Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, Mã Gia Kỳ phải thay ca cho người khác nên không có thời gian rảnh. Ba đàn em tập hợp trong tiệm cà phê, cảm giác như tổ chức đã mất đi linh hồn.

“Mã ca không có ở đây, chúng ta làm gì bây giờ ?”

Đinh Trình Hâm xem thời gian rồi nói.

Bây giờ mới có ba giờ chiều, đợi đến khi Mã Gia Kỳ tan tầm còn tới năm tiếng nữa.

Trời ạ, năm tiếng.

Ngô Uyên nói.

“Đừng có như vậy, Đinh ca này, cậu để ý hai anh em đáng thương bọn tôi cái đi! Tôi có một mớ đề cần cậu giải đáp đây.”

Lâm Tiểu Bân nói.

“Đinh ca, tôi đang chờ chép bài tập của cậu đây. Ngài có muốn uống gì không? Cà phê, trà, hay là nước trái cây? Kêu thêm một cái bánh ngọt, bánh quy cho cậu nhá?”

“Nước trái cây đi.”

Đinh Trình Hâm nói, móc bài tập hè trong cặp ra.

“Bài tập tốt nhất là phải tự làm, tôi đã đánh dấu đề cơ bản, đề nâng cao, đề khó, cậu cứ làm đề cơ bản trước đi.”

Lâm Tiểu Bân trợn mắt há mồm.

“Làm xong hết bài tập luôn? Hết cả thảy?”

Ngô Uyên giơ ngón tay cái lên.

“Phục!”

Lâm Tiểu Bân vùi đầu điên cuồng chép bài tập, Ngô Uyên hỏi mấy câu về đề bài.

Ba người đều ăn ý không nhắc lại chuyện lớp thực nghiệm nữa.

Buổi chiều hôm nay cũng giống như mọi chiều ngày hè bình thường, có nước trái cây mát lạnh, có hơi lạnh vù vù, còn có nguyên một bàn đề thi.

Bốn giờ đúng, Đinh Trình Hâm gói hai cái sandwich và một ly nước trái cây, muốn đưa đồ ăn cho Mã Gia Kỳ, tiệm cà phê mà bọn họ ngồi cách công trường Mã Gia Kỳ làm không xa.

Quá nóng, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân không muốn ra ngoài.

Lâm Tiểu Bân than thở.

“Không hổ là đàn em trung thành số 1 của Mã ca, đệ nhất gia tinh!”

Đinh Trình Hâm không để ý tới cậu ta, cẩn thận xách nước trái cây, đi ra khỏi tiệm cà phê.

Cậu đã gọi điện thoại cho Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ đã đứng ở chỗ cũ chờ cậu.

Một tuần lễ, Mã Gia Kỳ đã bị ăn nắng, da thịt biến thành màu mật ong.

“Lần sau không cần tới đây, nóng lắm, tôi cũng không có thời gian, chỉ có thể nghỉ ngơi mười phút.”

Mã Gia Kỳ nói, hắn cầm lấy sandwich, cắn mấy ngụm là hết.

“Tiện đường thôi mà.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân nói, tối nay chờ cậu ăn cơm cùng.”

“Quá muộn, mấy cậu ăn trước đi.”

“Bọn tôi ăn nhiều món ở tiệm cà phê rồi, bây giờ không đói bụng chút nào.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Cậu nhanh kết thúc công việc, theo bọn tôi đi ăn cơm, không có cậu, không có gì vui nữa.”

Mã Gia Kỳ thiếu chút nữa bị nghẹn sandwich, ho đến nỗi mặt đỏ rần, tuy rằng là da đã đen nên không thấy được màu đỏ, nhanh chóng uống hơn nửa ly nước trái cây.

“Sau khi đi học cậu có thể trắng lại không, chỉ một chút thôi?”

Đinh Trình Hâm hỏi.

Mã Gia Kỳ khó hiểu hỏi.

“Làm sao vậy?”

Đinh Trình Hâm thở dài.

“Con trai thì đen một chút mới “MAN”, nhưng mà, cũng không nên đen quá, vừa phải là được rồi. Tuy rằng cậu đen cũng rất tuấn tú, nhưng lúc trước đẹp trai hơn.”

Lúc này, Mã Gia Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây .

Hắn muốn sờ đầu Đinh Trình Hâm, mà sợ tay đang bẩn, chỉ nói.

“Mười sáu tuổi mà nói chuyện y như con nít thế này.”

“Không có, nào có đâu!”

Đinh Trình Hâm nói.

Cậu nhìn Mã Gia Kỳ một hồi, Mã Gia Kỳ cũng nhìn cậu một hồi.

Hai người đều không nhắc lại chuyện tối ngày hôm qua.

Ngày hôm nay khi rời giường, Đinh Trình Hâm cũng giống như thường ngày, tường thuật trực tiếp quy trình làm việc hằng ngày của mình.

Rời giường, ăn cơm, đọc tiếng Anh, lên mạng học online…

Đinh Trình Hâm có hơi ngượng ngùng.

Ngày hôm qua cậu đã khóc, từ trước tới giờ cậu còn không hề khóc trước mặt ba mẹ mình.

Nước mắt đàn ông không dễ rơi.

Ôi.

Đinh Trình Hâm sờ mũi một cái.

“Tôi đi đây, bye bye.”

Đinh Trình Hâm tưởng Mã Gia Kỳ sẽ gọi cậu như lần trước, từ kia làm người ta dễ hiểu lầm —— Bảo bối.

Kết quả Mã Gia Kỳ không gọi, chỉ phất tay rồi quay người đi.

Đinh Trình Hâm mất mát đi về tiệm cà phê, cảm thấy mình hơi khó hiểu.

Cậu nhìn Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân gục xuống bàn múa bút thành văn, cậu chẳng muốn hai người kia gọi mình là “Bảo bối” xíu nào.

Ba người ngồi ở tiệm cà phê đợi đến tám giờ.

Ngô Uyên đã hỏi xong toàn bộ vấn đề tích lũy cả một tuần, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Lâm Tiểu Bân chép xong bài tập, vùi đầu chơi game hơn cả tiếng đồng hồ, vừa đánh vừa hỏi.

“Này, Uyên ca, thật sự thay đổi rồi à? Vì theo đuổi con gái, nghiêm túc vậy sao?”

“Ngậm miệng.”

Ngô Uyên vẫn ghi chép liên tục, không ngẩng đầu lên mà quát mắng Lâm Tiểu Bân.

“Cả ngày chỉ biết chơi game, đánh tới đánh lui, lớp 12 rồi mà còn chơi game!”

Lâm Tiểu Bân sợ hãi.

“Con mẹ nó —— tối hôm qua cậu mới khai hắc* với tôi đó!”

---++---
*Thuật ngữ trong game, chơi game với nhau, càng đông càng vui, mở voice hoặc stream trực tiếp cùng đồng đội.
---++---

Ngô Uyên bình tĩnh mà trả lời.

“Tối hôm qua là tối hôm qua, bây giờ không phải là tôi đang làm bài tập sao? Còn cậu? Nguyên một buổi trưa, ngoại trừ chép bài tập thì cậu làm được cái gì? Ăn ăn ăn, ăn chết cậu đi. Cậu ăn chỉ tổ lãng phí lương thực thôi, cậu ăn ít lại một chút, cho Đinh ca ăn nhiều thêm chút, đầu óc của Đinh ca cần phải tiêu hao năng lượng, đầu óc của cậu thì một ngày tiêu hao không được một calo.”

Lâm Tiểu Bân có chịu được không? Không thể nhẫn nhịn!

Lâm Tiểu Bân tức giận trong lòng, phẫn nộ mà cầm sách tiếng Anh, thề phải học thuộc hết mười từ để cho Ngô Uyên thấy cậu lợi hại thế nào.

Chờ khi Mã Gia Kỳ đến, cậu ta đã học được mười hai từ, vô cùng đắc ý.

Bốn người lên đường, đi vào một quán nhỏ “Cháo Miêu tử Trần ký”, mỗi người kêu một bát, Mã Gia Kỳ kêu hai bát.

---++---
*Cháo Miêu tử là một loại thực phẩm truyền thống nổi tiếng độc đáo của Phúc Kiến. Sử dụng gạo, hải sản, thịt gia cầm, vv làm nguyên liệu, với các kỹ năng nấu ăn độc đáo.
---++---

Quán ăn rất nhỏ, bên trong có bốn cái bàn, bên ngoài có hai ba cái. Đã qua giờ cơm, trong cửa hàng không nhiều khách lắm, nhưng đã ngồi đầy bàn. Lúc bốn người đi vào, vừa vặn có một bàn đã ăn xong rời đi.

Kệ bếp nấu cháo ở ngay lối vào, nhiều tô bát dàn ra. Vì thấy thích bọn họ, ông chủ còn bỏ thêm mấy miếng thịt vào, múc cháo vào, lấy cái muỗng lớn phết cơm tẻ ra, lại vung tay thêm cá, thịt, tôm, mực, hàu, nấm hương….

Bốn người chỉ chờ một lát, năm chén cháo đã nấu xong, mặt trên có rắc rau thơm, dầu tỏi, tiêu, hương thơm nức mũi.

Đinh Trình Hâm ngửi thấy, cảm thán.

“Thơm quá đi!”

Sau đó bắt đầu gắp bỏ rau thơm ra.

Lâm Tiểu Bân thấy thế, bảo.

“Cậu làm gì đó? ! Chà đạp mỹ thực!”

Mã Gia Kỳ đẩy bát mình qua, nói.

“Tôi ăn.”

Đinh Trình Hâm vớt rau thơm bỏ vào bát của Mã Gia Kỳ, hỏi.

“Sao lại gọi là cháo Miêu tử?”

Cậu ít ra ngoài ăn, nên không hiểu cho lắm.

Lâm Tiểu Bân lắc đầu.

“Bởi vì cháo Miêu tử vốn là cơm thừa, đồ ăn thừa cho mèo ăn, cho nên gọi là cháo Miêu tử, hiểu chưa?”

“Ồ ~”

Đinh Trình Hâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, gắp hết rau thơm vào bát Mã Gia Kỳ, như trút được gánh nặng.

“Không muốn nhìn, không muốn nhìn cậu và Mã ca nữa, gian tình bay tứ tung, trâu bò quá!”

Cậu ta nói chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng quăng hết mấy lời nói của bọn Nhất Trung trên confession.

Cậu ta vừa nói vừa ăn cháo.

Mã Gia Kỳ nghe xong, cũng không nói gì, vùi đầu húp cháo.

Nhưng Đinh Trình Hâm nghe Lâm Tiểu Bân nói xong, đứng ngồi không yên. Húp một muỗng cháo, lại nhớ lời Lâm Tiểu Bân nói, húp một miếng nữa, nhớ lại giọng điệu khi Mã Gia Kỳ gọi cậu là “Bảo bối”, húp thêm ngụm tiếp theo, nhớ lại Mã Gia Kỳ đưa chè tứ quả cho cậu.

Nãy giờ có một bát cháo mà vẫn không uống hết, đổ mồ hôi đầy mình, mặt cũng đỏ bừng.

Lâm Tiểu Bân ngẩng đầu thấy mặt mũi cậu đầy mồ hôi, phụt cười, nói.

“Này, Tiểu Trình Hâm làm sao vậy? Nóng vậy luôn?”

Mãi đến tận khi ra khỏi quán, Lâm Tiểu Bân vẫn còn chế nhạo Đinh Trình Hâm đổ mồ hôi đầm đìa. Đinh Trình Hâm tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, trốn ra phía sau Mã Gia Kỳ, tỏ vẻ không muốn nghe Lâm Tiểu Bân nói nữa.

Bốn người ăn cơm nước xong, vẫn chưa tới chín giờ, nên không muốn về nhà.

Đinh Trình Hâm nói, cậu có hẹn người ở gần quảng trường. Ba người cũng không có bận gì, nên muốn đi với cậu.

Lâm Tiểu Bân hỏi cậu hẹn ai, sao mà hẹn tận chín giờ tối.

Đinh Trình Hâm không hiểu, nói.

“Không phải là tôi muốn ăn cơm tối với mấy cậu sao? Cơm nước xong thì đã trễ thế này. Là một đàn anh thôi, anh ấy đưa tài liệu cho tôi.”

Lâm Tiểu Bân bội phục, trời hè nóng thế này, lại đi lấy tài liệu để học?

Đàn anh?

Mã Gia Kỳ dừng một chút, cảm thấy hai chữ  “Đàn anh” này hình như đã nghe ở đâu rồi, hơi quen tai.

Lúc bốn người tới quảng trường, người mà Đinh Trình Hâm hẹn đã đứng chờ từ lâu. Lâm Tiểu Bân vừa nhìn đã nói.

“Tiểu Trình Hâm, có phải là người kia không? Hoàn toàn giống y như khí chất của cậu, trời ạ, người này là học bá phải không? Nói với tôi, anh ta có phải là học bá không?”

Đinh Trình Hâm gật đầu, giơ ngón tay cái lên.

“Đàn anh được cử đến khoa toán học của đại học B.”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đều kinh hãi.

Mẹ nó đây có phải là nhân vật nam chính được cử đi học đầy danh giá còn lại trên confesion không? !

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên hận không thể xông lên chỗ vị nam chính này, dùng kính phóng đại ngắm nghía cẩn thận, người liên quan tới scandal của Đinh Trình Hâm, rốt cuộc là người thế nào!

Nhưng Mã Gia Kỳ tay khẽ cầm áo khoác của mình, cách “tên nam chính” mười mét, dừng lại, nói.

“Cậu đi qua đi, bọn tôi chờ ở đây.”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên không thể làm gì khác hơn là cũng dừng lại.

Thì ra anh ta chính là Lý Đằng, Mã Gia Kỳ nghĩ.

Tại buổi tối ngày hè oi bức, hoàn toàn bất đồng với bọn họ mặc áo quần tùy ý, đàn anh Lý Đằng này mặc áo sơ mi trắng và quần dài vàng nhạt, rất chỉnh tề. Anh ta cao hơn Đinh Trình Hâm nửa cái đầu, nhìn y như Đinh Trình Hâm, da dẻ rất trắng, vừa nhìn vào đã biết là người có ăn học.

Anh ta híp mắt cười nói chuyện Đinh Trình Hâm, nhìn ba người bọn họ một cái, nói cái gì đó, Đinh Trình Hâm cũng nghiêng đầu qua nhìn bọn họ, gật đầu.

Anh ta đưa cho Đinh Trình Hâm hai cái túi lớn, sau đó hai người nói tạm biệt, Lý Đằng quay người đi.

Lúc Đinh Trình Hâm chạy tới, Mã Gia Kỳ tiến lên nhận lấy hai cái túi, phát hiện túi rất nặng.

Đinh Trình Hâm hưng phấn nói.

“Bên trong là tài liệu mà đàn anh dùng năm ngoái!”

Ba người không hiểu toán học, chỉ đơ mặt mà nghe cậu nói.

Đinh Trình Hâm rất ít khi hưng phấn như thế, nhảy lon ton.

“Không được nói với người khác! Đây là tư liệu của Nhất Trung, từ trước đến giờ là không bao giờ dạy cho học sinh ngoài trường, đàn anh lén cho tôi. Nhất Trung ghê tởm như vậy, tôi xài tí tài liệu của họ cũng được, đúng không?”

Lâm Tiểu Bân nói.

“Ôi chao, đàn anh kia tốt thế, tối nghiệp rồi mà còn đưa tài liệu cho cậu. Tôi còn tưởng rằng Nhất Trung đều là cặn bã, không có lấy một người tốt.”

Đinh Trình Hâm gật đầu.

“Ừ, đàn anh rất tốt, lúc còn ở Nhất Trung, thường giải đáp vấn đề của tôi, biết tôi chuyển trường rồi thì chủ động nói rằng sẽ đưa những tài liệu này cho tôi.”

“Vậy cậu làm gì cảm ơn người ta đi chứ, ít nhất cũng nên mời người ta uống trà sữa.”

Lâm Tiểu Bân nói.

“Tiện thể giới thiệu bọn tôi với anh ta, đúng không?”

“Có, bọn tôi nói xong rồi, tuần sau mời anh ấy ăn cơm.”

Đinh Trình Hâm bàn giao rõ ràng.

“Ôi chao, Mã ca, cậu chờ tôi một chút, đi nhanh như vậy làm gì?”

Bốn người đến tiệm trà sữa gần quảng trường mua mỗi người một cốc, ngồi trên băng ghế đá gần đó, nhìn mọi người nhảy điệu quảng trường.

Đã hơn chín giờ tối, bốn người lại không muốn về nhà tí nào.

Ba mẹ của Đinh Trình Hâm đã nhắn wechat cho cậu hai lần.

Nhưng Đinh Trình Hâm không muốn về nhà, ngồi ở quảng trường, uống trà sữa, xem mọi người nhảy điệu quảng trường cũng cảm thấy thật vui vẻ.

Giai điệu nhạc nhảy sôi động kết thúc, có lẽ là muốn nghỉ ngơi một lát, loa phát một bài tình ca lên.

Cũng không biết là bài hát từ thời nào, không biết là vị phu nhân nào chọn. Trong số những bài hát cũ của Đài Loan, chen lẫn một bài ca Đài Loan cũ của Sodagreen.

“Hôm nay nàng trăng sáng vô cùng”

“Chiếu sáng làm tôi không thể ngủ”

“Có phải trong tim người”

“Hiện diện sự tồn tại của tôi.”

Ngay dưới ánh trăng, giai điệu nhẹ nhàng chảy xuôi vào lòng thiếu niên, chảy qua đêm hè Nam Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro