Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại di động rung lên, có tin nhắn mới.

A Trình - Mã ca, ngày hôm nay về nhà cũng phải chăm chỉ học tập!

A Trình - Cậu có nghiêm túc học tập không đó?

A Trình - Làm sao nửa ngày rồi mà còn không trở về?

A Trình - Có phải cậu đang lười biếng không? ! Tôi làm xong một đề thi rồi!

Mã Gia Kỳ cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn được chút ít, hắn để điện thoại di động xuống, nhìn gian phòng nhỏ này một chút.

Bàn học còn không có.

Hắn lôi sách vở trong cặp ra, muốn đặt lên giường, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất mà viết. Nhưng mà vóc dáng quá lớn, khoảng cách giữa giường và vách tường đã hẹp đến không chen vào được.

Mã Gia Kỳ thở dài, thôi đọc sách trước đi.

Dao A Dao - Đang học bài.

A Trình - Mã ca tốt nhất! Mã ca cố lên!

Dao A Dao - Đừng ầm ĩ.

A Trình - [Ngậm miệng. gif]

Kỳ thực Đinh Trình Hâm không ầm ĩ chút nào, Mã Gia Kỳ thích nghe cậu nói. Cậu nói chuyện không vội cũng không nóng. Tóm lại là nhẹ nhàng, kích động cũng sẽ không ầm ĩ, nhiều lắm là giọng hơi lớn một chút.

Mã Gia Kỳ hi vọng một nhà chú hắn có thể học theo cách nói chuyện của Đinh Trình Hâm.

Vách tường cũng không ngăn nổi âm thanh sắc nhọn của thím hắn.

“Ông có nghe thấy hay không? Nó bảo tiền học phí nó tự mình giải quyết. Học phí cộng với tiền thuê chỗ ở, một năm ít nhất cũng phải bảy, tám ngàn? Hơn nữa còn sinh hoạt phí thì sao? Nó nói tự giải quyết, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Rốt cuộc là mẹ của ông để lại cho nó bao nhiêu tiền?”

Mã Quốc Cường quăng ngã ghế tựa.

“Không phải bà đã tìm rồi sao? Không có, chỉ có tấm thẻ kia! Nhà ở cũng cho chúng ta rồi! Bà còn muốn hỏi cái gì? Tôi lúc nào cũng phải mở miệng vay tiền, khuôn mặt này của tôi bị bà vứt mất rồi, bà còn muốn thế nào!”

Bà thím hắn nổi trận lôi đình.

“Tôi muốn thế nào? Tôi gặp vận rủi tám đời, gả cho tên đàn ông vô dụng như ông! Mười mấy năm, ngày nào cũng vì tiền mà phát sầu! Ông tự nghĩ lại đi, thành tích của con ông, nếu thi vào ban ba nữa, học phí một năm của hai đứa gộp lại 50 ngàn, tôi xem ông lấy đâu ra số tiền này!”

“Bắt bọn nó đi kiếm tiền đi! A Kỳ tự đi kiếm tiền được, sao hai đứa nó lại không được? ! Ngày nào cũng chỉ biết chìa tay xin tiền, suốt ngày chỉ biết chơi! Cho nó nghỉ học thêm luôn đi, chỉ tổ lãng phí tiền! Bù đắp hơn nửa năm, thi được thêm mấy điểm? Có cái rắm!”

Thím hắn bắt đầu khóc.

“Ông điên rồi sao, tiền con trai ông học thêm mà ông cũng muốn bỏ? Trách là trách cái gen nhà ông! Hai đứa con của em trai tôi đều thi đậu khoa chính quy, một đứa ban một, một đứa ban hai. Ai như nhà ông, ông coi lại nhà ông có ai học hành ra trò không? Thi cử còn chết nữa! Ông không cho nó đi học thêm, có phải là muốn nó không thi nổi khoa chính quy không? Nếu nó rớt khoa chính quy, đi ra ngoài tôi sẽ bị cười chết! Bản mặt của em dâu tôi, cô ta nghĩ con mình đậu ban một là ghê gớm à? Công việc sau này không biết có ổn định hay không!”

“Tôi nói cho bà biết, lúc trước tôi bảo đừng vội đổi nhà, chờ con mình thi đại học xong thì tính sau. Bà nhất định phải đổi! Bà nhất định phải đổi!”

“Không đổi làm sao bây giờ? ! Nhà chúng ta có hai đứa con, thêm một đứa của anh trai ông, năm người chen trong hai gian phòng? Ông đi ngủ phòng khách sao?! A Nhuệ làm sao chuyên tâm học hành!”

“Ầm ĩ chết rồi! Có để người khác học bài được không?!”

Mã Nhuệ la to.

Mã Quốc Cường phát hỏa.

“Học học học, nếu mày chịu học thì đã không thành ra như thế! Ngày nào cũng rụt cổ trong phòng không biết làm gì? !”

Mã Gia Kỳ không muốn nghe cũng không được, vách tường quá mỏng.

Vậy mà tình huống hôm nay không giống với bình thường lắm, ầm ĩ nửa giờ, chú thím vẫn còn ầm ĩ. Mã Nhuệ cũng cách một hồi thì chạy ra khỏi gian phòng la to một trận, nhưng mà không ai để ý đến cậu ta.

Mã Gia Kỳ nghe hết cả một buổi tối, xác định là chú thím thật sự không có tiền, không thể đóng học phí cho chị họ nên nổi quạu.

Hắn nhìn số tiền của tài khoản trong điện thoại di động, do dự.

Thực ra nội tâm của hắn không muốn giao ra số tiền này.

Cho, thím sẽ không tạ ơn hắn, ngược lại còn nghi ngờ xem rốt cuộc bà nội đã cho hắn bao nhiêu tiền rồi.

Mà số tiền ít ỏi này, là hắn làm thêm từ lớp 10 đến bây giờ, tích góp lại, là cảm giác an toàn duy nhất của hắn.

“Đi tìm họ hàng mà mượn, đừng la nữa, phiền chết rồi.”

Mã Quốc Cường nói.

“Mượn ai đây?”

Thím hỏi, giọng khàn khàn.

“Gả cho ông thực sự là xấu hổ chết người, tuổi đã cao, còn phải đi theo người ta vay tiền!”

Mã Quốc Cường cất cao giọng.

“Bà vừa phải thôi!”

“Ầm ĩ chết rồi! Rốt cuộc là hai người xong chưa?”

Mã Nhuệ lớn tiếng la lối.

Mã Quốc Cường sợ hết hồn, mới đầu còn im lặng, chờ Mã Nhuệ hô thêm một trận nữa, mới lên cơn giận dữ, đuổi theo muốn đánh cậu ta.

Bên ngoài loạn tung lên.

Đột nhiên, cửa phòng Mã Gia Kỳ bị đạp một cú, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Mã Gia Kỳ cất sách vở vào cặp của mình.

Mã Nhuệ ở bên ngoài phát rồ.

“Đều là do nó làm hại! Tại sao nó lại ở nhà chúng ta? Nó không thể cút đến trường học mà ở sao? !”

Mã Nhuệ kiếm chuyện lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên thẳng thừng đuổi người.

Từ khi Mã Gia Kỳ vào ở nhà chú, Mã Nhuệ rất bài xích hắn. Hoặc là phải nói, từ nhỏ quan hệ của hai người bọn họ đã không tốt, cả hắn và chị họ nữa.

Có lẽ là bởi vì bà nội chỉ nuôi một mình hắn, không để ý tới chị họ và em họ.

Mỗi lần gặp nhau bà nội thiên vị rất rõ ràng. Bà nội đau lòng hắn không ba không mẹ, cho nên thiên vị hắn. Năm mới sang, lúc cả nhà chú hắn tới, bà đều giấu hết đồ ăn ngon đi, sợ chị họ, em họ hắn làm hư. Bà ở trong bếp nấu đồ ăn ngon, đùi gà kho đã nấu xong, cái đầu tiên sẽ đưa cho hắn.

Ngay cả lúc trước khi chết, bà cũng âm thầm để lại tiền cho đứa cháu trai này.

“Nó không phải người nhà chúng ta, cũng chẳng thân thiết gì, tại sao vẫn ở đây? ! Ngày nào cũng trơ cái mặt thối ra, ai nợ nó à? Sao nó không đi tìm mẹ nó đi ? Tại sao nhà chúng ta phải nuôi? ! Từ khi nó đến, hai người luôn cãi nhau! Đây là nhà chúng ta, không phải là nhà của nó, nó lớn như vậy rồi, sao còn ở đây? ! Đến trường học mà ở đi! Cũng bởi vì nó, mà bạn học muốn tới nhà chúng ta, con cũng không dám để cho bọn họ tới!”

“Nó là ai? Lưu manh! Lưu manh! Đánh nhau tới nỗi người ta trọng thương nằm viện, người kia chính là bạn của con! Đến giờ con cũng không dám nói cho người ta biết con là họ hàng với nó, nếu không cả lớp sẽ cô lập con!”

Mã Nhuệ vẫn còn quậy bên ngoài, Mã Quốc Cường gào thét.

“Chớ có ồn ào! Về phòng mày đi! Đọc sách của mày đi, chuyện trong nhà mày quản nhiều như vậy làm gì! Lần trước mày thi ra sao, mày không thấy à? Anh của mày không chịu học mà còn thi ngang ngửa mày, mà đi học thêm làm cái rắm gì? Đánh người thì sao, anh của mày có đánh mày không, nhanh chóng trở về phòng đi!”

Mã Nhuệ bị mắng trở về phòng, bên ngoài cũng yên tĩnh.

Tháng chín ở Nam Châu, khí trời vẫn còn nóng bức. Gian phòng nhỏ Mã Gia Kỳ bị nắng rọi vào, đến hơn tám giờ tối, vẫn còn nóng đến không chịu được.

Chú của hắn xem TV, thím hắn rửa bát, cuộc cãi vã ngưng lại. Mã Gia Kỳ mở cửa phòng, muốn cho gió lạnh của phòng khách thổi vào mát một chút.

Mới vừa mát mẻ không bao lâu, hơi lạnh đã bị thím hắn cắt ngang.

“Xài máy lạnh không thấy tốn tiền à?”

Lời là nói với chú hắn, nhưng rõ ràng là nói cho Mã Gia Kỳ nghe.

Chú của hắn không tranh luận, cởi áo ngoài ra, để trần xem tivi.

Xem một lúc, ông ta nhìn thấy cửa phòng Mã Gia Kỳ mở, liền đứng lên đi tới xem xem. Nhìn thấy Mã Gia Kỳ ở bên trong học bài, nói.

“A Kỳ, học bài à?”

Mã Gia Kỳ đáp một tiếng.

“Ừm.”

Chú hắn luôn như thế, xung đột qua đi, tâm lý hơi áy náy, sẽ đến quan tâm Mã Gia Kỳ một chút, xem hắn đang làm gì. Nhưng mà lần sau, nếu thím hắn lại nói gì đó, ông ta sẽ làm theo lời bà ấy nói, không phải thăm dò là Mã Gia Kỳ có còn giữ tiền bà nội hắn để lại không, mà là hướng mục đích về số tiền hắn tích góp được.

Chú hắn lẩm bẩm.

“Ôi chao, con không có lấy cái bàn nào, sao mà làm bài tập được? Chú tìm cho con cái bàn.”

Nói xong, tự mình đi vào phòng Mã Nhuệ.

Một lát sau liền nghe thấy Mã Nhuệ kêu to.

“Ba lấy bàn của con làm gì? Ba không thấy trên bàn con còn để đồ sao? !”

Chú hắn mắng.

“Mày đã có bàn mới rồi, giữ cái cũ cũng không có tác dụng gì, cho anh mày làm bài tập!”

Không biết Mã Nhuệ để cái gì trên bàn, sau đó lại bị ba mình chửi tiếp.

Mã Quốc Cường chuyển bàn tới phòng khách, còn lấy khăn lau từ đầu đến chân cho khô ráo, mới chuyển tới phòng Mã Gia Kỳ.

Bàn không lớn, vừa vặn đặt ở cuối giường.

Mã Quốc Cường nhìn tới nhìn lui, nói.

“Rất tốt, rất tốt.”

Rốt cuộc thì Mã Gia Kỳ cũng có cái bàn để làm bài tập, lúc này mới lấy vở luyện tập ra, để trên bàn viết.

Viết đến hơn chín giờ, thực sự nóng không chịu được.

Mở hết cửa sổ ra rồi, cửa phòng cũng mở ra, mà Mã Gia Kỳ vẫn nóng tới đổ đầy mồ hôi, không còn cách nào khác là phải đi tắm lần nữa.

Hắn đi về phía nhà tắm, Mã Nhuệ từ trong phòng lao ra, thấy cửa phòng tắm đang đóng, mắng một câu thô tục. Mã Quốc Cường đang xem TV nghe thấy được, mắng cậu ta.

“Mắng ai đó? Thằng nhãi ranh.”

Mã Nhuệ tranh luận.

“Ngày nào cũng canh lúc người ta cần dùng nhà vệ sinh thì tắm, đệt.”

Mã Quốc Cường muốn đánh cậu, Mã Nhuệ la lên.

“Nhịn không nổi, có nhanh lên không! Phiền chết rồi!”

Thím rửa chén xong, đang lau nhà, cũng không ngẩng đầu lên mà oán giận.

“Tôi đã bảo ông mua nhà có hai cái nhà vệ sinh rồi, ông không nghe!”

Mã Quốc Cường ném remote TV.

“Bà nhìn xem nhà ta còn làm được à! Tiền trả góp nhà vẫn chưa trả hết, giờ còn muốn mua lớn hơn, bà mơ giữa ban ngày đi!”

Mắt thấy bên ngoài liền muốn ầm ĩ tiếp, Mã Gia Kỳ tắm cho lẹ, mặc quần áo đi ra.

Lúc đi lướt qua người Mã Nhuệ, Mã Nhuệ thấp giọng mắng một câu.

“Fuck your mother, mày thật biến thái, ngày nào cũng chiếm đồ của người khác.”

Mã Gia Kỳ sửng sốt, theo phản xạ mà hỏi ngược lại.

“Cậu nói cái gì?”

Mã Nhuệ cười lạnh, hạ thấp giọng nói.

“Nghe không hiểu à? Nói mày biến thái.”

Mã Gia Kỳ trầm giọng.

“Cậu có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

Mã Nhuệ khiêu khích.

“Giả vờ không hiểu sao? Confession QQ bị người ta chụp đưa lên bức ảnh đó, mày với bạn cùng bàn của mày,  học bá gì đó, wow, bọn mày không phải biến thái thì là cái gì?”

Trong tích tắc Mã Gia Kỳ đưa tay kéo Mã Nhuệ, lực mạnh đến mức Mã Nhuệ bị đau, hắn lạnh lùng nói.

“Tôi khuyên cậu đừng nói lung tung.”

Phiền muộn và tức giận trong một đêm tích tụ lại, ngay giờ khắc này dâng trào tới đỉnh, Mã Nhuệ gỡ tay Mã Gia Kỳ ra, cười lạnh nói.

“Nói lung tung? Trong lòng mày tự rõ ràng xem tao nói là thật hay giả. Mã Gia Kỳ, giả vờ cái gì, từ khi mày dùng máy tính của tao lén lút điều tra chuyện biến thái này thì tao đã biết, chỉ là tao không muốn nói mà thôi.”

Mã Gia Kỳ sửng sốt.

Đúng là hắn có dùng máy tính Mã Nhuệ tra tư liệu, lúc học lớp mười, khi hắn mới vừa phát hiện mình và người khác không giống nhau. Hắn hơi hốt hoảng, có hơi bất an, mà bên cạnh lại không có ai có thể nói hết. Hắn dùng máy tính tra xét tư liệu, sau đó cũng đã xóa hết.

Không lẽ là hắn quên mất?

Hắn không nghĩ ra.

Khoảng thời gian đó, bởi vì phát hiện tính hướng của mình bất đồng, bởi vì thẻ ngân hàng bị chú hắn lấy đi, tâm tình của hắn vô cùng kém.

Đánh nhau gây sự, không khống chế được.

Làm việc vô cùng bừa bãi, e rằng có lần nào đó tra xong, hắn quên mất phải xóa lịch sử.

Có lẽ Mã Nhuệ thấy mình đã kích thích đến Mã Gia Kỳ, hưng phấn mà quên luôn đang muốn đi vệ sinh, thấp giọng nói liên hồi.

“Tao ghét mày đã lâu rồi, bí mật này cũng giữ giúp mày lâu lắm rồi, tao không đi nói khắp nơi, mày phải cảm ơn tao. Mày đánh một cái, Thất Trung không dám nói gì tới mày, nhưng tao không sợ. Mã Gia Kỳ, nếu ngày nào đó mày làm tao phiền não, lấy đồ của tao, thì có thể tao sẽ bới hết bí mật của mày ra. Cho mày với bạn gay tốt của mày, nổi tiếng nhất cái Thất Trung này. Đầu tiên, mày trả cái bàn của —— ”

Trong đầu của Mã Gia Kỳ hiện lên rất nhiều chuyện, Mã Nhuệ chửi tới nghiện miệng, dám đe dọa hắn. Nhưng hắn còn chưa kịp suy tư, thân thể đã xông lên trước, đánh một cú lên mặt Mã Nhuệ. Mã Nhuệ kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Trong phòng khách, chú và thím hắn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người, thím hắn bắt đầu rít gào.

Mã Gia Kỳ bị bọn họ trách cứ, oán giận quá rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ phản kháng.

Lần đầu tiên họ nhìn thấy Mã Gia Kỳ đánh người, bỗng nhiên ý thức được, Mã Gia Kỳ không còn là con nít nữa, hắn cao một mét chín, là thiếu niên cường tráng, hắn đã sắp thành niên.

“Mã Gia Kỳ, mày điên rồi!”

Thím rít gào.

Mã Nhuệ ngã trên mặt đất, máu mũi chảy ra, bưng mũi của mình, giận điên lên.

“Mã Gia Kỳ, mày có bệnh thần kinh! Cút khỏi nhà tao!”

Thím hắn như điên lên rồi, xông tới kéo Mã Gia Kỳ nhưng bà lại chợt hoảng sợ vì không kéo Mã Gia Kỳ nhúc nhích được dù chỉ là một tí.

“Ông chết rồi sao? Mau tới kéo Mã Gia Kỳ! Nó muốn đánh chết con ông rồi!”

Trước khi Mã Quốc Cường phản ứng lại, Mã Gia Kỳ đã cho Mã Nhuệ thêm một cú.

Mã Gia Kỳ đứng lên, đạp lên cánh tay Mã Nhuệ, nghiền ép tay cậu ta.

Mã Nhuệ kêu rên liên hồi.

Thím hắn kêu thảm thiết.

“Điên rồi sao! Điên rồi!”

Mã Gia Kỳ không thèm quan tâm đến chú thím, nhìn chằm chằm Mã Nhuệ, nói.

“Mã Nhuệ, tao nhắc nhở mày, đừng nói lung tung. Nói tao thì được, chứ đừng có mà kéo người khác vào. Nếu mày dám nói một câu về người khác, để tao biết được, tao sẽ nghiền đứt cái tay này của mày, cho mày khỏi đi thi được nữa.”

Thím cố hết sức đẩy Mã Gia Kỳ, la lên.

“Mày điên rồi ! Mày nói tiếng người à! Tôi muốn báo cảnh sát! Đuổi nó ra ngoài đi! Mày dám uy hiếp em trai mày!”

Mã Quốc Cường đưa tay muốn kéo Mã Gia Kỳ, bị Mã Gia Kỳ gạt đi.

Mã Gia Kỳ lạnh lùng nói.

“Tôi không nợ mấy người, tiền của bà nội, tôi cũng không cần.”

Mã Gia Kỳ để lại ba người họ trong phòng khách, trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Đồ của hắn rất ít, quần áo cả năm gom vào hết cũng chỉ đủ một cái balo. Hắn không có đồ riêng tư gì nhiều, bà nội mua đồ chơi cho hắn, phần lớn đều đã quá cũ kỹ, mà phòng mới không có chỗ để, bị thím hắn ném đi.

Hắn chỉ chừa một cái.

Mã Gia Kỳ một tay xách balo, một tay cầm một cái hộp carton, trên vai thì mang cái cặp mà Đinh Trình Hâm đưa cho hắn.

Đây chính là toàn bộ gia sản của hắn.

“A Kỳ, con có ý gì đây?”

Lúc hắn ra khỏi cửa, Mã Quốc Cường hỏi.

“Em trai con nói con hai câu, không lẽ con giận tới vậy? Đánh nó thành ra thế này, còn giẫm tay nó, làm sao bây giờ? Con —— ”

Mã Gia Kỳ đạp cánh cửa một cái rồi đi ra.

Từ khi bà nội qua đời, Mã Gia Kỳ cảm thấy rất mệt.

Nghỉ ngơi cũng không hết mệt.

Nhưng ngày hôm nay vô cùng mệt mỏi, hắn không biết phải nói gì với bọn họ. Hắn đã nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ quá nhiều lần, luôn giữ ở trong lòng, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Hắn cảm thấy mình đã cố gắng không gây thêm phiền phức cho họ, nhưng vì sao lần nào họ cãi nhau cũng đổ lên người hắn.

Nếu như bọn họ cảm thấy hắn là gánh nặng, vậy thì hắn rời đi là được.

Hơn tám giờ tối, trên đường vẫn có rất nhiều người đi bộ. Không biết họ có quen hắn không, nhưng cùng lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn mấy cái.

Không có ai hỏi, Mã Gia Kỳ à, cậu xách hành lý đi đâu thế?

Không có ai kéo hắn, Mã Gia Kỳ à, muộn như vậy rồi mà không về nhà, làm gì đấy?

Hai bên đường, đèn cửa sổ sáng trưng, nhưng không có cái nào là thuộc về hắn.

Bà nội nói, A Kỳ à, bà nội không lo được cho con nữa rồi, sau này ở với chú phải biết nghe lời. Mặc dù là chú ruột con, nhưng, dù sao con cũng không phải con ruột của nó, trong lòng của con phải nhớ kỹ điểm này. Chú thím con, chắc chắn không đối xử với con tốt như với Mã Nhuệ, con đừng giữ trong lòng, biết không? Nếu con uất ức, ráng nhịn xuống một tí, dù sao cũng là chú con, nếu không con biết phải đi đâu đây? Đừng để một người khổ, một người mệt.

Hắn nói, được, con biết rồi, bà nội.

Mã Gia Kỳ nghĩ, phải cao lớn thế nào, mới không còn sợ chính bản thân mình nữa?

Hắn thấy con đường phía trước sao mà dài quá, cảm thấy đằng trước quá tối tăm, đằng sau cũng thế.

Hắn không biết mình phải đi về hướng nào.

Hắn không chỗ có thể đi.

Năm lớp mười, mọi sự phẫn uất, tàn bạo, tất cả đều tụ lại trong não của Mã Gia Kỳ.

Khi hắn phát hiện tiền trong thẻ bị chú hắn lấy đi, bọn họ lại còn nghi ngờ hắn có tiền riêng, hắn lâm vào trạng thái phẫn nộ trong lòng. Cảm giác mình bị tất cả mọi người phản bội, bị toàn thế giới bỏ rơi. Khoảng thời gian đó hắn động một cái là đánh nhau, phát tiết hết phẫn nộ của cơ thể.

Bây giờ cảm giác đó lại quay lại.

Huyệt thái dương muốn nổ tung ra cảm giác nóng nảy.

Đột nhiên, điện thoại di động của hắn bắt đầu kêu lên.

Mã Gia Kỳ thẫn thờ mà đứng một hồi, mới nhớ phải bỏ đồ đạc xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra.

Trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Tiểu Trình Hâm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro