76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một giấc mộng xuân]

—–o0o—–

Khi Lý tiên sinh ôm Tần Tiểu Du về lều vải, cậu đã ngủ say.

Lúc trước say rượu vẫn cố chống đỡ, đến khi ở trong vòng tay của người mình tin tưởng, tinh thần căng thẳng dần thả lỏng, liền mơ mơ màng mà mà ngủ.

Lý tiên sinh muốn đặt cậu lên giường nhưng chàng trai lại giống như bạch tuộc tám chân, ôm chặt lấy hắn, trong miệng còn mơ màng nói mớ.

"...Tôi...không...được phép động vào..."

Lý tiên sinh bị cậu chọc cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Du, bỏ tay xuống."

Tần Tiểu Du cau mày, ôm hắn chặt hơn: "Không... muốn......"

Nhìn chàng trai giống như một chú mèo con dán chặt vào ngực mình, Lý tiên sinh khẽ thở dài, phải dùng một chút sức lực mới gỡ được cậu ra khỏi ngực, để cậu nằm xuống giường.

Tần Tiểu Du nằm trên giường, rầm rì, lăn qua lộn lại tìm kiếm thứ gì đó.

Giường của người chăn gia súc rất rộng, được trải thảm hoa văn tinh xảo, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp vuông vức, cậu quay người lại, suýt chút nữa va phải, Lý tiên sinh nhanh tay dịch chiếc bàn thấp ra để cậu càng có nhiều không gian ngủ hơn.

Tần Tiểu Du sờ khắp nơi, không thấy người đâu, chỉ tìm được một chiếc gối dài liền nhét vào trong lòng, ôm nó ngủ ngon lành.

Lý tiên sinh lắc đầu cười, đem chiếc bàn thấp đặt xuống, sau đó đổ một chậu nước ấm, lấy chiếc khăn lông mang theo trong ba lô ra, vắt khô rồi lau cho Tần Tiểu Du trước.

Đấu vật là việc liên quan đến tay chân, dù thắng dễ dàng nhưng cả người vẫn ra đầy mồ hôi, thiếu niên ôm chặt hắn, không thể tránh việc mồ hôi bám vào người cậu.

Khăn lông ấm áp dán lên mặt, Tần Tiểu Du thoải mái thở than, từ từ buông gối ra, duỗi chân tay để Lý  tiên sinh lau mặt và cổ cho mình.

Sau khi Lý tiên sinh thuần thục mà lau mồ hôi cho thiếu niên, hắn thuận tay cởi áo ngoài và quần ra để cậu thoải mái hơn.

Không còn sự chói buộc, Tần Tiểu Du cọ vào chăn, ngủ càng sâu hơn, thậm chí còn nằm mơ.

Trong giấc mơ, cậu và Lý tiên sinh đang cùng nhau tắm suối nước nóng.

Núi Ardesir ở nước Ciro quanh năm phủ đầy tuyết nhưng có một suối nước nóng tự nhiên ẩn mình trên đỉnh núi. Các nhà đầu tư tìm thấy cơ hội kinh doanh, phát triển du lịch, xây dựng khu nghỉ dưỡng và kiếm được rất nhiều tiền.

Tháng 10 năm ngoái, Lý tiên sinh đưa Tần Tiểu Du đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, trải qua một ngày cuối tuần tuyệt vời.

Khách sạn họ ở là một biệt thự nhỏ độc lập, trong sân có một bể suối nước nóng, quá đủ cho hai người.

Khi đó, cậu trần trụi ở cạnh Lý tiên sinh, không có chút suy nghĩ xấu xa nào, nhưng trong giấc mơ, cảnh tượng cũ lại hiện về, Tần Tiểu Du trở nên ngượng ngùng khó hiểu.

Lý tiên sinh có dáng người rất chuẩn, từng khối cơ bắp đều rất đẹp, mái tóc vàng óng ẩm ướt, những sợi tóc rũ xuống vai và ngực. Hai điểm đỏ hồng dưới nước ấm mờ ảo sương, như ẩn như hiện.

Trước đây, khi nhìn Lý tiên sinh thế này, Tần Tiểu Du sẽ chỉ ghen tị với cơ thể của hắn, tự nhủ phải chăm chỉ luyện tập hơn, mong một ngày nào đó cậu cũng sẽ cao lớn cường tráng như Lý tiên sinh.

Nhưng trong giấc mơ này, suy nghĩ của cậu lại thay đổi, cậu không cầm lòng được muốn bước tới sờ vào nó.

Lý tiên sinh thoải mái ngả người ra sau, hai tay dang rộng tựa vào mép bể, hơi ngửa đầu ra sau, để lộ cần cổ với đường cong tuyệt đẹp, cùng với hầu kết gợi cảm lạ thường.

Tần Tiểu Du ma xui quỷ khiến tiến lại gần, giống như con vật nhỏ lần đầu tiên thấy jojo, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Lý tiên sinh dường như cảm nhận được điều gì đó, nhướng mi lên, đôi mắt màu xanh lam chuyển động, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt dịu dàng.

Tần Tiểu Du ngơ ngẩn, ngừng cử động, ngồi thẳng dậy, tạt chút nước lên mặt như không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên, đôi tai đỏ bừng như muốn chảy máu đã phản bội sự chột dạ của cậu.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Lý tiên sinh, để lộ chiếc gáy thon dài trắng trẻo.

Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt ở sau cổ cậu, đầu ngón tay như có như không vuốt ve động mạch ở bên cạnh cổ.

Tần Tiểu Du giống như bị ấn nút tạm dừng, vẫn không nhúc nhích. Hơi nước từ bể nước nóng khiến mặt cậu đỏ bừng, mạnh mẽ mà dồn lên đỉnh đầu, lập tức khiến cậu choáng váng, trái tim đập thình thịch, cả người đều không thích hợp.

Lý tiên sinh dường như không biết hậu quả mình đã gây ra, thấy cậu không nhúc nhích, tò mò tiến tới xem thử.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm ấm vang vọng trong không gian trống trải.

Khoảng cách hai người cực gần, Tần Tiểu Du có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của đối phương.

Giống như một con thỏ sợ hãi, cậu đột nhiên nhảy dựng lên, nước bắn tung tóe, tuy nhiên động tác quá lớn, lòng bàn chân bị trượt một cái, cơ thể nghiêng về phía trước, đầu chìm xuống nước.

Rõ ràng đã hoàn thành khóa huấn luyện lặn nhưng cậu lại quên hết tất cả những việc cần làm lúc này. Cậu hoảng loạn mà vùng vẫy, giống như người sắp chết đuối.

Hai cánh tay khỏe mạnh vươn ra, dễ dàng kéo cậu lên khỏi mặt nước.

Tần Tiểu Du ho mấy tiếng, nhắm chặt mắt lại, yếu ớt dựa vào ngực người đàn ông.

"Bị sặc à?" Người đàn ông lau nước trên mặt, nắm cằm cậu: "Có cần hô hấp nhân tạo không?"

Tần Tiểu Du sợ đến mức mở to mắt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông gần ngay trong gang tấc, càng ngày càng gần, cậu duỗi tay chặn lại, kêu lên: "Không cần – không cần..."

Trong lều vải, Lý tiên sinh đã thay quần áo, ngồi quỳ ở trước bàn thấp, vẻ mặt nghiêm túc, đối diện là một thanh niên dáng vẻ hiền lành, nhỏ giọng nói chuyện, cố gắng không làm phiền chàng trai đang ngủ trên giường.

Đột nhiên, chàng trai xua tay và hét lên "Không cần, không cần". Lý tiên sinh kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, đến bên giường nắm lấy tay chàng trai.

"Tiểu Du, tỉnh lại đi——"

Tần Tiểu Du từ giấc mơ tỉnh lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Lý tiên sinh, giật mình xoay người ngồi dậy, vội vàng lùi lại phía sau, lấy hai tay bịt miệng mình, nói: "Không cần... ...Không cần hô hấp nhân tạo...ưm..."

Lý tiên sinh quỳ một gối trên giường, tay phải giơ lên ​​​​không trung, lông mày hơi nhíu lại, dường như vì sự tránh né của chàng trai mà rất đau lòng.

Tần Tiểu Du ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường trong lều vải, lại nhìn người đàn ông mặc áo choàng của người chăn gia súc trên thảo nguyên, chớp chớp đôi mắt đỏ như máu.

Vừa rồi... là mơ sao?

Quá chân thật!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa môi Lý tiên sinh đã chạm vào môi cậu.

Nhưng tại sao cậu lại mơ giấc mơ kỳ lạ như vậy?

Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu cậu.

Cậu lao vào sân thi đấu, nhào vào vòng vòng tay của Lý tiên sinh, giống như con bạch tộc tám chân quấn chặt lấy hắn...

So với hình ảnh trong mơ, hình ảnh này cũng không kém phần nóng bỏng.

Bắt gặp đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông, Tần Tiểu Du vô thức nuốt khan, cảm thấy chột dạ vô cùng.

Làm sao... làm sao cậu lại có  thể có suy nghĩ này với Lý tiên sinh?

Nếu cậu là một con đà điểu, lúc này cậu sẽ đem đầu vùi vào trong lòng đất.

Đáng tiếc, cậu không phải.

"Em gặp ác mộng sao?" Lý tiên sinh lo lắng hỏi.

Tần Tiểu Du buông tay che miệng xuống, khẽ gật đầu. "Ừm...Xin lỗi, vừa rồi em còn tưởng mình đang trong mơ..."

Lý tiên sinh sờ tóc cậu: "Giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi, không cần coi là thật."

Tần Tiểu Du cẩn thận mà ngước mắt lên, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lỗ tai vừa động, liền nghe thấy hơi thở của người thứ ba trong lều vải, cậu lập tức thu hồi sự xấu hổ, bình tĩnh lại.

"Có khách sao?" Cậu ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn thanh niên xa lạ đang ngồi ngay ngắn ở bàn thấp.

Thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú, nho nhã lễ độ, đôi mắt trong sáng. Nhận ra chàng trai đang đánh giá mình, y lịch sự nói: "Xin chào, tôi là Kỳ Vân, thợ săn quỷ hút máu của Cục quản lý dị năng. Tôi xin lỗi đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi".

Giọng y nhẹ nhàng như gió xuân.

Biết đối phương là thợ săn quỷ hút máu, Tần Tiểu Du nghi hoặc nhìn Lý tiên sinh, Lý tiên sinh gật đầu với cậu xác nhận thân phận của đối phương.

Tần Tiểu Du vẻ mặt nghiêm túc, xóa bỏ sự khác thường cuối cùng trong lòng, chuẩn bị rời khỏi giường.

Tuy nhiên, áo ngoài và quần dài của cậu đã bị cởi bỏ, cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi và áo phông, khuôn mặt trắng trẻo lần nữa lại đỏ bừng.

Như cảm nhận được sự xấu hổ của cậu, Lý tiên sinh lấy ra một bộ đồ cùng với áo choàng màu đỏ: "Đây là quần áo mới Cách Nhĩ Thái mang tới. Lát nữa sẽ tham dự bữa tiệc lửa trại."

Tần Tiểu Du không chút do dự, giũ ra áo choàng, với sự giúp đỡ của Lý tiên sinh, cậu đã mặc nó vào một cách suôn sẻ.

Kích thước vừa phải, rất vừa vặn.

Cậu xuống giường đi đến chiếc bàn thấp, khoanh chân ngồi trên chiếc đệm mềm mại, nghiêm túc nói với Kỳ Vân: "Xin chào, tôi là thực tập sinh thẩm phán huyết tộc, Tần Tiểu Du, rất vui được gặp anh."

Kỳ Vân nghe vậy, hơi ngạc nhiên.

Y biết chàng trai trẻ này là người được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng, nhưng y không biết cậu là thực tập sinh thẩm phán huyết tộc.

Lúc sáng nhìn thấy hai người ở bên ngoài, y vẫn có chút không chắc chắn, y âm thầm quan sát hồi lâu, mãi đến khi Tần Tiểu Du hô lên "Francis" y mới khẳng định thân phận của bọn họ.

Vì vậy, y da mặt dày, hướng Huyết vương đời thứ nhất xin giúp đỡ.

Y và cộng sự huyết tộc của mình đảm nhận nhiệm vụ ở thảo nguyên.

Ba ngày trước, cộng sự huyết tộc dẫn đầu tiến vào thảo nguyên, sáng hôm qua đã mất liên lạc, y tới nơi tìm hiểu một lúc, càng tìm hiểu càng cảm thấy nhiệm vụ ở thảo nguyên này không hề đơn giản.

Bởi vì ngay cả thân vương huyết tộc cũng mất tích.

Độ khó của nhiệm vụ ngày càng tăng cao, vượt xa khả năng của một thợ săn cấp bốn như y.

Vốn dĩ y muốn từ bỏ, nhưng cộng sự của y vẫn còn ở thảo nguyên, sống chết không rõ, y tuyệt đối không thể mặc kệ đối phương được.

Đã là cộng sự, là sống chết phải có nhau.

Sau khi nói chuyện với Huyết vương đời thứ nhất, y biết bọn họ ngoài việc đi du lịch, còn phải tiến sâu vào thảo nguyên để điều tra chuyện của thân vương, gần giống với nhiệm vụ của y.

Vì thế, y xin đi cùng.

Không nghĩ lời vừa nói ra, chàng trai trên giường đã tỉnh dậy.

Bây giờ biết được chàng trai trẻ là thực tập sinh thẩm phán huyết tộc, Kỳ Vân cuối cùng cũng biết lý do tại sao Huyết vương đời đầu tiên lại xuất hiện ở đây.

Hẳn là muốn cùng sơ ủng đi làm nhiệm vụ.

Kỳ Vân đại khái kể lại mục đích đến tìm họ, cuối cùng nói ra yêu cầu của mình, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của họ.

Tần Tiểu Du vẻ mặt nghiêm túc, quay lại nhìn Lý tiên sinh bên cạnh.

Lý tiên sinh rót cho cậu một tách trà ấm rồi nói: "Em quyết định đi."

Tần Tiểu Du bưng tách trà lên, uống mấy ngụm, làm ướt cổ họng, nói với Kỳ Vân: "Cấp bậc của em không thể nhận được nhiệm vụ này"

Trước khi lên đường, cậu đặc biệt vào trang web nội bộ của Cục quản lý dị năng, hy vọng có thể thuận tay tiếp nhận thêm nhiệm vụ, nhưng cậu không biết nhiệm vụ này là cấp S, cậu là thực tập sinh, không có tư cách nhận nhiệm vụ.

Mặc dù hơi tiếc vì tiền thưởng rất lớn, nhưng vẫn cần tiến vào thảo nguyên. Đối với cậu và Lý tiên sinh, đây không phải là một nhiệm vụ thuần túy mà là một vấn đề lớn liên quan đến sự ổn định của huyết tộc.

Ramzai là thân vương quản lý mọi chuyện ở nước Fini. Sự biến mất của gã có thể gây ra tình trạng hỗn loạn nội bộ ở nước Fini.

Kỳ Vân trầm ngâm nói: "Nếu nhiệm vụ hoàn thành, toàn bộ tiền thưởng đều có thể cho hai người."

Tần Tiểu Du giật mình.

Tiền thưởng cho nhiệm vụ này là một ngàn vạn, đây không phải là số tiền nhỏ.

"Anh chắc chứ?" Cậu hỏi.

Kỳ Vân nghiêm túc gật đầu: "Chỉ cần cứu được cộng sự của tôi, giá bao nhiêu cũng không thành vấn đề."

Tần Tiểu Du cầm tách trà, vẻ mặt hoang mang.

Y là một thợ săn quỷ hút máu nên cộng sự của y hẳn là thẩm phán huyết tộc.

Trong đầu cậu chớp lóe lên một ý tưởng, cậu không khỏi hỏi: "Anh và cộng sự của mình... rất thân thiết sao?"

Không trách được cậu lại hỏi chuyện thầm kín như vậy. Thật sự hôm nay cậu gần như đã thông suốt ở một phương diện nào đó, cực kỳ nhạy cảm.

Kỳ Vân thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, chúng tôi là một đôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro