Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian mời Lý Đằng ăn cơm là buổi tối thứ tư, sau khi Đinh Trình Hâm học xong tán đả. Nơi gặp nhau là do Đinh Trình Hâm chọn, vẫn ở chỗ ngày đó lấy tài liệu. Nơi ăn là do Lý Đằng chọn, một nhà hàng trà bánh kiểu Quảng.

Lúc ngồi xuống, Lý Đằng cười nói.

"Không biết em thích ăn cái gì, nhà hàng trà bánh có nhiều loại cho em chọn, cứ chọn thứ em thích."

Đinh Trình Hâm nghi ngờ.

"Không phải em mời anh ăn cơm sao? Chọn chỗ anh thích là đúng rồi."

Lý Đằng chỉ cười.

Lúc chờ món ăn, Lý Đằng hỏi.

"Mười sáu tuổi rồi à?"

Đinh Trình Hâm gật đầu.

Lý Đằng giải thích.

"Lúc sinh nhật em anh vẫn đang tập huấn, chưa kịp tặng quà cho em. Sau khi trở về thì muốn đưa, nhưng suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết em thích gì, vậy nên sửa soạn lại tài liệu một chút, muốn giúp đỡ em."

Đinh Trình Hâm thành khẩn nói.

"Cảm ơn anh."

Lý Đằng do dự một hồi, hỏi.

"Em chuyển trường là bởi vì -- "

Chưa kịp hỏi xong đã bị Đinh Trình Hâm ngắt lời, Đinh Trình Hâm vừa xua tay vừa nói.

"Đã qua hết rồi, em chuyển trường là vì không thích lớp thực nghiệm, không thích Nhất Trung, em không muốn nhắc lại bọn họ."

Lý Đằng thức thời mà không hỏi nữa.

Anh có hỏi bạn học trước đây của mình, nhưng dù sao đối phương cũng chênh lệch với cậu một lớp, đối với lớp 11 thì không rõ lắm, nghe cả nửa ngày, chỉ biết là lớp thực nghiệm của khối 11 có một người bị cô lập, lý do cụ thể lại không rõ lắm.

Sủi cảo tôm được bưng lên, nóng hổi.

Lý Đằng lấy đũa gắp một cái, thả vào trong bát Đinh Trình Hâm, sau đó mới gắp cho mình.

Đinh Trình Hâm thích mà còn ngại, nói.

"Cảm ơn, em tự gắp là được."

Lý Đằng phì cười, nói.

"Cho anh biểu hiện một chút cũng không được sao?"

Đinh Trình Hâm khiếp sợ nhìn anh.

Lý Đằng nói.

"Anh vẫn chưa từ bỏ."

Lý Đằng nửa đùa nửa thật thăm dò.

Đinh Trình Hâm từ chối anh rất thẳng thừng.

"Em không thích anh, cũng không muốn nói chuyện yêu đương, bây giờ chuyện quan trọng nhất là Toán học và thi đại học."

Đinh Trình Hâm lại rất đáng yêu, anh hỏi cậu có kỳ thị đồng tính luyến ái, cậu còn nói phải về nhà tra tin tức bởi vì cậu không biết.

Nghiêm túc đến mức rất đáng yêu.

Tuổi của cậu quá nhỏ, khi đó mới mười lăm tuổi, làm sao hiểu được tình yêu, hiểu được luyến ái.

Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ thích nam sinh, cũng chưa bao giờ thích nữ sinh.

Lý Đằng cảm thấy mình vẫn có cơ hội, chỉ cần đủ kiên trì, chờ cậu lớn lên.

Nhưng bây giờ, vấn đề quan trọng nhất là --

"Sang năm thi đại học, em tính thế nào ?"

Lý Đằng hỏi.

Anh biết thành tích môn Toán của Đinh Trình Hâm ở lớp thực nghiệm, không sai, muốn thi vào ngành toán học tốt nhất toàn quốc thì có hơi khó khăn.

"Em muốn thi đại học B Ngành toán học!"

Đinh Trình Hâm nói.

Rất tốt, còn rất có mục tiêu.

Lý Đằng rất hi vọng Đinh Trình Hâm có thể thi đậu, cùng ở trong một trường đại học, cùng một cái khoa, xác suất thành công tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng --

Lý Đằng cân nhắc câu chữ, uyển chuyển mà nói.

"Nếu như là thông qua việc thi đại học, điểm của em với điểm tuyển của đại học B ngành toán học có chênh lệch nhất định. Nếu như thông qua Olympic toán học, nói thật, vốn dĩ nếu em học ở Nhất Trung thì có hy vọng hơn, nhưng bây giờ... Muốn vào đội tuyển quốc gia thì hơi khó."

Tiến vào đội tuyển quốc gia, mới có thể lấy được tiêu chuẩn để vào ngành toán của Đại học B.

Muốn tiến vào đội tuyển quốc gia, không chỉ dựa vào thực lực của bản thân, còn phải có thầy cô chuyên môn phụ đạo, còn phải có tài nguyên ôn thi hằng năm, tập trung vào huấn luyện, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Mà Thất Trung lại không có những điều này, bọn họ còn không có lớp chuyên toán. Chỉ dựa vào cố gắng của mình, Đinh Trình Hâm rất khó thắng nổi người khác.

Đinh Trình Hâm gật đầu.

Chính cậu cũng rất rõ ràng, cho nên mục tiêu của cậu không phải tiến vào đội tuyển quốc gia.

"Em tranh thủ có thể lấy được giải nhất của tỉnh cái đã."

Đinh Trình Hâm nói.

"Có giải của tỉnh, mới có thể báo danh vào Trại thu vàng* của đại học B . Hy vọng sẽ được lọt vào số thí sinh được lựa chọn hơn."

---++---
*Trại thu vàng: cuộc thi được tổ chức với mục tiêu tuyển chọn những thí sinh có năng lực tốt, nói chung là tuyển mấy học sinh siêu siêu giỏi từ cấp tỉnh tới cả nước luôn cũng được. Nếu thắng thì sẽ được ký với trường đại học tổ chức.
---++---

Lý Đằng gật đầu, cái này có hi vọng hơn chuyện lấy được tiêu chuẩn một chút.

Đinh Trình Hâm bổ sung.

"Trại thu vàng vào tháng mười là có kết quả rồi, dù kết quả có làm sao, sau này em vẫn chuyên tâm chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học. Coi như không có cơ hội ký kết đi, vậy thì em sẽ có một năm này để nâng thành tích lên."

"Có hi vọng không?"

Lý Đằng hỏi.

Đinh Trình Hâm gật đầu.

"Có, chỉ cần môn tiếng Anh có thể tăng lên hai mấy điểm."

Lý Đằng cười.

"Tiếng Anh có gì khó? Không phải là học thuộc thôi sao? Nhưng anh không tham gia thi đại học, không biết có giúp được gì không. Có cần anh đi hỏi bạn học anh không? Hỏi xem tài liệu chủ yếu để ôn thi là gì."

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

"Em đã nói với bạn học ở trường trung học thực nghiệm rồi, cậu ấy sẽ đưa tài liệu của Trung học thực nghiệm cho em. Vậy là đủ rồi, em không cần quá nhiều."

"Ừm."

Lý Đằng gật đầu.

"Cố lên, hi vọng sang năm có thể học chung đại học với em."

Đinh Trình Hâm vừa ăn sầu riêng chiên giòn vừa cảm thấy nụ cười của Lý Đằng kì lạ, suy nghĩ một chút, thanh minh.

"Đàn anh, không cần chờ em vào đại học đâu, anh vẫn nên từ bỏ đi."

Lý Đằng cười đến thiếu chút nữa bị sặc xương gà, ôn hòa hỏi.

"Tại sao? Chờ thi đại học xong, em cũng không nói chuyện yêu đương sao? Hay là em chỉ thích con gái?"

"Em chưa từng thích con gái."

Đinh Trình Hâm thực tế mà nói.

"Không liên quan đến thi đại học, còn -- anh nên buông tay đi mà."

Lý Đằng mở to hai mắt.

"Lẽ nào em thích nam sinh nào rồi? !"

"Ôi chao..."

Đinh Trình Hâm biệt nữu mà phủ nhận.

"Không phải... Em vẫn chưa rõ ràng..."

Cánh gà trong tay bỗng không thơm nữa, Lý Đằng thả cánh gà xuống, hỏi.

"Có thích hay không, làm sao lại không rõ ràng?"

Đinh Trình Hâm thành thật mà nói.

"Em không biết đó là tình cảm yêu thích kia, hay chỉ là tình cảm bạn bè thân thiết. Bởi vì người đó rất tốt, rất rất tốt, em quá yêu thích người bạn này, cho nên không biết em có bị nhầm lẫn hay không?"

Lý Đằng không nói gì.

Người bình thường tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn giữa tình bạn và tình cảm yêu đương.

Một khi bạn cảm thấy có thể mình đã nhầm lẫn, trăm phần trăm chính là tình cảm yêu đương.

Lý Đằng có hơi ganh tị, anh quyết định không nhắc nhở Đinh Trình Hâm. Dù sao Đinh Trình Hâm vẫn còn nhỏ, chờ cậu phản ứng lại, e rằng đã đến sang năm, thi xong đại học, cậu và bạn của cậu có lẽ cũng đã tách ra rồi.

Lý Đằng an ủi.

"Bất kể nói thế nào, bây giờ chuyện thi đậu đại học B ngành toán học là chuyện quan trọng nhất, nói chuyện yêu đương phải tạm buông xuống, biết không?"

Đinh Trình Hâm gật đầu.

Lý Đằng còn nói.

"E rằng chờ thi xong đại học, em đã nghĩ thông suốt. Là bạn ở Thất Trung sao?"

Đinh Trình Hâm gật đầu, kinh ngạc hỏi lại.

"Làm sao anh biết? !"

"Là bạn lần trước đi với em sao?"

Lý Đằng nhớ lại lần trước gặp Đinh Trình Hâm, đi với cậu có ba người.

Đinh Trình Hâm hiếm khi ngượng ngùng, liên tục nói.

"Anh đừng hỏi, anh đừng hỏi, đây là bí mật!"

Hai người ăn xong bữa cơm trước tám giờ.

Trước khi đi, Đinh Trình Hâm còn gọi thêm thịt bò xào, sủi cảo tôm, sườn heo hấp, cao Quy Linh, bánh trứng Egg Tart, còn lấy bình giữ nhiệt đựng trà Phổ Nhị, nói muốn mang cho một người bạn ăn.

Lý Đằng trợn mắt há mồm.

"Bạn em ăn nhiều thế?"

"Đúng vậy!"

Đinh Trình Hâm xách đồ ăn.

"Cậu ấy rất cao, một mét chín! Cường tráng, còn biết đánh nhau."

Lý Đằng bị chuyện đánh nhau làm cho sợ ngây người, còn muốn hỏi lại, nhưng mà Đinh Trình Hâm đã không kịp đợi, chạy ra khỏi cửa tiệm.

Vừa ra khỏi, Đinh Trình Hâm nói.

"Đàn anh ơi bye bye! Cảm ơn tài liệu của anh nha!"

Cầm đồ theo, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng đến quảng trường.

Lý Đằng theo phía sau cậu, chậm rãi đi tới, rất nhanh đã thấy ở chỗ lần trước có một người cao một mét chín to con đang chờ Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm cầm đồ theo, mặt tươi cười mà chạy đến trước mặt hắn, hiến lên vật quý, nói với hắn cái gì đó.

To con nghiêm túc nghe cậu nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Đằng.

Lý Đằng vẫy tay, rời đi.

"Người kia chính là Lý Đằng?"

Mã Gia Kỳ vừa ăn thịt bò xào vừa hỏi.

Hai người ngồi trên ghế đá ở quảng trường, Đinh Trình Hâm đưa bình giữ nhiệt lên, nhìn Mã Gia Kỳ ăn đồ ăn, thỉnh thoảng đưa qua cho hắn uống một ngụm trà.

Đinh Trình Hâm gật đầu, hỏi.

"Sủi cảo tôm ăn ngon không? Sườn ăn ngon không?"

Mã Gia Kỳ gắp sủi cảo tôm, muốn cho cậu ăn.

"Ăn ngon, cậu ăn một cái."

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

"Không muốn, mới nãy tôi ăn no rồi. Ừm tôi ăn miếng khoai môn dưới miếng sườn kia là được rồi...."

Mã Gia Kỳ gắp miếng khoai môn cho cậu ăn, khoai môn được hấp cho mềm, đặt chung với sườn heo thơm vô cùng, ăn rất ngon.

Đinh Trình Hâm cảm thán.

"Ăn ngon thật! Sầu riêng chiên giòn chỗ họ cũng ngon lắm, lần sau chúng ta đến ăn, được không?"

Mã Gia Kỳ vừa nghe sầu riêng chiên giòn thì không muốn nói chuyện nữa.

Cúi đầu ăn một hồi, Mã Gia Kỳ ăn hết đồ ăn, trà phổ nhị cũng uống hơn nửa bình.

Trên quảng trường nhỏ lại bắt đầu có người nhảy lên điệu quảng trường.

Đinh Trình Hâm không muốn về nhà, ngồi với Mã Gia Kỳ, xem mọi người nhảy điệu quảng trường.

Mã Gia Kỳ mất tập trung nhìn, nhịn không được hỏi.

"Lý Đằng này có phải là vẫn còn có ý với cậu không?"

Đinh Trình Hâm thoải mái thừa nhận.

"Hình như thế, anh ấy nói với tôi rằng mình chưa từ bỏ. Nhưng tôi đã bảo anh ấy buông bỏ đi!

Mã Gia Kỳ nín cả nửa ngày, mới nói.

"Cậu còn nhỏ, không thể nói chuyện yêu đương."

"Có đúng không?"

Đinh Trình Hâm nghi ngờ.

"Bạn học của tôi, tiểu học đã biết nói chuyện yêu đương, lên cấp hai lại càng nhiều hơn."

"Bây giờ thi đại học là quan trọng nhất."

Mã Gia Kỳ không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

Không ngờ là Đinh Trình Hâm nắm lấy câu này của hắn không tha, bắt đầu nghĩ linh tinh lên đại học quan trọng cỡ nào, xong đôi mắt chớp chớp mà hỏi hắn.

"Gần đây có học tập không?"

Làm sao có thể chứ? Ngày nào cũng mệt không chịu nổi, về nhà đã nằm vật ra ngủ.

"Chủ nhật đi ra ngoài làm bài tập đi."

Đinh Trình Hâm nhìn hắn.

"Tôi, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân, tuần trước ra ngoài làm bài tập cả nửa ngày. Tuần này cậu làm bài tập đi, cậu không làm thì sao mà được?"

Mã Gia Kỳ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Hai người ngồi ở quảng trường nhỏ trò chuyện nửa ngày, mãi cho đến mười giờ mới chào tạm biệt. Mã Gia Kỳ đưa cậu đến trạm tàu điện ngầm, hắn thì bắt xe buýt về.

Hắn về đến nhà, Mã Nhuệ đang cãi nhau với chú hắn.

Ngày hôm nay Mã Nhuệ trốn học thêm, đi ăn buffet với bạn học. Thầy dạy thêm gọi điện thoại tới hỏi, trong nhà mới biết cậu ta trốn học, Mã Quốc Cường bị chọc tức. Mã Nhuệ chơi đến tối mới về đến nhà, về trước Mã Gia Kỳ có một tí.

Mã Quốc Cường đau lòng tiền học thêm, tức giận mắng to.

Mã Nhuệ nói.

"Ngày nào cũng học thêm, học thêm, học thêm, con chỉ nghỉ ngơi một ngày không được sao? ! Mỗi lần lớp có hoạt động cũng không để cho con tham gia, lần trước đi công viên trò chơi không đi, lần này đi ăn buffet mà không tham gia, vậy con là cái gì! Không tham gia hoạt động trong lớp, vậy thì hòa đồng được sao? !"

Mã Quốc Cường mắng.

"Ngày nào cũng muốn chơi! Chờ mày thi lên đại học xong rồi chơi! Đi ăn buffet không cần bỏ ra tiền à? Chỉ với cái thành tích này của mày, nếu không thi đậu ban hai*, phải vào ban ba**, mày xem ba mẹ chu cấp nổi cho mày sao? ! Chị mày đã phải học trường có học phí cao rồi, thêm mày nữa, bộ muốn nhịn đói sao?!"

"Vậy con không học nữa là được!"

Mã Nhuệ nói.

"Ngày nào cũng nói học phí, học phí, không học nữa là xong chứ gì!"

Mã Nhuệ bị mắng nổi nên giận trong bụng, thấy Mã Gia Kỳ về, bắt đầu kiếm chuyện.

"Con không thể đi ra ngoài chơi, vậy sao nó có thể ra ngoài chơi, lần trước đến bãi biển qua đêm!"

Mã Quốc Cường chửi ầm lên.

"Người ta đi bằng tiền của mình! Mày có bản lĩnh thì tự đi mà kiếm tiền!"

Mã Nhuệ đỏ cả mặt.

"Ngày nào con cũng đi học thêm, lấy đâu ra mà làm thêm? ! Nó có bản lĩnh, vậy nó dọn ra ngoài đi, ăn nhờ ở đậu làm gì? !"

Mã Gia Kỳ cầm quần áo, đi vào buồng tắm rửa ráy, xong thì đi thẳng vào phòng, không thèm nhìn hai cha con Mã Nhuệ và Mã Quốc Cường .

A Trình - Mã ca, hy vọng nghỉ hè nhanh lên kết thúc, khi đi học mới có thể gặp cậu mỗi ngày!

A Trình - Nghỉ hè mà cậu cũng phải làm thêm, ngày nào cũng làm, khó lắm mới có một ngày rảnh, cậu lại không chơi với tôi được, chán quá!

A Trình - Muốn đi chơi với cậu.

A Trình - Tối mai tôi tới gặp cậu có được không, tám giờ, ăn cơm cùng nhau?

A Trình - Được không? Có thể không? Được không? Được không?

Mã Gia Kỳ nằm ở trên giường nhìn tin nhắn của Đinh Trình Hâm, từ từ, nhìn từng cái một, cảm giác tàn ác và buồn bực trong lòng cũng được lời nói của Đinh Trình Hâm xoa dịu xuống.

Dao A Dao - Đừng đi, muộn lắm, cậu tự ăn cơm đi.

Dao A Dao - Ngoan.

A Trình - Không muộn, mới tám giờ!

Dao A Dao - Bảo bối.

Dao A Dao - Nghe lời.

Đinh Trình Hâm ở một nơi khác của thành phố, nằm ở trên giường nhìn chữ "Bảo bối" kia, chỉ cảm thấy có thứ gì đó theo máu mà chảy qua tim.

Hơi phê phê.

Cả người đều mềm nhũn.

---++---

*** Ban hai và ban ba: Ở Trung Quốc, tuyển sinh đại học chia làm ba đợt, đợt thứ nhất là do các trường đại học trực thuộc Bộ Giáo dục tuyển, gọi là ban một, đợt thứ hai là do các trường đại học và cao đẳng trực thuộc tỉnh tuyển, gọi là ban hai, đợt thứ ba là các trường tư nhân tuyển, gọi là ban ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro