2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù khá sơ sài nhưng Cale cũng đã suy nghĩ nhiều đối sách cho từng trường hợp khác nhau.

"Hans. Đừng làm phiền ta, đem đồ ăn vào sau khi chuẩn bị xong"

Quả nhiên Ron không bám theo cậu. Cale để Kị sĩ và Hans ở ngoài, đóng cửa phòng, rồi ngả lưng lên giường trong sự hài lòng. Và rồi trước khi đồ ăn được đem đến, sự mệt mỏi cùng men rượu đưa cậu vào giấc ngủ trong vô thức.

Đó là lý do mà cậu không biết được là kế hoạch đã thất bại. Thực tế là lưỡi dao của Beacrox nhắm vào cổ Choi Han, còn thanh dao găm của Ron thì hướng thẳng vào tim cậu ta.

Ngoài ba đương sự ra, thì đây là sự kiện nhỏ mà không ai biết đến.

Đêm muộn. Hans đang phải đứng trước mặt Bá Tước Deruth. Hắn bắt đầu báo cáo, Deruth im lặng lắng nghe đến hết.

"Và hiện tại, thiếu gia đang ngủ"

Ngay khi tất cả báo cáo đã hết, Deruth mở lời.

"Đến quán trà của con riêng của Thương đoàn Flynn theo như báo cáo của tay đánh xe. Và hôm nay đem theo một thiếu niên không rõ danh tính về nhà. Khác với thường lệ, vẫn giữ được tỉnh táo sau khi uống rượu "

Báo cáo của Hans khá ngắn, Deruth nghiền ngẫm nội dung ngắn ngủi ấy.

"Có cần cho người theo dõi không ạ?"

Ông khuẩy tay phản đối câu hỏi của Hans. Ông không muốn cho người theo dõi xem con trai mình làm gì ở ngoài kia đến tận lúc về.

"Không cần. Dẫu sao chỉ cần ở trong lãnh địa này, dù nó có làm gì thì cũng nằm trong tầm kiểm soát của ta."

Trong các Phó quản gia trẻ, Deruth quý trọng Hans nhất. Luôn hoàn thành tốt việc được giao và là người có nhân phẩm tốt.

"Ngươi chỉ cần trông coi Cale và báo cáo lại như bây giờ là được"

"Tôi hiểu rồi"

Hans không hỏi thêm gì và cúi đầu.

Deruth. Ông không có năng lực đặc biệt nào, cũng không có mối quan hệ với bè phái quyền lực nào. Như những đời Gia chủ trước, ông cai trị lãnh địa Henituse, thu về nguồn lợi từ đá cẩm thạch và rượu vang. Ông là kiểu người chỉ giỏi trông coi lãnh thổ của mình.

'Cale đã thay đổi rồi'

Cale trở nên khác với thường ngày. Không phải là đột nhiên mạnh lên hay trở nên thông minh. Chỉ là cách hành xử khác với trước.

"À, Hans. Còn chuyện này nữa"

"Vâng thưa Bá Tước"

"Đem cho ta thông tin về con riêng của Thương đoàn Flynn"

Chủ quán trà, Billos. Deruth biết cậu ta là con riêng của Thương đoàn Flynn. Bởi phần lớn rượu vang sản xuất tại lãnh địa đều được tiêu thụ bởi Thương Đoàn này.

"Tôi xin phép được rời đi ạ"

"Được rồi"

Nhìn Hans biến mất sau cánh sửa phòng làm việc, còn lại một mình, Deruth chìm vào trong suy nghĩ. Ngoài Cale ra, còn rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ.

Bầu không khí ở Đại Lục không bình thường.

Cảm giác như trước khi núi lửa phun trào vậy. Nằm ở vùng đất biên giới của Vương Quốc, Deruth cảm nhận rõ được điều này. Bởi những chỉ thị liên tục. Lá thư từ Hoàng cung, ông nhận được hôm nay càng khiến ông chắn chắn hơn về bầu không khí ấy.

Gia đình Bá Tước Henituse đã luôn bảo đảm về nguồn lợi và từ từ phát triển mạnh hơn từ đời này qua đời khác. Lời dạy gia truyền qua các đời Gia chủ trước.

'Không cần được ghi vào sử sách. Thay vào đó chỉ cần sống vì hạnh phúc và hòa bình'

"Phải tu sửa tường thành mới được"

Không biết chiến đấu để tranh giành và không giỏi dùng đầu óc vào những phương pháp bảo vệ, nhưng Deruth vẫn suy nghĩ không ngừng nghỉ về điều này.

* * *

Có những lúc, cơ thể chiến thắng tinh thần.

"Cậu chủ cứ ngủ mê mệt mà không chịu dậy"

Cale đã ngủ nướng. Tệ hơn là do Ron mang đến nước chanh thay vì nước mát làm bụng cậu cồn cào. Nhưng cậu chẳng dám nói gì.

Bởi Ron đang quấn băng ở cổ.

"Bị thương à"

"...người lo lắng cho tôi sao?"

"Không, gì chứ. Ngứa mắt thôi"

"Không có gì đâu. Chỉ là bị mèo cào thôi ạ"

Con 'mèo' ấy là ám chỉ con người vô tội nào vậy? Cale chắn chắn là hôm qua, vận mệnh của ai đó đã bị thay đổi. Cậu lảng tránh nụ cười ghê tởm và ánh mắt của Ron , và hướng thẳng về phía cửa phòng ngủ. Vì dậy muộn mà cậu phải nhanh chóng hành động.

"Người ra ngoài luôn sao?"

"Ờ. Ta sẽ tự lo chuyện ở ngoài"

"Vâng. Còn điều này thưa cậu chủ"

Trước lời Ron, Cale buông tay cầm cửa mà cậu đang nắm rồi quay lại nhìn lão ta. Ron đang nở nụ cười ranh mãnh.

"Nước chanh vị thế nào ạ?"

"Ngon. Ngon lắm"

Giọng Ron hạ thấp xuống.

"...Thật vậy sao?"

"Ờ"

Câu hỏi kiểu gì vậy?

Bởi ông ta là kẻ mà cậu không phớt lờ được, nên cậu trả lời qua loa rồi xoay tay cầm cửa. Cửa được mở toang ra.

Quoàng. Rồi bị đóng ngay lại.

"...Ron"

Trước lời gọi của Cale, Ron đứng cạnh nở nụ cười phúc hậu và thì thầm với cậu.

"Cậu chủ, người ngạc nhiên sao? Vị khách tới hôm qua đã đứng đợi người ngoài cửa"

Giật hết cả mình. Ngay khi mở cửa, vì hai đồng tử nhìn cậu chằm chằm của Choi Han mà tim cậu đập loạn lên rồi lỡ đóng sầm cửa. Cậu đưa tay sờ túi áo. 10 triệu gallon nằm trong đấy khiến cậu trấn tĩnh lại.

Ron nhìn Cale chằm chằm và nói.

"Vì người mở cửa ngay tức khắc mà tôi đã không kịp báo trước. Dù đã bảo cậu ấy thoải mái đợi ở trong phòng. Nhưng cậu ấy bảo nhất định phải gặp được người nên đã đợi trước cửa"

"Có việc gì nhỉ?"

Cale đối diện với Choi Han như chưa từng đóng sầm cửa trước đó. Cậu thản nhiên hỏi và lướt nhìn dáng vẻ của Choi Han. Sau khi tắm rửa, chỉnh lại đầu tóc, mặc đồ mới thì trông cậu ta sáng sủa và sạch sẽ hẳn ra. Nhưng khó mà nghĩ vậy khi nhìn mắt cậu ta.

Hiện tại, Choi Han đang trong tình trạng điên loạn. Bởi thế nhìn mắt Choi Han lúc này khiến Cale cảm thấy ớn lạnh.

Choi Han cũng nhìn cậu chằm chằm và mở miệng.

"Tiền cơm"

"Huh?"

"Tôi sẽ trả lại tiền cơm"

Khác với hôm qua, Choi Han dùng kính ngữ. Nhưng so với chuyện đó thì từ 'tiền cơm' khiến Cale cau mày.

Trả tiền cơm ấy hả. Ai lại đi làm cái việc khiến trụy tim ấy chứ. Có điên mà đi dùng sức lao động của Choi Han. Cậu chỉ muốn nhanh chóng khiến cho Choi Han rời khỏi lãnh địa này.

Tất nhiên là Choi Han sẽ đồng ý nếu như Cale bảo đó là để trả tiền cơm. Cậu ta là người như thế. Nhưng từ đầu Cale chẳng có việc gì như thế cho cậu ta cả.

"Thôi đi. Ta không cần. Ngoài chuyện đó ra không có việc gì sao?"

Cậu nhanh chóng từ chối đề nghị trả tiền cơm và hỏi về chuyện khác. Choi Han nhìn Cale như xuyên thủng cậu. Ánh mắt đấy khiến Cale tưởng tượng đến khung cảnh mình bị đánh, tay cậu từ từ nổi da gà. Lúc đó, Choi Han mở miệng.

"Tôi có chuyện muốn nhờ"

Cale nhắm mắt lại trước từ 'nhờ'. Không được phép tiếp xúc nhiều với cậu ta. Điều Choi Han muốn nhờ, không gì khác là việc về làng Harris.

Trong truyện, Cale đã chỉ trỏ rằng dân làng Harris là những thứ bỏ đi. Nhớ lại việc bị đánh vì chuyện đó, Cale mở lời.

"Việc ngươi muốn nhờ hãy nói với Hans. Hắn ta sẽ tự lo liệu mà giải quyết hết"

Cale mở mắt và đối mắt với Choi Han đang im lặng và đứng như một tảng đá.

"Hắn là Phó quản gia rất được việc. Ngươi có nhờ chuyện gì thì cũng giải quyết được nên cứ nói với hắn"

Cale đặt tay lên vai Ron đang đứng cạnh. Cảm nhận được Ron vừa giật mình nhưng trước mắt cậu quyết định khiến hai kẻ này biến mất trước mắt mình đã.

"Ron đây cũng là người có năng lực. Sẽ giúp đỡ cho việc ngươi muốn nhờ. Ron. Là khách của ta nên hãy hoàn thành ý nguyện của cậu ấy"

Sau khi chỉ thị cho Ron, cậu bỏ tay khỏi vai lão.

"Chẳng phải ngài không hề quen biết tôi sao?"

Cale quay đầu lại. Cậu thấy ánh mắt Choi Han vẫn đang nhìn mình. Chắc bởi đã quen, Cale không thấy rùng mình nữa, cậu cảm nhận được sự thuần khiết không thể che giấu của Choi Han dù đang trong trạng thái điên loạn.

"Sao ta lại phải biết ngươi? Ta cần lý do gì khi giúp một kẻ khốn khó hơn mình sao?"

Mắt Choi Han giật nhẹ lên trước lời Cale. Khung cảnh ấy lọt vào tầm mắt Cale vì cậu vẫn đang chắm chú nhìn Choi Han. Cậu ta thấy khó chịu vì bị cho là kẻ khốn khó hơn mình sao? Cale nhanh chóng tiếp lời.

"Nhìn mặt ngươi thì có vẻ không phải yêu cầu gì khó. Dù sao, nếu là chuyện quá khó thì Hans sẽ tự biết giới hạn"

Cậu đẩy Ron về phía Choi Han, rồi quay lưng lại với hai người đó.

"Vậy nhé, ta đang bận"

Cale hướng tới phòng làm việc của cha mình, Deruth. Bởi hôm nay cậu cần kha khá tiền tiêu vặt. Cậu nghe thấy tiếng Ron vọng từ phía sau.

"Thưa cậu chủ, tôi sẽ cố hết sức hoàn thành công việc như ý người"

Vậy cũng được mà không vậy cũng chẳng sao. Rán hay chiên không phải việc của Cale mà là việc của Nhân vật chính cùng đồng đội tự biết mà làm. Nhờ cậu mà họ gặp nhau sớm 4 ngày so với dự tính nên chẳng phải sẽ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn sao?

Ron nhìn Cale đang xa dần, rồi nhìn xuống cốc nước rỗng đang cầm trên tay.

"Thật thú vị"

Cún con không biết sợ kia rất ghét đồ chua. Bây giờ vẫn ghét. Nhưng giờ lại uống.

Ron mân mê cổ mình. So với vết thương lâu lắm mới có này, một thứ thú vị hơn khiến ông để tâm.

Cún con không biết sợ lại bắt đầu sợ ông.

Đã biết gì đó chăng?

"Dẫn đường đi"

Ron quay mắt hướng về giọng nói bên cạnh. Ông thấy ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm đang nhìn mình của Choi Han. Tên khốn này đã nhận ra ông là một kẻ giết người trong giao chiến ngắn tối qua.

"Chắc rồi"

Thể loại nồng nặc mùi máu người như tên nhóc này lại đang giả vờ lương thiện. Dù có điên nhưng kẻ quá sức điên dại này khiến Ron thấy buồn cười.

Tối qua, khi chạm mặt, từ tên nhóc kia, Ron đánh hơi thấy mùi hôi thối đáng sợ và tàn nhẫn của 'Dạ Lâm'. Đó là mùi mà Ron biết.

Tất nhiên là không phải mùi hôi của ông mà là mùi hôi thối bốc ra từ kẻ khác. Hiện tại, sau khi đã tắm rửa, Ron không ngửi thấy được mùi này từ Choi Han nữa.

'Cũng phải, bọn chúng đâu thể đến được đây'

Ông nhớ tới việc tối qua rồi nói với tên nhóc trông có vẻ như đã gặp nhiều bất hạnh.

"Theo ta"

Ron bước đi để hoàn thành mệnh lệnh của cậu chủ Cún con. Choi Han theo sau. Choi Han hướng mắt về phía Cale đã biến mất, rồi quay lại nhìn về phía trước.

Cale vác một túi bánh to gấp hai lần hôm qua đến đỉnh đồi ở khu ổ chuột. Cậu đụng mặt hai chị em hôm qua.

Mấy đứa bé ngậm chặt miệng và liếc nhìn Cale. Cậu bật cười, lấy ra hai túi nhỏ rồi chìa ra trước mặt hai đứa trẻ và lắc lắc.

"Cầm đi"

Trước hành động ấy, bé gái từ từ tiến tới. Cale nhăn mặt trước bộ dạng của bé gái với mái tóc xám nhạt đang tiến tới. Cô bé vừa ôm hông vừa khập khiễng bước tới.

"Này"

Cậu đưa 2 cái túi sang phía bé trai.

"Nhóc đến đây lấy đi"

Thằng bé nhào tới và ôm lấy lấy 2 cái túi rồi nhanh chóng tránh xa cậu. Cale dõi theo thằng bé với mái đỏ sẫm, khác với màu tóc đỏ rực của mình.

Cale quay đầu không chút lưu luyến, rồi tiến gần đến cây ăn thịt người

"Woa"

"Không phải bánh mì. Là thịt và bánh ngọt!"

Nghe thấy tiếng của hai chị em nhưng Cale chẳng để tâm. Cậu đã đến khu vực của cây ăn thịt người.

Ùuuu-n-g---

"...hơi đáng sợ đấy"

Cái cây đen sì không một chiếc lá ấy không hiểu sao lại hành động như đang chào mừng cậu. Trước cảm giác đáng sợ ấy, Cale đổ túi bánh vào cái lỗ ở gốc cây với một biểu cảm khó chịu.

Bánh mì biến mất không sót cái nào.

Ngay lúc ấy.

[Thêm nữa, cho ta thêm nữa]

'...điên mất thôi'

Cái cây phản ứng như những gì trong truyện mà cậu đã đọc. Giọng nói của một cô gái yếu ớt. Đúng vậy, kẻ chết đói kia từng là Thần Nữ phục vụ Thần Linh. Khác với Thánh Nữ của Thần Điện hay Giáo Đoàn ngày nay, cô ta là Thuật sư Cổ Đại. Thuật sư của thời Cổ Đại có thể hiểu đại khái là những kẻ có Siêu năng lực hoặc những kẻ nhận được sự ưu ái của thiên nhiên.

'Cale. Tối nay hãy đến phòng đọc sách của ta'

Đó là lời Deruth nói với Cale khi cậu đến xin tiền tiêu vặt. Thế nên dù muộn đến mấy thì  cậu cũng phải rời khỏi đây trước bữa tối.

'Một nửa'

Hôm nay cậu định hoàn thành một nửa. Cậu đi xuống từ đỉnh đồi để tiếp tục lấy thêm bánh. Cậu nhìn thấy hai đứa bé miệng dính vụn bánh ngọt đang ngẩn ngơ nhìn mình.

"Tks"

Cậu đanh mặt rồi tặc lưỡi lướt qua cặp chị em.

Cale đi vào khu tập trung nhiều quán bánh trong chợ. Hôm nay cậu đã lấy bánh ở cửa hàng hôm qua nên để không phải đợi họ chuẩn bị, cậu phải tìm một quán khác. Ngay lúc ấy

"Thưa Th-thiếu gia"

Nghe thấy giọng nói lạ của một người phụ nữ, Cale ngoảnh mặt lại. Một phụ nữ trung niên đang nở nụ cười ngượng nghịu và giơ hai tay chỉ về cửa hàng của bà. Ngón tay run lẩy bẩy, đầy sợ hãi nhưng người phụ nữ vẫn rất thẳng thắn.

"Ở đây có rất nhiều bánh"

Cale nở nụ cười. Người phụ nữ này quả là kẻ biết kinh doanh. Những người trong chợ lén lút liếc nhìn khung cảnh ấy.

Cale ném một đồng vàng và người phụ nữ nhanh chóng bắt lấy.

"Lấy hết tất cả cho ta. Gói nhanh lên"

Ngay lập tức, nụ cười xuất hiện trên khóe miệng người phụ nữ trung niên. Bà ta nhanh chóng đi vào trong cửa hàng và lấy ra một túi bánh khổng lồ. Bánh đã được gói sẵn

"Của ngài đây ạ"

Woa. Bà ta quả là một người được việc. Một người biết cách kiếm tiền.

"Chúng tôi có thể chuẩn bị thêm nhiều hơn nữa"

Bà ta càng khiến cậu thấy vừa lòng hơn. Ngay lúc đấy

"Thiếu gia! Chúng tôi cũng có thể làm nhiều hơn"

Một lão già cùng khu ở phía đối diện đột nhiên giơ tay và tiến tới. Lão ta mặc đồng phục của một tiệm bánh. Trước điệu bộ hớt hải ấy, Cale ném cho lão ta một đồng vàng rồi bảo.

"Lần tới sẽ đến cửa hàng của ngươi. Chuẩn bị trước đi"

"Cảm tạ ngài"

Cale cảm thấy thán phục. Mới nào còn tránh né Kẻ vô lại này mà khi cần kiếm chác lại không ngần ngại tới gần. Có vẻ bởi họ biết rằng Cale không đánh ai trừ những kẻ giở trò cướp giật ra. Nhưng phần nào, cậu cũng đã hiểu được tại sao lãnh địa Henituse lại phồn thịnh đến vậy.

'Ngày mai, cứ đến lấy bánh ở ba cửa hàng kia là được'

Bởi đã cho mỗi nơi một đồng vàng nên ngày mai cậu cứ lần lượt mang theo một túi bánh là được. Cale cảm thấy hài lòng khi công việc trở nên suôn sẻ hơn.

Tuy nhiên có một kẻ đang theo dõi cậu.

"Hm"

Là bếp trưởng Beacrox. Giống như cha mình, hắn đang phải quấn băng ở cổ và dõi theo Cale. Hắn nhìn chòng chọc vào cảnh cậu mua bánh mì và một ít dược liệu rồi hướng về phía khu ổ chuột.

"...điên rồi sao?"

Từ hôm qua tới giờ, nhìn thế nào cũng thấy Cale có vẻ bị điên rồi.

Hắn không mấy để tâm khi cha mình bảo đó là một kẻ thú vị. Nhưng càng quan sát hắn càng thấy cậu ta quả là thú vị. Cảm giác thú vị tương tự khi quan sát tên nhóc tóc đen. Ánh mắt Beacrox tóe lửa.

Chủ nhân của quán trà có tầm nhìn cao nhất thành Western, Billos vừa uống trà trong khi nghe báo cáo của thuộc hạ.

"Thiếu gia Cale lui tới khu ổ chuột?"

"Vâng ạ. Billos-nim"

"Vậy à"

"Với lại, có liên lạc từ thủ đô rồi ạ"

"Vậy hả?"

Dù bị lấp trong mớ thịt nhưng đồng tử tròn xoe của Billos tóe lửa. Tên thuộc hạ điếng người trong giây lát rồi tiếp tục báo cáo.

"Vâng. Được biết Hoàng Cung sẽ sớm tập trung nhân lực. Bởi vậy Billos-nim được lệnh nhanh chóng trở về để nhận nhiệm vụ mới"

Cạch. Đặt tách trà xuống rồi hắn hất cằm ra lệnh cho thuộc hạ.

"Ngươi có thể lui đi"

Tên thuộc hạ ẩn vào trong bóng, không một tiếng động, biến mất khỏi căn phòng. Billos nhìn chằm chằm vào nơi tên thuộc hạ đã biến mất, hắn nhếch mép.

"Lại tưởng ta là con chó giữ nhà nữa chắc?"

Hắn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt xa xăm như hướng thẳng về phía thủ đô.

"Cái, cái này đâu phải bánh mì. Đâu phải"

"Thì sao?"

Cale khịt mũi trước bé gái đang vừa nhận dược liệu trong tay vừa lắp bắp 'đâu phải' ấy rồi hướng về phía cây ăn thịt người. Nhưng bé trai kia lại cản bước cậu.

"Không được chết đâu"

Lần này lại là cậu em trai. Lần này cậu chẳng cau mày mà cứ thế vượt qua cậu bé.

Cale, không, Kim Soo Rok.

Đứa trẻ mồ côi không có gì nổi trội. Bởi thế mà có rất nhiều người đồng cảm với sự đáng thương của cậu.

Cần phải có lý do để đồng cảm với những kẻ đáng thương sao?

Đó là câu nói cậu được nghe khi còn bé. Đứa trẻ ăn xin. Đứa trẻ mồ côi tội nghiệp. Chẳng cần lý do gì cho sự đồng cảm. Cậu cũng từng hiểu sai về câu nói ấy, nhưng dần lớn lên, cậu cũng hiểu rõ được ý nghĩa của nó.

Những việc xuất phát từ tấm lòng thì không cần, không cần sự can thiệp của lý trí.

"Bực thật đấy"

Cale ghét phải thấy cảnh những đứa trẻ phải chịu đau. Nhưng dù vậy cậu cũng không có ý định an ủi hay bảo hộ cho cô bé. Cậu nhăn mặt rồi nói với bé gái đang e ngại khậng khiễng tiến lại và cả đứa bé trai theo cạnh.

"Không chết đâu"

Trước lời cậu, cặp chị em không theo sau nữa. Cale chẳng thấy vui chút nào khi vừa làm chuyện mà bản thân mình ghét nhất. Cale ghét nhất là xía vào chuyện của kẻ khác nhưng hôm nay cậu đã mua dược liệu trị thương cho bé gái.

Ùuung----

[Cho ta thêm, thêm nữa.]

"Phải rồi. Ăn hết đi"

Cale đổ bánh vào lỗ dưới gốc cây một cách thô lỗ. Cậu cũng chẳng thấy sợ nữa. Ngay tức khắc toàn bộ bánh biến mất sau bóng tối. Giờ đây khá khó để gọi nó là 'bống tối'. Cậu nhìn thấy khoảng không ngập ánh sáng xám. Chỉ mỗi ánh sáng màu xám mà thôi.

'Quả là đáng tiền'

Sau khi đổ bánh một lần nữa, Cale hướng về nhà Bá Tước. Vào lần thứ ba, không nhìn thấy cặp chị em nữa khiến cậu thấy nhẹ lòng.

Nhưng trên đường quay về nhà Bá Tước, cậu sững người khi bắt gặp 2 con mèo đang rên rỉ.

'Hai con mèo hôm qua đây mà. Không lẽ tụi nó nhớ mặt mình sao?'

Lông bạc với mắt vàng kim, Lông đỏ với mắt vàng kim. Hai con mèo không kêu lên mà nhìn chằm chằm Cale. Cậu không muốn dây thêm chuyện, nên giả vờ không biết rồi nhanh chóng hướng về nhà Bà Tước.

Và rồi để phải nghe những lời gây kinh ngạc từ cha cậu, Deruth.

"...mong cha nói lại một lần nữa"

"Được rồi. Cale"

Đứng cạnh Cale là Basen. Nội dung không hề được viết trong truyện đang diễn ra trước mặt cậu.

"Con hãy đại diện cho gia môn và đến Hoàng Cung"

Đầu óc cậu quay cuồng trong phút chốc.

"Vốn dĩ đã định để Basen đi, nhưng con là trưởng nam của gia đình mà"

Thấy nụ cười dịu dàng của Deruth, Cale mấp máy miệng liên tục.

Tới Hoàng Cung vào lúc này sao. Cale nhanh chóng lật lại nội dung của 'Sự ra đời của Anh Hùng'. Trong lúc ấy, Deruth lại tiếp lời.

"Có một buổi Lễ lớn ở Hoàng Cung. Một ngày trong đó dành riêng để gặp mặt các Quý tộc đại diện cho mỗi lãnh địa. Dù Hoàng Cung là lần đầu nhưng năm trước Basen cũng từng tham dự kiểu sự kiện như vậy. Nhưng lần này ta giao cho con"

Đại lễ tại Hoàng Cung. Từ ấy khiến Cale nhớ tới một sự kiện.

Vụ khủng bố ở Quảng Trường.

Nơi tập trung nhiều người dân thủ đô. Tại đó xảy ra vụ khủng bố do 'Tổ chức Bí ẩn' cầm đầu. Lúc ấy, người đã cản một nửa vụ nổ là anh hùng Choi Han của chúng ta. Đây là lần thứ 4 Choi Han đụng độ 'Tổ chức Bí ẩn".

Và kết quả là Choi Han đã cứu sống hầu hết người dân ở quảng trường. Tiếp xúc với Hoàng Cung, gặp và trở thành bằng hữu với Hoàng Thế Tử (*).

Toàn thân cậu ớn lạnh.

Bởi là sự kiện xoay quay Choi Han, nên trong truyện không đề cập nhiều tới các quý tộc tham dự. Chỉ được biết sau sự kiện này, Choi Han có thêm nhiều đồng đội và cả thế lực uy quyền chống lưng.

Phải đến hiện trường vụ khủng bố ấy ư. Tất nhiên là cậu không rõ các quý tộc có đến tham dự tại quảng trường ấy hay không. Cale nhớ lại nội dung xuất hiện trong 'Sự ra đời của Anh Hùng'.

<Quảng trường tụ tập rất đông người. Nhưng chỗ trên cùng vẫn được để trống. Nhất định đó là chỗ dành cho Hoàng tộc. Ngoài ra Choi Han cũng thấy những kẻ khác ở hàng ghế cao. Nhưng quan trọng hơn với Choi Han là những thường dân đầy đủ già, trẻ, gái, trai đang tập trung lại tại quảng trường này. Tim cậu loạn nhịp bởi sự căng thẳng.>

<Cậu không muốn phải thấy nhìn người vô tội bị thảm sát hàng loạt một lần nào nữa>

'Những kẻ ở hàng ghế cao kia là ám chỉ các quý tộc chăng?'

Trong khi cha cậu đang nói nhưng Cale vẫn quay sang nhìn Basen. Basen không đoái hoài đến cái nhìn của cậu mà chăm chú nhìn cha mình.

'Thằng nhóc này vốn được chỉ định tham dự những sự kiện như vậy, mình có nên thử bảo nó đi không nhỉ?'

Cale liên tục đóng mở miệng. Cậu không muốn đến những nơi nguy hiểm. Nhưng cậu lại không hề mở lời nhắc đến Basen.

Mối quan hệ không tốt cũng không xấu. Người dưng. Đó là quan hệ giữa Cale và Basen. Basen khá e ngại Cale nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Đầu óc cậu trở nên bối rối. Vốn dĩ trong truyện, Cale đã đi sao? Có lẽ nào lại gửi kẻ vô lại lên thủ đô. Tóm lại là tại sao lại gửi cậu đi? Cậu đã làm gì sai để bị như vậy?

"Con có thể lên đường sau 5 ngày nữa."

Sau 5 ngày. Từ đó thoát ra khỏi miệng Deruth báo cho Cale biết được là bằng cách nào đó câu chuyện nguyên tác đã bị thay đổi, vốn dĩ Cale không thể nào lên thủ đô được.

Bởi chính xác 4 ngày sau, Cale sẽ được chuyển về nhà Bá Tước sau khi bị Choi Han đánh thừa sống thiếu chết.

"Cale. Trước khi mà Basen có thể thì con đã tham dự những sự kiện kiểu như vậy mà. Vậy nên đến lúc ấy cứ thoải mái mà lên đường"

"Thưa cha"

Deruth nhìn Cale khi cậu gọi. Basen cũng liếc nhẹ về phía anh trai.

"Con thấy hơi bối rối trước chuyện đột ngột như vậy. Từ năm trước trở đi, con đã không còn tham gia những sự kiện như vậy nữa. Con không rõ lý do tại sao mình phải đi. Trước hết con sẽ suy nghĩ thật kĩ."

Deruth nói rằng ông đã hiểu, rồi bảo hai đứa con mình có thể ra ngoài. Cặp anh em rời khỏi phòng đọc sách.

Trong đầu Cale ngập tràn trong những suy nghĩ. Có lẽ nếu Cale làm loạn lên không chịu đi thì cha sẽ gửi Basen đi chăng? Nhưng cậu thấy thật khó chịu.

Ngay lúc đấy.

"Huynh trưởng"

Cale nghe thấy giọng nói của Basen. Cậu quay đầu. Vẫn không hề nhìn cậu, ánh mắt của Basen hướng thẳng về phía trước. Cậu thiếu niên 15 tuổi, tránh ánh mắt Cale, nhìn thẳng phía trước mà nói.

"Không có lý nào mà huynh trưởng không thể tham dự cả"

Hah. Cale thở dài.

Basen không để mắt đến hành động ấy của Cale, rời khỏi phòng đọc sách, cậu ta hướng thẳng về phòng mình. Cale nhìn cậu ta một lúc lâu.

"...cứ thế này thì không được rồi"

Kẻ đánh mất vị trí thừa kế gia môn, Cale. Kể từ năm trước, dù Basen hành xử lịch thiệp như người thừa kế của gia môn nhưng Cale vẫn không ngừng những trò phá hoại của mình. Cậu là sự sỉ nhục của gia môn.

Với một người như vậy thì có rất nhiều lý do để không thể đại diện cho gia tộc đến Hoàng cung. Nhưng Basen lại bảo là không có.

Cho rằng Cale có đủ tư cách để đại diện cho gia tộc.

'Cứ như này thì nguy thật'

Cale nhăn mặt. Cậu không nắm bắt được tình huống này.

Nhưng có một vấn đề.

'Cũng đáng thử đấy'

Sự kiện xảy ra trước mắt rất đáng để thử.

Bởi khả năng Cale không chết, mà bình an trở về là rất cao.

'Với lại nếu Basen chết và không thể trở thành gia chủ thì mình nguy mất'

Để Cale có được cuộc sống an nhàn, thì nhất định không được để Basen chết. Hơn nữa đây là cơ hội để cậu đạt 'Năng Lực Cổ Đại' ở những vùng đất khác sau khi có được 'Năng Lực Cổ Đại' tại lãnh địa này.

Cậu thấy nhẹ lòng hẳn.

Rồi cậu nhìn chằm chằm vào Phó quản gia Hans đang tiến tới. Gương mặt Hans có chút nghiêm trọng nhưng không hề tăm tối. Biểu cảm trong có vẻ khá cay đắng như ánh mắt lại rất thẳng thắn.

"Thiếu gia, Hôm nay về việc mà khách của ngài nh-"

"Hans"

Cale ngắt lời hắn rồi nói.

"Gọi vị khách ấy đến đây"

"Vâng?"

Dù là vậy, nhưng Cale xin được khước từ tổn hại. Nếu đã làm, thì cậu phải làm một cách thoải mái nhất. Với lại nhất định phải là làm điều đem lại lợi ích cho bản thân.

"À, giả như không muốn đến thì hãy nói như này"

Khi nhìn nét mặt Hans, Cale biết việc của Choi Han đã được giải quyết phần nào. Và trong truyện, dù Choi Han đã đánh Cale, nhưng Bá Tước Deruth vẫn lo hậu sự cho dân làng và lo liệu các vấn đề phát sinh tại làng Harris. Điều này, hiện tại vẫn vậy.

"Tiền cơm"

"Vâng?"

"Bảo hắn đến, ta có việc cho hắn rồi"

Phó Quản gia ngay lập tức sai một đầy tớ đi gọi Choi Han.

"Bây giờ hắn ta đang ở đâu?"

"Ah, tôi được biết cậu ta là đang ở cùng hầu cận Ron tại phòng bếp của bếp trưởng Beacrox"

Tim Cale đập mạnh khi cậu đang định bước vào trong phòng học. Quả nhiên ba người họ đã trở nên thân thiết.

"Lúc tôi vào thì bếp trưởng Bearcox đang chỉ cậu ta làm vài món ăn đơn giản"

"Nấu ăn?"

"Vâng"

Khóe miệng Cale nhếch lên. Nấu ăn gì chứ. Bảo là nấu ăn nhưng chắn hẳn là đang học về kĩ thuật tra tấn hoặc là Ron và Beacrox đang cảm thán tài nghệ kiếm kĩ của Choi Han. Không đến xem cũng biết.

"Việc hắn muốn nhờ là gì?"

"Ah"

Hans giật mình và thốt lên, rồi lập tức bắt đầu báo cáo bằng gương mặt nghiêm nghị. Tất nhiên nội dung báo cáo Cale đều đã biết trước.

Nhắc đến bi kịch tại làng Harris, Hans không thể kiềm chế được nỗi đau và sự thương tiếc trên gương mặt mình. Hắn bảo rằng Choi Han đã gặp và đưa lại 'Huy hiệu Trưởng làng' cho lãnh chúa.

"Ngươi bảo hắn đã gặp cha ta?"

"Vâng. Bá Tước đã ngay lập tức chỉ thị cho người tiến hành tang lễ, gửi điều tra viên, lính và cả Kị sĩ đến để điều ra chân tướng sự việc"

Mm. Hắn ta ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp.

"Nhưng vị khách kia bảo rằng sẽ không đi cùng"

Hans nhớ lại khung cảnh khi Choi Han gặp và trình bày sự việc với Bá Tước.

Dù giọng điệu lạnh nhạt nhưng ngón tay cậu ta run bần bật. Hans được biết Choi Han mới 17 tuổi. Về làng muộn do một mình vào rừng hái thuốc đã cứu sống tính mạng cậu ta, nhưng trước cảnh tất cả bạn bè, láng giềng cùng chung sống bị thảm sát đã cho cậu ta một cú sốc lớn như thế nào.

"Như vậy cũng được ạ?"

Bởi vậy mà Hans hỏi Cale. Không nói lời từ biệt lần cuối với dân làng có sao không?

"Tùy vào lựa chọn của hắn"

Cale bác bỏ câu hỏi của Hans rồi thay đổi chủ đề câu chuyện. Cậu biết tại sao Choi Han lại như vậy. Choi Han đã nói lời từ biệt khi chôn cất thi thể dân làng rồi, thứ duy nhất còn thiếu là trả thù cho họ.

"Ron vẫn đang chăm sóc cho hắn hả?"

"Vâng. Ông ấy lo tất cả các bữa ăn và đối xử rất tình cảm"

Quả nhiên, ba kẻ ấy rất hợp nhau.

"Ah"

Hans sự nhớ ra điều gì đó và nói với Cale.

"Ron-ssi(*) có vẻ đã bị thương khi làm việc lúc chiều ạ. Ông ấy đang bị quấn băng ở cổ tay."

"Vậy hả? Đem thuốc cho ông ta"

Lão ta lại đi giết ai đó về chứ gì. Cale miễn cưỡng đáp lại. Lúc đấy cậu nghe thấy giọng Hans.

"...Tôi chắn chắn sẽ truyền lại lời nói và tấm lòng của ngài đến Ron-ssi"

"Sao cũng được, tùy ngươi"

Trước vẻ không để tâm của Cale, Hans định nói thêm điều gì đó nhưng lại có tiếng khác vang lên trong phòng học.

Cốc, cốc, cốc.

Là tiếng Choi Han đã đến. Hans mở cửa, Cale có thể thấy cậu ta đang đứng trước cửa. Cale ra dấu tay bảo Hans ra ngoài, Hans cúi đầu và lặng lẽ rời khỏi phòng học. Chỉ còn lại Choi Han và Cale.

Cale ngồi vào bàn và chỉ vào cái ghế ở phía đối diện mình.

"Lại kia ngồi đi"

Choi Han chầm chậm quan sát phòng học rồi ngồi vào ghế. Cale để cậu ta có thời gian nhìn hết phòng học.

Một anh hùng ngay thẳng và thông minh như Choi Han rất thích đọc sách. Bởi thế mà ngay khi rời khỏi Dạ Lâm đến làng Harris, Choi Han đã học chữ từ Trưởng làng.

"Việc có thể trả tiền cơm là gì vậy?"

Đi thẳng vào vấn đề luôn nhỉ. Cậu nở nụ cười trước sự thẳng thắn ấy của Choi Han.

Tiền cơm. Choi Han luôn thấy bứt rứt vì món nợ ấy với cậu.

Cale - Kim Rok Soo, cậu nhận ra mình đã làm thay đổi phần đầu cốt truyện của 'Sự ra đời của Anh Hùng', cũng do đó mà có nhiều sự biến đổi xảy ra. Bởi vậy cậu cố hết sức để không làm mọi chuyện đi quá xa và đưa mạch truyện trở về ban đầu.

Nhưng.

Cậu lại phải đến thủ đô. Điều này sẽ khiến mạch truyện thay đổi nhiều hơn.

Cale đặt một tờ giấy lên bàn và nhìn Choi Han.

"Đã có việc đủ để ngươi có thể trả ơn bữa ăn. Nhưng ta phải xem ngươi có làm được không đã. Nói dễ hiểu là một bài phỏng vấn"

"Xin ngài hãy nói"

Trước lời nói kiểm tra năng lực ấy, Choi Han trả lời một cách đầy hứng thú. Bởi thế, Cale nói.

"Ngươi có thể bảo vệ người khác không?"

"...ý- ý ngài là sao?"

Choi Han ngớ người, rồi lập tức phản bác lại Cale. Ánh mặt cậu ta nhìn Cale trở nên có chút sắc bén. Thay vì nhìn Choi Han, Cale nhìn tờ giấy mình đang cầm trên tay.

Là kế hoạch vừa vội thay đổi nhưng chẳng rõ tại sao mà có vẻ sẽ nảy sinh nhiều lợi ích hơn cho cậu. Khiến cho đồng đội của Choi Han không lấy được 'Năng lực Cổ Đại' và còn gì bằng khi cậu đoạt lấy năng lực hữu ích cho mình trong số đó.

Dù sao thì đối với bọn họ thì sức mạnh vay mượn ấy có hay không cũng chẳng sao.

"Ý gì ấy hả? Không phải là giết người mà là bảo vệ người khác. Ta hỏi ngươi có làm được không?"

Căn phòng bỗng trở nên trầm lặng. Cale không nghe thấy câu trả lời của Choi Han. Cậu ngừng nhìn vào tờ giấy và hướng mắt về người ngồi ở phía đối diện. Choi Han cúi sụp đầu, lúc sau cậu mới trả lời.

"Tôi không rõ nữa"

Tks. Cale tặc lưỡi. Như vậy mới nói khiêu khích Choi Han là một việc nguy hiểm.

"Vậy có thể giết người?"

Lần này, cậu ta dễ dàng trả lời.

"Tôi có thể"

"Vậy thì cũng có thể bảo vệ được thôi"

Trong khoảnh khắc, đồng tử của Choi Han giao động.

"Việc đấy khá khó"

"Việc khó đâu phải là việc không thể làm"

Trên đời hiếm có việc nào có thể né tránh chỉ bởi vì khó. Bởi vậy mà cậu thấy rất hài lòng với cơ thể của kẻ vô lại luôn sống một cách vô tư. Nhưng cũng thật đáng ghét bởi để có được cuộc sống nhàn hạ ở tương lai, cậu cần vượt qua ngọn núi hiểm trở trước mắt.

Cậu hướng ánh mắt nhìn vào người sẽ thay mình vượt qua ngọn núi này.

Choi Han bật cười.

"Đúng thật là như vậy"

"Được rồi. Đây là câu hỏi cuối cùng"

"Vâng. Xin ngài cứ nói."

Nhìn vào ánh mắt ngay thẳng ấy, Cale đưa ra câu hỏi cuối cùng.

"Tên ngươi là gì ấy?"

"Ngài không biết sao?

Biết chứ. Người là kẻ được định là sẽ đánh ta mà.

"Ta đã nghe những kẻ khác nói. Nhưng ta muốn nghe chính miệng ngươi nói ra tên mình"

"Choi Han"

Choi Han chìa tay cậu ra.

"Là Choi Han ạ"

Cale nắm lấy bàn tay ấy.

"Được rồi. Ta là Cale Henituse"

Bảo là phỏng vấn nhưng lại kết thúc sau vài câu hỏi ngắn và hiển nhiên là cho đậu rồi. Cale chìa tờ giấy trên bàn cho Choi Han.

"Việc trả tiền cơm của ngươi khá đơn giản."

Trên tờ giấy có viết tên của hai người. Và cả nơi gặp mặt họ nữa.

"Cùng với những người này đến thủ đô"

Đó là những đồng đội trên hành trình đến thủ đô. Tính đến giữa tập 5, 2 người này và Beacrox là những đồng đội của Choi Han, cùng với cậu trở nên trưởng thành và mạnh hơn.

Rosalyn và Lock.

Một người là công chúa của nước láng giềng, đang trên đường trở về sau khi sống sót trước một cuộc ám sát. Người còn lại là một cậu bé bị thương. Dĩ nhiên cậu ta là người kế thừa ngôi vị Vua Sói. Đương nhiên là cậu ta có khả năng hóa sói.

Công chúa của Vương quốc lánh giềng, Rosalyn rất mạnh và đầy bản lĩnh. Đạt được sức mạnh có sức công phá khủng khiếp sau Choi Han, cô biết cách sử dụng sức mạnh này một cách đầy lý trí.

Cô không quan tâm đến ngai vàng. Thay vào đó mục tiêu của cô là xây một Ma Tháp vĩ đại nhất Đại Lục. Sau này cô tiến gần đến giấc mơ và trưởng thành như một Anh Hùng.

'Đại Công Tước đứng sau vụ ám sát ấy sau này trở thành nạn nhân bị Beacrox tra tấn'

Khung cảnh tra tấn được miêu tả chi tiết ấy khiến tim Cale đập loạn cả lên. Từ khi đến đây, tim cậu thường xuyên, rất thường xuyên đập loạn xạ.

"Rosalyn. Lock."

Cale gật đầu trước lời Choi Han.

"Đúng vậy. Là hai người đó. Thật may là ngươi biết chữ."

Choi Han nhìn chòng chọc hai cái tên ấy như muốn xuyên thủng cả giấy. Ánh mắt của Cale hướng về cái tên Lock.

Lock. Tại thế giới này có tồn tại cả Elf, Dwarf và các tộc Nhân Thú. Nhưng trong số đó, sự tồn tại đầy bí ẩn nhất là Nhân Thú.

Nhân Thú. Ở đây, không chỉ nói tới loài có vú mà còn bao hàm cả họ chim và bò sát. Nhân Thú khác với Quái Thú. Là loài có lý tính.

'Trong tộc Sói, Lock là người có huyết tộc thuần khiết nhất'

Lock, cậu ta mang trong mình dòng máu thống trị tộc Sói. Càng thuần chủng thì khi hóa thú hay hóa người đều trông tầm thường và yếu ớt. Nhưng sau khi 'Cuồng Nộ' hóa thì lại trở nên bạo lực và tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Còn nữa, Lock là kẻ sót lại cuối cùng của tộc Sói Lam.

Cale lôi một tấm bản đồ ra từ ngăn kéo rồi giở ra trên bàn.

"Đầu tiên là cùng đi với ta"

Tay cậu chỉ vào một điểm trên bản đồ.

"Khoảng giữa chừng thì chia tay. Rồi ngươi hãy đi đến nơi mà ta đã viết trên giấy"

Choi Han ngoan ngoãn nghe lời cậu mà không hề tỏ vẻ nghi ngờ. Cale nhìn dáng vẻ ấy trong một lúc.

Cậu có lý do để đi cùng Choi Han đến điểm giữa chừng.

'Phải tránh Rồng điên'

Phần đầu của "Sự ra đời của Anh Hùng'. Như những tiểu thuyết khác, luôn có sự xuất hiện của cái ác. Không phải là kiểu 'cái ác' dễ dàng bị đánh bại như Cale.

'Tên khốn đó đã nuôi Rồng điên'

Không phải là cá thể lớn mà là Rồng con. Hiện tại kẻ thừa kế của nhà Hầu Tước đang giam hãm một con Rồng đen và tra tấn nó hàng ngày để khiến nó phục tùng nhà Hầu Tước.

'Điên mất thôi. Không phải Rồng là loài mạnh nhất thế giới sao? Tra tấn Rồng ư? Làm sao tin được đây'

Oh. Nhưng cũng phải tin.

Hầu Tước đã tìm được trứng Rồng thông qua 'Tổ chức Bí Ẩn'. Ngay khi nở ra đã đeo gông tứ chi, gắn đạo cụ loại bỏ mana ở cổ và tra tấn liên tục. Cậu không thể nắm bắt được rốt cuộc là 'Tổ Chức Bí Ẩn' kia mạnh đến như thế nào.

Tuy nhiên, dù sao đó vẫn là loài mạnh nhất thế giới.

Từ lúc nở ra vẫn chưa đầy 5 năm, dù bé nhưng đó vẫn là Rồng. Kết cục, con Rồng đen ấy phát điên và 'Bạo Phát'.

Dù chỉ là Rồng con, nhưng nó phát ra một vụ nổ mana khủng khiếp tương đương với lượng mana đã bị loại bỏ bởi đạo cụ. Nguồn mana ấy lấy từ sinh mệnh của nó mà bùng nổ.

Rồng con sau khi bị giam cầm trong hang động tăm tối không chút ánh sáng, hàng ngày bị tra tấn ấy đã dành lấy tự do cuối cùng dù phải trả giá bằng sinh mệnh. Con Rồng đã đào tẩu ấy rốt cuộc cũng mất đi lý tính và 'bạo phát'.

Kết cục, sự bạo phát ấy của nó gây nguy hiểm đến ngôi làng mà Choi Han đang dừng chân. Cậu ta đã đối đầu với Rồng đen.

<Choi Han nhìn con Rồng con chưa đầy 1m. Với cơ thể bé nhỏ ấy nó đã thổi bay cả một ngọn núi và đang gây đe dọa đến tính mạng của ngôi làng. Nhưng Choi Han không thể tùy tiện công kích con Rồng được.>

<Đôi mắt mất đi lý tính, tràn ngập sự cô đơn và buồn bã. Nhưng miệng con Rồng lại nở nụ cười. Điều đó cũng thật đau lòng.>

Choi Han giết chết Rồng đen. Rốt cuộc, với nó cái chết là sự tự do cuối cùng.

Cale phải đến ngôi làng ấy.

'Nên để Choi Han giải quyết hay đến giải thoát cho nó trước khi nó phát điên?"

Bởi là một trong những điểm dừng nằm trên đường đến thủ đô nên không thể tránh được. Nếu không muốn đi qua ngôi làng đó thì phải lòng vòng rất lâu. Nếu như vậy thì lại mất thêm nhiều thời gian và mạch truyện sẽ lại càng lệch hướng. Sẽ đến thủ đô muộn mất.

'Không giống như cái tên Bạo Long, Rồng đen có ngoại hình rất dễ thương'

Trong truyện, nó được nhắc đến là có tứ chi khá ngắn và cực kì dễ thương. Truyện cũng đề cập đến sự tồn tại dễ thương kia khi phát điên và cuồng loạn đáng sợ như thế nào. Trước tiên Cale ngừng suy nghĩ về con Rồng, và đưa ra chỉ thị cuối cho Choi Han.

"Và sau đó cùng đến thủ đô với hai người kia. Đó là tiền cơm của ngươi"

Choi Han đặt câu hỏi.

"...cần bảo vệ hai người này ạ?"

"Tùy ý ngươi."

Chẳng cần ngươi bảo vệ, họ cũng mạnh sẵn rồi. Nhất là Công chúa Rosalyn, dù Cale có dùng 'Khiên Bất Hoại' xông vào đẩy thì cô ta cũng chẳng xê dịch một ly.

"Cứ làm theo ý ngươi. Thay vào đó, ngươi bắt buộc phải đến thủ đô. Và phải gặp ta trong tình trạng tỉnh táo. Ngươi có bản lĩnh để bảo vệ được bản thân mình chứ?"

Và rồi sau đó, Cale và Choi Han sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Bởi khi gặp Lock, Choi Han lại một lần nữa đụng độ 'Tổ chức Bí Ẩn'. Nhờ cuộc gặp gỡ này mà Choi Han sẽ tự lo liệu, giải quyết được mối nguy tại thủ đô như trong truyện.

"Sao không trả lời? Làm được không?

Ánh mắt của Choi Han trở nên trong hơn.

"Vâng. Tôi làm được"

So với trước đó, giọng điệu cậu ta có phần tôn kính hơn nhưng Cale cứ thế phớt lờ. Cậu nhìn tờ giấy mà Choi Han đang cầm chặt và thấy bớt căng thẳng.

"Ngươi có thể ra ngoài"

Cale khuẩy tay ý đuổi khách, Choi Han hướng ra phía cửa phòng. Cale dựa người vào ghế nhìn cậu ta rồi trước khi cánh cửa được mở ra, cậu nói.

"Thêm nữa, việc hôm nay là bí mật, hiểu chưa?"

Choi Han không ngoái đầu lại mà nói trong khi đang vặn tay cầm cửa.

"Đã rõ"

Không hiểu sao giọng nói ấy nghe có vẻ như cậu ta đang cười, nhưng Cale cũng chẳng để tâm. Khi còn lại một mình, cậu lấy một tờ giấy khác và bắt đầu viết bằng tiếng Hàn. Một lúc sau, cậu rời khỏi phòng học và đến phòng làm việc của cha mình.

"Thưa cha"

"Ừ"

"Con cần tiền ạ."

"Được. Ta biết rồi. Ta sẽ nói lại với Tổng Quản"

Cậu cần khá nhiều tiền. Cale nằm trên giường, ôm tờ ngân phiếu 10 triệu gallon. Lúc ấy, Hầu cận Ron đến gần và đặt lên bàn của cậu một bình nước rồi nói.

"Là trà chanh mật ong ấm đây ạ. Con trai tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu chủ. Cậu chủ, chúc người có một giấc ngủ ngon. Tôi sẽ luôn bên cạnh túc trực người."

Cơn buồn ngủ của Cale bay biến.

Cậu thầm nghĩ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng phải nhanh chóng đẩy hai kẻ này cho Choi Han.

Ngày tiếp theo đó, ngay lúc tỉnh dậy Cale hướng đến khu ổ chuột.

"Cậu chủ, sáng nay tôi đã được nghe kể tất cả từ Phó quản gia Hans rồi. Để người có thể tỏa sáng ở thủ đô, Ron tôi đây dù còn nhiều thiếu sót nhưng sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể"

Trên đường rời khỏi nhà Bá Tước, vai cậu run bần bật. Cậu nhớ lại cuộc đối thoại với Ron khi vừa mở mắt tỉnh dậy. Cũng không phải là cậu nhớ lại mà là nó cứ thế hiện lên.

"Đây là lần đầu người lên thủ đô đúng không? Tôi rất tự tin trong việc săn thỏ. Tôi sẽ săn thỏ cho cậu chủ tại điểm cắm trại."

Giọng nói trang trọng và lịch lãm của Ron luẩn quẩn trong tai cậu. Cứ như là giọng nói ấy phát ra từ trong làn sương dày đặc ở đằng xa kia.

Dáng vẻ của Ron khi giải thích về cách săn thỏ khi vừa sáng sớm khiến Cale phát sợ.

"Cần phải cẩn thận khi nhắm đến những loại động vật nhỏ, dễ sợ hãi như Thỏ. Bởi không thể biết nó sẽ chạy trốn lúc nào. Phải cẩn trọng quan sát và quyết định thời điểm hạ thủ. Ah, sau khi bắt được nó thì phải mổ lấy nội tạng ra nữa. Tôi cũng rất giỏi trong việc này."

Cậu tránh né Ron khi lão bắt chước dáng vẻ mổ bụng thỏ. Ron rất hứng thú. Cale không rõ tại sao mình lại cảm thấy như đang bị lão ta đùa giỡn, cậu thấy thật khó chịu. Nhưng việc Ron đã nói trước rằng sẽ theo cậu lên thủ đô khiến cậu thấy yên lòng.

'Mình có thể đem theo Beacrox như đầu bếp riêng '

Ron, Beacrox. Để mang theo hai cha con này mà sáng nay ngay trước khi rời khỏi nhà cậu đã dặn trước với Hans. Tất nhiên Ron cũng có mặt ở đó.

"Hans, Trong chuyến đi này ta muốn mang theo Beacrox làm đầu bếp riêng"

"Tôi có thể hỏi lý do được không ạ? Cậu ta cần điều hành phòng bếp số 2 nên thời gian có vẻ khá eo hẹp."

"Mặc kệ. Ta sẽ không ăn gì ngoài thứ Beacrox làm. Dù sao thì cũng sẽ mang hắn theo. Biết thế đi"

Hans hoảng loạn còn Ron đang cười, có vẻ lão ta rất vui vì được đi cùng con trai.

"Cậu chủ, con trai tôi chắc chắn sẽ rất vui. Dù người không nói thì tôi cũng có việc cần lên thủ đô với nó. Nhất định tôi sẽ chuyển lời người tới con trai mình."

Cale cảm thấy yên tâm trước lời Ron. Nếu câu trả lời là không thì cậu chẳng biết phải làm sao, nhưng thật may là họ có vẻ khá thích việc lên thủ đô.

Cale vừa tản bộ trong nội thành Western ngập sương sớm vừa suy nghĩ về những thành viên sẽ cùng cậu đi lên thủ đô. Dù hơi khác với mạch truyện một chút nhưng làm sao mà cậu bỏ qua lợi ích của bản thân được?

"Thưa thiếu gia, hôm nay ngài đến sớm thật đấy ạ"

Sau mấy lần chạm mặt thì nay chủ tiệm bánh đã có thể nói chuyện khá thoải mái với cậu, Cale hỏi một cách cộc cằn.

"Thế bánh đâu?"

Chủ tiệm mỉm cười rồi đưa túi bánh cho cậu.

"Tất nhiên là đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng mà hôm nay là lần cuối cùng ạ?"

"Sao? Ngươi muốn có thêm tiền hả?"

"Vâng ạ"

Cale nhếch mép. Cậu thích những câu trả lời thẳng thắn như vậy. Cậu vỗ vai người chủ tiệm đã nắm bắt được con người mình sau vài lần gặp, rồi hướng về phía khu ổ chuột.

"Lần sau nếu muốn ăn ta sẽ đến"

Chủ tiệm bánh vừa nhìn Cale biến mất sau màn sương vừa cầu nguyện. Nhất định hãy để Cale đến nữa và vung tiền. Hắn đã cầu nguyện như vậy.

Cale không biết đến lời cầu nguyện này. Cậu nhăn mặt nhìn cặp chị em cũng đứng đợi cậu vào hôm nay.

Hai đứa này không có nhà sao? Hôm nay cậu đến đây sớm hơn nhiều so với thường ngày. Trông hai đứa bé đang dính lấy nhau này như đã đứng đợi cậu tại đỉnh đồi này từ tối hôm qua đến giờ vậy. Cậu em trai dường như hoàn toàn dựa hẳn vào người chị mình.

Cặp chị em im bặt và ngước nhìn cậu. Không biết có phải do dầm sương sớm quá lâu không mà tóc và quần áo đều ướt hết.

Dĩ nhiên là Cale vờ như không biết.

"Này, cầm lấy đi"

Cậu em trai nhận luôn phần của chị gái mình. Sau đó Cale tiến đến cây ăn thịt người.

'Thật may vì có làn sương này'

Nhờ làn sương mà tầm nhìn giảm thấp. Nhất là tại nơi cao nhất thành phố chỉ sau Dinh thự Lãnh Chúa, ở ngọn đồi của khu ổ chuột này, sương càng dày hơn. Những kẻ khác sẽ không thể thấy được Cale đang làm gì hay đạt được gì ở đây.

[ Thêm, thêm nữa, cho ta thêm nữa.]

Hôm nay, như thường lệ, khi nghe thấy giọng nói ớn lạnh của vong hồn đầy oán hận kia, cậu đổ túi bánh vào cái lỗ dưới gốc cây. Màu xám tối bên trong lỗ dần dần sáng lên. Cảm thấy việc này chẳng mất nhiều công sức gì Cale nhếch mép. Ngay lúc ấy.

[Nữa, nữa, thêm nữa]

Gì thế. Cale ngần ngại trước tiếng gào với tông giọng cao hơn trước ấy, rồi lùi ra sau. Trong sách không đề cập đến chuyện này?

[ Nữa, thêm nữa! Đem thêm nữa, ta sẽ cho người quà. Quà!]

Món quà. Mắt cậu tóe lửa trước từ này. Cậu không biết là cô ta sẽ gào lên như điên thế kia nhưng có vẻ cái kết đã đến gần.

"Đợi đi"

Như rất mừng trước lời ấy, các nhánh cây khẽ rung lên. Y như một cảnh trong phim kinh dị vậy. Cale rùng mình rồi nhanh chóng di chuyển trong màn sương. Đã sáng muộn nhưng không hề thấy mặt trời, dưới những đám mây mịt mù, làn sương lại ngày càng dày đặc.

Có vẻ trời sắp mưa.

Cale không thấy cặp chị em nữa, cậu nghĩ bụng là tụi nhỏ đã tìm chỗ để tránh mưa rồi đem bịch bánh thứ 3 đến tới chỗ cây ăn thịt người.

Đây là lần cuối.

Màu trắng trong cái lỗ y như màu của màn sương đang bao bọc lấy cậu. Thêm bịch này nữa thì sẽ trở nên trong suốt. Cậu đổ bịch bánh xuống lỗ trong sự mong chờ.

Và ngay tức khắc

Ùuuungggg---

Tiếng gầm với cường độ rất to khác với trước khiến Cale giật bắn. Thay vì tiếng gầm đang gào lên với mình, cậu dính chặt mắt vào ánh sáng đang dần trở nên trong suốt ở trong lỗ. Sâu trong lỗ nên đáng lẽ phải có bóng tối nhưng đây không phải là một thứ tuân theo nguyên tắc tự nhiên.

Đó là 'Năng lực Cổ Đại'

Vào lúc ấy. Cale nghe thấy giọng nói mà vẫn luôn đòi thêm bánh.

[ Rất, rất ngon!]

Giọng nói ấy rất vội vã.

[Độ mềm mại của bánh và nhất là túi bánh thứ ba rất là ngon. Quả nhiên qua bao nhiêu năm thì ẩm thực cũng đã phát triển hơn nhiều. Vào thời đại của ta, không có thứ gọi là 'bánh mì'! Dù sao thì bánh của tiệm thứ 3 cũng rất là ngon! Hẳn là sử dụng loại mì được trồng ở nơi có đất đai phì nhiêu hơn những chỗ khác. Bột mì cũng có loại này loại nọ.]

...giọng nói ấy đang đánh giá vị ngon.

Giọng nói kia thao thao bất tuyệt dồn dập vào Cale. Chuyện này không được nhắc tới trong truyện mà?

Vong hồn đầy oán hận ấy sau khi tán thưởng vị ngon của bánh đã giải thoát được nỗi oán hận của mình. Cale nhăn mặt. Cậu nhớ lại về những 'Năng lực Cổ Đại' xuất hiện trong 'Sự ra đời của Anh Hùng', trong số đó năng lực duy nhất không chưa có ai sở hữu, 'Khiên Bất Hoại'

'Cứ thế này thì sẽ chẳng lấy được gì'

Tại sao thứ năng lực mà không có ai đoạt được lại xuất hiện trong truyện? Cậu chợt nghĩ vậy nhưng cái giọng nói hối hả kia lại quá nhiều lời.

[ ...bởi thế mà ta đã no bụng rồi, ngon lắm!]

Bla bla bla bla...

Chẳng rõ nỗi hận của cô ta là phàm ăn hay là không được nói nữa.

Sau một hồi lâu phải nghe cô ta đánh giá vị ngon thì Cale gật đầu rồi định ngắt lời cô ta.

[ Bởi thời Cổ Đại chẳng có những vị ngon như vậy. Những kẻ tự nhận là sùng bái thần linh ở Dạ Lâm cho ta những thứ chả ngon gì cả.]

Nhưng khi cô ta nhắc đến chuyện thời Cổ Đại, Cale lại chờ thêm một lúc.

[ Mặc dù ta đã bị đuổi khỏi đó vì bản tính phàm ăn. Cũng chẳng phải chuyện đáng cười. Tất nhiên là khi đó ta đã đi cùng đồng đội. Bọn ta đã định uốn nắn lại thế giới này.]

Cale cần nhiều 'Năng lực Cổ Đại' nên cậu cần biết sử tích về những năng lực này. Tuy nhiên ngay sau khi nhắc đến thời Cổ Đại thì câu chuyện về vị ngon của bánh mì lại tiếp diễn. Cale ngắt lời.

[ Ta dù có bị tăng cân cũng không thể từ bỏ được vị ngon này. Phải ăn những thứ bẩn thỉu rồi chết đói thật uất ức.]

"Phải rồi. Quả là một bài đánh giá ẩm thực đầy chuyên nghiệp và vĩ đại. Chỉ là hơi ồn à---"

Giọng nói ấy ngắt lời cậu.

[ Ngươi hiểu được bài đánh giá của ta sao, ngươi quả là một người tốt! Cảm ơn ngươi!]

...có thể nói chuyện được mà cứ như không.

Cậu không nắm bắt được cái tình huống này. Dù sao thì sau lời cảm ơn ấy cậu không nghe thấy giọng cô ta nữa. Cale nhìn cái cây trước mặt.

"Thật kì ảo"

Cây ăn thịt người, cái cây đen sì giờ đang chuyển sang màu trắng. Và những mầm lá xanh bắt đầy nảy mầm. Dưới màn sương, khung cảnh ấy càng thêm huyền ảo.

Ùuuuungg----

Tiếng gầm đầy mạnh mẽ thay vì sự tăm tối như trước đó. Cale khụy một bên gối rồi ngồi xuống trước cái lỗ. Trong lỗ có một ánh sáng trắng đang tỏa sáng.

Cale cầm ánh sáng ấy trong tay. Cậu nhắm mắt.

'Là cái này'

Ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp ấy như bao bọc lấy tay cậu. Cale mỉm cười và lần cuối cậu nghe thấy giọng nói ấy. Một giọng nói thanh nhã và ấm áp.

[Ta sẽ bảo vệ ngươi.]

Phhhhhaaaáttttttt--------

Trong khoảnh khắc ngắn, ánh sáng rực rỡ ấy bao bọc lấy cậu. Ánh sáng mang sắc bạc ấy luẩn quẩn xung quanh người cậu. Rồi nó tụ lại và thấm vào tim cậu.

"Hu-ự"

Cậu thở một hơi thật sâu và mở mắt. Không hề đau đớn. Mà sức mạnh ấm áp và thanh nhã ấy khiến cậu cảm thấy rất hài lòng.

Cậu kéo áo lên.

"Được rồi"

Vị trí có trái tim. Trên vị trí đó, có một tấm khiên bạc nhỏ được khắc lên. Khác với hình xăm, tấm khiên giống như vừa được vẽ bằng màu, rực rỡ và đẹp đẽ ấy được khắc lên ngực cậu.

Tấm khiên bảo vệ và đặt tính mạng của chủ nhân là trên hết. Lời thề ấy được khắc ghi ngay tại vị trí của trái tim. Tấm khiên này sẽ tồn tại cho đến khi tim cậu ngừng đập.

"Tuyệt thật?"

Cậu cảm nhận được sức mạnh đang bao bọc trái tim mình. Không gây ra cản trở gì ngược lại nhờ sức mạnh đang bao bọc ấy mà nhịp đập của trái tim trở nên mạnh mẽ, khỏe khoắn hơn.

Tùy vào đặc tính của mỗi 'Năng lực Cổ Đại' khác nhau mà cho những tác động khác nhau.

Phhhhaátt---

'Khiên Bất Hoại' hiện ra trước mặt Cale.

Một tấm khiên bạc trong suốt che phủ hết toàn bộ người cậu. Hai bên tấm khiên có đôi cánh bạc. Nhờ đôi cánh này mà cậu có thể cố định hay di chuyển tấm khiên. Và cậu cũng có thể điều chỉnh kích thước của nó.

Cale ngay lập tức cảm nhận như mình hòa làm một với sức mạnh ấy. 'Năng lực Cổ Đại' hữu dụng ở chỗ có thể ngay lập tức làm quen và sử dụng thành thạo. Bởi thế mà dù là sức mạnh vay mượn nhưng vẫn được các Anh Hùng sử dụng.

Cale nở nụ cười.

'Tối thiểu là 2 lần'

Cale suy nghĩ dựa trên đối thủ là kẻ mạnh nhất hiện tại quanh cậu, Choi Han. Cậu có thể chặn được khoảng hai đường kiếm của Choi Han.

'Sức mạnh vay mượn này có sức phòng thủ lớn hơn mình tưởng'

'Khiên Bất Hoại' trái với cái tên, tấm khiên này có thể vỡ. Chỉ là không mất đi. Trước một lực tấn công mạnh nhất định thì tấm khiên sẽ vỡ chỉ chừa lại một phần để có thể bảo vệ được trái tim của chủ nhân.

Và sau một thời gian nhất định thì sức mạnh này sẽ được hồi phục. Nguyên lý của nó dựa vào sinh lực của trái tim.

Trái tim còn đập. Trái tim ấy chính là nguồn sức mạnh của tấm khiên. Tấm khiên và trái tim trở thành sức mạnh cho nhau. Nếu vậy, giả sử như trái tim ấy mạnh lên thì tấm khiên sẽ ra sao?

'Tất nhiên là trở nên vững chắc hơn'

Có rất nhiều cách để cường hóa 'Năng lực Cổ Đại'. Cale dự định sẽ cường hóa cái khiên này dọc đường lên thủ đô.

Phòng khi có khi có kẻ mạnh như Choi Han muốn giết mình, cậu cần cường hóa tấm khiên có thể chống chọi được 10 phút, à không khoảng 5 phút.

Như cây ăn thịt, 'Năng lực Cổ Đại' nếu không phải do là 'tình cờ phát hiện' thì rất khó để đạt được. Và người biết nhiều nhất về những sự 'tình cờ' này là Cale Henituse. Chính là cậu người đã đọc đến tập 5 của bộ truyện.

Cale nhếch mép. Cậu thò tay sờ tấm khiên. Cảm giác thật thích. Nhưng có một thứ cậu không vừa lòng.

"...trông nó thần thánh quá?"

Nếu để lộ năng lực này ra nhưng vậy thì trông chẳng khác gì những tấm khiên thần thánh được Hiệp sĩ của Thần Linh cầm cùng với kiếm trong thần thoại cả.

Dĩ nhiên là chủ nhân cũ của tấm khiên này là một Thần Nữ nhưng giờ đã là quá cố, chủ nhân hiện tại, Cale Henituse là kiểu người ghét Thần Linh.

'Dù sao, mình cũng có nhiều việc phải dùng đến nó'

Mấy chuyện đánh nhau sẽ nhường hết cho mấy kẻ khác. Khi mà vụ khủng bố xảy ra ở thủ đô. Giả như lúc ấy xảy ra chuyện nguy hiểm thì cứ khiến cho tấm khiên thật bé và mờ nhạt rồi dùng là được.

Cale thu lại 'Khiên Bất Hoại' về tim, gõ nhẹ vào cái cây chuyển trắng kia, rồi rời khỏi chỗ đó. Cơn mưa phùn trong làn sương khiến vai cậu bị ướt.

Cậu khá thích làn sương này, nhưng không hề thích phải dầm mưa, bước chân cậu vội hơn và hướng thẳng về nhà Bá Tước.

Lúc ấy.

Nyannn----

Nyan---

Trong giây lát, Cale thấy lạnh gáy. Trước lối rẽ vào ngay trước nhà Bá Tước. Cậu thấy hai cặp mắt vàng kim rực rỡ. Mặt cậu nhăn lại.

Là hai con mèo con với bộ dạng dầm mưa rất đáng thương. Tụi nó kêu nhéo lên và tiến đến gần Cale. Và một con mèo thì vừa lấy chân gãi gãi đầu.

"Hah"

Cale thở dài rồi bước đi. Hai con mèo con đã theo cậu. Mấy thứ bé nhỏ với đôi chân ngắn ấy vẫn bắt kịp cậu.

"Thiếu gia, đây là gì vậy ạ?"

Khi vừa về nhà Bá Tước, cậu đụng mặt Hans. Hắn ngẩn mặt ra, mắt mở to tròn xoe. Nhìn qua thì là một khuôn mặt bị sốc. Cale tặc lưỡi rồi chìa thứ đang cầm trên tay ra.

"Đừng có nói thừa, cầm lấy"

Đồng tử của Hans giao động.

"Những chú mèo bé nhỏ sao có thể đ-áng yêu và d-dễ thương như thế này chứ!"

Phó quản gia Hans quả rất có tố chất của một quản gia. Không biết phải làm thế nào khi nhìn hai con mèo, Hans nhẹ nhàng ôm lấy chúng vào lòng.

Bị Cale túm lủng lẳng đưa đến đây nhưng khi nằm trong lòng Hans, hai con mèo vẫn chăm chú nhìn cậu.

"Thiếu gia, tôi có thể chăm sóc cho hai ngài mèo đây không ạ?"

(Trans: Hans - con sen cuồng mèo)

"Tùy ngươi"

Khóe môi Hans mấp máy và tỏ ra rất thích thú. Cale nhìn điệu bộ ấy của Hans, rồi lướt qua 2 con mèo và nói thêm.

"Ah, thêm nữa, cứ cho đồ ăn thì chúng nó sẽ im lặng. Với lại tụi nó là chị em"

Hai con mèo giật thót và run rẩy. Chúng mở to đôi mắt vàng kim và hướng về phía Cale.

"Vâng?"

Hans ngẩn người hỏi lại, Cale tiến gần lại chỗ hắn. Rồi cúi xuống xoa đầu hai con mèo.

Cậu cứ nghĩ không lẽ nào lại vậy, nhưng tới lúc này cậu đã chắc chắn.

Cái lúc mà con mèo lông bạc tiến đến gần, mùi hương dược liệu cậu đưa cho bé gái tỏa ra từ người nó.

Khi bế hai con mèo bị ngấm nước mưa, cái mùi bít tết và patsa thịt hun khói mà cậu cho cặp chị em sáng nay thoang thoảng bốc lên.

Sau khi đã sắp xếp lại những chuyện này trong đầu, cậu đã chắc chắn.

"Tưởng ta không biết hả?"

Đôi mắt hai con mèo con giao động. Cale nhìn cặp chị em mà mình cho thức ăn mấy ngày nay, khóe miệng cậu nhếch lên.

Tap.Tap. Dù được xoa đầu mạnh nhưng hai con mèo vẫn đờ người ra nhìn cậu chằm chằm. Cale nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Choi Han dưới tường thành. Lúc đó con mèo lông bạc bị thương và gầm gừ lên, con mèo lông đỏ thì kêu nhéo lên ở bên cạnh nó.

'Vậy thì lông bạc là chị còn lông đỏ có vẻ là cậu em'

Cale mỉm cười rạng rỡ. Cậu nhìn chúng và bảo.

"Chúng ta hãy nói chuyện sau"

Cặp chị em Miêu Tộc lảng tránh cái nhìn của cậu, còn Hans thì cẩn trọng hỏi Cale.

"Ngài đang nói với tôi ạ?"

"Không nói ngươi"

Với gương mặt ngập sự khó hiểu hơn trước, Hans nhìn Cale và 2 con mèo rồi hắn ôm chặt hai con mèo hơn. Đó là hành động với ý định cố tránh né kẻ nguy hiểm. Nhưng hắn buộc phải lại gần Cale lần nữa.

"Ngài lại ra ngoài sao?"

"Ờ"

Bởi Cale đang thay áo khoác và chuẩn bị ra ngoài.

"Đến đâu vậy ạ?"

"Ta có hẹn phải giữ lời, cũng có người phải gặp nữa"

"...Thiếu gia vừa bảo là giữ lời hứa ư?"

Hans bị sốc thêm lần nữa và hỏi lại Cale.

"Ngươi ngày càng láo xược nhỉ?"

"Xin ngài thứ lỗi"

Phó quản gia lập tức xin lỗi Cale.

Liệu hắn có phải ứng cử viên có tiềm lực nhất cho chức Quản Gia không vậy? Nhìn vào cách hắn giải quyết việc của Choi Han cũng thấy được phần nào năng lực của hắn. Nhưng nhìn cái vẻ vừa vuốt ve hai con mèo vừa cười toe toét của Hans khiến Cale phần nào thấy nghi ngại.

'Mình cũng sẽ đem theo hắn lên thủ đô'

Cale đang nghĩ về điều mà trong mơ Hans cũng không dám nghĩ đến, à không, giả như trong mơ mà biết được điều này chắc cũng sẽ trở nên buồn tủi, rồi Cale hỏi về kẻ mà cậu không thấy mặt từ nãy giờ.

"Ron đâu?"

Trước câu hỏi ấy, Hans cười thích thú.

"Có vẻ Choi Han-nim cũng sẽ đi cùng ngài khoảng một nửa đường lên thủ đô. Cho đến lúc đấy thì cậu ta sẽ đồng hành như một hộ vệ của ngài phải không ạ?"

Hans nghĩ về Choi Han, người đã đánh bại hết các thành viên trong Kị Sĩ Đoàn của nhà Bá Tước trong trận đấu luyện hôm nay. Năng lực của Choi Han mạnh hơn hắn tưởng, nếu vậy thì có thể để Choi Han trở thành hộ vệ như những gì Cale yêu cầu.

Tuy nhiên, cả Hans hay thành viên của Kị Sĩ Đoàn đều không biết được rằng Choi Han đang giấu đi năng lực áp đảo của mình.

"Ron-ssi sau khi được biết là mình sẽ đồng hành Choi Han-nim thì đã đem cậu ấy cùng đi mua một số đồ đạc và yếu phẩm cho chuyến đi. Ah, Bếp Trưởng Beacrox cũng đi cùng ạ"

"Ra là vậy. May thật"

Có vẻ như bọn họ ngày càng thân thiết nhỉ. Hiếm khi nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt Cale. Một nụ cười rất hợp với mái tóc đỏ rực rỡ của cậu. Hans vui vẻ nhìn dáng vẻ ấy của Cale và hỏi.

"Cả Ron-ssi, Choi Han-nim và Beacrox có vẻ đều rất hứng khởi vì được đồng hành phục vụ ngài"

Nhưng ngay lúc đó, hắn lại thấy nét gương mặt Cale trở nên nghiêm trọng. Hắn tự hỏi tại sao cậu lại làm gương mặt như đột nhiên mất hết hứng thú ấy? Chẳng hiểu gì nhưng Hans cũng làm gương mặt nghiêm trọng theo.

"Ah, mà này Hans. Không phải các Phó Quản Gia đều phải biết những kĩ thuật phòng vệ cơ bản sao?"

"Tất nhiên rồi"

"Không phải ngươi là ứng cử viên Quản Gia mạnh nhất sao?"

Khóe miệng Hans nhúc nhích. Hans là kẻ được việc và có nhân phẩm tốt mà Deruth trọng dụng.

"Đúng vậy. Thể thuật, Đoản kiếm, Thương thuật. Tôi có thể dùng được ba kĩ thuật cơ bản này."

Để đề phòng những trường hợp nguy hiểm xảy ra trong gia môn mà các huyết thống phải chạy trốn thì các Quản Gia cần phải biết dùng một số loại võ thuật và vũ khí cơ bản.

"Giỏi nhỉ?"

"Chỉ một chút thôi ạ"

Trước dáng vẻ ưỡn ngực, khóe miệng liên tục nhúc nhích ấy của Hans khiến Cale không nhịn được cười. Ngược lại, trước dáng vẻ ấy của Hans và nụ cười nham hiểm của Cale, hai con mèo lắc đầu nguầy nguậy.

"Ta đi đây"

Cale đã quyết trong đầu là sẽ đem Hans lên thủ đô để xử lý hết những chuyện lằng nhằng, khó chịu thay cho cậu và đóng cửa xe ngựa. Chiếc xe ngựa dần dần chìm vào trong làn sương, xuyên qua cơn mưa đang lớn dần và hướng tới điểm đến.

<Hương trà và Thơ>

Cale liếc nhìn biển hiệu của điểm đến và mở cửa. Leng keng. Âm thanh trong trẻo của tiếng chuông và không gian vắng người chào đón cậu.

"Trời mưa nên không có ai nhỉ?"

"Thưa Thiếu gia, ngài đã đến rồi ạ."

Billos. Con hoang của Thương Đoàn Flynn. Hắn đón chào Cale như đã quen biết từ lâu. Cale đứng trước quầy thu ngân và giáp mặt với Billos.

"Ta đã bảo là sẽ lại đến mà. Phải giữ lời chứ"

"Đúng rồi. Phải giữ lời chứ ạ. Tôi sẽ chuẩn bị trà và sách ngài đang đọc dở được không ạ?"

"Ờ. Lấy 3 tách trà"

"Dùng loại nào đây ạ?"

Cale gọi 3 loại trà khác nhau và nói rõ thời gian đem trà lên rồi quay lưng lại với Billos và đi lên tầng 3.

Ràoo ràooo----

Cơn mưa ngày càng lớn. Tks. Cale tặc lưỡi và nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ở chỗ ngồi lần trước trên tầng ba.

"Mưa lớn quá phải không ạ?"

Billos ngồi vào ghế đối diện và đưa cho cậu một tách trà. Cale chăm chú quan sát hắn ta.

'Choi Han, Beacrox, Ron và cuối cùng là Billos'

Đó là tên của những nhân vật mà sẽ xuất hiện liên tục về sau từ tập 1. Tất nhiên là Billos chỉ xuất hiện trong một hai dòng là chủ quán trà nơi Choi Han ghé qua. Nhưng tới tập 3 thì mới chính thức lộ diện, thề trung thành với Choi Han và cũng bộc lộ ra tham vọng của mình.

'Bộc lộ'. Là một từ khoá quan trọng.

'Vốn dĩ hắn là một kẻ tham lam'

Khác với Hong Gil Dong (*). Hắn chẳng thấy buồn tủi gì khi không được gọi cha mình là cha, gọi anh mình là anh. Ngược lại, hắn đã luôn cố giành giật đến cùng.

Hắn muốn khiến cho họ không còn cách nào khác ngoài thừa nhận mình. Hắn cố tạo ra cái hoàn cảnh mà cha hắn phải giới thiệu rằng hắn là con, huynh trưởng phải gọi hắn là em trai.

'Thật là một kẻ cực khổ'

Đối với Cale, hắn là kẻ sống một cách cực khổ. Nhưng cậu cũng không ghét hắn. Ngược lại, sự tham lam ấy lại khiến hắn trở nên 'người' hơn.

Cậu ghét cái kiểu người mà dù có năng lực nhưng lại từ bỏ, rồi tỏ vẻ thoát tục như Thần Tiên 'Hô hô, chắc ta phải từ bỏ thôi. Làm gì có lựa chọn khác đâu?'. Tại sao lại từ bỏ thứ đáng lẽ là của mình? Phải có bằng được chứ.

Cale đang đắm chìm trong suy nghĩ, giọng nói của Billos chạm tới cậu.

"Thiếu gia. Tôi được biết là ngài sắp lên thủ đô."

"Ngươi định ngồi đây mãi à. Không đi đi?"

Billos không hề giấu diếm nụ cười trước sự khó chịu một cách cục cằn của Cale. Quả thật, quả thật là một thiếu gia thú vị. Tuy nhiên Billos cho rằng cậu ta là một người có suy nghĩ khá thất thường.

"Tôi cũng sẽ lên thủ đô. Chắc là sẽ theo sau ngài đấy ạ"

"Thế thì?"

Đây là điều mà Cale đã biết trước. Để Billos và Choi Han có thể tiếp xúc với nhau ở tập 3 thì sớm muộn Billos cũng phải lên thủ đô.

Billos nhìn ra cửa sổ bằng gương mặt vô cảm, rồi hắn nhìn về phía Cale, rồi nói thẳng.

"Thiếu gia có vẻ đã thay đổi"

Ngay khi Cale quay mặt lại, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Billos. Cale hất cằm ra hiệu cho hắn nói tiếp.

"Ngài bây giờ không hề giống với biệt danh của mình chút nào"

"Gì? Kẻ vô lại?"

Billos có thể thấy được khóe miệng đang nhếch lên của Cale. Chắc chắn là đã thay đổi. Đây không phải là kẻ vô lại mà hắn biết. Kẻ vô lại kia không hề biết thể hiện nét mặt như này. Một nụ cười có chút cay nghiệt ấy.

'...lẽ ra mình nên uống rượu rồi đến phá vài cái ghế ở đây'

Billos không hề biết được ý nghĩ này của Cale.

"Vâng. Đúng rồi ạ. Kẻ vô lại. Thưa Thiếu gia, không phải ngài vốn là kẻ vô lại đấy sao?"

Hắn bị không biết sợ là gì sao? Cách Billos nói với con trai của Bá Tước, con trai lớn của Lãnh Chúa khiến Cale thấy lo lắng. Lẽ nào hắn ta vừa uống rượu?

Tuy nhiên Cale không hề muốn đối đầu với kẻ mà sau này sẽ nắm giữ Thương Đoàn lớn như Billos. Với lại Billos đã rất nghiêm túc. Không hề cười cượt mà đã nghiêm túc hỏi.

Thiếu gia, không phải ngài vốn là kẻ vô lại đấy sao?

Cale trả lời câu hỏi ấy. Cũng chẳng phải là một câu hỏi khó. So với việc làm sao để kiếm được tiền lúc nhẵn túi còn dễ hơn nhiều.

"Billos"

Cale mỉm cười. Và hỏi lại Billos đang làm gương mặt nghiêm túc ấy.

"Không thể gọi cha mình là 'cha', không thể gọi anh mình là 'anh' nhỉ?"

Ánh mắt của Billos trở nên lạnh lẽo. Hắn hướng mắt về phía thiếu gia vừa không ngần ngại đụng chạm vào 'chỗ ngứa' của mình. Bởi hắn vừa đụng vào 'chỗ ngứa' của thiếu gia kia mà cậu ta cũng không ngần ngại đụng vào nỗi đau lớn nhất của hắn.

Cale im lặng và nhìn thẳng vào mắt Billos.

Ràoooo-- ràoo---

Tiếng mưa rơi ngày càng nặng hạt. Tiếng mưa ấy phá vỡ sự im lặng, Cale cười và hỏi.

"Ngươi sẽ tiếp tục sống như một đứa con hoang? Ngươi hài lòng với vị trí ấy?"

Billos cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Cale.

"Không phải thế đúng không?"

Cale dựa mình vào ghế, cậu chìm trong suy nghĩ về quá khứ rồi nói.

"Từ lúc ta bắt đầu làm mấy trò phá hoại cũng được 10 năm rồi. Từ năm 8 tuổi nhỉ."

Wow. Giờ nghĩ lại mới thấy tên nhóc Cale này đã bắt đầu mấy trò vô lại từ năm 8 tuổi. Uống rượu khi 15 tuổi. Quả là một tên khốn mà. Cậu nhìn lại quá khứ của con người cũ của mình và cười.

Đối với Billos, nụ cười đấy trông thật điên dại.

Vào lúc ấy. Có một âm thanh nhỏ lọt vào tai Billos và Cale.

Kít kít--- Tiếng ai đó đang bước lên cầu thang.

Cale nhìn về phía lối vào tầng ba khuất sau vai Billos. Cậu nhìn thấy mái tóc của một người. Tóc đen, là Choi Han. Theo sau cậu ta là Ron. Sáng nay Cale đã bảo Choi Han đến quán trà này thông qua tên đầy tớ.

Cale rời mắt khỏi hai người kia và mở lời kết thúc cuộc đối thoại với Billos. Choi Han và Ron đã bước lên tầng ba và nhìn về phía cậu.

"Billos"

Gương mặt nghiêm nghị của Billos thật lạnh lẽo.

"Nếu đã làm mãi một chuyện trong 10 năm thì giờ nên bỏ đi được rồi"

Trái lại thì ánh mắt của Cale lại càng tràn đầy sức sống.

"Ta đâu thể sống cuộc sống của kẻ vô lại mãi được"

Dẫu vậy, dù Cale không còn là kẻ vô lại thì cậu vẫn vung tiền, vẫn hưởng thụ sự an lạc, vẫn tận hưởng cuộc sống nhàn hạ, lắm tiền của con trai Lãnh Chúa. Khác với cách sống của Billos nhưng dẫu sao, hắn ta và cậu đều giống nhau ở điểm không muốn sống cuộc sống như hiện tại.

"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"

Khóe miệng của Billos từ từ nhếch lên. Và trong tư thế cúi đầu, hắn vừa cười vừa giật giật vai. Hắn cười không tạo ra tiếng rồi ngước đầu lên nhìn Cale.

"Đã nhàm chán rồi ạ"

Hắn cười và nói rằng đã nhàm chán.

"Thấy chưa. Bởi thế đấy"

Cale nhún vai và ra hiệu cho Choi Han và Ron đang đứng ngẩn người ở lối vào tiến đến. Lúc ấy Billos đứng dậy và nói.

"Thiếu gia"

"Ừ"

"Mong được gặp lại ngài ở thủ đô"

Cale nhăn mặt. Nếu cứ thế gặp ở thủ đô thì nguy mất.

"Gặp gì chứ"

Cale khuẩy khuẩy tay bảo Billos nhanh chóng rời đi. Billos chào cậu một cách lịch sự rồi rời khỏi chỗ. Đi xuống từ tầng ba, Billos chạm mắt với Choi Han và Ron nhưng họ đều vờ như không biết.

'Tốt rồi'

Cale rất mừng trước tình huống ấy. Choi Han và Billos đã chạm mặt nhau như nội dung truyện. Cale cười trong sự hả hê và nhìn hai người đang ngồi xuống phía đối diện mình.

"Ron, ta đã biết là ngươi sẽ đi cùng mà. Hans đã nói là Beacrox cũng đi cùng, hắn về thẳng bếp luôn rồi sao? Hắn là người rất có trách nhiệm với bếp của mình nhỉ"

"Cậu chủ thân với vị kia sao?"

Cale nhún vai trước câu hỏi bất ngờ của Ron.

"Không"

"...vậy ạ"

Cale cứ vờ đi như không có chuyện gì nhưng rõ ràng Ron đã nghe thấy được là cậu bảo rằng không thể sống mãi như một kẻ vô lại.

Cale nhìn Ron một cách khó hiểu trước câu trả lời không rõ ràng của lão ta, rồi bắt gặp ánh mắt của Choi Han.

"Quả nhiên là không thể tin tưởng vào tin đồn được"

Tên nhóc này lại nói gì vậy. Cale lờ đi lời của Choi Han. Lúc ấy Billos đem lên hai tách trà còn lại mà Cale đã gọi.

"Trà này là của hai vị đây phải không ạ?"

"Ờ"

Cale nhếch mép.

"Ta đã gọi trước đấy"

Cale trực tiếp cầm hai tách trà và đặt trước hai người kia. Trước mặt Choi Han là tách trà mà cậu đã gọi đại. Còn tách trà của Ron thì,

"Ngày nào ngươi cũng mang tới nên ta nghĩ là ngươi thích nó. Ta đã đặc biệt gọi nó cho ngươi"

Cale đặt tách trà chanh ấm trước mặt Ron. Vẻ khó xử của Ron khiến Cale thấy hả lòng hả dạ.

Tuy nhiên ngay sau cảm giác hả hê ấy không hiểu sao Cale thấy lạnh gáy. Bởi Ron chẳng nói gì mà lẳng lặng uống tách trà chanh.

*Cạch*

Sao cậu lại nghe thấy tiếng đặt tách trà xuống phát ra to như vậy. Thật may đây không phải điều Cale tưởng tượng ra. Choi Han đang im lặng thưởng thức trà cũng nhăn mặt.

"Nếu ngài định thưởng trà thì hãy thưởng thức một cách yên lặng chứ?"

Ron nhịn cười khi thấy cảnh Choi Han liếc nhìn Cale mà dùng kính ngữ với mình. Hôm nay, ông đã tìm cho Choi Han một thanh kiếm khá được. Đó là thanh kiếm được rèn tại chỗ đã làm ra mấy con dao bếp của Beacrox.

"Làm một trận chứ"

"Một kẻ cầm dao bếp chém người không đáng để làm đối thủ của ta"

Con trai Beacrox của ông kiên trì đòi đấu với Choi Han vừa nhận được thanh kiếm mới. Lần trước trong giao chiến ngắn ấy, phần nào Ron đã nhận ra được thực lực của Choi Han. Choi Han kiên quyết từ chối.

"Hơ, tên nhóc này thật nực cười. Sao ta phải cầm một thanh kiếm dơ bẩn dính đầy máu như ngươi chứ?"

Choi Han nhắm mắt một lúc rồi mở mắt. Cậu ta đáp lại lời con trai ông như đang căn dặn bản thân mình.

"Ta giờ đây là người có thể bảo vệ người khác. Bởi ngài ấy đã bảo rằng ta cũng có thể làm được."

"Nói cái gì vậy?"

Ron theo dõi cuộc cãi vã dễ thương của con trai mình và Choi Han, sau đó ông theo Choi Han đến gặp Cale. Vậy mà ông đã nghe được cuộc trò chuyện quý giá ấy.

'Ta đâu thể sống mãi như một kẻ vô lại?'

Thay vì tách trà chanh, Ron đang nghiền ngẫm câu nói ấy của Cale. Điệu bộ ấy của ông khiến Choi Han chẳng mấy vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro