84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Gặp lại anh trai!]

—–oOo—–

"A a a a –"

Tiến sĩ Hồng bị dòng sông máu cuốn đi, phát ra tiếng kêu thê lương. Máu trong cơ thể như thể hô ứng với dòng sông máu, dâng trào sôi sục, toàn bộ mạch máu đều vỡ tan, thương tích đầy mình, trong nháy mắt, ông biến thành người máu, trở thành một bộ phận của dòng sông máu.

Dòng sông máu giống như một cây cột, lại giống như một con rồng đỏ khổng lồ, gầm thét khắp bầu trời.

Tần Tiểu Du sửng sốt, nhìn không chớp mắt bóng lưng của Lý tiên sinh.

Người đàn ông lơ lửng giữa không trung, mái tóc vàng óng mượt bồng bềnh, vạt áo bị gió thổi tung bay, ánh trăng bạc chiếu vào người, tạo thành vầng sáng mờ ảo xung quanh hắn, giống như một vị thần.

"Đây là... sức mạnh của Huyết vương đời thứ nhất sao?" Kỳ Vân lẩm bẩm.

Cường đại cùng đẹp đẽ, tác động thị giác rất lớn, khiến người ta muốn quỳ xuống bái lạy.

Cuối cùng y cũng hiểu tại sao chấp hành quan của Cục quản lý dị năng mỗi khi nhắc đến Huyết vương đời thứ nhất thường xuyên kích động. Dặn dò những thợ săn quỷ hút máu, tương lai gặp được Huyết vương đời thứ nhất lời nói hành động cần cẩn thận, cư xử lễ độ.

Tần Tiểu Du kìm nén trái tim đang đập thình thịch, sự ngưỡng mộ của cậu dành cho Lý tiên sinh ngày càng tăng lên.

Cột máu dần dần hóa thành sương mù màu đỏ, lơ lửng trong không trung, khi gió thổi qua thì biến mất không còn dấu vết.

Đêm xuống, khôi phục sự yên tĩnh.

Thi thể gãy vụn của tiến sĩ Hồng rơi xuống sân thượng trên tầng hai, chỉ phần đầu còn nguyên vẹn, phần cổ mỏng như tờ giấy.

Ông ta dường như vẫn còn thở, trong đôi mắt giống như lỗ đen có ánh sáng lập lòe lạnh lẽo.

Lý tiên sinh chậm rãi đi xuống, nhón chân lên một chút rồi lặng lẽ đáp xuống sân thượng. Hắn cau mày rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống tiến sĩ Hồng.

Tiến sĩ Hồng đột nhiên mở miệng, để lộ những chiếc răng nanh nhuốm máu, phát ra âm thanh khàn khàn.

"...Ta...vĩnh viễn...sống...hộc hộc hộc..."

Tiếng cười quỷ dị đột nhiên im bặt, ông trút hơi thở cuối cùng.

Lý tiên sinh khẽ cau mày.

Tần Tiểu Du nóng lòng dịch chuyển đến chỗ hắn, sững sờ khi nhìn thấy thi thể kinh khủng của tiến sĩ Hồng: "Ông ta...chết rồi sao?"

Không biết tại sao, nhưng cậu luôn cảm thấy kẻ điên khoa học đã làm hại nhân loại hàng trăm năm này sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Lý tiên sinh nói: "Cơ thể này đã chết hoàn toàn".

Tần Tiểu Du nghe được ý của hắn, kinh ngạc hỏi: "Ông ta... Sẽ không giống như Ám vương chứ?"

Nếu tiến sĩ Hồng tạo ra nhiều Ám vương giả như vậy, khó có thể đảm bảo ông ta chưa từng thử nghiệm trên chính mình, nhân bản nhiều cơ thể để dự phòng.

Nhưng còn ý thức bên trong thì sao? Vẫn là cùng một người?

Cơ thể con người không phải là một đĩa cứng, có thể đem ý thức chuyển dời giống như dữ liệu.

Tần Tiểu Du đột nhiên bị ý tưởng của mình làm cho kinh hãi. Cậu ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh gật đầu xác nhận suy đoán của cậu.

Tần Tiểu Du không nói nên lời, cảm thấy thi thể trên mặt đất càng kinh tởm hơn.

Kỳ Vân mang theo Ramzai bị trói như bánh chưng nhảy lên sân thượng, liếc nhìn thi thể của tiến sĩ Hồng, chớp mắt, cung kính nói: "Lý tiên sinh, thân vương Ramzai vẫn đang bị thuốc khống chế."

 Cùng với... y không biết cộng sự của y đang bị giam giữ ở đâu?

Lý tiên sinh nhìn thấy sự nôn nóng trong mắt y, bình tĩnh nói: "Cậu đã liên lạc với Cục quản lý dị năng chưa?"

Kỳ Vân sửng sốt, trả lời: "Đã liên lạc."

Khi bắt được hướng dẫn viên du lịch, giam gã trong lồng sét trước đó, y đã gửi vị trí của mình cho đồng nghiệp. Sau đó, y đến căn cứ chỗ núi tuyết, trốn trong bóng tối quan sát cuộc đối đầu giữa Lý tiên sinh và Ám vương giả. Y cũng bí mật gửi một tin nhắn cùng tọa độ vị trí đến bộ phận xử lý hậu quả của Cục quản lý dị năng.

Thợ săn quỷ hút máu chịu trách nhiệm chấp hành nhiệm vụ, bộ phận xử lý hậu quả chịu trách nhiệm dọn dẹp mớ hỗn độn, bồi thường cho người bị nạn và bắt cá lọt lưới.

Nhiệm vụ này mặc dù cấp S, lấy thực lực của y chắc chắn không thể thành công, nhưng có sự tham gia của Lý tiên sinh và Tần Tiểu Du, cơ hội chiến thắng đã nắm chắc.

Hai nhân vật quyền lực nhất trong căn cứ đã bị Lý tiên sinh giết chết ngay lập tức. Mấy tên râu ria cũng bị giết, bị thương không thể trốn thoát, đúng lúc bộ phận xử lý hậu quả có thể làm tốt công việc của mình.

Chỉ là, Lý tiên sinh giết người quá nhanh, chưa đầy nửa tiếng, y cũng không biết đồng nghiệp của mình ở bộ phận xử lý hậu quả ở đâu.

Trong lúc do dự, trên bầu trời vang lên tiếng gầm rú của phi thuyền.

Ba người đồng loạt nhìn lên thấy một chiếc phi thuyền cỡ trung xuyên qua đám mây rồi hạ cánh xuống, che khuất một nửa mặt trăng.

"Là phi thuyền của Cục quản lý dị năng!" Kỳ Vân ánh mắt sắc bén, xuyên qua ánh trăng nhìn thấy logo trên phi thuyền, kinh ngạc nói.

Nhanh quá, có chút khó tin.

Thảo nguyên Tạp Sa Mộc nằm ở khu vực phía tây bắc của nước Sùng Hạ. Khu vực núi tuyết thậm chí còn ở xa hơn. Chi nhánh cục quản lý dị năng cách đây ít nhất 500 km. Phi thuyền nhanh nhất cũng phải mất bốn mươi giờ mới tới được, trong khi phi thuyền cỡ trung cần càng nhiều thời gian hơn.

Mà y mới chỉ gửi tin nhắn cách đây hai mươi lăm phút.

Phi thuyền này đến hơi nhanh.

Khi phi thuyền cách mặt đất hơn 100 mét, nó giảm tốc độ rồi lơ lửng giữa không trung. Một cánh cửa mở ra ở bên cạnh, dây thừng được thả xuống. Hơn chục người dị năng mặc đồng phục màu xanh lam theo dây thừng đi xuống.

"Quác quác quác–"

Tiếng gà trống gáy vang vọng khắp bầu trời, theo sau là tiếng vỗ cánh của loài chim.

Khi Tần Tiểu Du nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, đôi mắt cậu mở to không thể tin được.

Tiểu Hồng?

Tiểu Hồng ở đây, anh trai cậu đâu?

Tần Tiểu Du lập tức kích động, giơ tay vẫy vẫy, hô to: "Tiểu Hồng——"

"Quác quác quác quác–"

Tiểu Hồng nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tần Tiểu Du, nó vỗ cánh và bay thẳng về phía cậu.

Tần Tiểu Du hứng thú mở rộng vòng tay chờ đợi Tiểu Hồng "Nhào vào ngực cậu".

Trước khi Tiểu Hồng đụng vào cậu, nó vỗ cánh vài lần gia tăng lực giảm xóc giúp Tần Tiểu Du không bị ngã khi nó bay từ trên cao xuống.

"Quác quác ~" Móng chân vàng vững vàng đặt trên mặt đất, con gà trống to lớn dũng mãnh ngẩng đầu ngã vào vòng tay của Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du hơi cúi người, ôm nó âu yếm cọ một chút, vuốt ve bộ lông sáng bóng của nó, vui vẻ hỏi: "Sao em lại tới đây? Anh trai của anh đâu?"

Tiểu Hồng và anh trai cậu đã là cộng sự hơn ba mươi năm, thường xuyên đi làm nhiệm vụ cùng nhau. Bên ngoài, anh trai là chủ nhân của Tiểu Hồng, khi động vật biến dị ra khỏi cửa, phải có chủ nhân đi cùng.

Vì vậy, Tiểu Hồng xuất hiện ở đâu thì anh trai cậu nhất định phải ở đó.

"Quác quác–"Tiểu Hồng đáp lại hai tiếng.

Tần Tiểu Du hiểu lời nó nói, lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm anh trai mình.

Kỳ Vân nhìn con gà trống to lớn cao hơn nửa mét, vô cùng kinh ngạc.

Con gà trống to lớn tên Tiểu Hồng này có thể nói là ngôi sao của Cục quản lý dị năng, không ai là không biết. Nó là con vật cưng của Tần Lâm, khí thế hung mãnh, sức chiến đấu vô cùng lớn, là động vật biến dị duy nhất dám cùng chấp hành quan chiến đấu.

Theo logic mà nói, nó là thành viên của bộ phận nhiệm vụ tại sao lại xuất hiện trên phi thuyền của bộ phận xử lý hậu quả?

Rất nhanh, Kỳ Vân đã biết nguyên nhân.

Khi nhìn thấy chấp hành quan mặc đồng phục màu đen theo dây thừng đi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đi về phía họ, Kỳ Vân khép hai chân lại, ngẩng đầu ưỡn ngực chào đối phương.

"Báo cáo Tần tư lệnh, tôi là Kỳ Vân của Cục 21, người phụ trách nhiệm vụ thăm dò thảo nguyên lần này."

Tần Lâm giơ tay đáp lại, sau đó nói với thanh niên phía sau: "Hạ Hải, cậu cùng Kỳ Vân nói chuyện một chút."

"Tuân lệnh tư lệnh!" Hạ Hải tiến lên, cùng Kỳ Vân bắt tay, nghiêm túc nói: "Xin chào, tôi là Hạ Hải, người phụ  trách bộ phận xử lý hậu quả chi nhánh Tây Bắc của Cục quản lý dị năng."

Kỳ Vân ngay lập tức tiến vào trạng thái làm việc, cùng đối phương đi sang một bên.

Khi Tần Tiểu Du nhìn thấy Tần Lâm, cậu vui mừng khôn xiết lao vào trong  ngực y: "Anh ơi, sao anh lại đến đây?"

Anh trai cậu là người bận rộn, thường thường một hai tháng đều trong tình trạng mất liên lạc, đừng nói là gặp mặt ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, chẳng trách mỗi lần về nhà, mẹ cậu đều cố gắng khuyên y từ chức.

Trước đây, điều kiện trong nhà có hạn, Tiểu Hắc và A Trung gây dựng sự nghiệp khó khăn, toàn dựa vào tiền thưởng kếch xù sau khi làm nhiệm vụ của anh để vượt qua thời kỳ khó khăn.

Hiện tại trong nhà có tiền, điều kiện sống khá hơn, anh cậu hoàn toàn có thể về nhà làm con cá muối.

Tuy nhiên, dù mẹ có nói thế nào đi chăng nữa, anh trai cậu vẫn luôn vào tai này ra tai kia, làm hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, nên luôn mất liên lạc. Sau khi Tần Tiểu Du trở thành thẩm phán huyết tộc, mẹ cậu không nói nữa.

Là bà ấy tức giận.

Thôi, sau khi chuyện này kết thúc, cậu phải về nhà làm cho mẹ vui.

Về phần anh trai, Tần Tiểu Du đã ba tháng không gặp.

Hôm nay hai người gặp nhau ở vùng núi tuyết, quả là một điều bất ngờ.

Tần Tiểu Du thân mật mà ôm lấy anh trai, khuôn mặt lạnh lùng của Tần Lâm dần dần dịu đi. Ôm lại em trai, xoa xoa tóc cậu, sau đó – chạm vào hạt mã não trên bím tóc của cậu. Y dùng đầu ngón tay cầm những hạt mã não cẩn thận vuốt ve, ánh mắt như có như không mà nhìn về phía Lý tiên sinh đứng một bên.

Lý tiên sinh mỉm cười không làm phiền hai anh em gặp nhau.

Tần Tiểu Du ôm anh trai xong, lùi lại một bước nói: "Anh, sao anh và Tiểu Hồng lại ở trên phi thuyền?"

Chiếc phi thuyền này mang logo của bộ phận xử lý hậu quả. Những người dị năng đi xuống đều mặc đồng phục màu xanh lam, rõ ràng là nhân viên của bộ phận xử lý hậu quả.

"Anh thực hiện một nhiệm vụ ở sa mạc Tháp Lý Khắc, giải cứu mười nhà nghiên cứu khoa học bị thế lực Ám vương bắt cóc." Tần Lâm giải thích ngắn gọn tình hình.

Sa mạc Tháp Lý Khắc giống như thảo nguyên Tạp Sa Mộc, là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở phía Tây Bắc. Hai người cách nhau hơn trăm km, Tần Lâm đã phá hủy một căn cứ nhỏ, giải cứu các nhà nghiên cứu khoa học, đưa tới bộ phận xử lý hậu quả.

Sau khi xử lý xong, cả nhóm chuẩn bị bay trở lại chi nhánh của Cục quản lý dị năng phía Tây Bắc. Trên đường đi, họ nhận được nhiệm vụ. Có một cơ sở nghiên cứu lớn ẩn náu trong vùng núi tuyết gần thảo nguyên Tạp Sa Mộc, người nhận nhiệm vụ chỉ là thợ săn cấp bốn, nhưng đối phương lại gửi tin nhắn yêu cầu bộ phận xử lý hậu quả tới.

Ý tứ của chi nhánh là để Tần Lâm chuyển hướng lộ trình, đi đến căn cứ trên núi tuyết, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với thợ săn cấp bốn, nhất định phải giải cứu và giúp đối phương thực hiện nhiệm vụ.

Thế là Tần Lâm và Tiểu Hồng cùng  nhau tới.

Không ngờ lại gặp được Lý tiên sinh và Tần Tiểu Du.

Chẳng trách thợ săn cấp 4 đã gửi tin nhắn  tới bộ phận xử lý hậu quả. Nhìn hiện trường xác chết rải rác khắp nơi, có thể thấy trận chiến khủng khiếp đến mức nào.

Khủng khiếp nhất chính là quỷ húy máu ở khắp nơi.

Chỉ cần Lý tiên sinh còn ở đây, cho dù có bao nhiêu quỷ hút máu lợi hại cũng chẳng làm nên chuyện gì.

"Thì ra là vậy!" Tần Tiểu Du nghe xong lời anh trai lập tức hiểu ra: "Đúng là vừa vặn, bên này bọn em vừa kết thúc trận chiến, bộ phận xử lý hậu quả đã tới."

"Quác quác ~" Tiểu Hồng vui vẻ kêu lên.

Tần Lâm cúi đầu, nhìn thi thể trên mặt đất, nhận ra thân phận của kẻ đó, cau mày nói: "Ông ta là tiến sĩ Hồng?"

"Anh, anh quen ông ta sao?" Tần Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông ta chính là tên đầu sỏ gây tội! Ông ta đã tạo ra quỷ hút máu, thậm chí Ám vương cũng trở thành vật thí nghiệm của ông ta, tạo ra hàng loạt đồ giả, tấn công bọn em."

Tần Lâm nói: "Ừ, 25 năm trước anh đã từng chiến đấu với ông ta."

Tần Tiểu Du rất kinh ngạc. 25 năm trước, anh trai cậu mới 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ. Nếu chiến đấu với tiến sĩ Hồng, một con quái vật ngàn tuổi, anh cậu chắc chắn sẽ gặp nhiều bất lợi.

"Anh phá hủy một căn cứ nghiên cứu quan trọng của ông ta, phá hủy bản sao của ông ta, suýt chút nữa bắt được ông ta. Đáng tiếc ở giữa xảy ra chuyện, ông ta liền trốn thoát." Tần Lâm bình tĩnh nói.

Tần Tiểu Du chớp mắt.

Cậu thực sự không nên đánh giá thấp sức mạnh của anh trai mình.

Anh trai 23 tuổi, lúc ấy đã là chấp hành quan.

Một sợi dây leo mọc ra từ lòng bàn tay Tần Lâm, y kiểm tra cái đầu còn nguyên vẹn duy nhất của tiến sĩ Hồng, kéo tai của ông ta ra để lộ dãy số ở mặt sau, lạnh lùng nói: "Đây là một bản sao."

Tần Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi: "Chết tiệt! Tên này điên đến mức nào vậy?"

Tạo ra những bản sao vô hạn, không hề có điểm mấu chốt về đạo đức mà tiến hành các thí nghiệm khoa học chống lại con người, quả thực là u ác tính của thế giới.

Khẽ vỗ nhẹ vai cậu, Tần Lâm nói: "Ác giả ác báo, một ngày nào đó sẽ bị diệt trừ."

"Vâng." Tần Tiểu Du nắm chặt tay thành nắm đấm, nói: "Anh, sau khi chuyện này kết thúc, anh còn việc gì nữa không?"

"Tạm thời không có." Tần Lâm lắc đầu.

Đôi mắt của Tần Tiểu Du sáng lên: "Vậy chúng ta về nhà một chuyến đi!"

Tần Lâm nhìn ánh mắt sáng ngời của em trai, đáp: "Ừ."

Tần Tiểu Du trong lòng vui vẻ, quay người nắm lấy tay Lý tiên sinh nói: "Lý tiên sinh, cũng cùng về đi!"

Lý tiên sinh mỉm cười dịu dàng, nói: "Được."

Ánh mắt Tần Lâm rơi vào bàn tay đan vào nhau của em trai mình và Lý tiên sinh, y không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay Lý tiên sinh.

Nó giống hệt chuỗi hạt trên đầu em trai y.

"Quác quác ~" Tiểu Hồng hét lên. Đừng quên nó.

Tần Tiểu Du chạm vào mào của nó: "Yên tâm đi, anh đương nhiên sẽ không quên em."

"Bùm bùm bùm ——"

Đột nhiên, toàn bộ tòa nhà rung chuyển vài lần, một tiếng động lớn phát ra ở một tầng nào đó.

Ba người vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu lên nhìn.

Kỳ Vân và Hạ Hải mang theo một đội dị năng tiến vào tòa nhà để tìm kiếm những người mất tích. Trong vòng mười phút, đột nhiên có tiếng động bất thường. Chẳng lẽ họ gặp phải vấn đề khó khăn?

"Lên nhìn xem!" Tần Tiểu Du lo lắng nắm lấy tay Lý tiên sinh.

"Đi thôi." Lý tiên sinh thoải mái nhấc Zamzai bị trói lên, để gió nâng bọn họ trực tiếp bay lên tầng lầu nơi phát ra tiếng động lớn.

Bên trong tầng lầu, Kỳ Vân cùng Hạ Hải và những người khác sửng sốt khi đứng trước từng hàng người nhân bản được ngâm trong chất lỏng màu xanh lam.

Ngoài Ám vương, còn có bản sao của những huyết tộc khác, một số thậm chí còn chưa thành hình, chỉ có phần thân trên và các cơ quan nội tạng chưa hoàn chỉnh.

Kỳ Vân kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Giữa muôn vàn bình chứa, y nhìn thấy người y yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro