã không chút do dự mà đi cùng những khách du lịch khác. Vừa đi vừa phát sóng trực tiếp, tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời.

Những người xem cũ trong phòng phát sóng trực tiếp tâng bốc gã liên tục, ném ngôi sao ánh trăng cho gã. Một số người trong số họ rất hào phóng ném cho gã mặt trời lớn trị giá một vạn nguyên tệ.

Cố Triệu vui mừng đến mức không khép được miệng, đi theo hướng dẫn viên du lịch địa phương đến nơi này.

Vừa đến nơi, gã đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, biết được những người chăn gia súc đang nướng đùi dê, gã lập tức dụ dỗ cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.

[Tiểu Cố, cậu đi quá xa rồi! Làm sao có thể để chúng tôi nhìn thấy món đùi dê nướng ngon đến mức này? 】

[Đúng vậy, đúng vậy, đến giờ ăn rồi, cậu cố ý dụ chúng tôi ăn thêm một bát cơm khiến chúng tôi không thể giảm được cân đúng không?]

[Thật là một cái đùi dê béo! Chậc chậc, cách một màn hình tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm]

[Khi nào nướng chín được? Cắt một miếng ra ăn thử, để bọn tôi biết mùi vị như thế nào?]

[Lần trước tới nhà hàng thịt nướng, tôi suýt nữa ăn đến mức nôn ra! Nó có mùi như mùi nước tiểu, thật kinh tởm! 】

[Người ta nói một số nhà hàng thịt nướng sử dụng thịt chuột giả làm thịt dê].

[Ăn thịt dê phải tới thảo nguyên. Giết rồi nướng luôn, đảm bảo tươi ngon.]

[Có phải tất cả đàn ông trên thảo nguyên đều vạm vỡ như vậy không? Cơ bắp thật sự không tồi, muốn sờ quá——]

[Hahaha, Tiểu Cố đứng cạnh người đàn ông này, trông có vẻ rất nhỏ bé]

Cố Triệu nhìn làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp, đầu đầy vạch đen.

"Này, này, này, mọi người để ý đi đâu thế? Nhìn tôi với người đàn ông đó làm gì? Nhìn chân dê đi!"

"Anh chàng đẹp trai đi cùng cậu à? Ồ, anh ấy đang ngồi ở đó, yên lặng mà uống nước!"

"Chụp anh ấy? Ồ đừng, lúc trước chụp, anh ấy đã không vui. Nếu tôi chụp lần nữa, không phải sẽ bị đánh sao?"

Cố Triệu đang vui vẻ trò chuyện cùng cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc sang bên trái.

Cách gã ba mét, có một người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú, ăn mặc lịch sự, vừa nhìn liền biết đây là người có học thức cao. Chẳng trách cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không thể quên được anh ta.

Cố Triệu bĩu môi ở trong lòng.

Cư dân mạng đều mê sắc đẹp, khi nhìn thấy trai đẹp, đều lập tức tiến tới, thúc giục gã đến trêu trai đẹp.

Gã thật ra cũng muốn chụp nhiều ảnh trai đẹp hơn để tăng độ nổi tiếng cho phòng phát sóng trực tiếp, nhưng gã không được người ta cho phép cố ý quay họ vào màn hình, điều này là vi phạm quyền chân dung của người khác.

Gã là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, sao có thể làm chuyện lén lút quay phim người khác chứ?

Tất nhiên, việc vô tình chụp ảnh người qua đường khi đang chụp selfie lại là chuyện khác.

Anh chàng đẹp trai này là một du khách vô tình lọt vào ống kính, được cư dân mạng tinh mắt phát hiện và trở thành chủ đề hot trong phòng phát sóng trực tiếp.

Gã thu hồi tầm mắt, đang định tiếp tục tương tác với cư dân mạng thì đột nhiên, làn đạn bay nhanh qua đến mức gần như bao phủ toàn bộ màn hình điện thoại.

Tình huống gì thế?

[A a a a a! Đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá! ! ! ! ! ]

[Wow wow wow, mỹ nhân tóc bạc! Anh chàng tóc vàng đẹp trai! Tình yêu của tôi–]

[Tiểu Cố, Tiểu Cố, nhìn này! Cậu vừa quay được hai người đàn ông tuyệt đẹp!]

[Tôi ước gì mình có thể ở đó! Tôi muốn được nhìn kỹ hơn!]

【Vàng và bạc là sự kết hợp hoàn hảo! Woohoo~! Là trái tim của ai đang đập bang bang? Ồ! là của tôi! 】

[Chết tiệt, đôi mắt của mỹ nhân tóc bạc là màu đỏ! Là con lai! Là người nước Suman đúng không? 】

[Tiểu Cố, phía sau—sau lưng cậu—nhanh nhìn—]

Sau khi được cư dân mạng nhắc nhở, Cố Triệu theo bản năng xoay người lại, trong nháy mắt, tầm nhìn của gã bị ảnh hưởng rất lớn.

Tần Tiểu Du kéo tay Lý tiên sinh đứng trước bếp than nướng, thích thú nhìn người đàn ông đến từ thảo nguyên lật một hàng đùi dê đã được nướng chín vàng.

Nước dầu chảy ra tạo ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt khiến người phải ứa nước miếng.

Chút chuyện xấu hổ xảy ra trong lều vải đều vứt sau đầu khi nhìn thấy chân dê nướng.

Trước đồ ăn ngon, mọi thứ đều là mây bay.

"Chú, chú nướng xong chưa?" Cậu thèm ăn mà liếm liếm môi, dùng tiếng Sùng Hạ lễ phép hỏi người đàn ông đang nướng đùi dê.

Người đàn ông không hiểu tiếng phổ thông nên cười với cậu.

Tần Tiểu Du nhìn về phía Lý tiên sinh xin giúp đỡ, Lý tiên sinh dùng tiếng địa phương của thảo nguyên hỏi người đàn ông.

Người đàn ông đầu tiên là giật mình, sau đó dùng lòng bàn tay ngăm đen vỗ lên vai Lý tiên sinh, hào phóng đưa cho hắn một chiếc đùi dê nướng vàng đã tẩm ướp gia vị, huyên thuyên mà nói.

Lý tiên sinh lịch sự cầm lấy chiếc đùi dê nướng rồi đi đến chiếc bàn gần đó, một người phụ nữ chu đáo đưa cho họ bộ đồ ăn sạch sẽ và nước chấm.

Tần Tiểu Du ngồi trên chiếc ghế gấp, đeo găng tay ni lông dùng một lần, cử động ngón trỏ.

Người đàn ông kia hét lớn, những người chăn gia súc biết tiếng Sùng Hạ lặp lại, ra hiệu rằng chân cừu đã nướng xong, sẵn sàng để ăn. Những du khách chờ đợi đã lâu nghe thấy lời này liền ùa vào, khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.

Tần Tiểu Du không nói nên lời.

May mà họ đã hỏi trước, nếu không sẽ phải chen lấn với họ.

Lý tiên sinh dùng dao găm cắt một miếng thịt nhỏ, chấm vào nước chấm rồi đưa đến miệng Tần Tiểu Du: "Em nhìn gì đó?"

Tần Tiểu Du rất tự nhiên há miệng cắn miếng thịt, ăn một cách ngon lành, sau khi nuốt xuống, có chút chưa đã thèm liếm liếm khóe môi: "Nhiều người như vậy có đủ không?"

Lý tiên sinh thờ ơ liếc nhìn rồi tiếp tục dỗ bé con ăn: "Mình đã có được cái đầu tiên, còn lại mặc kệ họ đi".

Má trái của Tần Tiểu Du phồng lên, hỏi: "Vừa rồi người đàn ông đó nói gì với ngài vậy?"

Nói nhiều từ như vậy chắc chắn không đơn giản.

Lý tiên sinh cắt một miếng thịt để vào đĩa đựng gia vị: "Anh ta rất ngạc nhiên khi ta có thể nói được ngôn ngữ của thảo nguyên, sau đó gửi lời chúc phúc đến chúng ta."

"Hả? Chúc phúc?" Tần Tiểu Du chớp mắt.

Lý tiên sinh chỉ vào ngọn núi phía xa: "Đó là một ngọn núi phủ đầy tuyết, nơi có vị thần Cách Lan Lặc bảo hộ. Nếu có được sự chúc phúc của bà ấy, liền có thể khỏe mạnh không bệnh tật, trường sinh bất lão".

Tần Tiểu Du nhìn về hướng hắn chỉ, phía cuối thảo nguyên là một dãy núi dài vô tận, cách nơi này rất xa, có lẽ phải cưỡi ngựa mất một ngày.

"Cảm ơn lời chúc phúc của anh ấy." Tần Tiểu Du chân thành nói. Tuy bọn họ là huyết tộc, vốn là bất tử, nhưng những lời chúc phúc chân thành từ những người chăn gia súc chất phác trên thảo nguyên khiến cậu rất cảm động.

Sự hỗn loạn ở bên kia cuối cùng cũng kết thúc. Cách Nhĩ Thái xuất hiện, kiểm soát tình hình ngay lập tức. Bốn người một bàn, mỗi bàn được phát một đùi dê nướng và một bình rượu mạnh.

"Này, cậu có muốn nếm thử rượu mạnh của thảo nguyên chúng tôi không?" Cách Nhĩ Thái bưng một bầu rượu đặt lên bàn của Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du nhìn bình rượu không nhãn mác, tò mò hỏi: "Rượu này... bao nhiêu độ?"

Cách Nhĩ Thái cười nói: "Sáu mươi hai độ, cam đoan nồng nàn thuần khiết, cậu có dám uống không?"

Tần Tiểu Du ngập ngừng nhìn Lý tiên sinh, Lý tiên sinh cầm bình rượu lên, mở nắp, rót hai bát rượu, đưa một bát cho Cách Nhĩ Thái, còn một bát cho mình.

"Uống!" Hắn một tay bưng bát, động tác nhàn nhã.

Đôi mắt Cách Nhĩ Thái sáng lên, anh hét một tiếng: "Uống!"

Hai bát va vào nhau, một hơi uống cạn.

Uống xong, anh úp bát xuống, không còn sót lại chút rượu nào.

"Thật sảng khoái! Quả là đàn ông!" Cách Nhĩ Thái vẻ mặt kính nể nhìn người đàn ông tóc vàng sắc mặt không hề thay đổi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy người nước ngoài nào trước đây bình dân như vậy, quá hợp với anh.

"Buổi chiều chúng tôi có hoạt động đấu vật, có muốn tham gia không?" Cách Nhĩ  Thái mời Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh mỉm cười nói: "Được."

Ánh mắt Cách Nhĩ Thái nhìn Lý tiên sinh càng thêm mãnh liệt, anh dùng nắm tay đánh nhẹ vào vai hắn: "Người anh em tốt!"

Chờ anh rời đi, Tần Tiểu Du nhìn chằm chằm vào mặt Lý tiên sinh.

"Em nhìn gì?" Lý tiên sinh hỏi.

"Để xem ngài có say không." Tần Tiểu Du nghiêm túc nói.

Uống một bát rượu lớn như vậy, ít nhất nửa lít, một lần uống xong, thật sự không sao chứ?

"Yên tâm, sẽ không say." Lý tiên sinh rót nửa bát rượu, đặt trước mặt Tần Tiểu Du: "Rượu này ngon lắm, em nếm thử đi."

Tần Tiểu Du cúi đầu nhìn rượu trong suốt trong bát, cậu do dự một chút, sau đó cầm lên uống một ngụm. Mùi rượu xộc vào mũi, cậu lập tức ho khan rồi nhanh chóng đặt bát xuống.

Đây là rượu sao? Có chắc không phải cồn chứ?

Cậu có thể uống một ly rượu vang đỏ, nhưng rượu này chỉ nếm một ngụm đã không chịu nổi.

Lý tiên sinh nhếch khóe miệng, tháo găng tay dùng một lần rồi sờ vào đầu bé con.

Tần Tiểu Du đôi mắt ướt át, lên án mà trừng mắt với hắn. Ngon chỗ nào chứ? Nó rõ ràng đốt cháy cổ họng người ta!

Lý tiên sinh nhẹ nhàng nói: "Để ta đi lấy nước ấm cho em".

Tần Tiểu Du kéo góc áo hắn: "Em muốn uống 'đồ uống'."

Bên ngoài nhiều người bình thường như vậy, không thể nhắc tới từ "máu" được nên chỉ có thể nói đến đồ uống.

Lý tiên sinh yêu chiều gật đầu: "Được."

Tần Tiểu Du ngoan ngoãn chờ đợi, nhìn hắn đi vào trong lều vải, đầu có chút choáng váng. Đây quả thực là loại rượu mạnh nhất trên thảo nguyên, chỉ uống một ngụm là đã có chút say.

"Này...tôi xin lỗi, ừm...quấy rầy một chút..."

Đột nhiên, bên cạnh vang lên giọng nói của thanh niên xa lạ.

Tần Tiểu Du quay đầu lại, mờ mịt nhìn đối phương: "Hả? Hỏi tôi à?"

Bị một đôi mắt hồng ngọc nhìn chằm chằm, trái tim nhỏ bé của Cố Triệu đập thình thịch.

Ôi chúa ơi!

Làm thế nào một người có thể đẹp trai như vậy?

Cậu ấy đẹp trai giống như một mỹ nhân trong tranh CG (1), khi nhìn gần, làn da của cậu trắng nõn, thậm chí lỗ chân lông của cậu ấy còn không thể nhìn rõ.

(1) CG (computer graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.

Vừa rồi bị cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở, gã quay đầu lại, vô cùng sửng sốt, hai mắt gần như lồi ra, luyến tiếc quay đi.

Trên thực tế, những khách du lịch khác cũng có phản ứng tương tự như gã. Họ thỉnh thoảng nhìn sang, thậm chí có người còn dùng điện thoại di động bí mật chụp lén.

Và đối với anh trai đẹp trai có giá trị nhan sắc cao như vậy, có lẽ đã quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý. Vẻ mặt điềm tĩnh, đối với cái nhìn chăm chú của người khác tỏ ra thờ ơ.

Cố Triệu vốn không dám tiến lên bắt chuyện.

Sự tồn tại của người đàn ông tóc vàng quá mạnh mẽ, bề ngoài hắn nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thực tế người hắn toát ra sự uy nghiêm không thể coi thường.

Tuy nhiên, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng thúc giục gã, chỉ trong mười phút, một nhóm lớn cư dân mạng mới đã tràn vào. Số lượng người xem tăng từ một vạn lên đến năm vạn, từng giây từng phút tăng lên, số lượng phần thưởng liên tục tăng. Gã không thể cưỡng lại tiền tài cùng sự nổi tiếng, cuối cùng dũng cảm bước lên một bước.

Tất nhiên, chờ người đàn ông tóc vàng đi, gã mới dám lên tiếng.

"Này, hồn còn ở đây không?" Tần Tiểu Du nhìn thanh niên đang chằm chằm nhìn mình, liền huơ huơ tay trước mặt gã.

Cố Triệu lập tức tỉnh táo lại, gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, haha, tôi vừa rồi mất tập trung."

Tần Tiểu Du cầm con dao găm lên, thản nhiên chơi đùa. "Cậu muốn gì ở tôi?"

Kỳ thật, vừa ra khỏi lều vải, cậu đã biết có người đang nhìn chằm chằm cậu và Lý tiên sinh. Vì cái nhìn này không có ác ý nên cậu mặc kệ họ nhìn.

Huyết tộc có vẻ ngoài nổi bật, thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào họ đến. Cậu đã quen với điều này từ lâu.

Tuy nhiên, có rất ít người như chàng trai trẻ này giơ điện thoại di động lên tới bắt chuyện.

Cố Triệu hắng giọng, sử dụng kỹ năng nói chuyện phiếm mà người phương Bắc quen thuộc, chân thành nói: "Chuyện là như vậy – tôi tên Cố Triệu, tôi là blogger du lịch chuyên phát sóng trực tiếp, tôi vốn muốn tới phía Nam để ngắm hồ Dương Minh, kết quả mua nhầm vé xe nên đã đến Tây Bắc. Tôi nghĩ, tới cũng tới rồi, liền đi chơi thảo nguyên! Sau đó, tôi chẳng phải là một blogger du lịch sao, nên tất nhiên tôi sẽ phát sóng trực tiếp để cho mọi người ngắm cảnh thảo nguyên. Thật trùng hợp, anh chàng đẹp trai, cậu vô tình lọt vào ống kính phát sóng trực  tiếp, bị mấy người có ánh mắt sắc bén phát hiện. Hì hì, bọn họ muốn nhìn gần một chút, tôi đành mặt dày đến hỏi ý của cậu. Nếu cậu đồng ý. Máy quay sẽ quay qua và chụp ảnh cậu một chút. Nếu cậu không đồng ý, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng quyền riêng tư của cậu. Cho nên chuyện này cậu thấy thế nào?".

Tần Tiểu Du vẻ mặt bội phục nhìn thanh niên.

Một hơi nói xong đoạn dài như vậy, quả là bản lĩnh.

"Là phát sóng trực tiếp à?" Cậu tò mò đến gần điện thoại di động của Cố Triệu: "Như vậy là chụp được tôi à?"

Mặc dù có một chiếc đồng hồ cơ công nghệ cao nhưng cậu ngày thường quá bận, vừa học tập vừa huấn luyện rất hiếm khi lên mạng.

Trên thực tế, cậu không mấy quan tâm đến các chương trình phát sóng trực tiếp và trò chơi mà giới trẻ ngày nay ưa thích. Thay vào đó, cậu thích đọc sách hoặc chơi piano hơn.

Về phương diện này, cậu giống Lý tiên sinh.

Khuôn mặt của chàng trai đột nhiên xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, quay cận cảnh, cơn mưa đạn dừng lại vài giây rồi bùng nổ như một đài phun nước.

[Ahhhhhhhhhhhhhhh! Tôi chết rồi! ! 】

[Anh ấy trông đẹp trai quá! ! ! Quá đẹp! ! 】

[Người bình thường ở nước Sùng Hạ có mái tóc trắng thế này sao! Tôi thực sự không thể cưỡng lại người đẹp tóc trắng như thế này! 】

【Anh ấy có đeo kính áp tròng trên mắt không? Tôi không tin trên thế giới này có người có đôi mắt đỏ như máu! 】

[Ngoài ra, chất lượng tóc của anh ấy tốt hơn nhiều so với tóc giả màu bạc mà COS sử dụng! 】

[Tôi đã tắt tính năng chạy làn đạn, đang chụp ảnh màn hình như điên. 】

[Trông trẻ quá, trưởng thành chưa? 】

Có rất nhiều làn đạn, nhưng Tần Tiểu Du chỉ nhìn thấy một cái này, cậu cau mày, nghiêm túc nói: "Tôi đã trưởng thành!"

[Hahaha, đáng yêu quá! Đáng yêu muốn chết! 】

[Wow, tôi muốn ôm ôm——]

[Làm sao có một cậu bé đáng yêu như vậy? Tôi tuyên bố tôi muốn trở thành fan mama của cậu ấy! 】

[Này này, cậu sắp xong đời rồi. Anh ấy không phải là người nổi tiếng đâu, nên đừng trở thành fan nhé. 】

Tần Tiểu Du nhìn mấy chữ "đáng yêu" tràn ngập màn hình mà đau cả mắt. Cậu rời khỏi màn hình, ngồi lại vị trí cũ, bưng bát rượu lên, mím môi nhấp một ngụm lớn.

Là đàn ông thì nên uống rượu mạnh!

"Khụ khụ khụ——"

Khi Lý tiên sinh mang theo nước ấm và túi máu quay lại thì phát hiện khuôn mặt bé con nhà mình đã đỏ bừng, ho dữ dội. Bên cạnh là một thanh niên xa lạ đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, đôi mắt xanh như băng lập tức trở nên sắc bén.

Cố Triệu bị người đàn ông tóc vàng liếc qua, sợ đến mức gần như không cầm nổi điện thoại, run rẩy lùi lại vài bước, lắp bắp giải thích: "Không... không liên quan đến tôi.. Cậu ấy đột nhiên nhấp một ngụm rượu ..."

Tần Tiểu Du bình tĩnh lại, cầm lấy ly nước ấm trong tay Lý tiên sinh, uống một hơi hết.

Một lúc sau, cậu vỗ ngực, khóe mắt ướt át, cả giận: "Thật sự không liên quan đến cậu ấy, chỉ là em muốn thử lại loại rượu này."

Cậu bị một loạt từ "Đáng yêu" làm cho kích thích.

Người đàn ông đã trưởng thành, sao lại gọi là đáng yêu chứ?

Lý tiên sinh yêu chiều mà chạm vào đầu cậu, đưa cho cậu túi máu đã được dán kín: "Không cần miễn cưỡng".

"Vâng." Tần Tiểu Du nhận lấy túi máu, cắn một miếng nhỏ, không chờ nổi mà muốn uống máu.

Cố Triệu xấu hổ đứng sang một bên, không dám nhắc tới buổi phát sóng trực tiếp.

Lý tiên sinh liếc nhìn những bàn khác đầy khách du lịch, chậm rãi hỏi: "Không có chỗ ngồi à?"

Cố Triệu ngơ ngác gật đầu.

Lý tiên sinh gõ gõ ngón tay lên bàn: "Nếu không ngại, cậu có thể ngồi cùng bàn với chúng tôi."

Cố Triệu sửng sốt: "A...cảm ơn...cảm ơn!"

Gã kích động ngồi xuống phía đối diện của Tần Tiểu Du.

"Điện thoại tắt đi." Lý tiên sinh lại đeo găng tay ni lông dùng một lần lên, động tác gọn gàng mà cắt chân dê.

Cố Triệu do dự: "Tôi... Tôi đang phát sóng trực tiếp."

Giây tiếp theo, gã thậm chí còn không kịp chào cư dân mạng, nhanh chóng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, tắt điện thoại rồi nhét vào túi quần.

Ôi Chúa ơi!

Ánh mắt của người đàn ông tóc vàng thật lạnh lùng và đáng sợ!

Gã sợ nếu tắt phòng phát sóng trực tiếp muộn một chút sẽ mất mạng.

Đột nhiên gã hối hận vì đã ngồi xuống đây. Ô ô ô——

Tần Tiểu Du uống một nửa máu, cười tủm tỉm mà đưa cho Cố Triệu con dao găm: "Ăn đi!"

Cố Triệu nơm nớp lo sợ cầm con dao găm: "Được, được".

Thịt dê nướng tuy rất thơm và ngon nhưng gã ăn không biết mùi vị gì. Thỉnh thoảng bị một đôi mắt lạnh lùng dò xét khiến cả người gã run lên sợ hãi.

Tần Tiểu Du hoàn toàn không biết sự đau khổ trong lòng Cố Triệu, cùng gã vui vẻ trò chuyện.

Cố Triệu trả lời tất cả các câu hỏi, không hề giấu giếm điều gì, hoàn cảnh gia đình cũng nói rất rõ ràng.

"Ủa, cậu đã tìm được hướng dẫn viên du lịch?" Tần Tiểu Du nhướng mày.

"Đúng vậy, hướng dẫn viên du lịch nói một ngàn tệ Sùng Hạ có thể đi tham quan mọi danh lam thắng cảnh, thấy rẻ nên chúng tôi chọn anh ta. Kia, chính là người đó". Cố Triệu chỉ vào thanh niên mặc áo xanh cách họ năm bàn.

Thanh niên mặc áo choàng xanh dường như biết có người đang chỉ vào mình, quay đầu lại nhìn qua. Gã giơ con dao găm lên, lộ ra hàm răng trắng muốt, trong mắt có ánh sáng quỷ dị.

Tần Tiểu Du hơi giật mình, nhận ra đối phương chính là hướng dẫn viên du lịch trẻ  tuổi tên Haas.

"Gã ta có tăng giá giữa đường không?" Tần Tiểu Du hỏi Cố Triệu.

Cố Triệu cắn đùi dê, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết? Tên này đúng là trộm cướp! Đi được nửa đường, gã ta yêu cầu mỗi người chúng tôi phải trả thêm năm trăm nguyên tệ, nếu không gã ta sẽ không dẫn chúng tôi đến đây."

Sau khi nuốt miếng thịt thịt dê, Cố Triệu nhỏ giọng, oán hận nói: "Tôi đã đến rất nhiều địa điểm du lịch, nhưng chưa từng thấy một hướng dẫn viên du lịch nào vô liêm sỉ như gã ta. Khi quay về, tôi nhất định sẽ vạch trần hành vi xấu xa của gã ta trên mạng, để người dân cả nước đều biết loại người lòng dạ hiểm độc này".

Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh nhìn nhau.

Xem ra người tên Ngao Đăng Cách nói đúng, Haas quả thực không phải người tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro