4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên chúng ta đã có Choi Han.

Kể cả là Công Tước mạnh nhất Vương Quốc Roan thì cũng dễ dàng bị Choi Han đánh cho nhừ tử chỉ sau 10 đường kiếm. Và Choi Han đấy về phe chúng ta.

"Ta sẽ nhắc lại lần nữa. Ở lối vào có 1 Kị sĩ cấp cao, 2 Kị sĩ trung cấp và 2 lính. Và bên trong có 1 Kĩ sĩ cấp cao nữa. Cuối cùng, ở sâu trong hang động là 1 kẻ tra tấn"

Nhắc đến kẻ tra tấn, Choi Han giật mình, nhưng Cale không để tâm. Cậu chẳng muốn biết về những suy nghĩ cảm thương đang ngập trong đầu Choi Han. Điều quan trọng nhất bây giờ là ngay khi mà viên ngọc đen được kích hoạt thì phải lập tức hành động.

"Nhờ vào viên ngọc đen mà trong 40 phút thì từ chỗ hang động cho đến điền trang, tất cả các thiết bị ghi hình ma thuật trong ngọn núi này đều sẽ bị ngừng hoạt động. Và cả thiết bị báo động hay bẫy ma thuật đều ngừng hoạt động hết."

Do ngược đãi Dragon, giống loài là đỉnh cao của ma thuật nên không thể nhận được sự trợ giúp từ các Pháp Sư. Thay vào đó, Hầu Tước Stan đã rải rác các đạo cụ ma thuật khắp nơi này. Lượng người canh phòng ít ỏi kia cũng do họ tin vào những đạo cụ ma thuật được lắp đặt khắp nơi ở đây.

Cũng bởi thế mà rốt cuộc thì con Rồng định thoát ra ấy chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài 'Bạo Phát'.

'Mắt đối mắt, tiền đối tiền'

Hầu Tước đã dùng đến tiền, thì Cale cũng phải chọi lại bằng tiền thôi. Cậu mân mê túi ma thuật đeo ở eo. Trong đấy chứa đầy các đạo cụ ma thuật đặc biệt và cả một số món đồ khác nữa.

"Tôi chỉ cần giải quyết đám canh phòng kia là được ạ?"

Tất nhiên việc chiến đấu là của Choi Han. Có một kẻ mạnh như thế ở bên cạnh thì cần gì phải đứng ra đấu đá. Cale mỗi bị giấy cứa thôi cũng thấy đau rồi. Lỡ mà nhảy ra đó rồi phải nhận một đường kiếm thì đau cỡ nào.

"Ờ. Phía sau lưng ta chỉ biết nhờ ngươi thôi đấy"

Dù chỉ cần lúc này thôi. Cale nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghiêm túc, rồi Choi Han gật đầu và đáp lại ngay tức khắc.

"Tôi nhất định sẽ làm được"

"Tốt. Như đã nói, chỉ đánh ngất thôi. Nhớ cho bọn họ nhìn thấy bộ đồ của chúng ta. Với cả đừng để lộ kiếm thuật của ngươi. Sau đó thì ngươi biết phải làm chứ?"

Bởi aura của Choi Han rất đặc biệt, có màu đen trong suốt, nên lúc trời tối như này thì sẽ khó bị lộ nếu cậu ta sử dụng cẩn thận. Bởi Cale đã nhắc rất nhiều lần nên chắc hẳn cậu ta cũng đã hiểu điều này.

"Vâng. Tôi đã nhớ rồi"

"Được rồi. Ta tin ngươi"

Cale vỗ nhẹ lên vai Choi Han rồi đưa cho cậu ta đạo cụ biến âm. Giả như khi đang đánh nhau và lỡ mở lời thì nguy mất.

"Đắt lắm đấy, đừng có làm hỏng"

"Vâng. Ngài đừng lo lắng"

Cale nhìn lũ mèo. Tụi nó vẫy đuôi như thể đang trông đợi điều gì đó. Thấy thế, Cale nói với chúng.

"Làm xong việc ta sẽ cho ăn thịt"

Trước câu trả lời sai ấy, chúng hứ một cái rồi quay ngoắt đi. Cale cứ thế mặc kệ chúng, rồi kiểm tra lại đồng hồ.

Còn 5 phút nữa. Bây giờ trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Billos.

"Những đạo cụ ma thuật khi bị ảnh hưởng bởi thiết bị gây hỗn loạn mama thì ngay lập tức sẽ không thể hoạt động được và phần lớn chúng sẽ tự ngắt để tránh bị nổ, tuy nhiên với đạo cụ ma thuật thượng cấp thì báo động bị hỏng sẽ kêu lên. Khác với thiết bị báo động ma thuật, nó giống với báo thức đồng hồ hơn."

" Sẽ ồn lắm hả?"

"Không biết ngài định dùng vào việc gì, nhưng cường độ đủ lớn để địch có thể nghe thấy "

Billos cười phì rồi nói một cách thích thú.

"Chẳng là nếu có quá nhiều đạo cụ ma thuật, thì sẽ kêu inh ỏi khắp nơi gây hỗn loạn thôi"

Gây hỗn loạn là quá đủ.

"Chuẩn bị đi"

Để che dấu màu lông của lũ mèo, cậu đã dùng than đen quẹt khắp nơi trên người chúng. Chúng rời khỏi chỗ cậu, rồi ẩn mình vào trong bóng tối. Hôm nay chúng sẽ không lộ mặt trước kẻ địch. Tuy nhiên cậu biết rằng chúng sẽ luôn theo sát cậu để thực hiện kế hoạch.

Choi Han gấp khăn tay mà cậu ta vừa dùng để lau kiếm, rồi bỏ vào túi trong.

Khi đã chuẩn bị xong, Cale đứng dậy.

Ùuuuung----

Tại nơi mà cậu vừa ngồi. Mặt đất ở đó rung chuyển nhẹ. Viên ngọc đen đã bắt đầu hoạt động.

Tích tắc. Tích tắc. Kim giây trên đồng hồ đang dần tiến đến thời gian mà cậu dự tính.

Và cuối cùng, Tích tắc.

"Đi thôi"

Trước lời của Cale, Choi Han nhanh chóng di chuyển thực hiện theo kế hoạch và trong bóng tối, On bắt đầu phun sương. Làn sương ấy tụ lại quanh Cale, khiến cho người khác khó có thể nhìn thấy cậu.

Và cùng lúc ấy

Riiiiiinnggggg--- riiiinggggg-------

Viên ngọc đen đã được kích hoạt.

"Có vẻ không có nhiều hàng thượng cấp"

Tại vài nơi, tiếng kêu báo động đạo cụ ma thuật bị hỏng vang lên. Cale được bao bọc bởi làn sương và đi theo sau Choi Han hướng đến lối vào hang động.

Từ lúc này là cuộc chiến thời gian.

Ở trước lối vào, Choi Han đã bắt đầu trận chiến với các Kị sĩ.

'Một kẻ đáng sợ'

Giữa trận chiến ấy, các binh lính bị đánh ngất xỉu với vết chém sâu ở tay và chân.

"Là kẻ nào? Nghĩ đây là đâu mà dám mò đến hả?"

Choi Han dễ dàng đánh bay thanh kiếm trong tay Kị sĩ cấp cao vừa gào lên vừa tiến đến ấy. Rồi cậu ta bước một chân lên, chém một nhát sâu vào hông tên Kị sĩ. Cậu ta lạnh lùng phớt lờ dòng máu đỏ tươi phun ra từ miệng vết thương ấy. Choi Han dùng khủy tay đánh vào lưng tên Kị sĩ, rồi sau đó khiến hắn ngất đi với cú vào gáy.

"Chết tiệt! Chuyện quái gì thế này?"

Kị sĩ cấp cao ở trong hang động cũng thò mặt ra.

"Độc"

Cale nói với chất giọng đã được biến đổi. Làn sương đang bao bọc lấy cậu, ngay lập tức lan rộng ra và Hong đang di chuyển trong bóng tối, bắt đầu nhả độc tê liệt vào trong làn sương. Những kẻ bị ngất dù tỉnh lại cũng sẽ không thể cử động được trong một thời gian.

Vào giữa lúc ấy, Cale và tên Kị sĩ cấp cao chạm mắt. Cale chỉ nói một từ.

"Yểm trợ"

Choi Han nhanh chóng đến đứng trước mặt Cale, rồi hướng thẳng đến lối vào hang động. Cale theo ngay sau cậu ta.

"Cản lại!"

Tên Kị sĩ cấp cao ra lệnh, hai Kị sĩ trung cấp rút kiếm, hướng về phía Choi Han. Là những thanh kiếm được bọc bởi aura. Tuy nhiên hai thanh kiếm ấy nhanh chóng bị gãy đôi.

Leng, keng. Hai lưỡi kiếm rơi xuống đất.

"L-lẽ nào là Swordmaster?"

Giọng của hai tên kị sĩ trung cấp đầy sự hoảng hốt và tuyệt vọng. Thứ có thể chém gãy kiếm được bọc bởi aura chỉ có thể là thanh kiếm aura của Swordmaster mà thôi. Trong tức khắc, phế bỏ kiếm của đối thủ và lợi dụng màn đêm để che giấu màu của aura. Choi Han dùng kiếm và vỏ kiếm lần lượt đánh vào ngực và gáy của hai tên Kị sĩ trung cấp.

"Khự!"

"Hự!"

...ngay trong một đòn. Cale không thể ngừng cảm thán, cậu thu mình lại phía sau Choi Han và tiếp tục di chuyển. Và lúc ấy đằng xa phía sau trong có tiếng ồn ào.

"Có kẻ thâm nhập!"

Đó là tiếng phát ra từ biệt thự. Cale quay đầu lại nhìn phía trước.

Hai kị sĩ trung cấp loạng choạng ngã xuống. Cale chạm mắt với bọn chúng. Độc tê liệt đã có hiệu quả.

"Đ-độ..c.....!"

"S---át..thủ!"

Choi Han đánh ngất bọn chúng, rồi nhanh chóng tiếp cận tên Kị sĩ cấp cao đang lao tới và vung kiếm. Nhân lúc ấy, Cale tiến thẳng vào trong hang động. Nhưng cậu cũng không quên việc để cho hai tên Kị sĩ trung cấp nhìn thấy biểu tượng ngôi sao trước khi chúng xỉu đi và nhắm mắt lại.

"Khự! Những kẻ này từ đâu mà!"

"Ồn thật"

Choi Han dễ dàng gạt phăng thanh kiếm phủ aura của tên Kị sĩ cấp cao lắm lời. Cậu ta đang cố tình câu giờ.

Khi Choi Han đang chiến đấu để thu hút sự chú ý, Cale theo sau những đứa trẻ Miêu Tộc mà đã sớm lặng lẽ lẻn vào trong hang động. Ngay khi xác nhận điều này, Choi Han lập tức đổi vị trí của mình, đứng chắn trước lối vào hang động.

Và rồi cậu nói với tên Kị Sĩ cao cấp.

"Tới đây"

Tất nhiên là ánh mắt và lời của cậu hướng tới cả phía sau tên Kị Sĩ cấp cao, hướng tới cả những kẻ địch đang cầm đuốc tiến đến đó.

"Nhờ ngươi đấy"

Nghe thấy giọng nói dù đã được biến âm nhưng vẫn đầy thong thả của Cale từ phía sau lưng, một nụ cười thoắt hiện trên gương mặt Choi Han. Nụ cười biến mất và cậu bắt đầu khởi tạo một phần trong năng lực của mình. Hắc Vô. Phần Vô (無) trong Hắc Vô, bao bọc lấy cậu.

"Không kẻ nào được phép vượt qua đây"

Choi Han là người nói lời giữ lời.

Và cùng lúc ấy, có một kẻ đảm nhiệm việc bảo vệ giống cậu. Đó chính là kẻ tra tấn. Kẻ canh giữ phòng giam của Rồng. Khi Cale đến nơi, hắn ta rơi vào hoảng loạn.

"Tại sa-sao! Tại sao cầu thủy tinh lại không hoạt động?!"

Cầu thủy tinh ma thuật, thứ mà chỉ duy nhất kẻ tra tấn được sở hữu. Đó là một trong những thứ Venion đã để lại, phòng trường hợp bất trắc.

"Đừn-g, đừng đến đây! Có biết ở đây có gì không mà dám đến hả!"

Kẻ tra tấn nhìn Cale và run lẩy bẩy. Hắn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài sợ hãi. Bởi nếu nhận một lực công kích với cường độ mạnh nhất định thì cơ thể hắn sẽ phát nổ.

Đó là một trong những thứ Venion đã sắp đặt. Và từ vụ nổ ấy thì cả chìa khóa lẫn phòng giam đều nổ tung. Kẻ tra tấn biết rõ điều này.

"Thử, thử tiến đến xem! Tất cả sẽ chết chùm đấy!"

Tks. Cale nhìn kẻ tra tấn đang run lẩy bẩy rồi cậu giơ tay. Ngay lúc ấy, sương bắt đầu tụ lại khắp không trung và rồi làn sương ấy hướng thẳng đến chỗ kẻ tra tấn. Chủ nhân của làn sương ấy, On, đang nấp ở trong bóng tối của hang động.

"Ưh, Ahhhh! Tránh ra!"

Tiếng ồn từ trận chiến ở lối vào. Làn sương đang hướng tới. Và tất nhiên trong làn sương ấy có tẩm độc. Làn sương mang độc tê liệt nhanh chóng bao bọc lấy kẻ tra tấn.

"Cái này là, kh-ự, đô-độc.....!"

Cùng với tiếng 'hự', kẻ tra tấn run bần bật rồi xỉu xuống sàn. Dáng vẻ bị trúng độc không nói nổi thành câu, mắt giật loạn lên ấy của kẻ tra tấn thật tội nghiệp.

Cale tiến lại gần kẻ tra tấn và lục soát.

Nếu không thể công kích mạnh vào bên ngoài thì chỉ cần dùng độc là dễ dàng giải quyết được. Nếu không thì thương lượng để hắn giao chìa khóa ra cũng được. Nhưng cậu không muốn chọn giải pháp phía sau.

'Là cái này'

Sau khi cầm chìa khóa trong tay, Cale đóng mắt cho kẻ tra tấn vừa bất tỉnh vì độc tê liệt. Cậu nghĩ có vẻ đã khiến hắn trúng độc quá mạnh.

'Chắc không chết được đâu, mà chết thì cũng biết làm sao được'

Cậu bật ngón tay tạo âm thanh 'tách'. Cùng lúc ấy, từ trần nhà hai vật thể màu đen nhảy xuống. Là On và Hong. Khi chúng đến gần ngọn đuốc phía trên đầu Cale, cậu mới thấy rõ được hình dáng của chúng.

Sau khi xác nhận là On và Hong vẫn an toàn thì cậu tiến đến góc cuối của hang động.

Và trong cũi sắt ma thuật, ở phía sau những song sắt mà đã trở nên vô dụng ấy, cậu thấy một sinh vật màu đen. Là Rồng. Nhưng thứ khiến Cale kích động hơn là mùi máu tanh và cả cơ thể nhuốm đầy máu của Rồng đen.

Cale tiến gần đến phòng giam.

Sinh vật đang nhắm mắt ấy vẫn nhắm mắt dù đã nhận biết được cậu đang tiến đến gần. Hiện tại Rồng đang rất hoảng loạn.

Cale cắm chìa khóa vào ổ và xoay.

Cạch. Khóa cửa mở ra kèm theo một tiếng nhỏ. Cale từ từ mở cửa sắt và bước vào trong.

Không gian khá rộng để được gọi là phòng giam. Cậu thấy từ roi đến hàng loạt các đạo cụ tra tấn khác, và cả ghế sô pha cao cấp mà Venion dùng để ngồi xem. Cale tiến đến góc của phòng giam.

Sinh vật bé chừng 1m đang nằm trên đống rơm trong góc. Rồng đen đang nhắm mắt, nhưng mí mắt của nó run lẩy bẩy. Với gông cùm ở tứ chi, đạo cụ loại bỏ mana ở cổ, con Rồng nằm xoài ra không chút sức sống.

"Này"

Cale ngồi xổm trước Rồng. Dù cậu gọi nhưng con Rồng vẫn không mở mắt. Cale kiểm tra lại đồng hồ. Đã đến lúc phải rời đi. Cậu nói với con Rồng.

"Ra ngoài thôi"

Cale tháo hết gông cùm bằng chìa khóa lấy từ kẻ tra tấn.

Lúc ấy, con Rồng mở mắt. Thấy cặp mắt của nó, Cale cười.

Ánh mắt phản kháng. Đôi mắt nó vẫn chưa chết.

Không phải là cặp mắt đã mất đi sức sống mà Choi Han đã đối đầu, mà là cặp mắt vẫn còn ao ước tự do và sự sống. Bởi vậy mà cặp mắt ấy chứa đầy sự cảnh giác, đề phòng và phản kháng.

Đó là cặp mắt của Rồng.

"Ánh mắt tốt đấy"

Cale bọc con Rồng một cách qua loa rồi ôm nó vào lòng.

Ra khỏi phòng giam, Cale đặt con rồng mình đang ôm xuống trước mặt hai con mèo.

"Chắc là đau lắm"

"Tội nghiệp quá"

On và Hong tới tận bây giờ mới mở lời, chúng xoay tròn xung quanh con Rồng. Nhưng con Rồng nhe răng cảnh cáo. Có vẻ trong 4 năm qua, đây là lần đầu Rồng nhìn thấy sinh vật khác ngoài con người.

Cale lại kiểm tra đồng hồ. Có vẻ đã đến lúc bỏ trốn.

"Chắc là đau lắm"

On tiến đến gần và gõ gõ chân trước vào chân Cale. Có vẻ là con bé đã nghĩ tới lọ nước phục hồi trong hộp ma thuật mà Cale mang theo. Không thể vòi vĩnh bằng lời, nên nó hành động như vậy.

"Yên nào"

Cale cũng định sử dụng lọ nước phục hồi kia nên mới mang tới đây. Nhưng trước tiên phải tháo gỡ đạo cụ loại bỏ ma thuật. Phải để mana, thứ quan trọng như trái tim của Rồng, được tự do thì nước phục hồi mới cho hiệu quả.

Cale hướng tới phía đối diện phòng giam, nơi mà kẻ tra tấn đã canh giữ. Dù thính giác không nhạy bén nhưng cậu cũng nghe được tiếng Choi Han đang đánh nhau từ xa. Có vẻ trận chiến cũng sắp đi đến hồi kết.

"Xem nào"

Cale mò mẫm bức tường nơi có kẻ tra tấn. Cale đá kẻ tra tấn gây vướng víu ra xa, rồi tiếp tục mò mẫm bức tường. Con Rồng nhe răng khi thấy cậu dùng chân đá kẻ tra tấn, nhưng Cale vẫn tập trung vào bức tường.

'Ngay gần đây có thứ cuối cùng mà Venion đã sắp đặt'

Người nhà Hầu Tước Stan, cũng như Venion, vô cùng lo sợ việc có kẻ đột nhập vào khi họ đang ở đây. Để đối phó với những trường hợp như thế, họ đã tạo ra một lối thoát bí mật. Kẻ tra tấn bởi không biết đến sự tồn tại của lối thoát ấy mà đã không thể bỏ trốn.

'Được biết là chỉ có duy nhất một chỗ là bằng phẳng--- đây rồi'

Trên bức tường đá lởm chởm có một phần bằng phẳng cỡ khoảng lòng bàn tay. Venion, khác với vẻ ngoài tươm tất như mắc bệnh sạch sẽ của mình, những người trong nhà Hầu Tước đều học võ thuật từ đời này sang đời khác.

'Dưới một lực mạnh nhất định tác động vào thì tường sẽ mở ra'

Không phải là thiết bị ma thuật. Mà là dùng lực tác động để khiến thiết bị máy phía trong chuyển động. Cale quay đầu lại, nhìn kẻ vừa bước vào.

"Xong hết rồi à?"

"Vâng"

Choi Han nhẹ nhàng vung kiếm, rảy đi máu đang dính ở trên và tiến lại gần chỗ Cale. Cậu ta hướng mắt về phía Rồng, rồi trở nên méo mó. Là một phản ứng hiển nhiên khi thấy một sinh mệnh bé nhỏ loe loét máu. Ánh mắt nhắm đến kẻ tra tấn của Choi Han trở nên man rợ.

"Choi Han"

Bởi vậy mà Cale gọi cậu ta. Choi Han báo cáo trong khi vẫn chòng chọc nhìn kẻ tra tấn.

"Như lời ngài bảo, tôi đã mặc kệ những tên chạy vặt bỏ trốn. Và đã khiến cho những kẻ có vũ lực vào tình trạng không thể chiến đấu được nữa."

"Làm tốt lắm"

Cale khen thưởng cậu ta, rồi hướng về khoảng tường bằng phẳng cỡ lòng bàn tay ấy.

"Đấm vào chỗ này"

"Dùng hết sức sao?"

Có chuyện gì phải phá cả động hả?

"Không, vừa phải thôi. Cỡ khiến cho phần tường này lún sâu 10cm"

"Mm, thì ra ý ngài là nhẹ tay"

"Đúng vậy"

Bảo là nhẹ tay ư. Việc mà Cale không thể làm được nhưng Choi Han cho đó là 'nhẹ tay'. Cale lùi xa ra khỏi Choi Han. Cậu ta hiểu được hành động ấy của Cale có ý giục cậu ta nhanh lên, và lập tức đấm vào tường.

Quoành!

"Woa"

"Ồ"

Cặp chị em mèo cảm thán. Cale bế con Rồng vào lòng.

Kítttttttttttt----

Âm thanh rợn người vang lên từ trong tường, cùng với tiếng 'uỳnh' thì một khoảng không vừa lọt một người trưởng thành mở ra trên bức tường. Choi Han lập tức cầm ngọn đuốc lên.

"Đi thôi"

Trước lời Cale, hai con mèo leo lên lưng Choi Han. Choi Han dẫn đầu và nhảy vào trong thông lộ. Cale theo ngay sau cậu ta. Rồng không nói một lời nào mà chỉ thở khè khè. Nhưng cặp mắt đang nhìn như muốn xuyên thủng Cale của nó vẫn rất tàn bạo.

Ánh mắt ấy trái với sự cảm ơn đối với người đã cứu mình, chỉ tràn ngập sự thù ghét đối với con người dối trá và sự cảnh giác đối với bạo lực khác có thể xảy đến với nó.

"Đừng nhìn chằm chằm nữa"

Cale thản nhiên nói với con Rồng trong tay.

'Ah, khó thở quá'

Cale phải chạy nhanh để bắt kịp được Choi Han đang thong thả chạy phía trước. Hơi thở của cậu trở nên khó khăn. Đáng lẽ ra cậu nên để Choi Han bế Rồng. Con Rồng 1m tương đối nặng. Nếu mà lấy được năng lực cổ đại 'Sinh lực của trái tim' thì đã không mệt như thế này.

Cứ thế này thì cậu sẽ nổi nóng lên mà vứt nó lại mất, Cale lại càng ôm chặt con Rồng hơn. Đã vất vả thế rồi thì không thể cứ thế mà bỏ đi được.

Rồng đang quan sát cậu. Bộ đồ đen của cậu ướt đẫm bởi máu rồng.

Sau mấy phút chạy xuyên qua thông lộ hẹp và tối, Choi Han nói với Cale.

"Phía trước có tường"

"Đấm vào chính giữa tường. Rồi cứ làm như đã bàn trước"

"Đã rõ"

Hai con mèo nhảy xuống khỏi vai Choi Han, rồi bắt đầu chạy. Choi Han dồn lực vào tay rồi đấm vào tâm của bức tường với một lực như trước.

Quoành!

Ngay trong chốc lát, bức trường vỡ ra. Và để lộ bầu trời đêm. Là phía ngoài hang động. Lần này, Cale đi lên đầu và nhìn xung quanh.

Lý do cần đạo cụ gây hỗn loạn mana với phạm vi toàn ngọn núi. Ở lối ra của thông lộ này Venion cũng đã lắp thiết bị ghi hình. Hắn là kẻ kĩ càng.

Với lại, Cale chỉ biết sơ qua về thông lộ này chứ không rõ tường tận. Bởi vậy mà cậu cần đạo cụ gây hỗn loạn mana với phạm vi bao trùm cả ngọn núi.

Không còn nhiều thời gian. Trong 1,2 phút nữa, cần phải ra khỏi phạm vi của các thiết bị ghi hình. Nhưng thời gian ấy là vừa đủ.

Choi Han theo sau Cale, cậu ta tạo ra những dấu vết mới và xóa bỏ những dấu vết mà họ để lại. Sau một thời gian lâu dài sinh tồn trong Dạ Lâm, cậu ta rất chuyên nghiệp trong việc tạo và xóa dấu vết. Và sau khoảng 2 phút chạy ra khỏi lối vào thông lộ thì Cale nhìn đồng hồ và bảo.

"Dừng lại"

Những tiếng kêu inh ỏi đã dừng lại. Đạo cụ gây hỗn loạn mana đã ngừng hoạt động.

"Hùuu"

Cale hô hấp sâu để làm cho trái tim đang đập dữ dội bình ổn lại. Tim cậu càng đập dữ dội thì 'Khiên Bất Hoại' đang bao bọc lấy tim lại càng tập trung sức mạnh lại để đối phó với tình huống nguy cấp.

'Không định dùng mà'

Nhưng Cale không hề có suy nghĩ sẽ dùng 'Khiên Bất Hoại'. Sau khi giải thoát cho Rồng và chia tay Choi Han ở thành phố tiếp theo, cậu định sẽ đoạt lấy năng lực 'Sinh lực của trái tim' để cường hóa cho tấm khiên. Và sau đó cậu mới có ý định sử dụng 'Khiên Bất Hoại'.

Khi có thời gian để nhìn lại xung quanh, cậu cúi đầu rồi nhìn xuống con Rồng trong tay. Cale bật cười.

Ánh mắt phản kháng đã biết mất, và bằng ánh mắt đầy cảm động, con Rồng nhìn lên bầu trời đêm. Trong 4 năm qua, lần đầu tiên nó được thấy thế giới bên ngoài. Cale hiểu được sự cảm động ấy và muốn cho nó chút thời gian để nhìn thêm nhưng cậu đã không thể làm thế.

Cậu đặt con Rồng lên lùm cây và nhìn nó. Rồng cũng nhìn cậu. Từ lúc nào mà ánh mắt nó lại ngập đầy sự phản kháng và cảnh giác, nó thu mình và dựng cánh lên.

'Không chịu khuất phục như vậy, hẳn 4 năm qua nó đã luôn bị đánh'

Cá nhân Cale thấy hài lòng trước dáng vẻ lúc này của con Rồng. Bởi nó khác cậu.

Kẻ trở thành trẻ mồ côi và lớn lên, Cale, à không, Kim Rok Soo đã khuất phục. Và sau đó cậu cũng không muốn trở thành một nhân vật chính như Choi Han. Cậu đã từ bỏ cả nơi được gọi là nhà và cũng không có sức mạnh để đối đầu với thế giới.

"Này"

Sau khi xác nhận việc Rồng đang liếc nhìn mình, Cale lấy ra từ trong túi ma thuật một cái kéo lớn và một đôi găng tay. Trên hai lưỡi kéo có khắc rất nhiều biểu tượng ma thuật. Cậu đeo đôi găng tay cách điện vào.

Lưỡi kéo ấy là một trong hai món đồ mà Cale phải mượn dưới tên của Billos. Đây không phải món đồ cậu thuê bằng tiền.

"Dù không biết vì sao ngài lại cần cái này nhưng, thiếu gia, nhất định hãy sống sót và gặp mặt tại thủ đô"

"Ngươi nghĩ ta định đi chết sao?"

"Dù vậy nhưng tôi biết ngài sẽ gây ra sự cố"

".....phiền phức"

Cale nhớ lại cuộc hội thoại với Billos, cậu giật mình quay lại nhìn quanh, khi bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Choi Han nhìn cây kéo với hình thù man rợ ấy với ánh mắt hoảng loạn. Còn cặp chị em mèo thì rời xa Cale và núp sau Choi Han.

Và ánh mắt của con Rồng trở nên trống rỗng.

"Tks"

Trước phản ứng ấy, Cale tặc lưỡi rồi tiến gần đến con Rồng. Vòng cổ có gắn đạo cụ loại bỏ mana được làm bằng chất liệu khá giống với cao su. Giả sử nếu làm bằng kim loại thì sẽ không vừa khi Rồng lớn lên. Bởi vậy mà nó được làm bằng chất liệu có tính đàn hồi.

Cậu túm lấy cổ con Rồng.

"Hức"

Hai con mèo hít sâu. Cale muốn nhanh chóng giải quyết nên lờ đi phản ứng ấy và tiếp tục. Lưỡi kéo hướng về phía cổ. Phản chiếu ánh trăng, lưỡi kéo sắc bén lóe lên, nhưng con Rồng chỉ nhìn thẳng vào mắt Cale. Cặp mắt của cậu vô cảm và đơn điệu, con Rồng nhắm mắt lại.

Lúc ấy. Xoẹt. Tiếng thứ gì đó bị cắt vang lên.

Roẹt- roẹt- những tia điện nhỏ được phóng ra khi vòng cổ bị cắt, cậu cầm nó trong tay.

"Nhìn gì?"

Cale thẳng thừng hỏi con Rồng vừa mở mắt và tiếp tục nhìn mình. Cậu tháo một bên găng tay và chuyền cho Choi Han. Cậu ta nhận lấy và đeo găng tay vào rồi nhận vòng cổ từ tay Cale. Cale lấy nước phục hồi từ trong túi ra.

Là nước phục hồi thượng cấp. Cái này cũng mất rất nhiều tiền. Sau này cậu sẽ phải để ý đến việc nhận và dùng tiền tiêu vặt như thế nào. Cale tặc lưỡi, rồi nhìn con Rồng bằng ánh mắt sắc bén.

"Biết ta tốn bao nhiêu tiền cho ngươi không?"

Rồng một lần nữa lại nghe được điều mà nó vẫn thường phải nghe. Đó là lời mà nó đã luôn phải nghe từ lúc được sinh ra. Đã tốn bao nhiêu tiền mà sao không chịu nghe lời, phải đánh cho mới được. Bởi vậy mà bị đánh. Bọn chúng vừa đánh nó vừa bảo nó đừng có bày đặt suy nghĩ mà hãy nghe lời.

Nhưng mà.

"Nên hãy bình phục để bù vào tiền của ta, nhóc con bướng bỉnh à"

Rồng không thấy đau đớn.

Cale đổ khoảng một nửa lọ nước phục hồi lên người Rồng, và cậu mở to miệng Rồng rồi đổ nửa còn lại vào. Thật may là con Rồng không phản kháng mà cứ thế đón nhận và uống.

Và mấy phút sau, Cale chẳng thể nghĩ gì ngoài chuyện quả nhiên nó là 'Rồng'. Cội nguồn của mọi sức mạnh, Mana, thứ không khác gì trái tim của Rồng, bắt đầu hoạt động.

Tất cả vết thương trên người nó đều biến mất, và một vòng sóng được tạo bởi sức mạnh của mana, vây quanh và bao bọc lấy nó như một làn gió.

Sự biến đổi trong chớp mắt ấy khiến Cale nhận ra Rồng là sinh vật đáng sợ và mạnh mẽ như thế nào.

"Này"

Từ bây giờ sẽ không có chuyện khiến Rồng bị thương nữa. Đứa nhóc thông minh hẳn cũng tự nhận ra được tình trạng cơ thể mình, ánh mắt nó đã hoàn toàn sống lại.

Cale tiến một bước lại gần con Rồng. Rồng con thu mình lại và thăm dò Cale. Cale phớt lờ điều này và hỏi nó.

"Muốn thế nào?"

Thấy con Rồng ngậm chặt miệng không trả lời, Cale phì cười.

"Ta biết ngươi có thể nói tiếng người. Bởi ngươi là Rồng con. Là loài ngạo mạn và thông minh nhất"

Cale hỏi lại một lần nữa.

"Nếu được tự do, ngươi muốn làm gì?"

"...Ta"

Rồng đã lên tiếng. Quả nhiên Rồng biết nói tiếng người. Rồng thông minh hơn loài người nhiều. Không thể có chuyện trong 4 năm mà không biết nói tiếng người được.

"Ta"

Bằng bản năng của mình, con Rồng nhận biết được. Rằng với sức mạnh bây giờ nó có thế giết chết kẻ đang đứng trước mặt. Dù tên đàn ông đứng phía sau thì khá đáng sợ, nhưng nó vẫn có thể bỏ trốn được. Nó đã đạt được sức mạnh mà nó mong chờ bấy lâu nay.

Bởi vậy mà Rồng con đã nói lời mà nó không thể nói ra, lời mà nó đã nghiền ngẫm cả ngàn lần.

"Ta sẽ sống"

Sống. Sống sót bằng mọi giá.

"Ta sẽ rời khỏi đây"

Rời khỏi nơi này.

Nó nói ra tiếng lòng mình.

"Ta ghét bị nuôi"

"Ừ, đúng rồi"

Cale bảo rằng con Rồng nói đúng.

"Ngươi là Rồng. Là Dragon. Ngươi có tư cách được sống tự do"

Là Rồng 4 tuổi, nó mạnh hơn hầu hết các sinh vật sống. Nó có đủ sức mạnh để có thể sống sót một mình. Loài rồng với tính độc lập cao thì dù mới chỉ 2 tuổi cũng có thể tự mình tạo ra Tổ Rồng rồi. So sánh với đứa trẻ loài người 2 tuổi, thì quả là một tốc độ trưởng thành khó tin.

Nhìn vào cặp mắt vẫn đầy sự cảnh giác và không tin tưởng con người ấy, Cale quả quyết.

"Ta không định nuôi ngươi"

Cale không có lý do gì để phải chăm sóc cho một kẻ mạnh hơn mình cả. Và nếu để đứa nhóc này làm việc trả tiền cơm thì sẽ là mối nguy hiểm và gánh nặng lớn. Khác với On và Hong. Dragon nằm ngoài phạm vi của Cale.

Rồng không tin lời Cale.

"Nói dối. Loài người chỉ biết dối trá"

Sự phẫn nộ xuất hiện trong đôi mắt của Rồng. Sự phẫn nộ ấy không hướng tới Cale. Lòng tự tôn ngạo mạn là bản năng của loài Rồng trong nó vừa trỗi lên. Đó là sự phẫn nộ với thời gian mà bản năng ấy của nó bị giẫm đạp.

"Cũng đúng, quả thật là ta rất giỏi nói dối"

Cale dễ dàng đồng tình với lời của Rồng, rồi nói tiếp.

"Ngươi cứ sống như ngươi muốn. Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ta---"

Rồng con ngước đầu lên và nhìn trời đêm. Khác với bóng tối mà nó vẫn luôn nhìn thấy ở trong hang động. Tối nhưng lại tỏa sáng.

"Ta ghét loài người. Ta muốn tự do"

"Phải rồi"

Cale đứng dậy. Và cuối cùng cậu lấy ra vài lọ nước hồi phục trung cấp từ túi ma thuật rồi bỏ vào một túi nhỏ và đặt bên cạnh con Rồng.

"Hãy sống tự do"

Đồng tử màu đen của Rồng giãn to và giao động. Nhưng trong đó vẫn ngập tràn sự nghi hoặc và cảnh giác. Nhưng đó cũng chẳng phải điều Cale quan tâm.

'Như vậy là đủ rồi'

Giải thoát cho Rồng, trả đũa Venion, cứu ngôi làng và Choi Han thì thông qua Rồng mà đã hiểu được tự do là gì.

Trên tất cả là không phải chịu trách nhiệm gì với con Rồng. Cậu thấy được sự căm ghét đối với việc phải đi theo người khác hiện lên trong mắt nó. Một kết thúc viên mãn. Với sự hài lòng, Cale nói với những người đồng hành bằng chất giọng êm ái.

"Đi thôi"

Cậu chẳng luyến tiếc gì, quay lưng lại với con Rồng và cất bước. Choi Han cũng không nói thêm gì mà theo sau Cale và gây hỗn loạn dấu vết. Cặp chị em Miêu Tộc sững lại trong chốc lát, sau khi nhìn thấy con Rồng ngừng nhìn Cale thì tụi nó đuổi theo sau cậu.

Ngay khi cặp chị em Miêu Tộc bắt kịp sau lưng Cale, thì con Rồng ngước đầu lên và nhìn dáng vẻ phía sau của họ.

"...ta ghét loài người. Xấu xa........"

Ánh mắt của Rồng không hướng về dáng vẻ lần đầu được thấy của thế giới bên ngoài, mà lại hướng về dáng vẻ phía sau của loài người quen thuộc đến nhàm chán mà nó căm ghét.

Hong vừa theo sau Cale, vừa lẳng lặng sát lại gần chị gái On.

"Chị à, hình như nó sẽ đi theo"

"Ừm. Chị cũng nghĩ thế"

"Em sắp có em út sao?"

"Có vẻ là thế"

Hai con mèo vừa gật gù vừa nói chuyện. Trước lời chúng, Cale cười nhạt rồi đáp lại.

"Nhảm nhí. Dragon là loài có tính độc lập cao, bản năng của chúng không chấp nhận việc việc nằm dưới trướng con người. Vả lại đứa nhóc kia căm hận loài người"

On tỏ nét mặt khó hiểu. Nếu hỏi nét mặt khó hiểu của mèo là như thế nào, thì chính là gương mặt lúc này của On. On vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.

".....có vẻ không phải vậy"

"....ừm"

Hong ngoảnh lại và khẳng định. Rồng đen vẫn đang nhìn về phía này. Hong chắc chắn. Cậu bé muốn chia sẻ với Rồng con yêu thích tự do kia một ít thịt bò của mình.

Cale nói với cặp chị em đang cằn nhằn.

"Đi lấy viên ngọc về đây"

Cặp chị em vì thịt bò mà rời đi để lấy ngọc. Cale không thèm liếc nhìn lũ mèo, cậu vỗ vai Choi Han.

"Vất vả cho ngươi rồi"

Hôm nay là lần đầu tiên Choi Han cứu giúp một thứ gì đó. Dù trước đấy cậu ta đã chiến đấu với bọn sơn tặc nhưng đó là hành động bảo vệ.

Tất nhiên là thay vì việc cứu dân làng như trong truyện, cậu ta đã cứu con Rồng mà đáng ra mình sẽ giết chết. Nhưng điều quan trọng với Choi Han là việc 'cứu giúp'.

"Cale-nim"

"Ờ"

Choi Han im bặt một lúc sau khi gọi, rồi mới mở lời.

"Giả như đi theo Cale-nim là cách mà Rồng muốn sống thì ngài sẽ làm thế nào?"

"Đã bảo là không có chuyện đó"

"Là giả sử thôi. Giả sử như vậy"

Giả sử sao? Cale suy nghĩ kĩ càng rồi nhẹ nhàng đáp.

"Ta không nghĩ về những việc đã qua hay những việc sẽ không xảy ra"

Dù vậy không hiểu sao Cale thấy lạnh gáy, và cậu xoay đầu lại nhìn về phía sau lưng. Thật may mắn là cậu không thấy Rồng đen.

Cale an tâm và giải quyết hết mọi vấn đề rồi về phòng và ngủ. Cũng bởi vậy, mà Cale không hề biết được là lần đầu tiên, Rồng đen sử dụng ma thuật bằng ý chí của mình để ẩn thân và hướng nhìn về cửa sổ phòng ngủ của cậu trong một lúc lâu. Rồng đã ôm chặt túi đựng nước ma thuật.

Và ngày tiếp theo, mới sáng sớm Cale đã nhận được câu hỏi từ Choi Han.

"Cale-nim, đi thêm vài ngày nữa thì sẽ tới thành phố, đó là điểm giữa chừng ư?"

Đã đến lúc Choi Han làm việc trả tiền cơm mà Cale đã nói.

Điều này cũng có nghĩa là khoảnh khắc mà Cale đoạt được một năng lực Cổ Đại khác đã đến gần. Dù khoảng một tháng nữa, thì trưởng nam mà đã bị Venion đẩy ra ngoài của nhà Hầu Tước sẽ tìm đến năng lực này như hi vọng cuối cùng.

Nhưng đó lại là năng lực mà cậu ta không dùng được.

Cale gật đầu với Choi Han, cậu ta tìm đến từ sáng sớm. Và cầm cốc nước lạnh mà Ron đã để lại. Trước cảm giác mát lạnh của cốc nước, Cale đột nhiên nhớ lại lời mà Ron nói khi đem nước lạnh đến.

"Cậu chủ, đi dạo ban đêm quá lâu không tốt đâu. Ron rất lo lắng đấy ạ"

Không hiểu sao chưa uống nước lạnh mà ruột gan cậu lạnh buốt, đầu óc tỉnh hẳn. Cale cẩn trọng đặt cốc nước đang cầm trên tay về chỗ cũ, rồi nói với Choi Han.

"Ngươi đã xử lý hết mọi thứ chưa?"

"Vâng"

Sau khi đưa Cale về phòng trọ, thì Choi Han lập tức xóa hết dấu vết họ để lại và tạo ra những dấu vết khác ở hướng tây rồi mới quay về.

Nyannn---- Cale vừa ngáp vừa nhìn lũ mèo đang xé thịt khô ăn, rồi mở lời. Cậu giải thích cho Choi Han về thành phố ở điểm giữa chừng.

"Thành phố tiếp theo có tên là Puzzle. Đó là điểm giữa chừng của hành trình"

Sau khi rời khỏi lãnh địa Henituse được bao bọc bởi nhiều dãy núi, thì con đường từ lãnh địa của Tử Tước này đến thủ đô rất bằng phẳng.

'Nhờ vậy mà cho tới bây giờ lãnh địa Henituse vẫn là nơi an toàn. Và cũng bởi thế mà địa vị của nhà Henituse cũng trở nên khá mơ hồ'

Dù có nhiều đá cẩm thạch nhưng con đường dẫn đến lãnh địa lại khó khăn thì việc các thương đoàn tìm đến đây cũng rất vất vả. Tuy nhiên chỉ cần ra khỏi lãnh địa Henituse thì đường đi lại bằng phẳng nên phần nào họ cũng cam chịu sự bất tiện ấy mà tìm đến.

Và cũng nhờ con đường này mà các thế lực ở vùng đông bắc bộ có thể tụ họp gặp mặt. Bởi ở khu vực này không có đại quý tộc cấp Hầu Tước nào, nên tại thủ đô những kẻ liên quan đến khu vực này có thể thoải mái trình bày ý kiến của mình.

"Trong lãnh địa của chúng ta thì phải vượt núi liên tục nên mất nhiều thời gian, nhưng bắt đầu từ đây thì sẽ không tốn nhiều thời gian nữa"

Thành phố Puzzle không phải là điểm giữa của chặng đường. Mà là điểm giữa của thời gian đi đường.

"Nhưng mà Cale-nim"

"Ừ"

"Trên đường quay về, tôi đã kiểm tra điền trang của nhà Tử Tước"

"Rồi thì?"

Choi Han tỏ vẻ mặt không thoải mái khi Cale tỏ vẻ mặt hứng hờ vô tâm.

"Bọn họ trông có vẻ rất hỗn loạn, một số binh lính và Kĩ sĩ đã rời khỏi ngôi làng này"

"Đi báo cáo chứ gì"

Những kẻ đã tỉnh lại, gửi người đến chỗ Venion, và cũng loạn lên mà lùng sục khắp nơi quanh hang động. Tuy nhiên có vẻ điều Choi Han định nói vẫn chưa dừng lại ở đó.

"Nhưng mà"

"Gì mà cứ nhùng nhằng mãi thế?"

Cale nhăn mặt và hỏi thẳng. Trước lời cậu, Choi Han vẫn giữ nét mặt không thoải mái mà từ từ nói tiếp.

"Khu vực ở lối thoát của thông lộ bí mật đã bị nổ tung. Tất nhiên là cả cây cối, đất, cỏ, tất cả mọi thứ ở gần lối vào hang động đều bị lật tung."

Bụp. Miếng thịt mà hai con mèo đang ngậm rơi xuống. Nhưng Cale vẫn thờ ơ.

"Là do Rồng làm đấy"

Choi Han đứng im bặt. Thấy vậy Cale phì cười và đứng dậy.

Mới 4 tuổi nhưng đã biết dùng đầu óc rồi. Nó đã thổi bay lối thoát hiểm vì lo sợ có người đến. Và là loài rất nhạy cảm với mana, nó thổi tung cả khu vực để phá hủy tất cả các thiết bị ma thuật.

"Cũng may là không có ai chết. Chắc bởi là trẻ con và cũng đang trong tình trạng sợ hãi nên nó đã nhẫn nhịn chăng?"

"Ra là vậy. Tôi đã cảm nhận được một lượng mana rất lớn"

"Đừng chỉ vì Rồng còn bé mà đánh giá qua vẻ ngoài. Sẽ phải hối hận đấy"

Rồng được đề cập đến là những kẻ kiêu ngạo và hẹp hòi. Cale một lần nữa tán thưởng bản thân vì đã bỏ con Rồng lại, rồi hỏi Choi Han.

"Ngươi có thể ra ngoài. Ah, giờ ngươi định ngủ cho đến khi khởi hành hả?"

"Không ạ. Tôi phải giúp Beacrox"

Ai cơ? Beacrox? Cale vui mừng và vội nói tiếp.

"Ồ, có vẻ đã thân nhau rồi nhỉ?"

Lúc ấy, lần đầu tiên Cale thấy Choi Han tỏ vẻ mặt khó hiểu. Choi Han dứt khoát.

"Không. Không hề thân một chút nào cả"

"....Vậ, vậy à....đi đi"

Cale trả lời bằng nét mặt khó hiểu, Choi Han cúi đầu như không có gì và hướng ra ngoài phòng. Cale chỉ thị thêm một điều nữa khi Choi Han đang mở cửa.

"Ah, ra ngoài thì bảo với Hans chuẩn bị mở tiệc rượu"

"Vâng?"

Choi Han hoảng hốt mở to mắt và quay lại nhìn Cale. Cậu ta nhìn dáng vẻ bình thản của Cale, rồi nhìn lên đồng hồ đang chỉ 7 giờ sáng. Cale trả lời một cách sảng khoái.

"Không biết uống rượu dã rượu hả?"

Choi Han rời đi mà không trả lời đúng sai nhưng Cale cũng chẳng để tâm.

"Một vẻ ngoài quá tuyệt vời"

Một gương mặt ngập trong sự mệt mỏi và cả men rượu. Cale rất hài lòng và đi xuống tầng 1.

'Quả nhiên'

Đã 7 giờ sáng, nhưng có vẻ ngày mới vẫn chưa bắt đầu với ai đó. Phó Đoàn Trưởng với dáng vẻ gọn gàng như chưa từng uống rượu hôm qua đang nói chuyện một cách nghiêm trọng với ai đó.

Cale thấy Choi Han đang ngẩn người ra. Cũng phải, kẻ mà Phó Đoàn Trưởng đang nói chuyện là một trong những Kị Sĩ mà hôm qua cậu ta đã đánh ngất nên ngẩn ra cũng phải thôi.

Cale đến cạnh rồi đá vào chân cậu ta.

"Gì mà hóa đá như thế?"

"Ah"

Choi Han giật mình trước lời thì thầm của Cale. Và cậu ta cười ngượng rồi khẽ đáp lại.

"Tôi đã khiến hắn thành trạng thái không thể chiến đấu trong khoảng một ngày, vậy mà lại cử động lại nhanh hơn dự tính. Tôi đã phán đoán rằng cơ thể của người khác quá yếu. Có vẻ sau này tôi nên mạnh tay hơn."

Cale quay đầu tránh Choi Han. Quả nhiên cậu ta đúng là kiểu nhân vật chính sẽ phá hủy tất cả mọi thứ vì chính nghĩa của bản thân. Và còn một thứ nữa, những sự tồn tại ngoài dự tính của Cale.

Từ lúc nào On và Hong đã bám theo sau. Hai con mèo con vung vẩy đuôi và liếc nhìn tên Kị sĩ với gương mặt nham hiểm. Ai nhìn vào cũng biết là chúng đang tỏ ra thích thú.

'...mình là kẻ nhát gan nhất thì phải?'

Cale ngồi vào bàn và chìm trong lo lắng. Ông già chủ quán cầm một bình rượu và tiến đến.

"Thưa Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị rượu mà ngài đã dùng hôm qua rồi."

"Ông già, càng nhìn ngươi ta càng có suy nghĩ này"

"Vâng?"

Cale phì cười rồi nói với ông già đang trở nên căng thẳng.

"Ngươi là kẻ biết kinh doanh. Ta đang khen đấy. Rượu này quả đúng thích hợp để giải rượu mà"

*Pong*

Tiếng nắp rượu nhẹ nhàng mở ra, Cale rót một chén và cầm lên nốc cạn. Và rồi trong giây lát, mặt cậu bắt đầu đỏ lên. Cale cố tình đưa ánh mắt lờ đờ liếc nhìn về phía Phó Đoàn Trưởng. Phó Đoàn Trưởng vẫn đang nói chuyện với Kị Sĩ.

"Hôm qua chúng tôi đã mở tiệc rượu để giải khuây sau hành trình vất vả. Mọi người đều uống rượu và nghỉ ngơi. Cũng chẳng có ai ra khỏi nhà trọ cả. Vậy mà không hiểu tại sao người của nhà Tử Tước lại tò mò về chuyện này"

Có vẻ là Kị Sĩ của nhà Hầu Tước đã tự giới thiệu mình là người của nhà Tử Tước. Trước ánh mắt sắc bén của Phó Đoàn Trưởng, tên Kị Sĩ mỉm cười nhưng đáp lại với khuôn mặt nghiêm trọng.

"Hôm qua tại điền trang của Tử Tước bị trộm đột nhập. Dù đã bị tôi và vài lính canh phát hiện nhưng một số đồ vật đã bị lấy cắp. Được biết người của Nhà Bá Tước Henituse trú chân tại đây nên tôi đến để xác nhận xem ở đây có bị thiệt hại gì như vậy không."

Trộm gì chứ? Mà cũng phải, ta đã trộm mất Rồng. Cale đồng tình rồi cầm nguyên cả chai rượu và uống. Lúc đó, cậu chạm mắt với kẻ đã có mặt tại điền trang vào ngày hôm qua, tên Kị Sĩ đang nói chuyện với Phó Đoàn Trưởng.

"Nhìn gì?"

Kị sĩ ngay lập tức cúi đầu và ngừng liếc nhìn Cale. Phó Đoàn Trưởng thấy vậy, liền hắng giọng và thẳng thắn biện hộ. Và nói với giọng vang quá độ.

"Hm, Thiếu gia của chúng tôi nếu không dùng rượu vào sáng sớm thì cả ngày không thể thấy sảng khoái nên mới uống thôi. Với cả đó là rượu dã rượu. Ngài ấy chỉ đơn thuần dùng rượu để giải lượng rượu đã uống tối qua mà thôi."

Cale nhìn Phó Đoàn Trưởng mà không hiểu là hắn ta đang chửi hay là đang cố gắng biện hộ cho cậu, và rồi cậu lại nốc rượu.

"Ra là vậy. Ngài ấy quả là một người phóng khoáng"

Kị sĩ đáp lại lời Phó Đoàn Trường bằng ngôn từ tốt đẹp rồi hắn cúi người và chào Cale một cách lịch thiệp.

'Chắc hẳn hắn đã bớt nghi ngờ về chúng ta'

Cale nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì khiến cho tên Kị Sĩ của nhà Hầu Tước tìm đến đây từ sáng sớm ấy phải nghi nghờ cả. Dù sao thì ngay lúc đoàn xe của Cale đến đây thì Rồng biến mất và rồi hôm nay họ lại rời đi. Không nghi ngờ cũng lạ.

"Vậy thì, tôi mong hôm nay mọi người sẽ lên đường bình an"

Trên tất cả, thì với tình hình hiện tại, Hầu Tước, Venion hay cả Tử Tước cũng không thể bắt người thừa kế của gia đình Bá Tước được. Với cả còn là người nhận lệnh từ Hoàng Cung lên thủ đô nữa.

'Với cả, ai có thể nghĩ rằng một quý tộc nhận lệnh từ Hoàng Cung rồi vừa đi vừa uống rượu như vậy là đầu óc bình thường được?'

Kẻ vô lại quả thật là một địa vị tốt. Cale uống rượu với sự hả hê.

'Có vẻ là Venion mà biết được chuyện này thì cũng chẳng nghi ngờ ta đâu'

Kẻ biết rõ rằng giữa 'Tổ chức Bí Ẩn' và nhà Bá Tước Henituse không có mối liên hệ nào cả chính là Venion và Hầu Tước Stan. Trước chuyện của Rồng thì lại càng thế nữa.

Cale liếc nhìn Kị Sĩ của nhà Hầu Tước rời khỏi quán trọ, rồi uống trà chanh mật ong do Ron mang tới.

"Ron"

"Vâng thưa cậu chủ"

"Quả nhiên trà mật ong rất hợp để giải rượu"

"Đúng thật là vậy phải không ạ?"

Ron cười thích thú và nhìn cậu nhưng Cale lờ đi, bụng dạ cồn cào dần dễ chịu lại. Và khoảng vào lúc cậu đã gần như hoàn toàn giải được rượu, thì họ bắt đầu lên đường lần nữa.

Đích đến tiếp theo là thành phố Puzzle. Là thành phố với vai trò trọng tâm là vận chuyển của khu vực đông bắc bộ, nơi này nổi tiếng với vô vàn các di tích tháp đá được dựng lên.

Và Cale cần phải tìm kiếm một tháp đá chưa được hoàn thành ở thành phố Puzzle.

"Hôm nay sẽ cắm trại sao?"

Cale gật đầu khi On vừa ăn thịt khô vừa hỏi.

"Ờ, từ hôm nay chúng ta sẽ cắm trại thường xuyên"

Cale lại một lần nữa lập ra lịch trình bận rộn. Bởi cậu muốn nán lại khá lâu ở thành phố Puzzle. Cậu ngừng nhìn cặp chị em đang thì thầm với nhau ấy, rồi nhìn ra phía ngoài xe ngựa.

'Sinh lực của trái tim'

Đó là tên của 'Năng lực Cổ Đại' mà sẽ cường hóa cho 'Khiên Bất Hoại'. Thứ sức mạnh tập trung chủ yếu vào tái tạo và phục hồi sinh lực.

'Bởi thế mà trưởng nam mới tìm đến'

Trưởng nam bị vứt bỏ của nhà Hầu Tước. Taylor. Dù là người có đầu óc ổn định nhất trong nhà Hầu Tước nhưng nhờ chiêu trò của Venion mà nửa thân dưới bị bại liệt.

Để tìm được sức mạnh chữa trị cho bản thân mà cậu ta đã tìm kiếm, lục lọi hết tất cả các văn tự cổ. Và trong số đó, có một văn tự cổ đại mà cậu ta tình cờ tìm thấy ở một tiệm sách cổ. Bởi là ngôn ngữ cổ đại nên việc dịch thuật khá khó khăn nhưng sau những nỗ lực của mình thì cậu ta cũng dịch được một số từ.

Tái tạo. Tháp đá.

Hai từ khóa ấy trở thành đầu mối, Taylor lập tức hướng tới thành phố của tháp đá, Puzzle. Bây giờ hẳn cậu ta đã ở thành phố Puzzle. Và một tháng sau, cậu ta sẽ tìm thấy năng lực ấy.

'Tuy nhiên lại vô dụng'

'Sinh lực của trái tim' không thể phục hồi lại cơ thể vốn đã bị thương. Mà phải sau khi đạt được năng lực ấy, thì trong các trường hợp bị thương nó mới được phát huy. Khả năng hồi phục cũng có giới hạn, và có cả cái giá đi theo.

Taylor đã tuyệt vọng trước sự thật này. Cậu ta không còn thời gian và năng lực ấy lại là hi vọng cuối cùng. Bởi cậu ta không biết rằng lúc nào Venion sẽ giết mình.

'Kết cục thì chết sau một tháng'

Khi thủ đô trở nên hỗn loạn do vụ khủng bố thì cậu ta bị một nhóm người không rõ danh tính ám sát. Và tất nhiên nhóm người ấy do Venion cầm đầu.

Cale lướt qua về nhân vật này, lý do khiến cậu nhớ đến nhân vật còn mờ nhạt hơn cả 'Cale bản gốc' là bởi đạo lý và tình bạn giữa cậu ta và bạn thân của mình.

Thần Quan điên(*). Là bạn thân của Taylor, là người sốt sóng duy nhất sau sự kiện ám sát ấy và do giết hơn một nửa nhóm ám sát mà cô ta bị đuổi cổ bởi tội giết người. Trước sự kiện ấy, cô ta nhận một vết thương lớn ở lưng và tại Thần Điện, cô ta thẳng thắn nói về việc mình đã làm.

<Ta, thân là một con người, hơn cả ý chỉ của Thần, ta ưu tiên thực hiện đạo làm người của mình. Ta cho rằng đó là điều đúng đắn.>

Và nói thêm.

<Giờ đây, ta tự do>

Từ đó người ta gọi cô là Thần Quan điên. Cô ta đặc biệt có thể sử dụng sức mạnh của Tử Thần để tạo lời nguyền. Dù cô ta bị Thần Điện khai trừ nhưng không hề bị Thần Linh bỏ mặc.

Sau này khi chiến tranh nổ ra, dù không phải là anh hùng, nhưng tên tuổi cô ta được biết tới rộng rãi nhờ việc trị thương.

'Dù lần này có vẻ sẽ khác'

Sau một tháng nữa khả năng cao là Taylor sẽ không chết.

Venion vì việc bị trộm mất Rồng mà phải rối lên lo toan xử lý hậu vụ việc, và còn phải nịnh hót Hầu Tước nữa. Khả năng là do việc này mà cái ghế thừa kế của hắn sẽ bị lung lay và hắn sẽ phải để tâm đến mấy đứa em hơn là trưởng nam tàn phế.

'Với cả, đã lấy mất hi vọng cuối cùng của Taylor thì phải cho cậu ta một hi vọng mới vậy'

Dù cho 'Sinh lực của trái tim' là năng lực vô dụng với Taylor, nhưng Cale cũng không phải kẻ xấu xa đến nỗi cướp đi hi vọng cuối cùng của người khác.

Cale cũng bất chợt cảm thấy tò mò là nếu như hai người kia lành lặn sống sót thì họ sẽ định làm những gì. Khả năng là hai người họ sẽ thay đổi nhà Hầu Tước. Nếu như vậy thì về sau sẽ có lợi cho Cale.

Nhưng suy nghĩ vừa nảy lên khiến mặt Cale cứng đờ.

'Beacrox cũng phải khốn đốn trước năng lực nguyền rủa ấy'

Khi cậu nhớ lại đánh giá của chuyên gia tra tấn, Beacrox về năng lực của Thần Quan kia, thì ngay tức khắc cậu dẹp hết mọi suy nghĩ về Thần Quan điên. Và cả Taylor, quý tộc dễ gần, quý trọng những người dân trong lãnh địa nữa.

'Không hợp với mình'

Trước mắt thì họ là kiểu người khác với Cale. Họ là kiểu người thẳng thắn, sống theo đạo lý và tin tưởng lẫn nhau. Với Cale thì Ron hay Beacrox còn đỡ hơn họ.

'....không. Sao tự dưng lại có cái suy nghĩ khinh khủng này chứ'

Cale lập tức dẹp luôn cả Ron và Beacrox.

Lúc ấy. Tap. Tap. Cậu cảm nhận được thứ gì đó đang gõ vào đùi mình và nhìn xuống. Và lập tức bằng cặp mắt vàng kim lóng lánh, hai con mèo nói với cậu.

"Lúc nãy đã nghe được từ Hans"

"Hans đã bảo vậy đó"

Hans dù chẳng biết tụi nó là Miêu Tộc mà vẫn luôn một mình thì thầm to nhỏ với chúng. Có vẻ tụi mèo đã nghe được chuyện hắn nói.

"Sao?"

Hai con mèo có vẻ đã quen với câu hỏi cục cằn của Cale, chúng không chịu khuất phục mà nói tiếp.

"Bảo là nếu ước dưới tháp đá, điều ước sẽ trở thành sự thật"

"Bảo là tháp đá đẹp lắm"

"Muốn đi cơ. Nếu không thích cũng không sao nhưng-"

"Muốn đi cùng nhau nhưng khó quá thì thôi vậy"

Cale nhìn chằm chằm hai con mèo đang lắp bắp rồi hỏi thẳng.

"Ước cái gì?"

Hong dựng bộ lông đỏ được chải chuốt gọn gàng và thích thú nói.

"Được cùng với em út---"

"Bác bỏ"

Cale phớt lờ và rời mắt khỏi hai con mèo. Đúng lúc ấy thì xe ngựa dừng lại. Đã tới điểm cắm trại của ngày hôm nay.

"Có vẻ từ hôm nay sẽ lại cắm trại ạ"

"Vậy đi"

Cale trả lời loa qua, rồi nhìn quanh khu cắm trại. Làn gió từ trong rừng thổi lướt qua cậu. Cale tận hưởng buổi tối hôm ấy trong cảm giác thoải mái.

Và buổi sáng ngày tiếp theo.

"Thiếu gia."

"...đây là gì?"

Cale nhìn chằm chằm vào xác con hươu được đặt ngay rìa của khu cắm trại. Là con hươu bị săn. Hans báo cáo với Cale đang nhìn chằm chằm con hươu ấy.

"Ai đó đã để nó lại ở khu cắm trại"

Hans chỉ vào phía bên cạnh xác con hươu. Cale cũng đang nhìn vào chỗ đó. Trên mặt đất có vẽ hình dao và nĩa.

Giống như là ai đó đặt con hươu ở đây và bảo ăn đi. Giây lát, trong đầu Cale xuất hiện một suy nghĩ kỳ quặc. Cậu quay đầu lại. Choi Han và cả cặp chị em Miêu Tộc mà Choi Han đang bế, nhìn Cale và cười phì.

".....dự cảm chẳng lành"

Dù thế nào thì cậu vẫn thấy không ổn.

Kẻ để lại con hươu có vẻ biết nói nhưng lại không biết chữ.

Và cả Choi Han đã canh giác đêm qua, rõ ràng đã biết là có người nhưng vẫn vờ như không nhận ra sự hiện diện ấy.

....nhìn thế nào thì cũng có vẻ là Rồng.

Cậu quay đầu lại và ra lệnh cho Choi Han, On, Hong vẫn đang nhìn mình.

"Hãy vờ như không biết"

Nyannn---

Nya------

Không hiểu sao cặp chị em có vẻ đang cười mỉa mai, nhưng cậu vờ như không biết. Và thế cứ mỗi lần cắm trại, Cale lại nhận được nguyên liệu thức ăn mới. Lợn rừng, Thỏ, và nhiều loại hoa quả khác nhau,...v..v..

Cale đã chắc chắn về việc Rồng đang bám theo mình.

Và lúc ấy Cale cũng đã tới thành phố Puzzle.

Xe ngựa mang biểu tượng rùa vàng của Nhà Bá Tước Henituse dễ dàng đi qua cổng thành, và đi theo chỉ dẫn của Hans hướng về chỗ ở.

"Nhỏ hơn so với thành Western nhỉ"

"Đúng rồi. Bé hơn"

Cale đồng tình với lời của On và Hong, rồi cậu liếc nhìn ra ngoài xe.

'Chắc là không theo vào tận trong thành đâu nhỉ?'

Theo như lời Choi Han thì Rồng đen đi theo sau và giữ khoảng cách khá xa. Đêm đến nó sẽ đem đồ ăn tới rồi bỏ chạy.

"Dễ thương đúng không ạ? Quả là một đứa trẻ dễ thương, dù phải đối mặt với cuộc sống khủng khiếp như vậy nhưng không hề mất đi sự thuần khiết."

"..... không hẳn"

Choi Han nói với một vẻ mặt thích thú, nhưng với Cale thì chuyện này chẳng vui vẻ gì. Cậu ta mà thấy cảnh Rồng thổi bay cả một ngọn núi thì sẽ chẳng bao giờ nói mấy lời kia.

Tại sao nó lại làm vậy trong khi ghét nhân loại đến thế. Cale cảm thấy thật nặng nề. Một bước tiến hoàn toàn khác với dự tính của cậu.

Cậu cứ tưởng là vì còn nhỏ nên nó sẽ tránh nhà Hầu Tước, rồi tự tạo 'Tổ Rồng' và mạnh lên. Và khi mạnh lên thì sẽ nó sẽ dạy cho nhà Hầu Tước đang gặm nhấm Vương Quốc này một bài học. Cale đã mong đợi như vậy. Có thế thì lãnh địa Henituse mới thêm bình yên được.

"Tks"

Cale tặc lưỡi. Mấy con mèo đang thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ giật mình và tiến lại gần cậu. Sau một hồi chăm chỉ nhìn ra ngoài thì có vẻ tụi nó có gì đó thắc mắc.

"Nhà nhà đều có tháp đá"

"Lạ quá đi"

Cale miễn cưỡng đáp lại.

"Thành phố của tháp đá mà"

Thành phố Puzzle nổi tiếng với di tích tháp đá nhưng điều càng khiến thành phố này nổi tiếng hơn là trước mỗi nhà đều dựng những tháp đá bé.

Ở thành phố này người ta làm một cái kệ ngoài cửa sổ và xếp những tháp đá nhỏ. Dù khá khó để gọi một cái tháp được dựng bởi dưới 10 viên đá là tháp đá, nhưng tùy theo đặc điểm của mỗi gia đình mà tháp đá cũng có hình dạng khác nhau.

Cũng tương tự với tháp đá được dựng ở quán trọ cao cấp mà Cale dừng chân.

"Trọ lại ở đây à?"

Cale theo sau sự chỉ dẫn của chủ quán, Hans nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của cậu. Hắn ta đang thích thú ôm cặp chị em mèo con trong lòng.

"Vâng. Đã đặt trước 2 ngày cho Choi Han-nim, còn lại sẽ dựa theo thời gian ở trọ mà thanh toán sau"

Phía sau Hans, Ron sững người trước lời hắn ta, và rồi tiếp tục theo sau với hộp ma thuật đang cầm trên tay. Hans tiếp tục nói với Cale.

"Có vẻ bởi vì chúng ta đến vào đợt trước lễ hội tháp đá mà giá phòng không mấy đắt đỏ"

Lễ hội tháp đá. Hiện tại mọi người đang tất bật chuẩn bị cho lễ hội tháp đá sẽ diễn ra vào tuần sau. Cale hững hờ nói ra suy nghĩ của mình.

"Vùng này chẳng phải nơi có nhiều đá mà kì thay lại có rất nhiều tháp đá, lạ thật đấy"

"Chuyện đó, tôi biết lý do đấy ạ"

Hả? Sau khi vô ý tình nói một mình thì Cale thoắt liếc nhìn Hans vừa phản ứng trước lời nói ấy.

"Có một câu chuyện rất buồn nhưng cũng là một lời dạy được lưu truyền lại từ quá khứ"

"Dài quá thì không cần kể"

Bởi  cậu cũng chẳng muốn nghe. Cale nói vậy, và Hans cho rằng không dài nên nói tiếp. Từ lúc nào mà các đoàn viên đã đứng trong phòng Cale, họ liếc nhìn nhân viên phòng trọ đang đi ra và phải nghe câu chuyện của Hans.

"Câu chuyện này, à không, truyền thuyết này kể về chuyện xảy ra vào thời Cổ Đại"

"Cổ Đại?"

Két. Nhân viên đã đi ra và trong phòng chỉ còn lại các đoàn viên. Cale phản ứng lại trước từ 'Cổ Đại'

"Vâng. Là thời Cổ Đại"

"Thử kể xem nào"

Hai con mèo đang nằm trên tay Hans, ngoe nguẩy đuôi có vẻ rất thích thú rồi chúng nhìn lên Hans. Ron lẳng lặng rót nước chanh ra từ bình nước cầm theo cùng với hộp ma thuật, rồi đưa cốc nước cho Cale. (Trans: Nước chanh vẫn hành Cale dài dài :'( )

Cale một tay cầm cốc nước chanh, ngồi xuống sô pha, đan chéo chân rồi hất cằm. Là cử chỉ ra hiệu nói tiếp.

"Hm, thành phố này đã một thời bị Thần bỏ rơi"

Thần bỏ rơi? Đó là chuyện mà Cale không hề biết.

"Lần đầu nghe đấy"

"Bởi vì thiếu gia đã không học về lịch sử đấy ạ."

"....ngươi ngày càng ngang ngược nhỉ? Định tiếp tục như thế đấy hả? Hả?"

Hans lập tức quay đầu tránh ánh mắt của Cale.

"Đem tới thông tin về điều mà chủ nhân không biết là một trong những thái độ hiển nhiên cần có của một quản gia ạ"

Hans bắt đầu câu chuyện cổ đại.

"Cũng không hiểu vì lý do gì mà thành phố này bị Thần bỏ rơi. Chỉ là vào lúc ấy người ta bắt đầu tập hợp lại và xây dựng nên các tháp đá. Được biết đó là cách mà họ gửi gắm nguyện ước của mình."

"Rồi điều ước thành hiện thực?"

Hans thẳng thừ trả lời câu hỏi của Cale.

"Không"

Thần đã không lắng nghe nguyện ước của họ.

"Được biết là lời cầu nguyện không thể chạm tới Thần. Cũng vì vậy mà ở thành phố Puzzle này không có lấy một Thần Điện nào cả"

"Đã bị Thần bỏ rơi thì cớ sao phải cung phụng Thần cơ chứ. Là vậy hả?"

"Đúng rồi. Quả nhiên thiếu gia của chúng ta là người thông minh, không cần phải học tập"

"......cứ nói nhảm đi?"

Hans ngừng nhìn Cale rồi hướng mắt ra phía ngọn núi đằng xa rồi nói.

"Hm, dù sao thì thay vì Thần Điện, ở đây có tháp đá. Từ đó về sau, tháp đá trở thành một lời hứa. Là lời hứa giữa con người và cũng là lời hứa với bản thân họ"

"Hứa gì?"

Hans nói về một nguyên tắc kỳ lạ được lập ra tại thành phố Puzzle này.

"Người mà thực hiện được nguyện ước sẽ tự phá hủy tháp đá của mình"

Cale nhếch mép.

"Một thành phố thú vị"

"Đúng vậy. Rốt cuộc thì những con người bị Thần bỏ rơi, nếu muốn hoàn thành ước nguyện của mình thì phải tự dùng sức mạnh của bản thân. Hành động phá hủy tháp đá ám chỉ một kiểu 'khắc phục khó khăn'."

Cale rất vừa lòng với hành động phá hủy tháp đá ấy. Và cậu nhớ lại về những tháp đá nhỏ không đếm xuể được được xếp trước mỗi nhà.

"Thì ra không phải xếp tháp đá để mong đợi Thần Linh"

"Vâng. Đó là lời thề với chính bản thân"

Dù không thể phá vỡ nhưng tháp đá cũng có đủ giá trị.

"Có vẻ là cuối cùng thì Thần cũng chẳng lắng nghe nguyện ước của họ"

"Vâng. Đúng vậy. Việc bị bỏ rơi thật là đau buồn, nhưng đây cũng là câu chuyện mang đầy hy vọng phải không ạ?"

Cale thẳng thừ nói với Hans đang phụ họa theo ấy.

"Cúi đầu xuống xem"

"Vâng?"

Thấy Hans ngẩn người ra hỏi lại, Cale chỉ vào thứ hắn đang ôm trong tay.

"Lũ mèo hình như đang nổi giận"

"Vâng?"

Hức. Hans cúi đầu và nuốt hơi thở vào trong, rồi mở to mắt. Lũ mèo đang nhe răng nổi giận. Đồng tử vàng kim nhắm tới Hans rất đáng sợ.

"Ôi chao, các ngài mèo của chúng ta sao lại giận vậy? Tôi mang thịt khô tới nhé?"

Hans đặt hai con mèo trong tay xuống rồi cười tươi rói. Bởi vẫn chưa biết chúng là Miêu Tộc nên hắn chỉ nghĩ rằng tụi nó đói bụng nên nổi giận. Nhưng không phải vì thế mà lũ mèo giận. Cale nhớ lại lời của cặp chị em

"Lúc nãy đã nghe được từ Hans"

"Hans đã bảo vậy đó"

"Bảo là nếu ước dưới tháp đá, điều ước sẽ trở thành sự thật"

"Bảo là tháp đá đẹp lắm"

Tap. Tap. On nổi giận, dùng chân trước cào vào nền nhà, còn Hong thì dùng đuôi đập nào nền nhà. Là biểu hiện giận vì tại sao lại nói dối về tháp đá, nhưng Hans đã hiểu sai về biểu hiện ấy.

"Ôi chao. Các ngài mèo của chúng ta. Tôi sẽ đem đồ ăn vặt ngon đến ngay! Thiếu gia tôi sẽ quay lại ngay, được không ạ?"

"Ra ngoài luôn cũng được"

"Tôi sẽ lập tức quay lại ngay!"

Dù nói là đi rồi quay lại ngay, nhưng trước tiên Hans sắp xếp các đồ đạc đã đem theo, rồi sau khi sắp xếp xong mới nhanh chóng rời khỏi phòng của Cale.

"Ron, ngươi đi nghỉ đi"

Trong phòng chỉ còn lại Ron. Ông ta nhìn Cale và nở nụ cười hiền hậu.

Bất ổn quá. Cale quả thực rất ghét nụ cười của lão ta. Lão ta là người lúc cười càng khiến người ta thấy bất an hơn. Ron tiến đến gần ghế sô pha mà Cale đang ngồi rồi mở lời.

"Choi Han-nim sẽ rời đi sau hai ngày nữa ạ?"

"Đúng vậy"

Cale thờ ờ trả lời, và trước suy nghĩ bất chợt, cậu mỉm cười và hỏi.

"Sao? Không muốn hắn rời đi à? Hay Ron cũng muốn đi cùng?"

Nụ cười hiền hậu của Ron càng sâu thêm.

"Làm sao tôi có thể để cậu chủ lại mà đi được. Tôi thích được ở bên cạnh cậu chủ"

Cậu sởn da gà.

"Chỉ là tôi thấy tiếc và nghĩ rằng nếu Choi Han-nim đi cùng chúng ta thì tốt bao nhiêu. Trước khi cậu ấy rời đi, chắc tôi phải trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy. Beacrox chắc hẳn sẽ luyến tiếc lắm"

Nhưng lời nói của Ron khiến sắc mặt Cale tươi tỉnh thêm chút ít. Trong lúc cậu thấy phiền phức mà không để ý thì có vẻ Ron, Beacrox, Choi Han cũng đã nảy sinh chút tình cảm với nhau.

Choi Han dù tỏ nét mặt khó hiểu nhưng giả như cậu ta thật sự ghét thì sẽ chẳng bao giờ trò chuyện cùng cả. Cale nghĩ về kế hoạch của mình rồi bằng nụ cười ranh mãnh cậu nói ám chỉ.

"Gì chứ, lên thủ đô rồi cả ba sẽ gặp nhau thường xuyên là được mà. Sẽ đồng hành cùng nhau mà"

Rồi cứ thế cả ba sẽ rời khỏi vương quốc này và đi đến vương quốc của Rosalyn. Sao nào? Tốt không? Cale giấu nhẹm phần phía sau, rồi cười ranh mãnh và Ron lại cười một cách hiền hậu hơn nữa, rồi đáp lại.

"Thật mong đợi khoảng thời gian cùng với Choi Han-nim và mọi người ở thủ đô. Lão già này cũng chỉ mong rằng tất cả đều bình an đến thủ đô"

Cale chẳng tin lời ấy. Mong đợi sao, mong muốn bình an tới nơi sao, lão già kia không phải người có những cảm xúc kiểu đấy.

Lũ mèo có vẻ cũng nghĩ vậy, tụi nó nhìn Ron và hứ một cái. On và Hong thấy khó chịu bởi mỗi ngày hễ cứ rảnh ra là Ron lại lén giấu Cale, dạy cho chúng những kĩ thuật ám sát mà chúng đã biết sẵn.

"...ra ngoài đi"

Cale đuối sức đuổi Ron đang cười hiền hậu ra ngoài.

"Hans là tên dối trá!"

"Em đã tin tên quản gia vậy mà!"

Lúc ấy thì lũ mèo mới tuôn ra những lời đầy phẫn nộ, Cale phớt lờ cặp chị em và nhìn ra ngoài cửa sổ.

'Sinh lực của trái tim'. Năng lực ấy nằm ở nơi có tháp đá vẫn chưa được hoàn thành, Cale hướng nhìn về phía rìa thành phố Puzzle nơi có hang động. Trong hang động ấy có một ngôi nhà nhỏ.

'Trong truyện nói rằng ông ta đã sống đến tận 150 tuổi nhỉ?'

Con người của thời Cổ Đại sau khi sống hết tuổi thọ tự nhiên của mình, đã chết vì lão hóa và để lại năng lực này. Cố nhân ấy đã cho rằng năng lực của mình là một lời nguyền. Cậu đứng dậy và chỉnh lại quần áo, rồi đột nhiên cánh cửa mở ra.

"Ôi chao!"

Hans đứng ngay trước cửa. Cale thẳng thừ nói với Phó Quản Gia vừa ôm một đống thịt khô vừa chạy tới ấy.

"Đi xem tháp đá thôi"

Tai của lũ mèo động đậy. Cale nhìn lũ mèo nhốn nháo chạy theo như chưa từng nổi giận ấy rồi phì cười và chọn người đi cùng.

"Sẽ chỉ có Choi Han và chúng ta thôi. Ah, đem theo cả On và Hong nữa"

Con người sống đến tận 150 tuổi ấy đã chọn cách dựng tháp đá trong hang động lộng gió.

'Lần trước là cây, lần này là gió sao?'

Gió được tụ lại từ tứ phía, tạo ra lốc xoáy khổng lồ và tại trung tâm của lốc xoáy. Tại nơi giống như mắt bão, ông lão đã tốn 100 năm cực khổ để dựng tháp đá. Nhưng đã thất bại.

À không, khi sắp thành công thì ông lão lại phá đổ tháp đá. Cứ lặp lại hoài như thế, rồi đến một ngày đang xếp giữa chừng thì ông lão chết.

Rốt cuộc thì lão già thời Cổ Đại ấy đã mong ước điều gì vậy? Cũng chẳng phải điều Cale quan tâm. Chỉ là Cale đã dự tính một điều khi định đi xem tháp đá.

'Ta mà đã định xếp thì phải xếp thật hoành tráng'

Việc ngày mai cậu định làm là xếp một tháp đá thật hoành tráng. Với cả để đề phòng thì cậu cần đi coi mặt vài người ở di tích tháp đá.

Lát sau, Cale, hai con mèo, Choi Han, và cả Hans đã đến được lối vào di tích. Không đem xe ngựa theo, vì ghét tia nắng mặt trời nên Cale đang đội mũ.

'Quả nhiên là vẫn còn ở đây'

Ngay tại lối vào di tích, cậu có thể thấy được một trong những người khiến cậu phải tìm đến đây. Cale âm thầm giấu mình phía sau Hans và Choi Han.

Tại một nơi hơi xa chỗ cậu, có một cô gái và chàng trai với trang phục bình dị. Chỉ là chàng trai ấy đang ngồi xe lăn. Cô gái đang đẩy xe từ phía sau, và họ đang đi ra khỏi lối vào cũng là lối ra của di tích.

Họ không hề nhận ra được cái nhìn lén lút của Cale, họ thong thả rời khỏi khu di tích. Chàng trai nhẹ ngoảnh đầu ra sau và hỏi cô gái.

"Sao tự dưng lại rủ tớ đến đây?"

"Thần cái gì mà toàn nói nhảm. Mấy ngày nay, cứ mỗi tối là lại làm loạn lên trong mơ nên mới thử tới đây. Bảo là ân nhân trong tương lai của chúng ta đã xuất hiện rồi bảo đến đây đấy. Còn bảo đó là người mà trừ hôm nay ra thì không đoán được là sẽ hành động thế nào"

"Cũng có người mà Thần không thể đoán trước được sao?"

"Sao biết được. Một nửa lời Thần nói đều là nhảm nhí. Nói nhảm"

Cô gái với mái tóc nâu cắt ngắn đang càu nhàu với gương mặt khó chịu.

"Nói nhảm gì chứ. Là lời của Thần đấy. Với cả việc nghe được lời nói của Thần không phải là bí mật sao?"

Chàng trai vừa trả lời ấy là trưởng nam bị bỏ rơi của nhà Hầu Tước Stan, Taylor Stan.

"Gì chứ, thành phố Puzzle chẳng có lấy một bóng Thần Quan nào. Mà lời của Thần cái gì chứ. Thần cho cơm ăn chắc? Có ân nhân cho những kẻ với địa vị như chúng ta ư. Không phải chứ. Đói bụng rồi. Đi ăn thôi"

Người con gái với gương mặt khó chịu ấy là bạn thân của Taylor, sau này được gọi là Thần Quan điên, Cage.

"Cage, tự nhiên tớ thèm bia quá"

"Thật á, tớ thì thèm thịt heo hun khói quá"

Hai người nhìn nhau bằng gương mặt nghiêm trọng. Taylor hướng ngón tay về phía trước và lịch thiệp nói với Cage.

"Sự kết hợp tuyệt vời. Đi nào. Gọi đi. Tớ bao"

"Ôi ôi, cậu đãi sao! Thần Quan này sẽ hết lòng đối xử tử tế với cậu."

Hai người vừa cười vừa hướng về phía trước.

Bởi ở khá xa mà Cale không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, nhưng gương mặt của hai con người cười sảng khoái trong tình trạng nguy cấp ấy đã khác sâu trong đầu cậu.

'Đã nhớ mặt rồi'

Bây giờ chỉ cần tránh họ là được. Bởi họ không hề biết mặt cậu, nên sau này chỉ cần không chạm mặt họ là được.

Dĩ nhiên là Cale sẽ bí mật đem tới hi vọng mới cho họ. Đây cũng là bài học cậu rút ra sau vụ của Rồng.

'Trừ khi Thần rảnh rỗi đi nói cho họ biết thân phận của mình thì họ không có cách nào để biết được cả'

Có nghĩa là họ sẽ không thể nào biết được thân phận của cậu.

Tình huống này thật là thoải mái biết bao nhiêu. Cậu nghĩ trước là phải tiến hành trong bí mật. Với tâm trạng sảng khoái, bước chân cậu nhẹ bẫng đi, hướng vào bên trong khu di tích.

Có thể thấy những người đang cầu nguyện ở khắp nơi.

Lúc ấy, Hans âm thầm lại gần và thì thầm vào tai cậu.

"Vừa lúc nãy tôi đã thấy trưởng nam của nhà Hầu Tước Stan"

".... Sao ngươi biết người đó?"

Cale thật sự ngạc nhiên. Hans cười rồi tự chỉ tay vào mắt hắn.

"Mọi thông tin cơ bản về hầu hết các đại quý tộc đều được ghi nhớ trong quả đầu này. Tôi đã thấy một chàng trai ngồi xe lăn. Việc chỉ có một người đi cùng khá là lạ nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy biểu tượng rắn đỏ trên xe lăn"

"Hans"

"Vâng"

"Ngươi hữu dụng hơn vẻ bề ngoài đấy"

"Chỉ một chút thôi ạ"

Hans nhún vai và kết thúc báo cáo bằng gương mặt vui vẻ. Và rồi hắn hỏi.

"Nên làm thế nào ạ?"

Cale cảm thấy bên trái mặt đang bị thiêu nóng, cậu quay mặt đi. Choi Han đang nhìn cậu chằm chằm. Cale lắc đầu rồi nói với hai người bọn họ.

"Phớt lờ đi"

Không hỏi gì thêm, hai người họ gật đầu. Và lúc ấy chuyến tham quan thật sự mới bắt đầu. Quy mô của tháp đá khiến cho Cale ngạc nhiên mà nói.

"Hơn cả tưởng tượng-"

Nét mặt của Cale dần trở nên khó hiểu.

"Có nhiều hình thù kì dị quá"

Cale thực sự không hiểu nổi về gu thẩm mỹ của thời Cổ Đại. Cậu đã tưởng tượng ra những tháp đá được chất lên giống như núi, nhưng tháp đá ở đây với đầy đủ các loại hình thù.

Phải nói là khá quỷ dị. Cậu không thấy chút gì gọi là đẹp cả. Cale lướt mắt qua nhìn hai con mèo mà Hans đang bế. Gương mặt tụi nó đầy thất vọng.

Tuy nhiên lại có một người nghiêm túc ngoài dự tính. Choi Han đang cúi đầu và cầu nguyện điều gì đó như những người xung quanh.

'Chắc là cậu ta cầu nguyện được trở về quê nhà'

Choi Han là một nhân vật được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Khác với Cale -Kim Rok Soo. Việc lớn lên trong gia đình hạnh phúc tác động nhiều lên tính cách hiền lành của cậu ta. Cũng nhờ thế, mà trước những tình huống tuyệt vọng, cậu ta vẫn sống sót vượt qua, vẫn giữ được sự hiền lành.

Cale nhìn Choi Han với ánh mắt vô cảm. Lúc ấy Choi Han ngước đầu lên và liếc nhìn Cale.

"Cale-nim"

"Ờ"

"Tôi có một chuyện muốn hỏi và cả một chuyện muốn báo cáo"

Không hiểu sao Cale có cảm giác chẳng lành.

"Bắt đầu từ chuyện muốn hỏi đi"

Không biết Choi Han nghĩ gì mà cậu ta vừa nhìn vào khoảng không rộng lớn được bao phủ bởi tháp đá ấy rồi mở lời.

"Cale-nim không cầu nguyện sao?"

Lại hỏi cái quái gì thế. Cale thản nhiên đáp.

"Ta không làm mấy chuyện như cầu nguyện"

"Tại sao?"

"Vì nó khiến ta phải kỳ vọng"

Choi Han, Hans và cả lũ mèo đều nhìn Cale. Cale nhìn chằm chằm vào tháp đá như Choi Han lúc nãy.

"Sống mà không mong chờ gì, thoải mái hơn nhiều"

Sẽ thấy vui nếu mong chờ vào tờ vé số 100won rồi nhận được 500won nhưng nếu mong chờ giải nhất mà chỉ ra được 500won thì sẽ thấy thất vọng và bực bội biết bao nhiêu.

Tap. Cale quay lại nhìn khi cảm thấy có ai đó vừa chạm vào cánh tay mình. Cậu thấy Hans cười và nói.

"Đúng như ngài nói, thưa thiếu gia. Chẳng có thứ gì như ước mơ hay hi vọng trên thế giới này cả"

"....ngươi đi tham quan đi"

"Vâng"

Trả lời một cách mạnh mẽ rồi Hans đi trước dẫn đầu, đem theo cả hai con mèo với gương mặt vô hồn. Cale bước đi chậm rãi theo sau. Lúc ấy Choi Han lại gần, bám sát cậu, và nói với giọng bé để Hans không nghe thấy.

Choi Han vẫn chưa báo cáo.

"Thực ra Rồng đã theo vào trong thành"

"Giả vờ không biết"

"Vâng"

Cale thử nhìn xung quanh một lượt. Không biết có phải do nó đã tàng hình hay không, cậu không nhìn thấy Rồng. Cậu chỉ thấy những con người đang cầu nguyện trước tháp đá. Cale hướng mắt về phía ngược với những tháp đá.

Nơi những kẻ giàu có nhất ở thành phố Puzzle sống. Khu thượng lưu. Và ngọn núi nhỏ nằm phía sau khu thượng lưu ấy. Đâu đó ở ngọn núi ấy có nấm mồ của kẻ đã sống đến tận 150 tuổi.

* * *

Ngày tiếp theo, Cale xuất phát đi đến nấm mồ ấy. Để tách ra khỏi lũ mèo và những người đòi bám theo, thì cậu đã chỉ định một người mà họ chẳng thể ý kiến thêm được gì.

"Ta sẽ đem Choi Han đi cùng"

Người mạnh nhất và cứng nhắc, Choi Han. Cậu ta đi theo hộ vệ nên Phó Đoàn Trưởng, hay Hans cũng chẳng nói thêm điều gì.

Chỉ là Phó Đoàn Trưởng nhăn mặt và hành hạ đám Kị sĩ rằng phải tập luyện thêm. Cale nhìn cảnh họ hướng ra sân tập khi vừa bảnh sáng với gương mặt ngán ngẩm. Rồi Hans nói thêm một câu với cậu rồi biến mất.

"Hãy giao các ngài mèo cho tôi ạ"

Cale phớt lờ dáng dấp phía sau hồ hởi như đang thích thú của Hans, rồi hướng ra ngoài quán trọ. Choi Han theo sau cậu.

"Hôm nay ngài sẽ lại làm chuyện gì vậy?"

" 'Hôm nay sẽ lại' hả? Ai nhìn vào lại tưởng ta ngày nào cũng đi gây chuyện đấy?"

Choi Han không đáp lại. Cale không để tâm tới chuyện đấy, và hướng về phía ngọn núi phía sau khu thượng lưu.

"Ta có việc cần làm ở ngọn núi kia. Ngươi đứng canh ở dưới núi là được."

"Đã rõ"

Choi Han đáp mà không hỏi thêm gì. Cale rất vừa lòng về điểm này. Choi Han không tỏ ra nghi ngờ gì Cale cả. Dù cậu ta đang theo cậu, nhưng không hề tò mò về đối phương.

Có thể là Choi Han hành động như vậy bởi cậu ta nghĩ rằng chỉ cần cậu ta quyết thì có thể biết được ngay hoặc là dù Cale có làm gì thì cũng không thể gây nguy hiểm.

Xuyên qua khu thượng lưu mà ở thành phố nào cũng có, Cale đã tới được ngọn núi nhỏ. Cale ngừng bước ở chân núi khi Choi Han gọi.

"Cale-nim"

"Ờ"

"Ngày mai tôi sẽ rời đi"

"Biết rồi. Ta là người bảo ngươi đi vào ngày mai mà?"

Choi Han chạm mắt với Cale đang đứng ngông nghênh ở chân núi. Người này đã bảo rằng chỉ cần cậu đi theo hộ vệ là đủ. Gần đây, Choi Han suy nghĩ rất nhiều về việc bảo vệ người khác.

"Trước khi đi có chuyện khiến tôi bận lòng. Có điều này tôi nghĩ cần phải nói ra"

Báo cáo về Rồng hôm qua, không phải là điều thực ra cậu muốn báo cáo. Cậu hơi ngần ngại rồi nhìn thẳng về phía Cale và mở lời. Ánh mắt của Choi Han hướng về phía sau vai Cale, về một cái cây gần lối vào.

"Ron-ssi là một người nguy hiểm"

Trước pha bóng thẳng không được cảnh báo trước ấy, Cale khá hoảng hốt. Giả vờ không biết hay biết đây? Cậu đã quyết định được câu trả lời. Cale không dự tính được mấy câu hỏi kiểu thế này, nhưng cậu phản ứng một cách bình thản.

"Thế à?"

"Ngài không ngạc nhiên sao? Ông ấy tỏa ra một mùi máu tanh rất nguy hiểm. Là một người rất mạnh và sống bằng cách nhuốm máu người khác. Ban đầu tôi đã tưởng là Cale cũng biết và để Ron-ssi cạnh mình"

Nhưng nếu biết thì lúc đi cứu Rồng, Cale đã đem Ron theo. Vậy nhưng Cale đã không làm thế.

Điều này chứng tỏ cậu ta không biết được sức mạnh của Ron hoặc là không tin tưởng ông ta, nhưng mà việc không tin tưởng một người đã ở cạnh mình trong 18 năm thì thật khó tin.

Vậy nên Choi Han đã kết luận là Cale không biết được sức mạnh thật của Ron.

"Vậy mà có vẻ là Cale-nim và mọi người đều không biết gì về Ron-ssi"

Choi Han đã lo nghĩ theo nhiều hướng khác nhau. Nhưng hôm qua, nghe Cale nói không mong đợi điều gì, thì cậu đã không thể mở miệng nói ra chuyện của Ron. Nhưng hôm nay việc Cale chọn cậu làm hộ vệ khiến Choi Han thấy cắn rứt lương tâm.

"Bởi vậy mà, tôi nghĩ mình nên nói với Cale-nim"

"Vậy à? Ta không biết là Ron lại mạnh như thế"

Trước phản ứng thờ ơ của Cale, Choi Han hỏi lại.

"Ngài sẽ để ông ấy bên cạnh như vậy mãi sao? Ông ấy có một sức mạnh khá tăm tối"

Cale khịt mũi cười trước lời Choi Han. Để cạnh mãi sao? Ngay khi đến thủ đô, cậu đã dự định sẽ đùn lão ta cho Choi Han.

"Ngươi hay Ron"

"Vâng?"

"Bảo là có sức mạnh nguy hiểm cơ mà. Thế sao ngươi lại để mặc Ron như thế?"

"Chuyện đó đương nhiê-"

Choi Han không được nói hết câu.

"Bởi lão ta chẳng làm gì ngươi cả"

Cậu không thể phản bác lại lời Cale vừa nói. Ban đầu vì hiểu lầm mà xảy ra giao chiến ngắn nhưng về sau người mà mua kiếm và giúp cậu giải quyết việc ở làng Harris lại chính là Ron.

Cale nhìn chằm chằm vào Choi Han đang im bặt.

Không chỉ mỗi Choi Han, mà Ron chưa làm chuyện gì với ai cả. Chỉ là thỉnh thoảng lại đem nước chanh đến hay là mang thịt thỏ đến để đùa giỡn cậu, nhưng cũng chỉ từng đấy mà thôi.

"Ron đã là đầy tớ của ta trong 18 năm qua"

Dù thế nào thì Ron cũng là người trung thành với vai diễn đầy tớ của mình. Cho dù là Phó Đoàn Trưởng, người rất coi trọng lễ nghi, địa vị, nhưng cũng sẽ chẳng nổi giận gì khi đầy tớ Ron ưỡn ngực mà đường hoàng đi cạnh hắn. Phó Quản gia cũng sẽ chẳng nổi giận gì nếu như Ron làm thay việc của hắn.

Bởi Ron là người có năng lực và đã cống hiến nhiều cho gia môn.

"Ngươi ghét Ron sao?"

Choi Han suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

"Không"

"Vậy thì?"

"Chỉ là tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi báo cho ngài biết rằng đó là một người nguy hiểm"

"Ngươi hay Ron"

Trước lời nói lặp lại, Choi Han nhìn Cale.

"Với ta đều giống nhau cả. Nghĩ như thế thì chẳng phải ngươi cũng nguy hiểm sao"

Cale nhìn Choi Han với gương mặt vô cảm và nói.

"Ngươi cũng rất mạnh mà"

"Ah"

Choi Han thốt lên. Không biết vì sao cậu ta lại thốt 'ah' nhưng Cale tiếp tục nói.

"Với ta các ngươi đều như nhau cả thôi"

Dù không biết lý do vì sao, nhưng Ron đã bỏ trốn từ Đông Đại Lục tới đây rồi giấu đi thân phận mà sống. Người như thế lại đụng đến con trai của Nhà Bá Tước sao? Sẽ náo loạn cả Vương Quốc mất.

Ron. Một kẻ không có chút tình cảm ấm áp nào, chỉ suy nghĩ cho lão ta và con trai lão thì làm chuyện như thế để làm gì. Chỉ là, vì lão ta nguy hiểm nên khiến Cale sợ thôi. Với cả cậu muốn nhanh chóng đuổi cổ lão ta vì sự an toàn của cả thể xác lẫn tâm hồn mình.

"Ở cạnh ta, Ron chỉ là một đầy tớ. Cũng như ngươi, Choi Han, ngươi chỉ là kẻ làm việc trả tiền cơm thôi."

Cale kiểm tra đồng hồ. Luồng gió trong hang động tùy theo thời gian mà biến đổi. Cậu phải vội lên.

"Không có gì muốn nói nữa phải không? Ta đi đây. Đừng có theo sau"

Thay vì đáp lại Choi Han nhẹ cúi đầu chào cậu. Cale không quay đầu lại mà cứ thế hướng lên núi.

Khi mà Choi Han không còn nhìn thấy bóng Cale nữa. Ở chân núi, Choi Han nhìn cái cây mà nãy giờ thỉnh thoảng cậu liếc nhìn, rồi nói.

"Nghe thấy rồi chứ?"

Ron nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây. Ông ta nhìn Choi Han rồi nhếch mép cười. Rồi ông ta nói bằng một giọng cộc cằn.

"Là kẻ mà do chính tay ta đã thay tã, mặc bỉm rồi nuôi lớn đấy"

Đó là sự thật không thể chối cãi.

Choi Han đứng chắn trước con đường mà Cale đã đi rồi nói với Ron.

"Cale-nim đã bảo từ chỗ này trở đi không được đi theo"

"Biết rồi, tên nhóc này"

Ron quay lưng lại với ngọn núi không chút lưu luyến. Ông chỉ lấy làm bất thường vì Cale bỏ lại lũ nhóc Miêu Tộc mà chỉ đem theo Choi Han nên mới đến xem thử thôi.

"Lẽ ra không nên đến"

Người ta thường bảo càng già lại càng thất thường, sự thất thường ấy mới quái ác làm sao. Khác với lúc đến, Ron chậm rãi bước đi, hướng về phía quán trọ. Choi Han nhìn dáng vẻ ấy của Ron, rồi cậu ngồi lên tảng đá gần đó, đợi đến lúc Cale đi xuống.

* * *

Cale đứng trước hang động ở lưng chừng của ngọn núi bé cỡ một ngọn đồi này. Lối vào bị che khuất bởi đám dây leo nên không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra được.

"Ah, thật là"

Cale cau mày.

Lối vào hang động tương đối bé. Cậu nhìn lại quần áo của mình. Dù đã mặc khá đơn giản đến đây nhưng vẫn rất rườm rà.

"Hah"

Cale than thở, rồi chui vào trong lối vào. Cale đã chắc chắn được một điều là từ cây ăn thịt cho tới mấy thứ liên quan đến 'năng lực Cổ Đại' chẳng có lấy thứ gì bình thường cả. Khi chui vào, cậu tạo ra dấu vết ở bề mặt của lối vào. Và sau đó, cũng tại chỗ ấy có xuất hiện vết bàn chân của một loài bò sát.

Sau khoảng 5 phút bò vào bên trong, không gian trong hang động mới dần rộng ra.

'Taylor hẳn đã rất quyết tâm. Bị liệt nửa dưới mà vẫn cố vào được tận đây'

Bởi phải tự mình xếp tháp đá mà trưởng nam Taylor đã phải đến tận đây. Với Cale thì chỉ 5 phút, nhưng với Taylor hẳn sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Cale đứng dậy, rồi hướng vào sâu trong hang động. Càng vào sâu, âm thanh càng đập vào tai cậu.

Huỳnhhhhhhhh--- Huỳnhhhhhh--------

Là tiếng gió. Âm thanh do những luồng gió va chạm vào nhau tạo ra, càng đến gần thì càng vang lớn hơn. Lúc này Cale đã phát hiện thấy cái cột và lều tranh mà cậu đã dự tính trước.

Sau khi nhìn thấy chúng, Cale tiến sâu hơn vào trong.

Huỳnhhhhhhhhh------

Tiếng gió ngày càng mạnh hơn. Quoành. Quoành. Âm thanh như đấm phát ra khi gió va chạm vào hang động. Bước chân của Cale trở nên nhanh hơn.

'Gió ư. Sau khi đoạt được 'Âm thanh của gió' thì cũng sẽ phát ra tiếng như này sao'

Khiên chắn . Tiếp đó là trị liệu. Và kế hoạch tiếp nữa là một đôi chân nhanh nhẹn. Khi đang nghĩ về những năng lực Cổ Đại tiếp theo thì bước chân Cale phải ngừng lại.

Không phải cậu tự dừng mà là phải dừng.

"Này này"

Cái này quả ngoài sức tưởng tượng.

Một không gian rộng lớn mở ra trước mắt cậu. Và đồng thời lốc xoáy đáng sợ được tạo bởi gió cũng ngập hết tầm nhìn của cậu.

Quoành! Quoành!

Khi bị xoáy gió va vào, đá trên tường rơi vãi. Dưới nền chất đống những mẩu đá như thế, có thể nhận ra là do vậy mà không gian này cứ thế rộng dần ra.

Cale nhìn gian phòng lớn và thông lộ mà mình vừa đi vào. Nếu định bước vào trong gian phòng kia thì sẽ bị đẩy lùi bởi gió. Cũng không phải là ở mức bị đẩy lùi, mà là bị quét bay bởi gió rồi đập vào tường và bị thương nặng.

Gió mạnh đến mức như vậy.

"Mm"

Tất nhiên là trung tâm của lốc xoáy cũng như mắt bão rất tĩnh lặng.

'Taylor hẳn sẽ chẳng thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của Cage'

Cale phần nào hiểu được tình cảnh cơ cực trong thời gian một tuần của bộ đôi. Nhưng khóe miệng cậu lúc nhúc, rồi nhếch lên. Từ giờ là cuộc chiến thời gian.

Cậu không ngần ngại bước chân hướng vào gian phòng lớn, vào trong xoáy gió khổng lồ. Mái tóc đỏ bắt đầu tung bay và bộ đồ của cậu cũng phấp phớt.

Ngay lúc ấy.

"Ah, không được! Bị thương mất! Ngươi yếu lắm"

Cùng với tiếng hét vội vã, Rồng xuất hiện ở phía sau thông lộ.

Và lúc ấy.

"...ơ?"

Trước mắt Rồng, một tấm chắn cỡ toàn thân và có đính đôi cánh lớn ở hai bên xuất hiện rồi bao bọc lấy Cale.

Có thể miêu tả bằng từ thần diệu, đôi cánh ánh bạc rạng rỡ bao bọc lấy Cale, tấm khiên cản hết gió, và từ hai bên tấm khiên, đôi cánh bạc quay tròn bọc quanh để giữ an toàn cho cậu.

Cale quay lại nhìn. Cậu thấy con Rồng đang sững người, mở to mắt.

"Ngươi làm gì thế?"

Rồng đen chẳng thể nói được gì.

Thay vào đó, nó bò lê quay lại thông lộ. Cale với gương mặt cạn lời nhìn dáng vẻ phía sau của con rồng, lúc ấy một giọng nói xuyên qua gió lớn và lọt vào tai cậu.

"....ta chỉ đi qua thôi"

"Tks"

Trước tiếng tặc lưỡi của Cale, lưng con Rồng nhẹ bật lên, nhưng Cale không rảnh để để tâm đến phản ứng ấy của nó. Gió trong hang động với chu kì ba tiếng thì sẽ lặp lại việc mạnh lên rồi yếu dần. Hiện tại là thời điểm gió đang yếu. Dù vậy càng vào sâu thì gió sẽ càng mạnh.

Huỳnhhhhhh----

"Kinh khủng thật"

Dù nói là yếu nhưng gió hiện tại cũng quá mạnh rồi. Hơn nữa, lão già đã sống 150 năm kia đã xuyên qua luồng gió này mà tới gần tháp đá.

Cale tiếp tục nhìn vào chính giữa. Không gian rộng lớn. Có vẻ như tại trung tâm của lốc xoáy thì không có lấy một ngọn gió nào, tại đó có một tháp đá đã dựng được một nửa. Và bên cạnh đó có những viên đá nằm vung vãi.

'Phải xếp lại mấy viên đá kia'

Đến được đó mới là vấn đề chứ việc phải làm ở đó thì đơn giản thôi.

Cale một lần nữa nhìn qua tấm khiên đang chắn phía trước mình và cả đôi cánh nối liền từ tấm khiên đang bao bọc quanh mình, rồi cậu cất bước.

Tang. Tang. Luồng gió mạnh ấy va vào tấm khiên. Dù là tấm khiên bạc vô hình nhưng tiếng kêu nghe như va phải đồ vật thật vậy.

Trước âm thanh ấy, con Rồng đã xoay lưng về phía thông lộ, lập tức quay đầu lại nhìn Cale.

".... ngươi yếu mà"

Rồng thấy Cale được bao bọc bởi khiên và cánh nhưng mỗi bước chân đều rất khó khăn. Những luồng gió mà khiên và cánh không cản được khiến cho áo của cậu ta bay phất phới. Và luồng gió lọt vào từ bên dưới tấm khiên cũng khiến cho bước chân cậu ta khựng lại một lúc.

Vậy mà Cale vẫn tiến bước. Và Rồng đã thấy.

Cale đang cười.

Con người tầm thường so với lốc xoáy dữ dội kia, con người còn yếu hơn cả lũ mèo đi cùng, yếu hơn tất cả những đoàn viên đi cùng, lại đang xuyên thủng luồng gió ấy và cười.

Rồng chưa từng nhìn thấy tấm khiên bạc như thế kia. Cả đôi cánh kia cũng chưa từng nhìn thấy. Rồng nhìn lại đôi cánh của nó. Khác với của nó, thứ kia rất đẹp. Và nó cũng tò mò về thứ sức mạnh ấy.

Tuy nhiên thay vì tấm khiên rực rỡ, thần diệu ấy, Rồng quan sát Cale đang cười.

Và người đang nhận được cái nhìn của nó, Cale, cậu ta nhếch một bên mép.

'Làm được. Cũng đơn giản thôi'

Vì gió nên bước chân khá nặng nhọc nhưng cỡ như này thì quá đơn giản. So với việc Beacrox suýt chết khi học kiếm thuật từ Ron thì việc đoạt lấy sức mạnh này mới đơn giản biết bao nhiêu.

Cale một lần nữa nhận ra là việc nhận lợi ích một cách dễ dàng mà không cần nỗ lực mới tuyệt làm sao.

Khi dùng 'Khiên Bất Hoại', cậu không cảm thấy sự quá độ nào về thể chất lẫn tinh thần. Chỉ là khi nó bị vỡ, thì sẽ hơi quá sức, nhưng với mức độ này thì chưa thể vỡ được.

'Chỉ bị đẩy thôi'

Tấm khiên không tiến lên được trước sức gió thì sẽ bị đẩy lùi chứ không vỡ. Thực ra Cale đã dự tính được chuyện sẽ bị đẩy vài lần. Bởi vậy mà khi bắt đầu cậu đã giảm độ bền và tăng kích thước. Và sau đó khi bị đẩy thì sẽ từ từ giảm dần kích thước.

Vậy mà tấm khiên lại làm việc tốt hơn cậu nghĩ. Trước thực tế ấy, Cale cũng hơi thấy áy náy nhưng khi đã xuyên qua được gần một nửa thì cậu cũng đã dẹp bỏ mấy ý nghĩ đấy.

Khi gần đến được điểm giữa, thì sẽ nghe thấy một giọng nói. Trong truyện, giọng nói của ông lão được nhắc đến là một giọng nói lịch thiệp.

Cale đang chờ đợi giọng nói ấy. Bởi đến điểm ấy thì luồng gió cũng mạnh dần lên.

[Ta hối hận]

Giọng nói ấy đã vang lên. Nhưng mà có chút bất thường.

[ Hpm, ta hối hận]

Là một lão già đang mếu máo.

"Tks, Tks"

Cale tặc lưỡi. Mấy cái kẻ nắm giữ 'Năng lực Cổ Đại' chẳng ai đầu óc bình thường cả. Sao Taylor lại nghĩ cái này quý báu cơ chứ. Cale chẳng hiểu nổi suy nghĩ của cậu ta.

Nhưng Cale bỗng ngừng tặc lưỡi và đứng khựng lại.

[Người nắm giữ một năng lực quen thuộc, ta không mong ngươi nhận lấy năng lực này]

"Mm?"

Người nắm giữ một năng lực quen thuộc sao? Lời nói ấy lôi cuốn cậu. Cùng lúc ấy, luồng gió trở nên mạnh hơn nữa và bắt đầu tàn phá hang động.

Tang. Tang. Tang. Tiếng va chạm giữa tấm khiên vô hình và luồng gió vang lên. Nhưng biểu cảm trên gương mặt Cale không phải vì để tâm đến chuyện đó. Mái tóc đỏ tươi phất phới trong gió.

'Đang nói tới 'Khiên Bất Hoại' sao?'

Trước từ 'năng lực quen thuộc' Cale chỉ có thể nghĩ đến Khiên Bất Hoại mà thôi. Ông ta không hề nói lời này với Taylor. Ông ta biết chủ nhân của năng lực này sao? Loạt suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu cậu.

Nhưng trước tiên, cậu hướng về phía trước. Hiện tại sức gió đã vượt mức chỉ khiến tấm khiên bị đẩy lùi.

[Việc ta làm không khác gì phản bội đồng đội. Ta là kẻ ngu dốt! Hức, ta một mình sống sót rồi già đi. Ta mới bẩn thỉu làm sao!]

Cale lê bước chân nặng nhọc, thỉnh thoảng giọng nói của ông lão lại vang lên.

[ Ta đã luôn nguyện ước. Tất cả đều sống sót. Nhưng nguyện ước của ta vốn đã không thể hoàn thành. Đau khổ, chỉ có sự đau khổ! Bởi vậy mà tháp đá của ta không thể nào hoàn thành]

"Thật là ồn quá"

Cale cảm thấy giọng nói than vãn của ông lão thật phiền phức. Chẳng có lấy một tí lịch thiệp nào mà chỉ có tiếng nức nở như muốn chết thôi. Đúng kiểu mà Cale ghét. Kẻ đánh giá vị ngon kia còn đỡ hơn.

[Sức mạnh phục hồi quá vô dụng. Chỉ thể bảo vệ được cho ta. Chẳng thể giúp ích được cho ai. Ta là thứ vứt đi]

Cale phớt lờ cái lời than vãn nức nở ấy. Đối với cậu thì năng lực bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Thứ vứt đi thì sao chứ. Sống sót là tuyệt nhất.

5 bước chân nữa. Tâm của lốc xoáy không còn xa.

Khùng. Khùng. Khùng.

Tiếng va chạm nhẹ càng ngày càng to hơn. Giống như ai đó đang đấm thẳng vào tấm khiên vậy.

'Vỡ mất'

Cale nghĩ rằng với cường độ như này thì tấm khiên sẽ vỡ mất. Hiện tại sức gió tạo nên một lực không chỉ đơn giản là đẩy lùi tấm khiên. Ngay khi cậu nghĩ rằng luồng gió sẽ xẻ cậu ra mất thì cậu cũng vỡ lẽ ra được một điều khác.

[ Ta không thể chết kể cả khi gió cắt qua người ta như một lưỡi kiếm ]

Chủ nhân của những năng lực Cổ Đại quả thực lắm lời.

Cale lập tức thu người lại và giảm nhỏ kích thước tấm khiên. Khùng. Khùng. Diện tích của tấm khiên giảm đi nhưng độ bền thì được tăng lên. Có thể chống chọi được với sức gió mạnh hơn.

Cale vươn tay tới tấm khiên vô hình. Cậu nắm lấy tay cầm ở mặt trong tấm khiên và tiến lên phía trước.

Một bước.

[Phục hồi là năng lực bị nguyền rủa]

Hai bước.

[Trái tim ta vẫn đập. Vậy mà ta chẳng thể di chuyển]

Ba bước.

[Bởi ta sợ cái chết]

Bốn bước.

[ Bị thương càng nhiều ta lại càng sợ sự đau đớn, và cả cái chết nằm ở cuối sự đau đớn ấy]

Và cuối cùng.

Cale nhấc bước chân thứ năm.

Ràoooo------

Ngay khi bước vào không gian không có gió cậu nghe thấy âm thanh giống tiếng mưa. Mắt bão. Tại không gian tĩnh lặng ấy có thể nghe thấy tiếng gió dồn dập xung quanh. Cậu nghe thấy tiếng gió và cả giọng nói của ông lão nhiều oán hận.

[Ta đã chọn vứt bỏ niềm tin mà sống]

Sau lời ấy, ông lão không nói gì thêm.

"Tks"

Niềm tin hay quy luật gì chứ, sống sót là ưu tiên hàng đầu. Quả là lão già lắm lời vô nghĩa. Cale tặc lưỡi rồi thu lại tấm khiên về tim. Ánh sáng bạc bao bọc lấy cậu biến mất.

Cậu tiến gần đến tháp đá xếp dở được một nửa. Và ngồi xổm bên cạnh đó.

Một tháp đá bình thường. Kiểu tháp đá với hình dáng được xếp một cách qua loa, có thể bắt gặp ở bất cứ ngọn núi nào.

Chỉ là những hòn đá đều đen tuyền. Giống như cây ăn thịt người. Những hòn đã tồn tại từ thời Cổ Đại khác với những hòn đã bình thường khác. Cũng giống như luồng gió này.

"Thôi"

Cale đã định phát huy khiếu thẩm mỹ nhưng giờ gương mặt cậu lại trở nên lạnh nhạt. Cậu để lộ sự khó chịu rồi lôi đôi găng tay ra từ trong túi và đeo vào. Cale nhặt những viên đá nằm xung quanh và hoàn thành việc xếp tháp đá.

Bộp, bộp, bộp. Những viên đá được chồng lên tháp một cách suôn sẻ.

Cũng chẳng mất nhiều thời gian. Taylor đã hoàn thành việc này một cách rất dễ dàng. Chỉ là người không đi vào đây mà đứng đợi ở ngoài, Cage đã lo thấy chết. Tại không gian này hay cũng như tất cả các Năng Lực Cổ Đại khác, phải một mình làm thì mới được.

"Dễ thật"

Cale nhặt viên đá đen cuối cùng và nhẹ nhàng đặt nó lên trên tháp đá. Khoảng khắc ấy.

Pháttttttttttt------!

Những viên đá đen dần chuyển trắng. Cùng lúc ấy Cale đứng dậy và nhìn quanh.

Luồng gió dần dịu lại.

"...oh?"

Cậu nghe thấy giọng của con Rồng đang ngẩn người nhưng cậu phớt lờ và chờ gió lặng hẳn. Cậu khoanh tay và lắng nghe giọng nói của ông lão. Cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

[Ta đã định chiến đấu cùng với họ. Nhưng ta đã không biết là con người lại yếu đuối như vậy trước sự đau đớn. Đó không phải là những kẻ phục vụ Thần Linh. Còn ta phải đến lúc bị chia cách và cầm tù một mình thì mới nhận ra]

Lời nói của ông lão khiến Cale để tâm. Cậu nhớ tới lời chủ nhân của 'Khiên Bất Hoại'

[Những kẻ tự nhận là sùng bái Thần Linh ở Dạ Lâm cho ta những thứ chả ngon gì cả]

Cậu có cảm giác. Cảm giác như vừa lỡ biết một chuyện không nên biết.

Không hiểu sao nhưng cậu cảm thấy phải đảm bảo điều mình vừa nghe thấy chỉ có cậu biết suốt đời.

Cale càng cau mày sâu hơn. Ông lão nói tiếp. Giọng nói của ông lão chỉ vang lên trong đầu Cale. Rồng e ngại nhìn cậu cứ đứng im lặng trong hồi lâu.

[Ta đã xếp đá nhỉ. Ta đã mong muốn thời gian quay trở lại. Muốn được hạnh phúc. Nhưng ta lại phá đổ tháp đá]

[Kẻ bỏ rơi đồng đội rồi chạy trốn và bị bắt lại như ta lại đi đòi hỏi hạnh phúc, ta ghét sự ích kỷ của mình]

"Huuu"

Cale thở dài. Lão già này thật nhạt nhẽo. Trong sự bức bối, Cale bật lại.

"Ích kỷ mới là con người"

Giọng nói của ông lão bỗng ngừng lại.

'Hết rồi sao?'

Cale nghĩ rằng lời thoại cuối sẽ xuất hiện, gương mặt cậu rạng rỡ hẳn. Nhưng rồi chất giọng mếu máo kia lại vang lên.

[ Hpm, chị gái ta cũng đã nói như thế. Chị gái ta thật sự rất tốt. Là người đáng tin cậy hơn bất cứ ai. Hpm, chị gái của ta, h-ức! ]

.....khóc rồi.

"Điên mất thôi"

Tác. Tác. Tác. Cale cáu kỉnh gõ mũi giày lên nền. Tư thế đứng chếch chân của cậu trông thật hư hỏng. Nhưng ông lão sau một hồi khóc lóc thì bày tỏ sự cảm ơn.

[Người nắm giữ năng lực quen thuộc. Cái điểm mất dạy của ngươi khiến ta nhớ đến anh trai mình. Ta thật sự ghen tị với thái độ mất dạy ấy của ngươi]

Và cuối cùng lời mà ông ta nói với Taylor, lời nói mà Cale đang chờ đợi vang lên.

[Phá đổ đi. Nếu vậy thì ngươi sẽ vượt qua được giới hạn của ta]

Cale nhếch mép. Không ngần ngại, Cale lập tức dùng chân đá vào tháp đá.

Tang, Tanngg. Tang!

Những viên đá trắng vung ra, va chạm vào nền nhà và tường. Con Rồng đang quan sát bỗng giật mình, và nó liếc nhìn Cale như nhìn một kẻ dị thường, nhưng rồi quang cảnh tiếp đó khiến nó thốt lên.

"Woa"

Tháp đã bị đổ.

Từ phía dưới tháp đá, ánh sáng trắng nổi bồng bềnh lên. Ùngg---. Cale cảm nhận được rung động nhẹ trong hang động từ dưới chân. Lúc đó. Ánh sáng ấy ập đến chỗ cậu.

Cale vươn tay và nắm lấy ánh sáng ấy. Khoảnh khắc ấy. Phátt---! Ánh sánh ấy hướng đến trái tim cậu như một mũi tên. Mũi tên ánh sáng ấy xuyên qua tim cậu, rồi nó bùng sáng lên và tắt dần.

"Hùu"

Cale thở sâu. Cậu cúi đầu và liếc nhìn vào bên trong áo. Tại ngực trái nơi có khắc tấm khiên rực rỡ. Nơi ấy biểu tượng tấm khiên đã biến mất.

Thay vào đó là biểu tượng trái tim đỏ.

Cale đã lập tức cảm nhận được. Sinh lực ở bên trong cơ thể.

Sinh lực này sẽ khiến cho tấm khiên trở nên mạnh hơn. Và nếu bị thương thì sẽ phục hồi nhanh hơn người thường gấp mấy lần.

Khác với tấm khiên là năng lực siêu nhiên. Thì đây là sức mạnh bẩm sinh của cơ thể ông ta. Sức mạch hồi phục bẩm sinh mạnh mẽ ấy được lưu lại như năng lực Cổ Đại và đến bây giờ mới được truyền lại.

Cale phát động tấm khiên.

"Quả nhiên"

Cale nhếch mép. Biểu tượng của tấm khiên chuyển thành hình trái tim. Và là ánh bạc chứ không phải màu đỏ. Sau khi thu hồi tấm khiên, cậu lập tức cất bước.

"Này"

Bước chân ấy hướng tới con Rồng đang giả vờ không biết gì và nhìn hướng lên trần nhà. Cale ngồi xổm xuống và nhìn con Rồng chằm chằm. Bằng chất giọng cộc cằn cậu hỏi như ném đá vào mặt hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro