75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Ngài ấy là của tôi, đừng có động vào!]

—–o0o—–

Sau khi ăn xong món đùi dê nướng, những người chăn gia súc lại chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn gồm cá trắng chiên giòn, thịt bò hầm khoai tây, haggis (1), thịt nướng bằng tay (2), bánh táo gai với củ cải thái nhỏ, lòng hấp, bánh rán, rượu kumis (3) tràn đầy một bàn.

(1) Haggis là món ăn làm từ nội tạng loài cừu, băm nhỏ với hành tây, bột yến mạch, mỡ ở thận cừu, gia vị, muối, trộn với nhau và theo truyền thống, nhồi trong dạ dày của cừu và luộc trong khoảng ba tiếng đồng hồ.

(2) Phương pháp làm thịt nướng bằng tay là tách xương  ở thịt cừu theo khớp nối, cho vào nồi lớn không thêm muối và các gia vị khác, nấu với nước cốt ban đầu. Khi ăn, một tay cầm xương cừu, tay kia dùng dao cắt thịt cừu rồi ăn cùng với gia vị.

(3) Kumis là một sản phẩm sữa lên men (còn gọi là rượu) thường được làm từ sữa ngựa. Thức uống này phổ biến với những người sinh sống tại các thảo nguyên Trung Á.

Tất nhiên, bữa trưa không miễn phí. Mỗi du khách chỉ cần trả 20 nguyên tệ là có thể ăn no.

Tần Tiểu Du uống một túi huyết, ăn không ít đùi dê nướng, bụng đã no bảy tám phần, nhưng lại không nhịn được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, tham ăn mà ăn nhiều hơn một ít, cho đến khi bụng no căng mới chịu dừng lại.

Cố Triệu ăn một cách thích thú, thỉnh thoảng lại cảm thán nói người dân nơi đây thật giản dị. Nếu bàn ăn này ở khách sạn phương Nam, chắc chắn có thể bán được một ngàn nguyên tệ.

Buổi chiều, những người chăn da súc bắt đầu tổ chức hoạt động đặc sắc ở thảo nguyên.

Vì nơi này là một trong những địa điểm du lịch thảo nguyên nên những người chăn gia súc sẽ tổ chức một số hoạt động thú vị khi có nhiều khách du lịch tới.

Chẳng hạn như đua ngựa, bắn tên và đấu vật.

Những người chăn gia súc vô cùng nhiệt tình với những vị khách của mình, tích cực mời họ tham gia các trận đấu vật.

Lý tiên sinh là một trong những người được mời.

Sau bữa ăn chưa đầy nửa giờ, Cách Nhĩ Thái hào hứng đến tìm Lý tiên sinh, quàng tay qua vai hắn, xốc lều vải lên, thay vào trang phục dân tộc của những người chăn gia súc.

Tần Tiểu Du cũng muốn tham gia, nhưng Cách Nhĩ Thái từ chối vì thân hình cậu quá nhỏ, không phù hợp với các hoạt động sức mạnh thuần túy. Cậu chán nản đi đến chỗ bắn tên.

Các hoạt động bắn tên tương đối bình thường, khách du lịch nào cảm thấy hứng thú có thể tới chơi, thử vài hoạt động.

Tần Tiểu Du tư thế chuẩn giương cung lên, nhắm vào mục tiêu, nhẹ nhàng thả ra, bắn trúng vào giữa hồng tâm.

"Ồ!"

Những người chăn gia súc và du khách vây xem xung quanh đều vỗ tay khen ngợi.

"Thật là lợi hại! Không ngờ cậu có thể bắn tên?" Cố Triệu nhảy tới chỗ Tần Tiểu Du, ngạc nhiên hỏi.

Tần Tiểu Du nhặt mũi tên thứ hai lên, hơi hếch cằm: "Ừ, bắn tên khá đơn giản."

Học viện thánh Crail cực kỳ nghiêm khắc với những huyết tộc đã thức tỉnh, tăng cường cường độ luyện tập, ngoài việc chiến đấu, họ còn phải học nhiều loại vũ khí khác nhau.

Nếu mục tiêu muốn trở thành thẩm phán huyết tộc, sẽ phải học vô số môn, từ sáng đến tối, không một giây phút nghỉ ngơi.

Dưới sự huấn luyện khắc nghiệt, Tần Tiểu Du đã thành thạo nhiều kỹ năng, trong đó bắn súng và bắn cung tên kỹ thuật là tốt nhất.

Huyết tộc có thị lực tốt, thính giác nhạy bén, sử dụng vũ khí tầm xa, chỉ dùng một nửa sức là có thể đạt được kết quả gấp đôi.

"Oa oa ——"

Hai mũi tên nữa trúng vào hồng tâm, khiến Cố Triệu hận không thể lấy điện thoại ra phát sóng trực tiếp. Tuy nhiên, bị ánh mắt lạnh lùng của Lý tiên sinh uy hiếp, gã sợ đến nỗi không dám mở điện thoại, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn trình diễn bắn tên của Tần Tiểu Du.

Rất đẹp trai!

Nếu gã có thể làm thành một video đăng lên mạng, lượng truy cập sẽ là vô tận!

Còn có thể trở thành một người nổi tiếng mới trên mạng!

Sau khi Tần Tiểu Du bắn mười mũi tên, cậu đứng đầu, được tặng thưởng một con dao tinh xảo làm kỷ niệm, Cố Triệu hâm mộ bước lên: "Chào đồng chí Tiểu Du, đồng chí có hứng thú với việc tiến vào giới giải trí không? Tôi quen một giám đốc của công ty quản lý, nếu cậu thích, tôi có thể giúp cậu kết nối!

Tần Tiểu Du vận động một lúc, trán đổ mồ hôi, máu tăng tốc lưu chuyển, toàn thân nóng bừng, lại uống hai ngụm rượu mạnh lúc trước nên lúc này tác dụng chậm mười phần, sau khi phơi dưới ánh nắng mặt trời, cả người có chút choáng váng.

Nghe được Cố Triệu hỏi, cậu chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Giới giải trí?"

"Đúng vậy! Với vẻ ngoài này của cậu, nhất định trong nháy mắt có thể hạ gục hàng ngàn minh tinh." Cố Triệu hưng phấn xoa xoa tay.

Tần Tiểu Du "Ồ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Không có hứng thú."

"Ài..." Cố Triệu sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Tại sao? Trong giới giải trí tiền kiếm dễ lắm! Chỉ cần có khuôn mặt đẹp, lại có chút tài năng, mười vạn trăm vạn không thành vấn đề!"

"Tôi có việc khác." Tần Tiểu Du đặt cung tên đặt trở lại giá, choáng váng mà lắc lắc đầu, rồi đi về phía sân thi đấu.

Cố Triệu đuổi theo hỏi: "Làm việc gì?"

Sau khi cùng nhau dùng bữa, gã đại khái hiểu được tình huống của Tần Tiểu Du, biết cậu mới mười tám tuổi, đi học ở nước Ciro, hiện tại đang là kỳ nghỉ, nên cùng với anh trai đến nước Sùng Hạ du lịch.

Tất nhiên, nhìn trang phục của họ là biết bọn họ là kẻ có tiền. Chính là, có ai ngại mình có nhiều tiền đâu? Thời buổi này, có vô số phú nhị đại gia nhập làng giải trí đó thôi. Dựa vào điều kiện trong nhà, tài nguyên nhiều, họ đều kiếm được rất nhiều tiền.

Tần Tiểu Du vừa đẹp trai lại giàu có. Nếu tiến vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng. Kiếm được nhiều tiền như vậy, vì sao lại từ chối chứ?

Còn có việc gì có thể kiếm được nhiều tiền hơn làm ngôi sao?

Tần Tiểu Du đến chỗ sân thi đấu, tìm một vị trí có tầm nhìn tốt, đặt tay lên hàng rào, thản nhiên trả lời câu hỏi của Cố Triệu: "Công việc của tôi... cũng giống như cứu hộ, kỹ thuật cao, người bình thường không làm được. Nếu đơn hàng lớn, kiếm trăm vạn ngàn vạn không thành vấn đề".

Cố Triệu kinh ngạc: "Thật hay giả?"

Chẳng lẽ gã kiến thức hạn hẹp sao? Công việc cứu hộ mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

"Cậu nghĩ tôi có thể làm được không?" Gã không biết xấu hổ vỗ ngực.

Tần Tiểu Du lắc đầu cười: "Anh không thể làm được, bởi vì thể lực của anh không đủ tốt."

Cố Triệu không phục xắn tay áo lên, để lộ bắp tay: "Nhìn xem đây là gì? Cơ bắp! Hàng thật giá thật đấy! Là do tôi mỗi ngày vất vả luyện tập mới có được."

Tần Tiểu Du nhìn cơ bắp cuồn cuộn của gã, đề nghị: "Hay anh cũng vào chơi nhé?"

Cố Triệu nhìn trên sân thi đấu toàn là đàn ông dáng người cường tráng, vạm vỡ, gã cảm thấy mình quá nhỏ bé yếu đuối, liền kéo tay áo che đi cơ bắp, cười nói: "Được rồi... quên đi."

Làm sao gã dám cùng những người đàn ông trên thảo nguyên đấu vật chứ?

Nhưng, nói đi lại nói lại.

Chẳng phải Lý tiên sinh cũng được mời đấy sao?

Người đâu?

Tần Tiểu Du cũng đang tìm Lý tiên sinh.

Cậu đã bắn xong một loạt mũi tên, sao Lý tiên sinh vẫn còn chưa thay xong quần áo?

Rượu mạnh tác dụng chậm, cậu không chỉ váng đầu mà còn có chút hoa mắt. Cậu lau mặt, cố gắng tỉnh táo, nhìn xung quanh.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy vài người đàn ông lực lưỡng cởi trần chen lấn từ phía sau đám đông đi ra phía trước, bị vây quanh ở giữa là Cách Nhĩ Thái và... Lý tiên sinh.

Xung quanh tràn ngập tiếng reo hò, vỗ tay của người chăn gia súc và du khách, cùng với tiếng đánh trống, náo nhiệt vô cùng.

Tần Tiểu Du không thể tin nổi mở lớn đôi mắt, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lý tiên sinh.

Từ lúc chín tuổi cậu gặp Lý tiên sinh cho đến bây giờ, cậu đã nhìn thấy rất nhiều bộ mặt của hắn.

Lý tiên sinh mặc bộ vest đặt may cao cấp, dáng người tuấn tú, khí chất tao nhã khiến người ta không khỏi kính sợ.

Lý tiên sinh mặc đồ bình thường, ngồi trên ghế sô pha ở nhà uống trà, hiền hòa dễ gần.

Lý tiên sinh mặc đồ thể thao dù chơi tennis hay bowling đều rất thoải mái.

Lý tiên sinh mặc đồ cưỡi ngựa, nhìn nghiêm trang, đẹp trai và quyến rũ, thể hiện phong thái quý tộc.

Tần Tiểu Du luôn ngưỡng mộ và kính trọng hắn, luôn đặt mình vào vị trí của người đi sau, không dám có bất kỳ suy nghĩ khác nào với hắn.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Lý tiên sinh mặc trang phục dân tộc của thảo nguyên, tim cậu bất giác đập mạnh.

Mái tóc vàng dài ngang lưng của người đàn ông được tết thành bím dài, tùy ý buông lơi phía sau lưng. Hắn mặc một chiếc áo cộc tay, hở ngực, khoe khéo cơ ngực và cơ bụng hoàn hảo, cùng tuyến nhân ngư hình chữ V đẹp đẽ hoàn toàn đi vào trong. Chiếc quần dài to rộng, giống như chiếc đèn lồng, phồng lên khi gió thổi qua. Đầu gối được thêu hoa văn tinh xảo, màu sắc tươi sáng, thể hiện sự trang trọng.

Không giống như người đàn ông vùng thảo nguyên cao lớn vạm vỡ, dáng người Lý tiên sinh thon dài khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc, làn da căng bóng không tì vết như một tác phẩm được người nghệ nhân chăm chút tỉ mỉ. Hắn không có mái tóc đặc trưng của người Ciro, làn da trắng như tuyết. Hắn chỉ có một hình xăm đặc biệt từ ngực trái đến chỗ bả vai.

Lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm này, là lúc Tần Tiểu Du ngủ cùng Lý tiên sinh.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, cậu còn tò mò mà duỗi tay sờ.

Hình xăm to bằng lòng bàn tay người lớn, có màu xanh lam. Đây là một loài thực vật chưa từng thấy trước đây. Thân và dây leo đan xen vào nhau, xoắn lại thành những hình thù đẹp mắt.

Theo lời Lý tiên sinh, đây là hình xăm trước kia của bộ lạc hắn, nó đã tồn tại được 5000 năm.

Tần Tiểu Du không khỏi cảm thán, thuốc xăm và tay nghề thời kỳ nguyên thủy thật lợi hại, mấy ngàn năm cũng không phai màu.

Giờ đây, nhìn thấy Lý tiên sinh ăn mặc táo bạo và phóng khoáng như vậy, cậu không khỏi cảm thấy mới mẻ. Cậu không biết có phải là do rượu quấy nhiễu hay không, nhưng ánh mắt thế nào cũng không muốn dời đi, nhịn không được nhìn chằm chằm vào cơ ngực và cơ bụng của Lý tiên sinh, thậm chí còn muốn sờ dọc tuyến nhân ngư đi xuống.

Điều này không đúng!

Tần Tiểu Du máu sục sôi, ôm lấy gò má đang nóng bừng, cảm nhận nhiệt độ quen thuộc đang dâng lên trong cơ thể.

Loại khô nóng này kể từ khi trưởng thành càng ngày càng rõ ràng, đặc biệt là sự thay đổi ở phía dưới, thường khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Cậu biết đây là biểu hiện bình thường của thiếu niên khi ở tuổi dậy thì, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay mới chỉ nhìn vẻ ngoài hoang dã của Lý tiên sinh đã khiến cậu suy nghĩ lung tung và kỳ quái như vậy.

"Hô hô hô ~~"

Có người huýt sáo.

Khi Tần Tiểu Du định thần lại thì thấy Lý tiên sinh đang mỉm cười với mình, cậu giật mình thiếu chút nữa mà nhảy dựng lên, như thể một học sinh trốn học bị giáo viên bắt gặp, chột dạ không thôi.

Cậu xấu hổ, giơ tay lên vẫy vẫy với Lý tiên sinh.

"Trời ơi! Trời ơi! Đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!" Cố Triệu nhìn Lý tiên sinh, khen ngợi không thôi, chỉ hận mình không thể dùng điện thoại chụp ảnh.

Hai anh em này... Gã liếc nhìn chàng trai trẻ đang đỏ mặt, ánh mắt ngưỡng mộ, rồi trong lòng đặt một dấu gạch chéo lớn màu đỏ vào hai chữ "anh em".

Đến tận bây giờ nếu còn không nhìn ra quan hệ giữa hai người thì gã làm blogger du lịch, có kiến thức rộng rãi cũng uổng phí quá rồi.

Hóa ra đây chính là cặp đôi đồng tính đội lốt anh em!

Nhìn đi, cái gì mà bảo dáng người của gã không đủ tốt?

So với Lý tiên sinh, gã xác thực không bằng.

Cố Triệu vốn tưởng rằng mình đã nhìn thấu điều bí mật, liền đụng vào vai Tần Tiểu Du, tinh quái nháy mắt rồi cười nói: "Này, Tần thiếu gia, cậu thế này không đủ chân thành nha!"

Tần Tiểu Du thấy khóe mắt gã giật giật, giọng điệu ái muội, không hiểu hỏi: "Cái gì mà không đủ chân thành?"

Cố Triệu chậc lưỡi nói: "Còn giả vờ à?"

Gã chỉ vào Lý tiên sinh, người đang chuẩn bị đấu vật với Cách Nhĩ Thái trên sân thi đấu: "Bạn trai của cậu lộ ngực và lưng trước mặt nhiều người như vậy. Cậu không ghen à? Hehe -"

Hơi nóng truyền thẳng lên trán Tần Tiểu Du, phản ứng với rượu khiến cậu đầu váng mắt hoa, cảm thấy vô cùng bối rối.

"Đừng... đừng có nói bậy! Anh ấy là... tôi... anh trai tôi... không phải bạn trai!"

Trước đây khi bị hiểu lầm, cậu rất cởi mở, trong lòng không chút để ý còn cười cho qua chuyện. Nhưng hôm nay thì khác, vừa rồi cậu nhìn Lý tiên sinh đến ngây người, bất tri bất giác có cảm giác không nên có. Cố Triệu hỏi  tới khiến cậu chột dạ vô cùng, lời nói cũng không phản ứng nhanh được.

Nhìn thấy thiếu niên da mặt mỏng, Cố Triệu trêu chọc: "Được được được, hai người là anh em".

Nói xong, gã giơ tay lên, cong hai ngón cái vào nhau, cố gắng che đậy.

Tần Tiểu Du thẹn quá thành giận, muốn đẩy tay gã ra, nhưng trận đấu đã bắt đầu trên sân, tiếng trống vang lên như sấm, ngay lập tức khiến mọi thứ xung quanh sôi trào.

Cách Nhĩ Thái và Lý tiên sinh đồng thời phát huy sức mạnh, ôm lấy đối phương, đánh nhau bằng chân và đầu gối, mỗi người thực hiện các kỹ năng đấu vật độc đáo như kéo, ném, nhảy, cách tránh né ngã cũng rất có kỹ thuật, thể lực ngang nhau, giằng co không ai chịu ai.

"Cố lên! Cố lên! -" Đám đông hét lớn bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, hỗn loạn  thành một mảng.

Tần Tiểu Du dùng ngón tay nắm chặt hàng rào, không chớp mắt nhìn hai người trên sân thi đấu.

Đấu vật là một môn thể thao tàn bạo và đầy đam mê.

Khi hai người giao đấu với nhau, eo, tay và chân đều bộc phát ra sức mạnh kinh người, hung hăng mà áp chế đối thủ.

Cách Nhĩ Thái là người đàn ông "lưng hổ vai gấu" (4), cường tráng mạnh mẽ, là người luôn chiến thắng trong các trận đấu vật trên thảo nguyên. Các đối thủ trước đây của anh thường không kiên trì được quá một phút đã bị anh quật ngã.

(4) Chỉ những người uy dũng, có tài võ nghệ hoặc ít nhất là sức khỏe hơn người.

Hôm nay, anh gặp phải một đối thủ ngang sức ngang tài.

Một du khách nước ngoài, lại am hiểu kỹ thuật đấu vật của những người chăn gia súc trên thảo nguyên, sau vài hiệp đấu, anh lộ rõ dấu hiệu yếu thế.

Cách Nhĩ Thái phấn khích không thôi, tận lực hết sức, càng đánh càng hăng.

Lý tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoang mang, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.

Cách Nhĩ Thái tuy rất mạnh, nhưng đối với một người nguyên thủy sống hơn 5000 năm quả thật không phải đối thủ.

Các bộ lạc nguyên thủy nổi tiếng với sức mạnh tàn bạo.

Vốn là tộc trưởng, hắn thường xuyên cùng chiến sĩ đấu vật, lấy một địch trăm, không hề khoa trương.

Dù có mười Cách Nhĩ Thái cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tuy nhiên, trước mặt những người chăn gia súc, cũng không thể để Cách Nhĩ Thái mất mặt. Hắn liền thu hồi sức mạnh, chơi trọn vẹn xuất sắc trong vòng mười phút thi đấu.

"Cách Nhĩ  Thái! Cách Nhĩ Thái! Cách Nhĩ Thái!" những người chăn gia súc cổ vũ cho người của mình.

Các du khách không biết tên Lý tiên sinh nên chỉ có thể hét lên: "Anh chàng đẹp trai cố lên! Trai đẹp cố lên!".

Trong lòng Tần Tiểu Du cảm xúc dâng trào. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, bàn tay cậu đè lại hàng rào, nghiêng người về phía trước, hét lên đầy phấn khích bằng tiếng Ciro: "Francis! Chiến thắng——"

Lúc này, trong mắt cậu, người đàn ông tóc vàng hoang dã này không phải là Lý tiên sinh, mà là thủ lĩnh vĩ đại của bộ tộc nguyên thủy, vị vua đã dẫn dắt huyết tộc đi đến vinh quang.

Giọng nói trong trẻo của chàng trai tràn đầy sức sống lọt vào tai Lý tiên sinh, hắn tranh thủ thời gian ngẩng đầu, nở nụ cười tự tin, sau đó——

Với một cú quật và kéo dễ dàng, Cách Nhĩ Thái đã bị hạ gục.

Tần Tiểu Du ngẩn người, sau đó giơ hai tay lên, nhảy qua hàng rào chạy vào sân thi đấu, như một cơn lốc lao về phía Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh buông Cách Nhĩ Thái vì bị thua mà phát ngốc ra, dang rộng vòng tay về phía Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du hưng phấn nhào vào ngực hắn, vòng tay ôm chặt lấy eo, dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, hôn thật mạnh vào mặt hắn hai cái.

"Ngài thật tuyệt vời! Em rất tự hào về ngài!"

Lý tiên sinh nâng mông chàng trai lên, bế cậu rời khỏi sân thi đấu. Nhìn đôi má đỏ bừng và đôi mắt mê muội của chàng trai, hắn biết cậu đã say.

Những người khác nhìn thấy hai người thân mật như vậy, thổi còi trêu chọc, những người chăn gia súc cầm khăn hada (5) tiến tới, vây quanh người chiến thắng và em trai của hắn.

(5) Nghi thức tặng khăn hada là của người Mông Cổ và Tây Tạng, họ tặng khăn thể hiện sự chào đón, quý mến chân thành và tôn trọng người tặng.

Đúng vậy, nếu đó thực sự là em trai.

Tần Tiểu Du choáng váng dựa vào vai Lý tiên sinh, bị khăn hada trắng như  tuyết vòng mấy vòng. Xung quanh rất ồn ào, thỉnh thoảng lại có người trêu chọc bọn họ. Cách Nhĩ Thái tiến tới đập vào vai Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du nhìn thấy thế liền khó chịu, đẩy tay anh ra, tràn ngập sự chiếm hữu, hét lớn: "Của tôi!"

Vì vậy, đừng có động vào!

Cách Nhĩ Thái sững sờ, cười "hahaha" rồi giơ ngón tay cái về phía Lý tiên sinh.

Trong mắt Lý tiên sinh lóe lên tia sáng kỳ lạ, hắn ôm chặt Tần Tiểu Du rồi mỉm cười.

Cố Triệu thật sự nhịn không được, lén lút lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, quyết định giấu kín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro