Mong cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duyên!

Ngày mình kết thúc, chị không biết những cơn mệt mỏi kéo dài sẽ đi về đâu. Vào lúc đó, chị mong rằng cuộc đời em, mai sau sẽ dịu dàng với em thật nhiều.

Nhưng quả thật, khi chúng ta chọn bước ra khỏi vùng yên bình kia, mới thấy bên ngoài thế giới khắc nghiệt đến thế nào.

Chị không muốn nhắc đến em nữa, vì nhắc làm chi khi chuyện chúng ta đã là riêng lẻ rồi. Chị thẳng tay đóng sầm cánh cửa, ngăn cho những lời ra tiếng vào kéo đến, trốn tránh những thứ quen thuộc, yêu thích nhất chỉ để mình có thể bình lặng mà quên đi.

Nhưng chị cũng biết, "đứa con" mà cả hai vun vén vẫn cần được chăm sóc, vì vậy mà chị trở nên tàn nhẫn hơn khi biết có lẽ sẽ rất lâu, lồng ngực trái mới thôi nhập nhằng. Chúng ta còn đối mặt, chị cho rằng những lưu luyến vẫn ngày ngày nối đuôi nhau, trói chặt chúng ta trong vòng xoay vô hạn, muốn tìm đến sự quên lãng hẳn còn xa xôi lắm.

Họ nói chị phũ phàng nhưng đó là tất cả những gì chị có thể làm để bảo vệ em, bảo vệ chính mình và những kí ức đẹp đẽ trong quá khứ. Đôi khi một loạt "thước phim" cũ kéo nhau hiện lên trước mắt, chị không ngăn được mình với những dòng suy nghĩ dày đặc, có cả những giai điệu mình từng cùng nhau ngân nga, và gương mặt em lúc đã say giấc,... Từng chút mảnh vụn đan xen, lồng ghép rơi vào lòng chị nhưng ở giữa chúng đã có quá nhiều kẻ hở.

Chị cũng biết nhớ em.

Vì chị vẫn yêu em mà?

Chị cho rằng mình lý trí và đủ cứng cỏi để giữ vững tấm khiên chắn bên ngoài, dứt khoát buông bỏ những điều xa vời tầm tay. Nhưng có một ngày chiều tàn, dưới ánh nắng hồng hờ hững rải đều trên mặt đường, trước mặt chị là một bóng lưng tuy vững chắc nhưng lẻ loi, phiền muộn biết nhường nào... Em có biết không? Lòng chị như muốn tháo chạy theo từng bước chân em đi, dù cho em chậm rãi bước nhưng chị đã sợ mình không kịp nữa, vậy mà tấm khiên kiên cố kia cứ hiên ngang, sừng sững khoá chặt đôi chân này, đứng đây nhìn em dần khuất tầm mắt chị.

"Chúng ta đừng rời xa nhau có được không? Giữa chúng ta đã có quá nhiều ký ức..."

Chị vẫn nhớ lời dịch của câu hát ấy, đôi khi, ở một khoảng lặng nào đó, nó lại là lời mà lòng chị khao khát, mong cầu.

Chị không hiểu, tại sao có người sống chết vì tình, có người dửng dưng, chị lại là kẻ đứng lưng chừng giữa hai thứ, chị đặt tình yêu vào một khuôn khổ phép tắc của riêng mình. Chị càng tha thiết yêu em lại càng muốn để em bước ra khỏi câu chuyện của chúng mình. Chị vẫn thường nghe khi em ở bên chị, em đã không "nhiệt" như trước. Em không ít lần ngồi thủ thỉ rằng, là em muốn cuộc sống bình yên một chút nhưng em chưa từng bỏ bê bất cứ điều gì cả, em nói rằng chị phải tin em và mặc kệ lời lẽ ngoài kia. Nhưng mà, chị cứng cỏi như vậy, cũng đã từng nghĩ có thể mặc kệ tất cả để chỉ biết chúng ta thôi. Và điều đó là không thể, chị cảm thấy khó khăn, chị không muốn em phải nghe nhiều thứ hơn nữa vì cuộc đời em, đã đủ chuyện rồi. Tội cho em, và cũng thương cho chị.

Mà thôi đi, đành vậy.

Chị vẫn theo dõi em, chị mong mỗi bước chân về sau mà em đi ngày càng vững chắc. Có những thứ mà chỉ chúng ta hiểu nhau, như những nỗi niềm em thường hay gục đầu than thở. Chị vui vì mình hiểu, vì những năm tháng cô độc em đi cuối cùng cũng có người kề cạnh, ôm lấy em đã nhiều không đếm xuể.

Rồi ngày mối lương duyên này kết thúc, nó như trả lại cho chị sự gắng gượng giữa nhịp sống tấp nập kia, trả lại cho em tâm hồn đơn độc. Nhưng chúng ta vẫn phải đi tiếp, em biết đó, đường đời có bao nhiêu ngã rẽ, đến một lúc nào đó sẽ có người phải chọn lấy mà đi. Ngày mai nắng vẫn lên, những nhộn nhịp ngoài kia vẫn náo động bên tai mình, em hay chị cũng cần sống cuộc đời còn dang dở phía trước, sẽ luôn có những điều bất đắc dĩ xảy ra và rồi thì chúng ta cũng học được cách chấp nhận thoả hiệp buông tay.

Nhiều khi chị thầm nghĩ, vì sao ta bỏ lại sau lưng một mối tình, mặc cho chúng còn nhiều vấn vương mà không đi đến tận cùng? Vì chúng ta không có cách khác, chúng ta chịu thua trước duyên số mỏng mảnh khói sương.

Chị thật lòng mong cho em, một đời trọn vẹn ấm áp. Một đời với những gì em đã mơ về và trong âm thầm đã nói với chị. Cảm ơn vì ngày tháng đó đã đặt chị vào bức vẽ của tương lai sau này, chị chưa từng, chưa từng dám nghĩ đến một viễn cảnh xa xôi của bản thân, của chúng ta nhưng thời khắc em bước vào đời chị, em đã khơi lên những mong muốn ấy. Tiếc là mình đã không đi đến nơi đó, nhìn nhau đến khi mắt mờ, tay run, mười ngón không lồng vào nhau như tâm đầu ý hợp, sớm mai thức dậy cũng không còn một người từng chung chăn gối.

Mong em đủ mạnh mẽ, tự tin sau khoảng thời gian dài đã qua, đối mặt với những phiền lo, thử thách. Đừng tự giày vò vì chuyện đã qua, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn thế! 

Hãy sống như cách em đã yêu một người... Nhiệt huyết, chân thành, vững chãi.

Cuộc đời này sẽ dịu dàng với em!
___________________

Chào mọi người, chương này mình viết vào ngày có những tin đồn không hay làm ảnh hưởng đến chị Triệu, Duyên và bạn Duyên. Sau đó cứ viết ngập ngừng thôi cho đến khi Miss Universe Vietnam phát sóng tập 1, mình nhận thấy có rất nhiều lời lẽ tiêu cực hướng tới bạn Gấu, nên mình cũng dựa vào đây để bày tỏ vài lời mong cho bạn Gấu toả sáng hơn nữa.

Mình biết bạn ý sẽ đọc hết bình luận, nói thật, mình xót lắm. Dù có một vài thiếu sót nhưng mình luôn tin tưởng Gấu, vì mình biết Gấu là người rất bản lĩnh, thiếu chỗ nào bạn ý luôn thẳng thắn thừa nhận và trau dồi tốt hơn. Nên là mong suốt hành trình này bạn Gấu giữ vững tinh thần và thể hiện hết mình nè.

Hehe, mượn chap để kêu gọi mọi người ủng hộ và yêu thương Gấu cho Gấu tự tin vào bản thân hơn nữa nha.

Nguyễn Cao Kỳ Duyên - SBD 039 ❤️
___________________

Lời thứ hai, tên chương mình lấy từ tên một bài hát của chị Mỹ Tâm (Ca sĩ chị Triệu thích). Nghe khá buồn nhưng cũng nhẹ nhàng, thích thì mọi người có thể search nghe thử hen. Mình trích một đoạn vào thôi.

"Mong cho anh
Tình đẹp như mây xanh
Chỉ đầy ấp tiếng cười, lời chúc phúc mỗi người
Không như chúng mình trước đây...

Mong cho anh
Trọn vẹn đến trăm năm
Thăng trầm chẳng đổi dời, tấm lòng vẫn một đời
Không như chúng mình ngày xưa, chỉ hứa đôi lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro