79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Đặt ra mục tiêu và nửa đêm kinh hoàng]

—–oOo—–

Tần Tiểu Du đã hơn một lần chạm vào cơ ngực của Lý tiên sinh, thậm chí sáng sớm cậu còn dùng ngón tay chọc qua.

Suy nghĩ lúc đó rất trong sáng.

Ngoài việc hâm mộ, hi vọng mình sau này cũng có thể luyện được dáng người đẹp như Lý tiên sinh, hơn nữa còn coi đây là mục tiêu lâu dài.

Lý tiên sinh dường như biết cậu nghĩ gì, mỗi lần chạm đều để cậu chạm vào bao nhiêu tùy thích, ánh mắt chiều chuộng, như là chiều một con mèo con nghịch ngợm.

Tuy nhiên, hôm nay, sau hàng loạt biến cố, tình cảm của cậu dành cho Lý tiên sinh đã thay đổi. Giờ đây, việc chạm vào cơ ngực không còn trong sáng nữa.

Cảm giác...rất tuyệt vời.

Ở trạng thái thả lỏng, nó mềm mại và đàn hồi, làn da mịn màng bóng loáng, không có thịt dư thừa, nếu sờ lâu sẽ bị nghiện.

Không biết véo một chút sẽ là cảm giác gì?

Nghĩ như vậy, cậu không nhịn được mà làm luôn.

Giây tiếp theo, gáy cậu bị ngón tay thon dài của người đàn ông chạm vào.

Tần Tiểu Du giữ nguyên động tác, ngửa đầu ra sau, đôi mắt đỏ như máu vô tội, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông.

Hai người im lặng, bầu không khí kỳ quái giữa hai người, lều vải yên tĩnh, bên ngoài tiệc lửa trại thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trống, tiếng Morin Khuur và tiếng người hát hò.

Không biết qua bao lâu, ngón tay của người đàn ông khẽ cử động, ấn từng đốt sống cổ của Tần Tiểu Du, từng chút từng chút xuống tận bả vai. Giống như một thợ mát xa chuyên nghiệp, lực vừa phải, gãi đúng chỗ ngứa. Toàn bộ xương sống của Tần Tiểu Du tê dại, bất giác phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái, cậu thoáng chốc ngượng ngùng, buông tay ra, che miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông.

Lý tiên sinh vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, ngón tay chậm rãi đưa ra sau gáy, cầm một sợi tóc bạc lên hỏi: "Có cần ta cởi chuỗi hạt xuống cho em không?"

Tần Tiểu Du không trả lời ngay. Cậu đang xem xét, đánh giá, cố gắng nhìn ra thứ gì đó trên mặt người đàn ông. Đáng tiếc cậu không đủ trình độ, không thể thăm dò được điều gì từ người đàn ông.

Cậu nhướng đôi mày thanh tú, buông tay đang che miệng xuống, không để ý đến sự xấu hổ vừa rồi, thản nhiên nói: "Cố Triệu nói với em, chuỗi hạt mã não đỏ này chỉ có người yêu mới đeo."

Nói xong, cậu chớp mắt chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.

"Thật sao?" Lý tiên sinh nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên: "Bà lão bán chuỗi hạt nói với ta có thể tặng chúng cho người thân thiết với mình."

Tần Tiểu Du giật mình.

Cậu lại hiểu nhầm ý của hắn sao?

Lý tiên sinh tặng chuỗi hạt cho cậu chỉ vì cậu là người hắn sơ ủng, không có suy nghĩ nào khác?

Vậy cuối cùng chỉ có đầu óc của mình có vấn đề?

Nhưng... nhưng cậu đã bị Cố Triệu thức tỉnh, bộc lộ cảm xúc thật của mình, không thể thu lại được nữa.

Tần Tiểu Du vô thức cắn môi, đôi mắt ướt át, có chút ủ rũ, muốn khóc mà không ra nước mắt.

Bé con trong lòng đột nhiên muốn khóc, Lý tiên sinh lo lắng vuốt ve gương mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

Tần Tiểu Du xấu hổ, quay người lại, rời khỏi vòng tay của hắn, cuộn tròn thành con tôm nhỏ, ảo não nắm chặt góc chăn.

Nhất định là vì cậu chưa đủ thành thục, nên Lý tiên sinh mới coi cậu như trẻ con.

Lý tiên sinh độc thân hơn năm ngàn năm, cũng không có ý định tìm người yêu. Cậu làm sao có thể hi vọng xa vời làm hắn lập tức thông suốt?

Sự quan tâm của hắn dành cho cậu chỉ dựa trên mối quan hệ của bậc cha chú cùng sơ ủng.

Giữa hai người tuổi tác cách xa nhau, tuy cậu đã sống được 48 năm nhưng cậu thậm chí còn chẳng bằng số lẻ tuổi của Lý tiên sinh!

Cho nên, trong mắt Lý tiên sinh, cậu giống như một đứa trẻ non nớt đang tập đi đúng không?

Tần Tiểu Du phồng má, âm thầm hạ quyết tâm.

Cậu phải nỗ lực để trưởng thành, trở nên mạnh mẽ và lợi hại hơn, đứng ngang hàng với Lý tiên sinh rồi mới tỏ tình với hắn!

Một khi xác định được mục tiêu, sự thất vọng trong lòng cậu tan thành mây khói, thay vào đó là sự khát khao và niềm tin mãnh liệt vào tương lai.

Nghĩ thông suốt rồi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Những khúc mắc nho nhỏ vừa rồi trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Lý tiên sinh nằm nghiêng, hai tay gối sau đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào tấm lưng gầy gò của chàng trai. Đôi vai chàng trai khẽ run lên, tỏ vẻ chán nản. Lý tiên sinh cau mày muốn ôm cậu vào lòng, tuy nhiên, chưa đầy nửa phút, hơi thở của chàng trai đột nhiên thay đổi, như thể cậu đã nghĩ thông suốt chuyện gì, cả người tràn đầy năng lượng, thậm chí đôi chân đang co quắp cũng duỗi  thẳng.

Tần Tiểu Du khôi phục cảm xúc, cảm nhận ánh mắt thiêu đốt phía sau lưng. Vừa rồi đột ngột rời khỏi vòng tay của Lý tiên sinh, có thể khiến hắn nghi ngờ hay không?

Cậu âm thầm thở hắt ra, mặt mày giãn ra, quay người lại, lăn trở về vòng tay của người đàn ông, duỗi thẳng hai tay, bắt chéo đôi chân dài, nửa người dựa vào người đàn ông, hơi ngẩng đầu lên, ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ.

"Em uống quá nhiều...Buồn ngủ".

Say rượu là cái cớ, luôn có tác dụng.

Quả nhiên, ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng ấn vào huyệt Thái Dương, giúp cậu giảm bớt cảm giác đau đầu: "Em tửu lượng kém, về sau uống ít thôi."

Tần Tiểu Du ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em biết rồi. Nhưng... bữa tối uống bát kumis kia cũng không thể trách em được, em tưởng là trà sữa nên mới  uống."

Cậu nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế để có thể nằm thoải mái hơn. Chân cậu vô thức cọ vào bắp chân của người đàn ông, trong lòng cảm thấy Lý tiên sinh không hổ là huyết tộc cổ xưa, cơ thể tiến hóa hoàn mỹ không tì vết, lỗ chân lông cũng mịn màng hơn so với người bình thường,  hơn nữa nhiệt độ cơ thể thấp, làn da giống  như tơ lụa bóng loáng, khiến người ta mê mẩn...ôi, thích đôi chân này quá.

Có lẽ bởi vì cậu cọ quá lộ liễu, chân Lý tiên sinh đột nhiên đổi tư thế, đè chân cậu lại.

Tần Tiểu Du theo bản năng vùng vẫy, nhưng cuối cùng lại quấn vào nhau không thể cử động. Sau đó, một bàn tay đánh vào mông cậu.

"Ngủ yên nào." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trên đầu cậu.

Tần Tiểu Du lập tức im lặng.

Dù không rõ Lý tiên sinh đang nghĩ gì nhưng ít nhất hắn cũng không bài xích sự đụng chạm từ cậu.

Tạm thời duy trì mối quan hệ thân mật thế này, cậu cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Sau này khi trở thành một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, cậu sẽ cầu hôn với Lý tiên sinh, ở bên hắn, làm bạn hắn, yêu thương hắn, để hắn không bao giờ sinh ra cảm giác chán đời nữa.

Với mơ ước đẹp đẽ như vậy, Tần Tiểu Du gối lên cánh tay Lý tiên sinh, chìm vào mộng đẹp.

Chờ hô hấp của chàng trai đều đều, Lý tiên sinh nhẹ nhàng dịch ra một chút để chàng trai có thể nằm thoải mái hơn.

Trong lúc ngủ mơ Tần Tiểu Du dường như cảm nhận được động tác của hắn, "Bụp" một tiếng, cậu dùng lòng bàn tay sờ vào ngực trái của hắn, véo thật mạnh, lẩm bẩm: "Tôi... Không được lấy..."

Lông mày Lý tiên sinh nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm khó đoán, ánh mắt nhìn về phía tấm vải thêu trang trí treo cạnh giường. Kỹ năng thêu thùa tinh tế và hoa văn đẹp mắt, đây là một bức tranh săn bắn đầy căng thẳng.

Người chăn gia súc trẻ tuổi ngồi xổm trên bãi cỏ, tay cầm cung tên nhắm vào con sói tuyết dưới ánh trăng.

Lý tiên sinh ngắm nghía chuỗi hạt mã não trên bím tóc của chàng trai, vẻ mặt hiền hòa.

Thời xa xưa hắn đã từng là một thợ săn xuất sắc. Để theo dõi con mồi đẹp đẽ, hắn sẽ ẩn nấp trong bóng tối và cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của con mồi. Khi chưa tìm được thời cơ tốt nhất, hắn sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ.

Chàng trai nhão nhão dính dính tựa vào ngực hắn, hắn cúi đầu hôn lên tóc cậu, dùng bàn tay còn lại ấn vào công tắc bên giường, trong nháy mắt, lều vải lập tức tối đen.

Bữa tiệc lửa trại kéo dài đến mười một giờ tối, những người chăn gia súc và du khách đã ăn uống no nê đều quay về lều nghỉ ngơi.

Cố Triệu ngáp một cái, lảo đảo bước đi, thầm nghĩ Tần Tiểu Du thật may mắn, sau khi được Lý tiên sinh ôm vào trong lều vải, cũng không thấy ra ngoài.

Với dáng người và thể lực của Lý tiên sinh, sáng mai liệu Tiểu Du có thể xuống giường hay không vẫn còn là một vấn đề!

Có một số người, thật sự hâm mộ!

Bước vào lều vải của mình, gã vén rèm lên, chợt thấy một thanh niên trông rất lịch lãm ngồi cạnh giường.

"Xin chào ~" Cố Triệu chào thanh niên.

Lều vải của người chăn gia súc có hạn, du khách hai người ở chung một lều, gã và thanh niên này được phân ở cùng nhau.

Trong buổi phát sóng trực tiếp vào buổi sáng, gã vô tình quay được ảnh chàng trai trẻ. Ánh mắt lạnh lùng của y nhìn gã, khiến gã sợ tới mức không dám chụp loạn, cố gắng bảo trì khoảng cách.

Không ngờ lúc phân chia lều vải, hai người lại ở cùng nhau.

Kỳ Vân lạnh lùng gật đầu xem như đáp lại, tiếp tục dọn giường.

Giường rất lớn, ở giữa có một chiếc bàn thấp tạo thành ngăn cách. Hai chiếc chăn và hai chiếc gối mỗi người ngủ một bên, không quấy rầy nhau.

Cố Triệu xấu hổ gãi đầu, nhìn thanh niên thu dọn giường, đi lên nằm, chui vào trong chăn ngủ không chút do dự, khiến gã ngượng ngùng không dám phát ra tiếng động.

Tay chân nhẹ nhàng mà tắm rửa xong, gã nằm xuống bên kia giường, tắt đèn, muốn lấy điện thoại di động ra xem một lúc rồi đi ngủ, lại nghĩ đến thanh niên đang nằm phía bên kia giường, gã thở dài, cất điện thoại, chấp nhận số phận mà đi ngủ.

Hôm nay thực sự quá mệt, nằm xuống không bao lâu liền mơ màng.

Đêm càng khuya, mặt trăng di chuyển về phía Tây, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng sói tru.

Cố Triệu gãi gãi cánh tay, bất an xoay người.

"Đinh linh linh ...Đinh linh linh..."

Đột nhiên, tiếng chuông đồng trong trẻo vang vọng trên thảo nguyên, càng lúc càng gần, như ở ngay bên tai gã. Cố Triệu sửng sốt, nhắm chặt mắt, xoay người ngồi dậy, chậm rãi vén chăn lên, ngay cả áo khoác cũng không mặc, giơ hai tay lên, giống như thây ma nhảy nhót về phía cửa lều.

Kỳ Vân nhanh chóng rời khỏi giường, lao tới bên cạnh Cố Triệu, một luồng điện từ đầu ngón tay phóng ra, chạm vào lưng Cố Triệu, gã run rẩy như bị điện giật, lập tức tỉnh lại.

Khi thấy mình mặc quần đùi, áo phông, đứng chân trần trước cửa lều vải, sợ ngây người.

"Tôi...tôi đang mộng du à?"

Nếu không thì tại sao gã lại rời khỏi giường, chạy ra ngoài vào lúc nửa đêm?

"Không phải mộng du." Kỳ Vân thu hồi ngón tay lại, bình tĩnh nói: "Là bị trúng tà."

Cố Triệu nghe giọng nói lạnh lùng của thanh niên, giật mình, há to miệng: "Trúng... Trúng tà?"

Chuyện đùa gì thế này!

Trong thời đại khoa học, không cần mê tín vậy chứ?

Thấy Cố Triệu không tin, Kỳ Vân cũng không có giải thích gì mà chỉ nhắc nhở: "Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng có ra ngoài."

Y xách ba lô lên, vén rèm rồi lặng lẽ rời đi.

Cố Triệu ngơ ngác đứng một chỗ, lúc sau mới giật mình phát hiện. Lúc thanh niên đó ngủ, căn bản không hề cởi quần áo! Y đã sớm biết ban đêm sẽ xảy ra chuyện xấu!

Giờ phải làm gì đây?

Muốn hay không muốn ra ngoài xem tình huống?

Mang theo sự  tò mò, gã mở một khe nhỏ trên rèm rồi lén nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng, một nhóm người quần áo không chỉnh tề, giơ hai tay lên, giống như thây ma xếp thành hàng, nhảy nhót rời đi.

Gã hít một hơi, kéo rèm xuống, hoảng sợ chạy trở lại giường, trốn dưới chăn, run bần bật.

Bất kể có bị trúng tà hay không, những khách du lịch đi cùng gã bên ngoài đều bị trúng chiêu, không có ý thức mà bị chuông đồng dụ dỗ nhảy về phía thảo nguyên.

Nếu thanh niên kia không đánh thức gã, có lẽ gã cũng là một trong số họ.

Nhưng thanh niên đó là ai? Chẳng những không bị trúng tà mà còn dám ra ngoài. Chẳng lẽ... Y là cảnh sát?

Chỉ có cảnh sát mới dám một mình mạo hiểm, trước khi rời đi còn cứu gã, nhắc nhở gã.

Cố Triệu gặm cắn nắm tay, kiên định với suy nghĩ của mình.

Sự sợ hãi dần dần ổn định, đại não bắt đầu hoạt động với tốc độ cao.

Tại sao du khách đang ngủ khi nghe thấy tiếng chuông đồng lại bị dụ dỗ? Mặc dù vừa rồi gã chỉ nhìn lén, nhưng có thể chắc chắn những người trong nhóm này không có ai là người chăn gia súc.

Đương nhiên, Lý tiên sinh và Tần Tiểu Du cũng không thấy.

Mà đồng chí cảnh sát ở cùng gã vẫn luôn tỉnh táo, dường như đoán trước được nửa đêm sẽ xảy ra chuyện gì.

Gã suy nghĩ và cố gắng nhớ lại, đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu gã, đôi mắt gã mở to.

Hướng dẫn viên du lịch!

Trước khi khởi hành, hướng dẫn viên nhiệt tình tặng mỗi người một chai nước khoáng.

Người trong nước từ trước đến nay luôn thích những thứ miễn phí, đi trên đường, hầu hết khách du lịch đều uống nước do hướng dẫn viên đưa cho trước.

Hình như chỉ có đồng chí cảnh sát là không uống, chỉ nhét vào túi bên cạnh ba lô.

Cố Triệu tay nắm chặt, cảm thấy mình không thể chỉ lo thân mình, nhất định phải làm một việc gì đó có ý nghĩa.

Gã ra khỏi giường, mặc quần áo, đeo ba lô, lấy điện thoại di động ra và bật phát sóng trực tiếp.

Trong phòng phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm không có nhiều người, chỉ có một số người thức khuya nhảy vào xem.

[Này, Tiểu Cố, cuối cùng thì cậu cũng chịu online à?]

[Đúng đúng, cậu có biết chúng tôi chờ đợi khó khăn thế nào không? Đột nhiên offline, thậm chí không thèm chào hỏi, thế này thì quá đáng rồi!]

[Lại nói, Tiểu Cố, cậu đang ở đâu? Tại sao trời lại tối thế này? 】

Cố Triệu nghiêm túc nói: "Xin chào mọi người, tôi không có thời gian để giải thích. Xin hãy giúp tôi ghi lại màn hình để giữ lại bằng chứng. Một lát nữa tôi sẽ dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Nếu có chuyện gì xin hãy gọi điện cho cảnh sát giúp tôi!"

[Cái...chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Tôi không biết! Anh bạn, bình tĩnh nào.]

[Cái gì mạo hiểm cơ? Có vui không? Để tôi kêu bạn cùng phòng dậy xem.]

Cố Triệu rón rén đi tới cửa, lại kéo rèm lên, tiếng chuông nhỏ dần, du khách như thây ma nhảy nhót cũng biến mất.

Gã hít một hơi thật sâu, chui ra khỏi lều vải.

Thảo nguyên vào ban đêm, gió lạnh thổi qua, nhiệt độ giảm hơn mười độ, cái lạnh khiến Cố Triệu run rẩy, vội vàng lấy quần áo dày từ trong ba lô ra mặc vào, nhỏ giọng nói: "Ôi má ơi, lạnh quá, lạnh quá!"

[Tiểu Cố, nói cho anh biết, sao không đi ngủ mà lại chạy ra ngoài? 】

[Bên ngoài không có gì chứ? Ánh trăng khá đẹp.]

Cố Triệu vừa phát sóng trực tiếp vừa vội vã bước nhanh, rời khỏi rào chắn, mơ hồ nhìn thấy "thây ma" đang nhảy nhót. Gã giơ máy quay về hướng đó, thở ra một hơi nói: "Mấy người, có nhìn rõ những người phía bên kia không? Nghe nói bọn họ trúng tà, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông đồng họ sẽ giống như thây ma nhảy nhót loạn xạ. Để tôi kể cho mọi người  nghe, tôi đã suýt rơi vào cái bẫy này, nếu người cảnh sát cùng phòng với tôi không đánh thức tôi dậy, tôi đã giống như bọn họ bị dụ dỗ đi rồi."

[Cái gì? Tiểu Cố, cậu mộng du à? 】

[Bạn bị sao vậy? Đừng dọa mọi người! Tôi sống một mình, buổi tối không dám ngủ. 】

[Thây ma? Trên thế giới thực sự có thây ma sao? 】

Cố Triệu không dám đến gần, chỉ có thể đi xa xa phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng tràn ngập cảm giác chính nghĩa, thúc giục gã tiến về phía trước.

Những "thây ma" chậm rãi nhảy nhót, đuổi theo mấy phút, chỉ cách bọn họ hơn mười mét, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng rõ ràng.

[Cái đệt! Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Cởi trần mà dám ra cửa, không lạnh sao? 】

[Còn có một cô gái chỉ mặc váy hai dây, quá đáng quá! 】

[Động tác của họ thực sự giống như thây ma, tôi hơi sợ ...]

[Tiểu Cố, mau gọi cảnh sát! 】

[Nghe này, ở thảo nguyên có thể gọi cảnh sát không? Liệu cảnh sát có thể đến kịp không? 】

[Không phải bạn nói rằng cảnh sát đang ở đây sao? Họ ở đâu? 】

Cố Triệu ngồi xổm giữa đám cỏ cao nửa mét, không dám lên tiếng. Khi quan sát kỹ hơn, gã nhận ra toàn bộ khung cảnh trước mắt vô cùng quỷ dị cùng kinh hoàng.

Ngoại trừ gã và đồng chí cảnh sát, tất cả những du khách khác đều bị trúng tà. Ban đêm mười độ, họ đều mặc quần áo mỏng manh, đi chân trần nhảy, trên đùi trên chân bị cỏ cứa qua, vậy mà không tỉnh lại, giống như người gỗ chẳng hay biết gì.

Không biết người đi phía trước đang cầm chuông đồng trên tay là ai.

Đồng chí cảnh sát đâu? Đến tột cùng là che giấu điều gì, không thể hiểu nổi.

Gã do dự, nghe ý kiến ​​của mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nên bấm 110 gọi cảnh sát.

Ngay khi gã dùng đầu ngón tay bấm vào giao diện quay số, giọng nói quen thuộc của chàng trai trẻ vang lên từ phía sau.

"Đừng gọi."

Cố Triệu sợ đến suýt nữa đứng tim. Gã lập tức quay lại, nhìn thấy thiếu niên tóc bạc mặc áo khoác áo da và người đàn ông tóc vàng mặc áo gió.

Đó là Tần Tiểu Du và người đàn ông của cậu ấy, Lý tiên sinh.

"Dọa tôi... sợ chết đi được..." Gã ôm ngực.

[Ồ! Người đàn ông đẹp trai tóc vàng và chàng trai tóc bạc! 】

[Dưới ánh trăng, mái tóc của họ tỏa sáng kìa! Đẹp quá–】

[Này, này, bây giờ không phải lúc si mê đâu. Hãy nghĩ xem tại sao họ lại ở đây? 】

Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, Cố Triệu không để ý tới, tò mò nhìn Tần Tiểu Du đang đứng thẳng tắp, quan tâm hỏi: "Ừm... cơ thể cậu khỏe không?"

"Hả?" Tần Tiểu Du khó hiểu: "Tôi? Rất tốt!"

Ngoại trừ việc thiếu ngủ.

Mười phút trước, cậu đang ngủ ngon lành trong vòng tay Lý tiên sinh thì bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng chói tai. Tai của huyết tộc rất nhạy bén, một chút gió thổi cỏ lay cậu cũng nghe thấy. Âm thanh của chiếc chuông đồng quá mức chói tai, khiến cậu lập tức kết thúc mộng đẹp.

Không có gì ngạc nhiên khi Lý tiên sinh cũng bị đánh thức.

Vốn cậu muốn tiếp tục ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân nhảy nhót bên ngoài, cậu tò mò kéo rèm lên kiểm tra.

Khi vừa thấy, phát hiện có gì đó kỳ lạ. Họ nhanh chóng mặc quần áo vào, xách ba lô, rời khỏi lều vải.

Tuy nhiên, chưa bước được hai bước, Cách Nhĩ Thái đã thò đầu ra khỏi lều vải bên cạnh, nhỏ giọng gọi họ.

"Muốn sống thì đừng đi!"

"Âm binh đang triệu hoán linh hồn, cẩn thận đi mà không có về!"

—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro