78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiểu Du ghen]

—–oOo—–

Thấy Tần Tiểu Du phát ngốc, Cố Triệu sờ sờ cái cằm mịn màng của mình, cười hỏi: "Cậu có biết phụ nữ trên thảo nguyên đeo hạt làm gì không?"

Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần lại, tạm thời gạt bỏ những ý nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, chậm rãi xé bánh bao thành từng miếng, chấm vào nước sốt, bình tĩnh nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện này."

Sự tinh quái trên mặt Cố Triệu quá rõ ràng, gã quyết tâm không rơi vào bẫy của cậu.

"Ồ, thực ra tôi chỉ nghe mấy khách du lịch khác nói, có thể không chính xác, cậu cứ nghe thử đi!" Cố Triệu nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tần Tiểu Du, trong lòng lẩm bẩm. Gã nhặt trái cây trên bàn, cắn một miếng, nói: "Ở thảo nguyên, chỉ có những người yêu nhau mới đeo chuỗi hạt mã não đỏ cùng kiểu. Phụ nữ thắt lên bím tóc, đàn ông đeo ở cổ tay để thông báo với mọi người rằng họ là một đôi."

"Khụ khụ—" Tần Tiểu Du nuốt bánh bao bị nghẹn, mặt đỏ lên.

Cố Triệu giật mình, vội vàng giúp cậu vỗ lưng. Thuận tay bưng rượu komis trên bàn lên đưa tới miệng cậu: "Mau uống nhanh."

Tần Tiểu Du nhất thời hoảng loạn, cầm bát uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Cậu vỗ ngực cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong cổ họng nên cầm bát kumis lên uống cạn.

"Hả-" Cậu đặt chiếc bát không xuống, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Triệu.

Cố Triệu xòe tay ra, cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng. Gã chỉ nói sự thật thôi, làm sao biết được chàng trai lại phản ứng lớn như vậy?

Tần Tiểu Du nhìn khuôn mặt vô tội của đối phương, trong lòng tức giận đưa tay lên đỡ trán, che đi gương mặt đang nóng bừng.

Lý tiên sinh có biết ý nghĩa của việc đeo chuỗi hạt không?

Có hay không khả năng, là hắn bị mấy người chăn gia súc nơi đây lừa dối, tưởng là vật trang trí bình thường, cho mỗi người một chuỗi hạt để đeo chơi?

Nhưng......

Tại sao hắn lại đeo nó trên cổ tay và tết nó vào tóc cậu?

Độ cồn của rượu kumis tuy không cao nhưng uống một bát lớn cũng có chút say.

Tần Tiểu Du đầu óc choáng váng, suy nghĩ hỗn loạn, hai suy nghĩ đấu tranh trong lòng cậu, lúc thì cái này thắng lúc thì cái kia thắng, lằng nhằng mãi không thôi, nhưng mặc kệ là suy nghĩ nào đều khiến lòng cậu lo lắng.

Cố Triệu cảm thấy có chút áy náy vì ảnh hưởng mà nó mang lại.

Nhưng mà trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi.

Chỉ nhìn bữa cơm buổi trưa kia thôi, có thể thấy Lý tiên sinh chăm sóc Tần Tiểu Du rất cẩn thận, thỉnh thoảng tự tay gắp đồ ăn cho cậu rồi đút cho cậu ăn.

Còn Tần Tiểu Du thì sao? Rất tự nhiên mà đón nhận, thỉnh thoảng lại ngậm ngón tay của đối phương vào miệng mình chẳng hề để ý, dường như chuyện này đã làm vô số lần, cậu đã quá quen thuộc.

Cố Triệu lớn như vậy, chưa từng thấy qua anh em nào giống như bọn họ, chẳng coi ai ra gì mà thân mật như vậy.

Trừ khi đó là hai người yêu nhau.

Chính là, đánh giá họ là hai người yêu nhau lại không chính xác.

Ánh mắt Tần Tiểu Du trong veo, trong trẻo đến mức chỉ toàn là ngưỡng mộ và tôn kính.

Về phần Lý tiên sinh, sâu không lường được, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì cả.

Vốn dĩ gã thực sự tin họ là anh em, cho đến buổi chiều gã cùng Tần Tiểu Du xem trận đấu vật của Lý tiên sinh, gã liền vứt bỏ suy nghĩ trước đó.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xem phim truyền hình thần tượng của gã, hai người họ chắc chắn có chuyện gì đó rất hấp dẫn!

Quả nhiên, cái ôm sau khi trận đấu vật kết thúc là tình yêu thương tràn đầy.

Bất kể tình yêu là gì, tóm lại, giữa bọn họ đều có mũi tên hướng vào nhau, vì nhiều lý do nên chưa có vạch trần.

Hoặc người em còn đang trong giai đoạn cảm xúc mơ hồ, còn người anh thì kiên nhẫn chờ đợi.

Cố Triệu tin tưởng vào suy đoán của mình đến mức thức trắng cả buổi trưa, nhìn hai người mặc đồ đôi, đeo chuỗi hạt mã não chui ra khỏi lều vải, cái tính hóng chuyện của gã lại trỗi dậy.

Tần Tiểu Du không biết ý nghĩa của việc đeo chuỗi hạt mã não đỏ trên đầu, không có gì đáng trách, nhưng Lý tiên sinh nếu nói mình không biết chính là lừa mình dối người.

Nhìn hắn xem. Hắn có thể đấu vật và nhảy các điệu múa dân gian trên thảo nguyên. Hắn rõ ràng rất thông thạo các phong tục của những người chăn gia súc.

Chỉ có Tần Tiểu Du ngây thơ như một tờ giấy trắng, chẳng hay biết gì.

Cố Triệu là một người tốt bụng, không ngại đổ thêm dầu vào lửa, giúp bọn họ một phen.

Tần Tiểu Du lau mặt, thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, nhìn đám người đang nhảy múa quanh đống lửa.

Dường như chẳng cần tìm kiếm, nháy mắt đã nhìn thấy Lý tiên sinh.

Người đàn ông thân hình cao lớn, tóc vàng, khí chất đặc biệt, chiếc áo choàng màu xanh mặc trên người hắn không hề có cảm giác đơn điệu. Mái tóc vàng dài đến thắt lưng được buộc thành đuôi ngựa thấp rũ phía sau lưng, đung đưa theo nhịp chuyển động của cơ thể, dưới ánh lửa nhuộm thành màu đỏ.

Khác với vẻ vụng về của những du khách khác, động tác múa của Lý tiên sinh rất tao nhã, sự trang nhã mang theo vẻ đẹp hoang dã, vô hình trung thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

Tần Tiểu Du cố gắng đè nén trái tim đang đập nhanh của mình, nhìn không chớp mắt về phía Lý tiên sinh.

Một cô gái chăn gia súc mạnh bạo chạy đến chỗ Lý tiên sinh, hướng hắn nhảy một điệu nhảy của cặp đôi. Những người khác đã cổ vũ cô ấy, thay đổi đội hình và xếp thành vòng tròn để chừa chỗ cho hai người nhảy múa.

Cô gái dáng vẻ nhảy múa đầy mê hoặc, vô cùng duyên dáng, tình cảm miên man.

Ông già chơi đàn Mã Đầu Cầm (1) nhếch miệng cười, lắc nhanh cổ tay, đổi giai điệu và chơi một bản nhạc tình yêu vì bọn họ.

"Đến gần đi! Đến gần đi! Đến gần đi!"

Đám đông la ó hô vang, bầu không khí nóng lên.

Lý tiên sinh dừng lại động tác, lùi lại một bước, lịch sự giữ khoảng cách với cô gái chăn gia súc.

Cô gái chăn gia súc sửng sốt một chút, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhảy điệu nhảy của cặp đôi.

Cố Triệu mở miệng, dùng khuỷu tay của mình huých Tần Tiểu Du: "Tiên sinh nhà cậu đang bị người ta theo đuổi, sao cậu không tỏ thái độ một chút?"

Đợi nửa giây, Tần Tiểu Du không có phản ứng gì, gã kỳ quái quay đầu lại, đang định mở miệng nói thì hô hấp đột nhiên ngừng lại.

Chỉ thấy chàng trai trẻ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, sống lưng căng thẳng, chỉ thiếu nước xông lên phía trước.

A?

Đây có phải là... ghen rồi không?

Cố Triệu nuốt nước miếng, thận trọng nói: "Ừm... Cậu có muốn bước ra tuyên bố chủ quyền không?"

Tần Tiểu Du siết chặt nắm tay.

Giờ khắc này, nếu không biết tâm tư của mình, cậu lớn như vậy cũng thật vô ích.

Xấu hổ gì đó, tất cả đều vứt lên chín tầng mây khi cậu nhìn thấy có người mơ ước Lý tiên sinh.

Không cần Cố Triệu nhắc nhở, cậu sẽ tiến lên tuyên bố chủ quyền.

Rượu komis đã khiến gan cậu lớn hơn rất nhiều, cậu một tay chống bàn, cơ thể bay lên không, mạnh mẽ nhảy lên, ngay lập tức nhảy vào đám đông, chuẩn xác mà rơi xuống đúng chỗ Lý tiên sinh và cô  gái chăn gia súc.

Cố Triệu kinh ngạc đến mức hàm suýt rớt xuống. Những người khác đều sửng sốt, cô gái chăn gia súc sợ hãi kêu lên.

Tần Tiểu Du lạnh lùng liếc nhìn cô gái, quay người độc đoán ôm lấy Lý tiên sinh, hất nhẹ bím tóc sau gáy, những hạt mã não đỏ va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.

Lý tiên sinh khứu giác nhạy bén, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người chàng trai, hắn nhẹ nhàng ôm cậu, để lộ chiếc vòng mã não trên cổ tay giống với hạt mã não trên bím tóc của chàng trai.

Cô gái chăn gia súc nhìn thấy, còn có cái gì không hiểu?

Cô xấu hổ che mặt, bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ ánh sáng, trong khi những người khác thì cười hiền từ.

Mặt Tần Tiểu Du chôn ở cần cổ của người đàn ông, tim đập thình thịch.

"Lại uống rượu rồi?" Lý tiên sinh cúi đầu, hơi nghiêng đầu, tựa cằm vào trán cậu.

Tần Tiểu Du vòng tay qua cổ người đàn ông, dáng người cậu không đủ cao, chỉ có thể kiễng chân lên, nghe được câu hỏi của người đàn ông, liền thuận nước đẩy thuyền, rầu rĩ nói: "Ừm... Hơi choáng đầu...".

Lý tiên sinh dùng một chút lực, bế ngang cậu lên.

Tần Tiểu Du nhanh chóng ôm chặt lấy hắn, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, đôi mắt đỏ như máu mơ màng, ngấn nước.

Lý tiên sinh nhướng mày, rũ mắt xuống, nhất cử nhất động của cậu bé đều thu vào mắt. Hắn bước qua đám đông náo nhiệt, bế cậu ra khỏi quảng trường, quay trở lại lều vải.

Bên trong lều vải không có ánh sáng, hoàn toàn tối tăm.

Huyết tộc có tầm nhìn rất tốt vào ban đêm, có thể hành động tự do.

Lý tiên sinh đặt Tần Tiểu Du lên giường, rồi cúi xuống cởi giày cho cậu.

Tần Tiểu Du nằm trên giường mềm mại, duỗi thẳng chân, để người đàn ông phục vụ mình.

Như thường lệ, Lý tiên sinh chăm sóc cậu cẩn thận, cởi giày rồi cởi quần áo.

Một giờ trước, hắn giúp chàng trai mặc áo choàng, bây giờ lại giúp cậu cởi ra. Động tác của hắn thuần thục, không dừng lại chút nào, giống như coi cậu là một người say cố gắng chăm sóc.

Tần Tiểu Du vô cùng phối hợp, để người đàn ông cởi đồ chỉ còn lại một chiếc áo ngắn tay và quần lót.

Vừa mới hiểu rõ tâm ý của mình, cậu có chút ngượng ngùng, giả vờ lảm nhảm, nhấc chăn lên đắp lên người.

Lý tiên sinh vỗ vỗ lưng cậu nói: "Đánh răng rửa mặt trước rồi đi ngủ."

Tần Tiểu Du vùi mình trong chăn, mơ hồ đáp lại.

Lý tiên sinh nhìn chàng trai ương bướng, lắc đầu cười, tìm công tắc đèn của lều vải, nhẹ nhàng ấn một cái, đèn trên đỉnh lều vải sáng lên.

Hắn cởi áo choàng của mình và thay một bộ quần áo thường ngày rộng rãi, nhưng không tháo chuỗi hạt trên cổ tay ra.

Hắn gấp gọn gàng hai chiếc áo choàng, đổ đầy một chậu nước rồi mang đến chiếc bàn thấp cạnh giường.

Tần Tiểu Du vẫn nằm nghiêng, mặt hướng vào trong. Chăn vội vàng kéo lên, không che kín, lộ ra nửa cái mông.

Đồ lót của cậu là La quản gia mua cho cậu, là quần boxer, trên đó có in hình SpongeBob (Cậu bé bọt biển) (2) với hai chiếc răng.

Lý tiên sinh vỗ nhẹ vào nửa cái mông lộ ra của Tần Tiểu Du: "Tiểu Du, dậy đi, rửa mặt đã".

Tần Tiểu Du tuy đã uống rượu nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Khi bị đánh vào mông, cậu đột nhiên xoay người ngồi dậy, ôm chăn trong ngực, lông mi dài và rậm hơi run rẩy, xấu hổ nhìn thẳng vào người đàn ông.

Lý tiên sinh một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm cốc, như là muốn giúp đỡ cậu, Tần Tiểu Du vội vàng cầm lấy.

"Em...để em tự làm."

Một lúc sau, rửa mặt xong, cậu lăn lên giường, gần như chạm tới mép lều vải.

Lý tiên sinh bắt đầu tự chăm sóc bản thân. Mười phút sau, hắn cũng nằm xuống giường.

Giường của người chăn gia súc rất rộng rãi, đủ cho bốn người.

Hai người ngủ cùng nhau, cách nhau một sải tay.

Tần Tiểu Du ngửi mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, trong lòng có chút do dự. Nếu là trước đây cậu sẽ lăn vào ngực của người đàn ông đó, nhưng hôm nay thì không, sự thay đổi trong cảm xúc khiến cậu không biết nên làm  thế nào.

Vừa rồi trong bữa tiệc lửa trại cậu đã lớn gan mà công khai chủ quyền, giờ bình tĩnh lại, lại cảm thấy bối rối.

Bởi vì cậu không biết Lý tiên sinh đang nghĩ gì.

Nếu như... Là cậu tự mình đa tình thì thật sự quá xấu hổ.

Tuy nhiên, Tần Tiểu Du là người chủ động. Bây giờ cậu đã hiểu rõ lòng mình, sẽ không trốn tránh nữa.

Như Kỳ Vân đã nói, lo trước lo sau sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Mím môi, cậu chậm rãi quay người lại, giả vờ mơ màng rồi mở mắt ra, mờ mịt nhìn Lý tiên sinh.

Vừa nhìn thấy, cậu thiếu chút nữa không thể giả vờ được nữa.

Lý tiên sinh... cởi ra gần hết, chỉ mặc một chiếc quần lót tam giác gợi cảm. Cơ ngực săn chắc và cơ bụng tám múi cân đối lộ ra trước mặt Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du vô thức nuốt khan, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

Đêm qua họ ngủ cùng nhau, thậm chí còn mặc ít quần áo hơn.

"Sao vậy?" Lý tiên sinh duỗi tay ra, thoải mái kéo cậu vào ngực mình: "Bị hạt mã não làm cho khó chịu?"

Hắn cầm bím tóc của Tần Tiểu Du lên, khảy khảy những hạt mã não.

Mũi cậu đột nhiên chạm vào ngực người đàn ông. Tần Tiểu Du ngây người hai ba giây. Khi nghe câu hỏi, cậu ma xui quỷ khiến giơ hai tay lên, chạm vào ngực người đàn ông.

—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro